*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Thư Duệ không biết có phải vì đã nói hết khúc mắc ra hay không mà vào những ngày tiếp theo, quan hệ của Trịnh Hạo An cùng Trịnh Thiên Hoằng đột phá nhiều phần, thậm chí hai người bọn họ có thể trao đổi công việc với nhau, Hàn Thư Duệ có chút cảm khái.

Kỳ thật cậu mới là người tùy hứng nhất ấy, so với Trịnh Hạo An thành thục, cậu thì nghĩ nhưng cũng không dám trở về để giằng co giải quyết chuyện trong nhà.

Vì vậy, những ngày tiếp theo, cậu vẫn làm những việc linh tinh trong khách sạn. Có đôi khi, Lương lão cũng gọi điện tới, nói cho cậu biết công trình thi công đang có vấn đề, mời cậu qua giải quyết vài thứ.

Thời điểm mới bắt đầu, cậu cũng không rõ, nhưng càng về sau cậu càng cảm kích Lương Khánh Nghĩa. Kỳ thật bản vẽ là một ý tưởng, nhưng khi thi công về sau mới phát hiện những vấn đề cần nên sửa, nhưng khi vẽ trên bản vẽ vẫn sẽ không phát hiện ra.

Việc này Lương Khánh Nghĩa cũng rất coi trọng, đặc biệt là nghiêm túc đối với Hàn Thư Duệ, cậu là người cũng có đầu óc, về sau thì càng không thể bắt lỗi cậu ta được.

Thế nhưng đối với Trịnh Hạo An mà nói, mấy ngày nay không tốt lắm, thời gian Hàn Thư Duệ đến công trường ngày càng dài, thậm chí có đôi khi lại mang một người đầy bụi đất mà trở về.

Hàn Thư Duệ là người có phơi nắng bao nhiêu cũng chẳng đen được, sau khi tắm rửa sẽ thơm tho ngào ngạt lại. Nhưng Trịnh Hạo An không bày ra được cầm thú của mình, nhìn thấy Hàn Thư Duệ mệt mỏi, không nhúc nhích nổi, anh cũng chẳng dám làm những việc khác.

Bất quá Trịnh Hạo An nhìn cậu trước kia gầy gầy nhưng giờ thêm phần rắn chắc, về việc này đương nhiên anh cũng đưa ra rất nhiều đề nghị. Nếu Hàn Thư Duệ chịu thì anh cũng được vui vẻ mà. Trịnh Hạo An cuối cùng chỉ ở đáy lòng thầm than, về sau lại liên tục cung cấp đồ bổ cho cậu

Thời gian Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An trải qua rất tốt đẹp. Trịnh Hạo An vẫn thường xuyên nghĩ làm sao để cả hai đều trải qua càng tính phúc hơn nữa, nhưng anh thậm chí không ngờ đến nữ nhân nào đó lại cả gan làm loạn bên người Hàn Thư Duệ. Điều buồn cười hơn chính là dùng cái mác "Đã từng có một thời gian hư ảo điềm mật ngọt ngào" giả dối như thế nào.

Hàn Thư Duệ thật cũng không ngờ có việc này, ít nhất thì nữ nhân này là người hẹn cậu ra quán cafe, vậy mà chuyện muốn làm nhất lại là tát cậu.

"Hồ ly tinh!"- Triệu Dĩnh rất hận người nam nhân trước mắt này, vốn người quan trọng như tính mạng bên cạnh Trịnh Hạo An phải là cô mới đúng, cho dù hai người có tí hiểu lầm nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của cô ta.

Thế nhưng khi về nước, tìm hiểu được tin tức làm sắc mặt cô ta dần trắng bệch. Nếu là một nữ nhân có chút thân phận thì thôi đi, như thế nào lại là một người nam nhân, càng khiến cô buồn nôn hơn.

Hàn Thư Duệ phản ứng rất nhanh, đồng thời tay phải không hề áp lực mà cầm lấy cái tay đang muốn giơ lên tiếp tục đánh cậu, khóe miệng cong lên tựa hồ đối với những ánh mắt tò mò xung quanh đều không bận tâm: "Cố tình gây sự thì cũng không nên nghĩ người khác là người ngu."

