*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của Trịnh Thiên Hoằng có chút đùa nghịch lưu manh, đáy mắt Trương Hạo Lâm hiện lên một tia bất đắc dĩ. Bất quá một bức tranh so ra cũng không bằng sự vui vẻ của các bằng hữu cũ. Chỉ là ông lại kinh ngạc, năm đó hai người bọn họ nổi danh là quê mùa, vậy mà lại chọn được chữ của Hàn Thư Duệ, chẳng lẽ....
"Lão gia, ngài không phải là muốn đem tranh chữ này cho người kia chứ."
Đáy mắt Trịnh Thiên Hoằng hiện lên một tia kinh ngạc cùng cảm khái, lập tức không có phản kháng: "Vẫn là anh em hiểu ta, xú lão tử kia luôn dẫn theo đồ đệ của hắn mà cười nhạo chúng ta quê mùa. Hiện tại phải để cho lão ta nhìn xem, trừ những đồ đệ hắn dạy dỗ ra, bên ngoài vẫn còn nhân tài đấy."
Trương Hạo Lâm rốt cuộc thở dài một hơi, bất quá khóe mắt lóe lên hào quang bán rẻ ông ta. Hai người nhìn nhau cười ha ha. Sau đó kề vai nhau đi ra bên ngoài.
"Lão gia, hôm nay chúng ta nhất định không say không về, nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn còn rất ăn ý."
"Đúng vậy, chúng ta thế mà đã giao tình nhiều năm như vậy rồi."
"Hơn nữa cái lão già chết tiệt kia, mỗi lần gặp là thấy được bộ dáng muốn vểnh đuôi lên trời rồi. Bây giờ có thể cho hắn ta biết được lễ độ là gì rồi. Trừ thứ đang trên tay ngài ra, tôi vẫn còn rất nhiều thứ tốt đẹp của cậu nhóc kia đó."
"Ha ha, quả nhiên ông cũng nghĩ đến điểm này, lần này nhất định phải hảo hạo chọc giận hắn a."
"......"
Đi theo sau lưng hai người, Hàn Dịch có chút buồn cười mà thở dài một hơi, bước chân cũng không dừng lại. Ánh mắt của hắn vẫn không nhìn loạn nhưng lại rất chú ý đến xung quanh, ba người cứ thế mà đi ra ngoài.
Chỉ lưu lại nhân viên hồi nãy bị quăng lăn quay, ngơ ngác nhìn cảnh đó, mặt liền xám trắng, ông của hắn vất vả tìm được công việc này cho hắn, không nghĩ tới hắn lại đi đạp đổ.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, một lão đầu tử hỗn độn như thế... lại có thể là bạn tốt của ông chủ cơ chứ.
Cùng một thời gian, Hàn Thư Duệ đi dọc theo đường đi sờ sờ mũi của mình. Cậu không cùng chú Trương nói một tiếng mà đi mất tựa hồ cũng không tốt lắm, không nói đến cậu đã đáp ứng viết chữ cho chú trương, cuối cùng mực cũng chẳng thể tới tay cậu.
Vì một đường mà cảm khái thổn thức, Hàn Thư Duệ cuối cùng vẫn sáng láng quay trở về biệt thự của Trịnh gia.
Trịnh Khiêm Dĩnh đang ngoan ngoãn học bài cùng với giáo viên, cậu không muốn đi quấy rầy. Quay về phòng, cậu bắt đầu công việc bận rộn. Mấy ngày nay tiểu tử Trăng Sáng Ngàn Dặm kia gửi cho cậu vài việc, Hàn Thư Duệ làm đến chăm chú, đối phương tận lực tuyên truyền khiến cho khách hàng đặt đơn hàng không dứt.
Trịnh Hạo An khi trở lại thì Hàn Thư Duệ cũng thiết kế xong một căn phòng dành cho cô gái nào đó, lập tức có chút chột dạ, cậu không muốn Trịnh Hạo An biết cậu đọc những thứ mà các cô gái yêu thích, lập tức tắt cái trình duyệt cậu đang dùng.
