*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cứ như vậy, Trịnh Thiên Hoằng ở lại biệt thự mà Trịnh Hạo An mới mua không lâu này. Thời gian rảnh sẽ tìm cháu trai trêu chọc hoặc cùng Hàn Thư Duệ tâm sự, thời điểm không rảnh......Hiện tại thì cũng không có cái gì để bận. Hơn nữa theo lời Trịnh Hạo An thì lão đầu này quá rãnh rỗi nên mới chịu khó mà đến đây đấy.
Trịnh Thiên Hoằng lựa chọn trực tiếp bỏ qua lời ăn nói lung tung của thằng con trai, sau khi thưởng thức được trù nghệ của Hàn Thư Duệ lại thổn thức cảm khái một phen, một củ cải trắng tốt như vậy, sao lại cho con heo này đến chà đạp như vậy a~
"Con nếu là heo, vậy không phải ba cũng sẽ là heo sao?"- Trịnh Hạo Ăn ít khi nói, bất quá thời điểm chống lại ông, anh luôn giành được phần thắng.
Mỗi khi như vậy, Hàn Thư Duệ muốn sảng khoái mà cười, nhưng cậu lại không dám. Dù sao người này cũng là ba của anh ta, không phải để trưng cho đẹp. Bất quá Trịnh Khiêm Dĩnh không biết điều này, nhóc con đối với những trận đấu võ mồm của hai người lúc nào cũng thấy hứng thú.
Mỗi lần như vậy lại nhao nhao lên, còn kém muốn nhào vào lòng của Hàn Thư Duệ mà lăn lộn, bộ dáng hứng thú còn mang thêm cả hột dưa, đồ ăn vặt làm cho lão gia tử cũng không nhịn được cười cười.Vì vậy quan hệ của ba người càng ngày càng hòa hợp.
Chỉ là Hàn Thư Duệ biết, mỗi lần Trịnh Hạo An cùng lão gia tử hòa hợp được một ít, thì tối đó lại có cảm giác nôn nóng.
Không biết là lần thứ mấy bị âm thanh trở người đánh thức cậu trong đêm nay, Hàn Thư Duệ có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, sau đó Trịnh Hạo An muốn rời khỏi để dành không gian yên tĩnh cho cậu. Cậu lập tức mạnh mẽ ôm lại eo của nam nhân.
Thân thể Trịnh Hạo An bỗng chốc cứng đờ, bất quá cũng rất nhanh mà buông lỏng, tùy ý để Hàn Thư Duệ ôm mình. "Là do tôi làm ồn phải không, tôi ra ngoài uống nước, cậu tiếp tục ngủ đi."
Hàn Thư Duệ bị Trịnh Thiên Hoằng biết được cậu có một lần thất bại trong tình yêu, liền bị ông ấy nhìn chằm chằm bắt hai người phải ngủ chung phòng, dần dần cũng thành thói quen. Dù sao chỗ nào cũng ngủ được nhưng lại không bằng có thân thể ôn hòa của Trịnh Hạo An, đặc biệt là sau khi trời thu.
Về phần Phương Tử Xuyên, đương nhiên Trịnh Thiên Hoằng càng không muốn chào đón. Khi biết được chuyện này, ông gấp gáp mà quay trở về Bắc Kinh.
Đối với việc đó, Hàn Thư Duệ không biết nên nghĩ thế nào, vì chuyện này cậu thật có chút bận tâm.
Cậu có quan hệ với Trịnh gia là đúng hay không...
Bất quá, Hàn Thư Duệ nghĩ thì nghĩ, nhưng cậu cũng đã hình thành được thói quen sống cùng Trịnh Hạo An rồi. Nên khi phát hiện đối phương có khúc mắc, luôn muốn tìm cơ hội để nói ra rõ ràng.
"Không được đi."- Hàn Thư Duệ khăng khăng không chịu buông, nên Trịnh Hạo An cũng chẳng đi được.
Trịnh Hạo An có chút ngây người, cũng rất nhanh xoay người đối diện với Hàn Thư Duệ, nhẹ nhàng mà ôn nhu hôn lên trán của cậu: "Ngoan, tôi đi uống nước thôi, sẽ trở lại."
Hàn Thư Duệ đối với ngữ khí muốn cậu nghe lời liền liếc mắt, nhưng vẫn kiên trì như cũ, "Chuyện của anh cùng với lão gia tử, không phải là tôi muốn quản, nhưng thật sự cũng không muốn bỏ qua. Bởi vì...Bởi vì..."
Nói đến đây, Hàn thư Duệ chợt phát hiện Trịnh Hạo An càng đặc biệt hơn quan trọng hơn sao với trước đây, cậu là vì lo lắng cho Trịnh Hạo An, thậm chí theo ý nghĩ trước kia chỉ muốn thử mở lòng hơn với Trịnh Hạo An cũng bị cậu ném ra sau đầu luôn rồi.
