*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một mảng tĩnh lặng, Triệu Dĩnh có chút kích động mà nhìn qua Trịnh Khiêm Dĩnh trắng trắng mềm mềm kia. Lúc trước cô còn hối hận muốn chết, nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy vận khí của mình có chút không tệ, nhìn tình huống phát triển như vậy, cô cảm thấy mình sẽ thu hoạch nhiều hơn bản thân mình tưởng tượng.

Giờ phút này, cô ta cảm thấy Trịnh Khiêm Dĩnh sẽ không cự tuyệt mình, khí tức đáng yêu của Khiêm Dĩnh cũng đã lui ra, lúc này tiểu thí hài choai choai kia lại có chút giống với Trịnh Hạo An khi còn trẻ trong sáng mà lạnh lùng.

Tìm như thế nào, cũng không thấy được nét giống với cô ta...

"Mẹ?"- Nhóc con cuối cùng cũng dùng danh từ này mà đặt lên người nữ nhân trước mắt, nhưng không như tưởng tượng của Triệu Dĩnh, cái danh từ này không hề có một chút ôn hòa.

Nó dù có một thân phận không để cho người khác khi dễ, nhưng cũng đã từng tuyệt vọng với cái thân phận này đến thế nào: "Thực xin lỗi, cháu đã qua cái tuổi cần một người mẹ lạ lẫm rồi."

Bên trong biệt thự Trịnh gia, Trịnh Hạo An nguyên bản đạm mạc nhưng ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, Nhưng rất nhanh anh liền ra hiệu với Trần Đông Dược: "Hiện tại có thể mời Triệu tiểu thư đi ra ngoài rồi."

"Không, các người không thể đối với tôi như vậy, tôi mới là mẹ ruột của Khiêm Dĩnh."

Triệu Dĩnh như bệnh nhân tâm thần mà gào rú, nhưng vì rất nhanh được Trần Đông Dược giải quyết, bên trong cũng dần yên tĩnh trở lại. Nhưng nếu so sánh, cũng có một nơi được nhấc lên một hồi sóng gió, tuy không kịch liệt như Trịnh gia nhưng tuyệt đối trận phong ba này cũng gần giống với Trịnh gia.

Máy bay hạ cánh, Hàn Thư Duệ nhanh chóng quay về Hàn Gia, bởi vì cậu biết nếu ông đang nằm trong bệnh viện, dựa vào thân phận của cậu bây giờ cũng không thể tìm hiểu được. Vốn muốn đến bệnh viện thăm ông, không nghĩ lại gặp được ôngđang trở về.

"Ông."- Hàn Thư Duệ ngây ngốc gọi, thanh âm như giấy ráp khô khốc, lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, mũi cũng bắt đầu mà chua xót.

Mấy chiếc xe cũng dần có người bước xuống, ngoại trừ có Hàn Nhất Phương lão gia tử, còn có ba của Hàn Thư Duệ, chị cùng với một người thâm trầm mà nhìn cậu, Phương Tử Xuyên.

Hàn Nhất Phương sâu sắc nhìn về đứa cháu làm cho ông yêu cũng không hết mà hận cũng không xong kia, không lên tiếng đáp trả.

"Chúng ta đi."- Hàn Nhất Phương chỉ nói một câu như vậy, đồng thời dùng sức gõ cây trượng Mộc Đầu xuống đất, mang theo vài phần kinh tâm động phách, cũng kiên cường tự chống đỡ cự tuyệt những người muốn đến nâng đi.

Hàn Thư Duệ nhìn ông buông thỏng hai đùi, cảm giác thấp thỏm không yên cũng dần biến mất, cậu bước mạnh về phía trước, mang theo vạn phần hối hận mà quỳ xuống: "Ông, cháu đã trở về."

Tiếng đầu gối quỳ xuống không có khả năng làm bộ, làm sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Chỉ có Hàn Nhất Phương là trầm mặc, còn những người khác cũng thiếu kiên nhẫn rồi. Tỷ như nữ chủ nhân mới của Hàn gia, dùng tướng mạo trẻ đẹp của mình cũng có danh tiếng trong những lễ hội - Hàn phu nhân, bước lên trước châm chọc cười ra tiếng.

"Ai nha, đây là ai đây, quỳ gối trước cửa Hàn gia chúng ta là vì chuyện gì. Chú Trương, lão gia chân không tốt, ông nhanh đem gia hỏa không biết từ nơi nào đến kéo đi đi, nếu làm mệt lão gia thì ai phụ trách hả."

Lời nói của nữ nhân tương đối khó nghe, đừng nói Trương Uy bên người Hàn Nhất Phương không động, mà ngay cả Phương Tử Xuyên cũng không thấy động tĩnh gì.