Đáng tiếc con mắt của Trịnh Hạo An quá tinh, lại thêm bộ dáng che che đậy đậy của cậu, lập tức một lần nữa Hàn Thư Duệ lại gặp bi kịch rồi.
"Đây là cái gì?"- Trịnh Hạo An thuận thế ngồi sau lưng Hàn Thư Duệ, một tay đè lại đồ đần nào đó đang phản kháng, tay kia thuần thục truy cập vào lịch sử mở vài website ra.
Ngay lập tức, các loại hồng đào màn trang trí thủy tinh hoa lệ xuất hiện, để cho ánh mắt Trịnh Hạo An ngay lập tức trở nên tịch mịch.
"Anh đây là đang xâm phạm quyền cá nhân...."- Hàn Thư Duệ nhìn những tư liệu trước mắt, sắc mặt đỏ hồng sắp đạt đến tiêu chuẩn của trứng rán rồi. Cũng không thể trách cậu lại đi nghiên cứu những đồ nữ tính như vậy a, vì cố chủ yêu cầu cậu thôi.
Tay Trịnh Hạo An buộc chặt, đáy lòng có một cỗ chua xót xông lên: "Cậu xem những thứ này là muốn làm gì, còn có cô gái nào để cậu đi nịnh nọt sao?"
"Không phải, cô ấy chỉ là...A..."
Hàn Thư Duệ thật muốn giải thích, thế nhưng Trịnh Hạo An hoàn toàn không cho cậu có cơ hội. Nháy mắt xé áo sơ mi cậu đang mặc trên người, không nói nhiều chuẩn bị chiếm hữu.
Mang theo đau đớn y hệt đá sỏi, làm cho Hàn Thư Duệ không nhịn được ướt mắt, thật con mẹ nó đau a.
Trịnh Hạo An tựa hồ cũng thấy chính mình thất thố, ngoại trừ hôn môi trấn an, động tác dưới thân cũng không chậm dần, ngược lại trở nên vội vàng thêm vài phần.
Hàn Thư Duệ bây giờ cảm thấy mình như cây chuối bị vùi dập bởi mưa to gió lớn vậy, bởi vì mặt lá quá lớn nên không thể trốn thoát được, anh cứ đem ngón tay niết trái niết phải.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Trịnh Hạo An mang chút hồn sắc còn có chút không tự tin, làm cho cỗ tức giận của Hàn Thư Duệ rút đi mấy phần.
Cậu không biết vì điều gì làm cho Trịnh Hạo An cường đại vượt bậc nhiều người như thế lại không tự tin đến vậy, anh là người trước giờ không bao giờ bị động mà nhận lỗi về mình.
Trịnh Hạo An nhìn đôi mắt kia, đôi môi không nhịn được mà hôn lên đôi mi run khẽ đó. Đồng thời bế Hàn Thư Duệ tiến gần vào người mình.
"....Thực xin lỗi."
Rạng sáng hôm sau, Hàn Thư Duệ đau nhức mà tỉnh dậy. Đầu óc còn mơ hồ làm cậu không thể ngủ yên lại được, hơn nữa âm thanh dưới lầu trong phòng còn có thể nghe được, vậy có thể biết nói lớn như thế nào.
Vị trí bên người sớm đã trống không, Hàn Thư Duệ cảm giác khô mát bên người làm cậu cắn răng bất đắc dĩ. Thời điểm Trịnh Hạo An ôn nhu cậu cũng không thể ngăn được, thời điểm quá mạnh mẽ cậu cũng không thích a.
Dù sao khi yêu thương thì cũng đừng nên mạnh mẽ như vậy có được không.
Sau khi rửa mặt, cậu liền xuống dưới lầu, mới phát hiện hình như bây giờ không phải thời điểm tốt để nói chuyện. Trịnh Hạo An biểu lộ rất tự nhiên, liếc mắt qua liền thấy bộ dáng thở hổn hển của lão đầu tử hôm qua cậu từng gặp, nên cậu quyết định giữ im lặng, không phát biểu ý kiến gì.