Con mắt Triệu Dĩnh co rụt lại, tựa hồ phát hiện những tài liệu của mình tra được không giống lắm. Ví dụ như ai nói Hàn Thư Duệ ôn hòa có thể lấn áp, nhưng xem bộ dáng hiện tại cũng không phải loại lương thiện gì.

Hàn Thư Duệ biết rõ điểm này, chột dạ cùng yếu đuối là người không có đạo lý sẽ càng lấn tới. Nhưng cậu có chút hối hận khi đến đây, vậy mà nữ nhân này còn có thể nói hưu nói vượn được.

"Hàn Thư Duệ cậu đứng lại, tôi nói cho cậu biết Hàn Vĩnh Viễn bị trúng gió, giờ đang ở trong bệnh viện. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tê liệt là không thể tránh khỏi, cậu còn ở chỗ này lêu lỏng được sao?"

Hàn Thư Duệ vốn đã quay người đi, nhưng nghe được câu này không dám tin mà quay lại. Cậu biết không thể tin được nữ nhân này...nhưng lý trí lại thấy đây là sự thật.

"Cô nói cái gì?"- Hàn Thư Duệ cảm thấy cổ họng mình hơi khó chịu, hoang mang rối loạn thành một đoàn. Chẳng lẽ vì chuyện này mà Phương Tử Xuyên mới vội vàng rời đi, nhưng hết lần này đến lần khác người đến báo cho cậu là một người lạ, làm cho cậu cảm thấy thật buồn.

Phương Tử Xuyên, anh vậy mới tốt chứ!

Triệu Dĩnh lại cười đến ngọt ngào, rõ ràng đã ba mươi nhưng được bảo dưỡng tốt mà như hai mươi bốn~hai mươi lăm tuổi. Tuy cô ta cười đến ngọt ngào, nhưng đáy lòng vẫn rất chán ghét cậu: "Cậu nghĩ thế nào rồi, hơn nữa tôi cũng thay cậu đặt xong vé máy bay để về, cậu có đi hay không?"

Một giờ sau, Hàn Thư Duệ đeo cặp kính râm to đi vào cabin. Khi máy bay cất cánh có một cỗ buồn nôn muốn dâng lên, còn có cảm khái thế sư vô thường.

Nếu là một giờ trước, khi có người nói cho cậu biết cậu sẽ rời khỏi Trịnh Hạo An cậu cũng sẽ không tin tưởng. Bởi vì cậu là một người rất nghiêm túc, ít nhất tình cảm của hai người bọn họ cũng sẽ có quy tắc, mà cậu cũng sẽ không lùi bước hoặc không sĩ diện mà cãi láo.

Nhưng nhìn thấy nữ nhân kia, Hàn Thư Duệ mãnh liệt mà cảm nhận được sự không thoải mái, nhưng khi ngồi trên máy bay cậu cũng không hối hận.

Cậu và Trịnh Hạo An thoạt nhìn vào ai cũng cho rằng chỉ phù hợp với vẻ bề ngoài thôi, còn tình cảm lại không chắc. Cậu thật không muốn thừa nhận cảm giác không nỡ kia, nhưng bây giờ cậu thấy nên tách ra một thời gian để dần tỉnh táo lại.

Ngoài cửa sổ, những đám mây dày đặc tựa như sương mù không tan, máy bay bay qua đều để lại một dấu vết thật dài, đồng thời Trịnh Hạo An đã biết rõ chuyện này liền nổi giận.

"Trịnh phu nhân chó má gì chứ, hiện tại bọn người mà cậu mang theo cũng không biết tôi muốn che chở ai hả?"

Trịnh Hạo An tức giận giống với tưởng tượng của Trần Đông Dược, nhưng bộ dáng anh ta đang tức giận đến thế này hắn lại không tưởng tượng được, bất quá hắn vẫn kiên trì nghênh tiếp: "Tôi sẽ hảo hảo quản dạy lại bọn họ. Chỉ là Triệu tiểu thư đang ở dưới lầu, hơn nữa tiểu thiếu gia cũng rất mau sẽ trở về..."