Thái độ của Hàn Nhất Phương mới quan trọng nhất, bởi vì nếu lão gia không chào đón Hàn Thư Duệ thì sau này bọn họ làm gì cũng không quá phận. Nếu Hàn Nhất Phương vẫn như trước, không nguyên tắc mà sủng nịnh Hàn Thư Duệ, vậy ai mở miệng ra thì cứ tự rước lấy nhục mà thôi.

Quả nhiên một giây sau, Hàn Nhất Phương nhàn nhạt nhìn Trương Uy. Lập tức ông ta một bước tiến tới đem Hàn Thư Duệ nâng lên: "Thân thể lão gia hiện tại không tốt lắm, nếu muốn nhận lỗi thì khoan nói đã."

Ông nói như khiển trách, nhưng ở đây ai cũng nhìn ra được ông đang đại biểu cho Hàn lão gia, rốt cuộc cũng không hạ tâm ngoan độc với cháu trai của mình.

Hàn Thư Duệ cũng hiểu được điểm này, cậu không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Hàn phu nhân và vị tiểu thư còn lại kia, trực tiếp tiến lên cúi đầu đi theo Hàn lão gia đi vào Hàn gia đại điện, đã cách 3 năm không gặp rồi.

Kiến trúc quen thuộc cùng với vài thứ không thay đổi khác gì trong trí nhớ cậu.

Hàn Thư Duệ quan sát lại khung cảnh, lơ đãng mà quay đầu, cậu phát hiện Hàn Nặc Y đang nhìn thấy cậu ánh mắt có chút không vui, cậu cũng không nhìn đến nữa.

Lại nói tiếp quả thực buồn cười, cậu và chị tuy là song sinh, lại không có chút cảm giác thân thiết, trái lại khi nhỏ cậu lại có cảm giác người chị này của cậu rất căm thù cậu, cho nên cũng không mặt dày mặt dạn mà tiến lên chào hỏi thân mật.

Hai người bọn họ cứ như ngẫu nhiên mà ở chung một chỗ, đừng nói lớn lên tướng mạo không giống nhau mà ngay cả tính cách cũng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược đến lợi hại. Ngược lại là...khi Hàn Nặc Y càng lớn càng giống Hàn phu nhân.

Hàn Thư Duệ trong nháy mắt cảm thấy mình đã bắt được điều gì đó, nhưng nhìn đến ông đang đi chậm chạp nhưng vẫn rất kiên cố phía trước, suy nghĩ của cậu lại được kéo về biến thành cảm giác tự trách.

Cậu bất hiếu, nhưng may mắn lão nhân gia lại tha thứ cho cậu.

Sau khi một đoàn người quay về Hàn gia, Hàn Nhất Phương cho bọn họ tản đi, mà Hàn Thư Duệ cũng tự nhiên đi đến gian phòng của ông.

Hàn Nhất Phương tựa hồ không thấy cậu, cũng không nói chuyện chỉ thoáng ra hiệu cho Trương Uy ở bên ngoài trông chừng.

Hàn Thư Duệ biết ông muốn cùng cậu nói chuyện, lập tức cảm giác khẩn trương lại một lần nữa xông lên, thậm chí so với ban nãy còn muốn khẩn trương hơn.

"Ông ơi.."

"Trong mắt cháu, còn coi ta là ông sao?"- Hàn Nhất Phương ngồi xuống, lạnh lùng mà gõ quải trượng xuống sàn nhà, chỉ là giọng nói tuy nghiêm khắc nhưng cũng không giấu được một phần đau lòng.

Mũi Hàn Thư Duệ đau xót, nước mắt cũng không thể nhịn được mà liên tiếp chảy xuống.

Hàn Nhất Phương liếc thấy cháu mình rơi lệ liền mềm lòng, nhưng nghĩ đến không thể nhanh như vậy mà đưa ra mặt ôn hòa cho Hàn Thư Duệ được, hơn nữa mấy ngày gần đây ông còn tra ra được chuyện kia, lập tức quyết định thêm một mồi lửa.

"Bất quá cháu đã trở về, vậy ông sẽ cho cháu thêm một cơ hội để vãn hồi."

"Ông ông cứ nói đi, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ không để ông thất vọng nữa đâu."

Thấy Hàn Thư Duệ trả lời nhanh như thế, Hàn Nhất Phương cũng rất thỏa mãn nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, đồng thời nói ra yêu cầu của mình: "Ông biết cháu yêu thích nam nhân, khi cháu rời đi ông cũng đã biết rõ. Nhưng Trịnh Hạo An người kia, ông còn rõ hơn cháu, nếu muốn ông đem sai lầm lúc trước bỏ qua, vậy phải cùng ông cam đoan, về sau đừng ở một chỗ với Trịnh Hạo An nữa."