"Mày, cái thứ tiểu tử thúi này, sao có thể cùng thằng cha mày nói chuyện như vậy hả?"
Được, hình như là chuyện trong nhà, cậu cũng không nên quản cũng không cần biết. Chỉ là hôm qua mới gặp được lão gia tử này, cảm thấy có chút duyên phận nhỉ.
Thái độ của Trịnh Hạo An vẫn rất tươi sáng, Hàn Thư Duệ đến chỗ của mình sắp xếp đồ ăn sáng lại tiếp tục yên lặng, như nói rõ rằng có nói như thế nào cậu cũng sẽ không để ý.
Dưới đáy lòng Trần Đông Dược thở dài một hơi, nhưng vẫn đi đến đứng trước chỗ của Hàn Thư Duệ, nếu lão gia mắng một câu "Hồ ly tinh" rồi động thủ thì hắn còn thể kịp ngăn cản lại.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Cỗ khí của lão đầu tử lập tức dâng lên, tên tiểu tử thúi Trịnh Hạo An đã không nghe lời thì còn không nói, đến bộ dáng của Trần Đông Dược như vậy lại làm cho ông có chút khó thở rồi.
Nhưng dù sao ông cũng chưa được học qua các loại mắng chửi đổng chanh chua như ngoài chợ cá, hơn nữa xem xét Hàn Thư Duệ vừa bị ông mắng nãy giờ, lại là người trước kia ông có chút thưởng thức liền có chút hậm hực.
Ánh mắt tiểu tử thúi Trịnh Hạo An ngược lại cũng không tệ, tuy nhiên lại đi tìm một người nam nhân chứ không phải là một người son phấn như yêu quái.
"Cậu là người thân mật với Trịnh Hạo An?"
Hàn Thư Duệ là đang tức giận với Trịnh Hạo An, đối với lão đầu tử táo bạo này cũng không có hảo cảm: "Còn chưa khỏe lên, nhưng khả năng tách ra sẽ rất lớn."
"PHỐC.."- Lão đầu tử hỏi lời này song liền dừng lại uống nước nghỉ để bảo dưỡng khẩu khí, nhưng không ngờ Hàn Thư Duệ nhìn qua rất ôn nhu im lặng này lại mở miệng nói như thế, ông liền kêu to một tiếng.
Ông cứ tưởng là Hàn Thư Duệ theo đuổi Trịnh Hạo An, hơn nữa nếu thành đôi thì cũng không tệ lắm. Nhưng là lời nói vừa nói ra của Hàn Thư Duệ, sao thành Trịnh Hạo An bắt buộc Hàn Thư Duệ ở cùng nhau, về sau nhất định sẽ là đường ai nấy đi?
Chiếc đũa trong tay Trịnh Hạo An cứng đờ, bất quá có sửng sốt nhưng cũng không phản bác. Anh biết hôm qua mình làm ra việc không quá phúc hậu, hiện tại để Hàn Thư Duệ nói vài lời để xả giận cũng tốt.
Nhìn xem không khí quỷ dị trên bàn, Trần Đông Dược tự nhận thân phận của mình, liền rút giấy đưa đến lão gia, ý nói ông lau hết nước trên mặt ban nãy.
Mặt lão ửng đỏ, nhỏ giọng mà ho khan hai tiếng, lại để cho đáy mắt của Hàn Thư Thư Duệ hiện lên vui vẻ cùng hoài niệm. Ông cậu tính tình không táo bạo như vậy nhưng cũng rất nóng nảy.
"Như vậy à, kỳ thật ta cũng không phải lão ngoan đồng chia rẽ hai người ở cùng một chỗ. Bất quá, Hạo An à, ba nghe ý tứ của vợ con hình như sẽ không nguyện ý ở chung với con đâu."
Sau khi ông lau mặt xong, sắc mặt tuy đứng đắn nhưng cũng không thể giấu được sự đắc ý trong lời nói. Ban đầu, Trịnh Hạo An rất kinh ngạc, bây giờ lại thấy ông già biểu thị rất thỏa mãn, anh nhìn về Hàn Thư Duệ, ánh mắt ôn hòa đi nhiều lần.