Trịnh Hạo An lần nữa hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng đem phẫn nộ trên mặt thu lại. Coi như chưa từng có cảm xúc gì, anh cũng thật muốn biết ngoại trừ muốn tìm chết thì tới đây để làm cái gì.

Triệu Dĩnh nguyên bản ngồi yên tĩnh trong phòng khách, mặc dù có chút thấp thỏm không yên nhưng vẫn rất hưởng thụ người khác nghị luận về mình. Cô ta cũng không quá giống....những người tục tằng kia, có thể được ghen ghét chỉ là người vượt qua những người bình thường không phải sao?

Cô ta tự nhận mình đang tươi cười đến ôn hòa, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Hạo An, tươi cười kia nháy mắt xuất hiện một vết rách. Cô muốn chứng kiến sắc mặt của Trịnh Hạo An như thế nào, nhưng cũng không thể ngờ anh ta lại dùng sắc mặt như người xa lạ mà đối với cô ta.

"Có chuyện gì sao?"- Trịnh Hạo An cầm chén sứ Thành Hoa, nhìn trong nhà có rất nhiều đồ vật được Hàn Thư Duệ mua, có một loại thỏa mãn kỳ dị.

Chỉ là thời điểm anh nghiêng đầu, ánh mắt lại lạnh buốt. So với thời điểm ở trường, nữ nhân này hiện tại càng đem thêm cảm giác buồn nôn. Cũng may năm đó cô ta chưa đến mức này, ít nhất là sau khi biết được chuyện mình bị tính kế kia cũng không đến nỗi buồn nôn mà ăn cơm cũng chẳng được.

Triệu Dĩnh bày ra khóe miệng tươi cười mà cô ta cho rằng là đắc ý nhất, cô ta coi thường Trịnh Hạo An năm đó. Người cô càng ngày càng đẹp, nhưng cô cảm giác nếu bây giờ lại tùy tiện bò lên giường người này, nhất định sẽ nhận được cái chết rất khó coi.

"Hạo An đừng tuyệt tình như vậy mà, chúng ta dù gì cũng đã có một đứa con. Khiêm Dĩnh đâu rồi, em mang đến cho nó một ít đồ đạc, rất lâu đã không thấy, trái tim muốn tan nát rồi."

Lông mi nữ nhân rất dài, thời điểm buông xuống cũng chẳng có được giọt nước mắt nào, có lẽ cô ta xem như là người đẹp nhưng để cho một điểm kiên nhẫn của Trịnh Hạo An tiêu hao hết sạch: "Trần Đông Dược, đem nữ nhân này ném ra ngoài. Nếu như cô ta không muốn đi ra, vậy để cô ta nếm thử phương thức đi ra ngoài như thế nào mới đúng."

"Trịnh Hạo An, anh."- Nữ nhân rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, mạnh mẽ mà đứng dậy, còn trừng thêm con mắt như là không tưởng tượng được, mị lực của mình vậy mà không thể được tiếp nhận...thật đáng buồn.

Chỉ là không cần Trịnh Hạo An nói, hắn cũng đã chán lệch nữ nhân này rồi, đừng nói trước kia cô ta dám làm vậy, hắn sớm đã thật muốn giết nữ nhân này, hiện tại lại không rên một tiếng mà làm cho Hàn Thư Duệ quay về Bắc Kinh, làm hắn thật sự muốn học "tay nghề" làm cho người khác lăn vài vòng của Hàn Dịch ghê.

Triệu Dĩnh cắn răng, thế nhưng nhìn bộ dáng của Trần Đông Dược là muốn lập tức đá cô đi, đành oán hận mà đi ra cửa. Theo tính toán của cô ta, Hàn Thư Duệ nhất định sẽ rời đi, nhưng cũng không tính toán được Trịnh Hạo An một chút tình cảm cũng không có với mình, bất quá cô vẫn còn một đòn sát thủ đấy.