Hàn Thư Duệ không nghĩ ông sẽ nhanh như vậy đưa ra yêu cầu, lập tức cậu cũng không biết có nên mở miệng hay không. Cuối cùng chỉ có thể ấp úng, hai người lại rơi vào trầm mặc.

Hàn Nhất Phương nhìn ra cậu do dự, lạnh lùng hừ một tiếng nhưng cũng không thúc giục, chỉ đến giấy bút trên bàn: "Đến cho ông nhìn xem cháu có quên đi kiến thức cơ bản ông đã dạy cho không, còn điều kiện này cũng không gấp, cháu có thể từ từ suy nghĩ."

Miệng Hàn Thư Duệ tràn đầy đắng chát, nhưng cũng không cãi lời liền bước lên mài mực, hạ bút....

Đem hết thảy đưa vào trong chữ như vậy cũng có thể hiểu được tâm ý của bản thân...

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Bên kia, Trịnh Khiêm dĩnh yên lặng nhìn xem người tự nhiên xuất hiện rồi nhận làm mẹ của nó, cô ta rất khó coi mà bị kéo ra ngoài biệt thự.

Trịnh Hạo An cũng không làm gì khác, anh đang cùng đứa con trai mà trước đây không biết có thể sống chung như thế nào ngồi xem hết cả màn này. Trước kia anh cũng đã từng trải qua tình huống như vậy, thế nhưng Trịnh khiêm Dĩnh may mắn hơn vì còn có ba ba để dựa vào. Mà từ trước đến nay anh chỉ nghĩ nếu là con trai thì phải tự học cách lớn lên, nên anh chưa từng đặc biệt lo lắng cho nhóc con này.

Mà hiện tại, điều anh lo lắng nhất chính là, Hàn Thư Duệ bây giờ đã trở về lại Hàn gia, ý tưởng muốn cùng nhau sống tự do tự tại ở thành phố này cũng trở thành hy vọng xa vời. Huống chi lúc trước anh cũng đã bái kiến Hàn lão gia, theo anh quan sát, có thể để cho anh cùng Hàn Thư Duệ chung sống với nhau chính là sự khó khăn lớn nhất đây.

Trịnh Khiêm Dĩnh cũng đã trầm mặc hồi lâu, chỉ vừa quay đầu lại liền thấy bộ dáng đau đầu của anh, không biết như thế nào lại có chút hả hê, phải nhắc đến Thư Duệ ca ca để ba ba khó chịu một chút.

Hừ, ai kêu ba ba từ nhỏ đã lừa gạt nó là mẹ đã chết rồi. Vậy mà bây giờ cái người mẹ xấu xa kia lại đến đây, cũng không biết an ủi tâm hồn bị tổn thương của nó. Nếu Thư Duệ ca ca ở đây, sự tình tuyệt đối sẽ không như vậy đâu.

"Ba ba, ba nói Thư Duệ ca ca không ở đây....có phải anh ấy bị những anh chị khác đến bắt đi rồi không?"- Mắt của bánh bao nhỏ sâu sắc, cũng học được vài ý xấu rồi.

Trịnh Hạo An vừa nghe được lại một hồi đau đầu, đặc biệt là bỗng nhiên bị nhắc nhở đến sự thật này. Nếu Hàn Thư Duệ được Hàn lão gia sủng nịnh như lời đồn...Vậy bây giờ trực tiếp đến Bắc Kinh, an bài một thân phận cho Hàn Thư Duệ, vậy cũng không phải là không có khả năng.

Vì vậy khi Trịnh lão gia trở về liền thấy biểu hiện hiếm thấy của anh: Thiếu kiên nhẫn, không biết vì sao mà sóng não ông lại bắt nhịp với cháu trai của mình, ngữ khí mang theo trêu chọc, hơn nữa nghe đến tuyệt đối rất vô sỉ.

"Ơ, Hạo An à, tại sao con lại bày ra bộ dáng lão bà bị đoạt đi vậy hả. Bất quá không phải ta đã nói với con rồi sao, nên đối với Thư Duệ ôn nhu một chút, bằng không thì người ta lại vừa ý với người khác, lúc đó con cũng không biết đi đâu mà khóc đâu."

Trên trán Trịnh Hạo An nếu có gân xanh nhất định sẽ bộc phát, hiện rõ ra, sự bình tĩnh thường ngày liền mất tung mất tích. Đơn giản anh có dự cảm, những chuyện này phát sinh thì cũng có xác xuất rất lớn mà.

Hơn nữa anh biết nếu Hàn Thư Duệ thật sự vì hiếu thuận mà đáp ứng cùng một nữ nhân khác sống chung với nhau, anh nhất định sẽ nổi giận...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play