Trịnh Hạo An không phản ứng với sự trào phúng của ba mình, ánh mắt cứ yên lặng nhìn về Hàn Thư Duệ. Ôn nhu, không hề mang theo lực sát thương nào, lại như nói Hàn Thư Duệ rất thích nhào loạn, làm khóe miệng của Hàn Thư Duệ co rút lại.
Cậu bây giờ mới phát hiện, Trịnh Hạo An nhìn như vậy nhưng vẫn còn rất giống với tiểu hài tử, nhưng bây giờ cậu đang tức giận, nên sẽ không thèm tiếp lời với tên ngốc đó đâu.
Vì vậy, không khí có chút giằng co, cửa lại bị mở ra.
Trịnh Khiêm Dĩnh cắm cổ chạy vào, cũng không thèm nhìn đến người khác mà giẫm giẫm đôi chân béo của mình, cực kỳ nhanh chóng chạy vào lồng ngực của Hàn Thư Duệ.
"Thư Duệ ca ca, hôm nay em mới đi bơi đó. Thầy giáo nói em bơi rất khá, anh xem thử em có gầy một ít đi không."- Trịnh Khiêm Dĩnh vừa nói, vừa giơ cánh tay béo béo của mình ra, Hàn Thư Duệ lập tức sửng sốt, không nhịn được liền cười lên.
"Ừm, có gầy hơn một tí nha."- Thật không biết Trịnh Hạo An là người cao cao gầy gầy, sao con trai đã đến mười hai tuổi rồi vẫn là một cái bánh bao tròn tròn trắng trắng như vậy a.
Trịnh Khiêm Dĩnh thỏa mãn gật gật đầu, sắc mặt Trịnh Hạo An lại càng thêm đen, rốt cuộc nhóc cũng nghiêng đầu nhìn đến người nhìn nhóc đến nóng bỏng kia, con mắt nghi hoặc mà chớp chớp: "Vị lão gia tử này, ông là bằng hữu của ba ba sao, tại sao cháu chưa từng gặp qua ông."
Một tia sét đánh xuống, như bổ vào đầu của Trịnh Thiên Hoằng. Sắc mặt của ông cũng đen lại, bất quá ông vẫn muốn giữ hình tượng với đứa nhỏ này, chỉ là nụ cười kia có chút vặn vẹo mà thôi: "Đứa trẻ ngoan, ông là ông của cháu đấy, đến đây, đến gần ông để ông nhìn kỹ xem."
Trịnh Khiêm Dĩnh vô thức mà nhìn về phía ba ba, nhưng Trịnh Hạo An lại đang cuối đầu, biểu lộ gì cũng nhìn không được. Bánh bao nhỏ liền không biết nên phản ứng như thế nào.
Hàn Thư Duệ thấy rõ khóe mắt hồng hồng của Trịnh Thiên Hoằng, tâm liền mềm nhũn, khẽ đẩy Trịnh Khiêm Dĩnh đến bên người ông. Có chuyện rắc rối gì thì vẫn là phụ tử mà.
Bánh bao nhỏ như tìm được người dựa dẫm, lập tức chạy đến bên ông, cũng không quen ngọt ngào mà gọi ông ơi, cũng không biết là học được từ ai nữa.
Trịnh Hạo An rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thư Duệ, nhưng cũng không nói lời nào.
Cài nhìn này, làm Trịnh Thiên Hoằng một hồi thổn thức, một hồi cảm thán, quả nhiên là có con dâu liền quên mất người cha này rồi. Bất quá tưởng tượng Hàn Thư Duệ có thể đứng về phía mình, ông lại có chút đắc ý.
Xem đi, tiểu tử thúi Trịnh Hạo An này không hiểu được hiếu thuận cũng chẳng sao. Tìm được con dâu, cuối cùng cũng đứng về phía của ông thôi!!!