Trịnh Hạo An không thể đoán được suy nghĩ cụ thể của Hàn Thư Duệ, nhưng nhìn ánh mắt của cậu, anh liền biết người này lại muốn lùi về phía sau, lập tức chẳng quan tâm đến chuyện phá lòng tự trọng kia, rất nhanh liền đem chuyện ở đáy lòng khai báo ra hết.
Trịnh Hạo An thật sự cũng không được trưởng thành trong gia đình quyền thế gì, cái này không liên quan gì đến lão gia tử là một nhân vật nổi tiếng, nên nói là Trịnh Hạo An được sinh ra cũng là một sai lầm, nổi lên một hồi phong ba không nhỏ, trở nên một tiểu hài tử không được người thương.
Mẹ của Trịnh Hạo An, năm đó cũng là một đại tiểu thư có uy tín. Chỉ vì bà yêu không đúng người mà thôi, Trịnh lão gia tử lớn lên cũng tuấn tú giống như Trịnh Hạo An bây giờ, nhưng ông cũng nổi danh là người lãnh huyết.
Năm đó, hai người cũng lặng lẽ âm thầm. Thế nhưng hết lần này đến lần khác tại thời điểm hai người tình nồng ý mật, vợ của Trịnh Thiên Hoằng được Trịnh gia chọn cũng xuất hiện.
Trịnh Thiên Hoằng cũng phải nhanh chóng cùng mẹ Trịnh chia tay, về sau cũng bắt đầu trầm ổn hơn. Nhưng cha của Trịnh Thiên Hoằng đã biết chuyện của hai nghười, sai người điều tra được mẹ Trịnh đang mang thai.
Trịnh lão thái thái là nhân vật làm ra sự việc, xảy ra chuyện như vậy lại nghĩ đến việc sẽ bị bêu xấu hết mặt mũi mình, chỉ muốn cha của Trịnh Thiên Hoằng ra tay.
Sau khi Trịnh lão thái thái suy nghĩ kỹ càng, nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho Trịnh Thiên Hoằng rồi nhanh chóng tống ông vào quân đội. Còn mẹ Trịnh thì bị giam cầm, cùng với hy vọng phá thai cũng thành xa vời.
Mẹ Trịnh lúc đầu muốn dùng đứa bé để nhốt chặt Trịnh Thiên Hoằng, thế nhưng bà không nghĩ tới Trịnh gia nhanh như vậy đã tìm nữ nhân cho Trịnh Thiên Hoằng, còn không ngờ bà cũng là một người có thân phận lại bị giam cầm như vậy, không được cuộc sống tự do.
Tháng mười hai, mẹ Trịnh cũng không học được cách làm người mẹ ôn nhu, ngược lại không được gặp Trịnh Thiên Hoằng, bà ta càng trở nên điên cuồng. Bà sinh con cho Trịnh gia nhưng lại không nhận được vinh quang của Trịnh phu nhân. Bà không phục!!
Trái tim mẹ Trịnh dần hung ác hơn, nhưng ngày thường lại rất an phận. Mãi cho đến khi bà sinh hạ được Trịnh Hạo An, Trịnh lão thái gia cũng thương cảm bà, nào ngờ bà lại ôm thằng nhỏ biến mất trong biển người.
Đi lần này, mười năm sau hai người lại gặp lại.
Mẹ Trịnh cũng được gả cho người khác, nhưng chung quy cũng không an phận, năm đó Trịnh Thiên Hoằng tổ chức lễ kỷ niệm kết hôn mười năm, lại thấy mẹ Trịnh cười quỷ dị nhưng lại rất đắc ý.
Trong tay bà là một tấm hình của một đứa trẻ. Một cậu bé lạnh lùng như một Cô Lang( sói cô độc) sinh hoạt ở tầng dưới chót của xã hội.
Trịnh Thiên Hoằng ngây ngẩn của người, bởi vì ông không biết mình có một đứa con, thế nhưng huyết thống của ông, Trịnh gia cũng rất nghiêm ngặt trong việc này, nhưng nhìn thấy cậu bé tương tự với khuôn mặt của mình hồi bé, hai tròng mắt liền đỏ ngầu cả lên.
Con của Trịnh Thiên Hoằng sao lại có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt đầy hèn mọn đáng sợ này, ông hận!
Trên tấm ảnh, cậu bé như một chú chuột nhỏ gầy gò, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vì quá gầy mà lộ ra hốc mắt sâu hoắc, ánh mắt nhìn thế giới không một chút ôn hòa, cũng không có chút hy vọng nào.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Trịnh Thiên Hoằng phẫn nộ đối với nữ nhân không có tâm cũng không thể nào xứng với tư cách làm mẹ này. Nhưng ông lại vô năng, bởi vì ông không thể tìm được đứa bé này.