Cửa bị mở ra, Trịnh Khiêm Dĩnh khẽ cau mày, thoáng chốc Triệu Dĩnh liền thấy được cậu bé, nguyên bản là khuôn mặt đang trù tính nhưng lại nhanh như chớp mà thay đổi thành vẻ mặt vui mừng.

"Khiêm Dĩnh, mẹ là mẹ của con. Rốt cuộc mẹ cũng gặp được con rồi. Bảo bối, con biết mẹ nhớ con đến mức nào không?"- Triệu Dĩnh vươn tay như đang tìm đến một đồ vật vô cùng quan trọng đến tính mạng cô ta, dọa Trịnh Khiêm Dĩnh vô ý thức mà giật lùi hai bước, tiếp theo nghi hoặc nhìn vào nữ nhân trước mắt.

"Cô à, mẹ của cháu hơn mười năm trước đã mất sớm rồi. Cô ngàn vạn lần đừng nên nhận loạn như thế, lão sư nói thói quen này không tốt đâu."

Triệu Dĩnh cũng không ngờ nhận được đáp án như thế này, nước mắt chưa kịp rơi lại tiếp tục ngu đần lần nữa.

Chỉ là Trịnh Khiêm Dĩnh cũng chẳng hề bận tâm đến cô ta, trái lại dùng đôi mắt căng tròn của mình nhìn vào trong phòng, lại phát hiện Hàn Thư Duệ không có ở trong, ánh mắt khiển trách mà nhìn sang ba ba: "Ba ba luôn đem những nữ nhân loạn thất bát tao này về nhà, con chịu còn không được chứ nói chi là Thư Duệ ca ca."

Đáy mắt Trịnh Hạo An tối sầm lại, bất quá Trịnh Khiêm Dĩnh đang giúp anh đuổi người, cũng tương đương thỏa mãn a. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói lại lời mà người sáng suốt nào cũng biết để cho người nào đó nghe: "Đến ngồi đây đi, chú Thư Duệ chỉ là trở về thăm nhà một lúc mà thôi, vài ngày nữa là có thể gặp lại chú ấy rồi."

Trịnh Khiêm Dĩnh đối với việc này còn có chút nghi vấn, nhưng có người ngoài ở đây, nhóc vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà bò lên đầu gối của Trịnh Hạo An, tiểu hài tử choai choai này lớn lên lại nhỏ hơn những đứa bạn cùng trang lứa rất nhiều, chỉ là nhìn thấy quan hệ của hai cha con rất thân mật làm cô ta muốn đỏ cả mắt.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Đứa bé này dù sao cũng là khối thịt trên người cô, giờ phút này có chút ngơ ngẩn. Đứa bé này, vậy mà đem người mẹ coi như đã chết rất nhiều năm rồi!!

"Khiêm Dĩnh, mẹ thật sự là mẹ của con, nếu không tin thì có thể hỏi ba ba của con."

Sự thương tâm của nữ nhân kia hiện tại khá chân thật, nhưng Trịnh Hạo An cũng không có bao nhiêu phản ứng. Huyết thống có đôi khi thật sự khắc sâu vào bên trong con người, nhưng có đôi khi những người như vậy lại vì những lý do đáng buồn cười mà đi tổn hại nó.

Năm đó, mẹ của anh cũng giống vậy, hiện tại mẹ của con anh cũng như vậy. Ai quy định, bọn họ phải nhất định tiếp nhận chứ?

Bất quá, Trịnh Hạo An cũng không nói gì, đối với quyết định có tiếp nhận hay không, nếu Trịnh Khiêm Dĩnh thật sự nguyện ý tiếp nhận cô ta, vậy thì Trịnh Hạo An cũng sẽ không can thiệp vào.

Nếu Trịnh Khiêm Dĩnh lựa chọn nữ nhân này, anh cũng sẽ đưa ra quyết định của mình. Trịnh Khiêm Dĩnh cũng phải biết phụ trách những việc mình quyết định....ví dụ như hiện tại nhóc con phải rời khỏi căn nhà này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play