Cuối cùng, Trịnh lão thái gia cũng ra tay, năm đó tìm được Trịnh Hạo An thì anh cũng đã sáu, bảy tuổi, sống trong một cô nhi viện, đối với những thứ trên đời đều đạm mạc cùng hận ý.
Đứa bé này, cũng không còn thích hợp làm người Trịnh gia rồi. Thế nhưng lão thái gia cũng không nhịn được khi thấy Trịnh Thiên Hoằng chán chường, cuối cùng khi Trịnh Hạo An được mười tuổi thì đón về nhà trên danh nghĩa con nuôi.
Sớm thông minh tất có tổn thương, huống chi Trịnh Hạo An về sau một mực rèn luyện thân thể, nhưng bởi vì bệnh căn không hết nên chỉ có thể chống cự sống tốt.
Mười tuổi cho đến hai mươi tuổi, Trịnh Hạo An cự tuyệt hết những con đường trải bằng phẳng của Trịnh gia, sau này mượn tiền của vài bằng hữu mà kinh doanh.
Tiểu đả tiểu nháo mãi cho đến khi xây dựng được công ty bất động sản, còn đầu tư vào nhiều câu lạc bộ, khu vui chơi....Những thành quả của anh bày ra ánh sáng đủ để làm người ta khiếp sợ, nhưng cũng không ai dám tò mò đến việc kinh doanh trong bóng tối của Trịnh Hạo An.
Bởi vì có Trịnh Thiên Hoằng mà anh được chọn làm người nối nghiệp duy nhất của Trịnh gia. Cho dù chỉ là một người đứa nuôi, nhưng đáy lòng mọi người ai cũng như gương sáng ấy, một đứa con nuôi có thể "gánh chịu được ân cần" của Trịnh Thiên Hoằng sao?
Trịnh Hạo An không mâu thuẫn, anh dù sao cũng không học được cách để trở thành một đứa con nhu thuận, cũng không trung thành với Trịnh gia gì gì đó. Thậm chí có khi quan hệ của anh cùng Trịnh Thiên Hoằng có chút hòa hoãn, cũng sẽ nhịn không được nghĩ đến những năm đó.
Mẹ Trịnh cũng thật hung ác, bà không chỉ cho con của Trịnh Thiên Hoằng sinh hoạt dưới tầng chót của xã hội. Mà quan trọng hơn là để cho anh không quên được mối hận với song thân (cha mẹ), mà bà, cuối cùng cũng thành công rồi....
Trịnh Hạo An không thân cận với ba, thậm chí có mấy lần bà không nhịn được mà chạy tới thăm anh, nhưng cũng không biểu lộ sắc mặt gì. Thẳng đến khi bà bị bệnh điên loạn, cũng chả thèm nói một lời.
Gian phòng không mở đèn, rất tối cũng thấy không rõ thần sắc của nam nhân trước mặt, Hàn Thư Duệ nghe đươc, nhịn không được nổi lên một tầng hàn ý quỷ dị.
Hàn Thư Duệ từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, trước khi cậu rời khỏi nhà cũng không hiểu được cái gì là tổn thương. Thậm chí sau khi cậu đi làm việc lại gặp được Vương Như Thành cùng một đám người nguyện ý giúp cậu.
Cho nên cậu cũng không thể tưởng tượng được, con đường Trịnh Hạo An đi là quang cảnh như thế nào. Đương nhiên như vậy cũng không ảnh hưởng, cậu nhịn không được mà ôm chặt bên hông của Trịnh Hạo An.
Thì ra cũng chẳng người nào mới sinh ra là cường đại, chỉ là gặp quá nhiều sóng gió tổn thương hơn người mà thôi.
"Anh sao lại đáng thương như vậy.."- lúc lâu sau, Hàn Thư Duệ mới dùng giọng nghẹn nghẹn của mình lên tiếng, đối với những ánh mặt trời đang vui vẻ hiện lên có chút thần kỳ.
"Nếu như sinh muộn hơn tôi vài năm, tôi nhất định canh thời điểm anh được sinh ra mà ôm về nuôi. Đến lúc đó xem anh có dám làm gì tôi hay không."
Hàn Thư Duệ rất ít nói, hay nói đúng hơn là nói rất ít những lời dí dỏm như thế này, thế nhưng đối với Trịnh Hạo An, lời này còn hữu hiệu hơn những lời tâm tình kia.
Hàn Thư Duệ muốn bắt đầu từ những bi ai, để cho nhân sinh của anh có bắt đầu mới, ôn hòa nhất. Như vậy thật tốt.