*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Thư Duệ vẫn cười vui vẻ như thường ngày, chỉ là Vương Như Thành lại thấy có chút không đúng, nhưng cũng không phát hiện là sai ở chỗ nào. Huống chi lúc trước cũng là ông đồng ý với lời Hàn Thư Duệ nói, người chủ động đưa tới cửa, chắc chắn Trịnh Hạo An sẽ nhanh chán, hiện tại Trịnh Hạo An cũng đã cho Hàn Thư Duệ trở về, chắc là Trịnh Hạo An cũng đã hết hứng thú, song phương cũng vui vẻ mà.

Vương Như Thành nói rất nhiều, Hàn Thư Duệ cũng rất tự nhiên mà tiếp lời. Hai người hàn huyên cả nửa ngày trời, Hàn Thư Duệ mới được Vương Như Thành thả cho đi.

Hàn Thư Duệ đứng trước cửa phòng thở dài một hơi, nhìn đến chỗ quen thuộc, cảm giác khó chịu trong lòng cũng được khống chế lại ít nhiều.

Lâm Lị là người đầu tiên phát hiện cậu trở về, cô cố gắng che miệng, nước mắt nước mũi giở trò vô sỉ, nhưng Hàn Thư Duệ vẫn thấy cô thật gần gũi, mọi người cũng thật tự nhiên mà kêu gào cậu mời đi khao một chầu.

Hàn Thư Duệ rất hào phóng liền đồng ý, không nói tới gần đây cậu đã nghĩ đến một phương thức để kiếm tiền, hơn nữa đi theo Trịnh Hạo An, cậu cũng hơi giàu lên rồi, nên bây giờ có chút tự tại.

Chỉ là khi dẫn theo một đám hài tử đòi khao, cậu gặp phải một người làm cậu có chút bất đắc dĩ ___ Lâm Đan Thanh.

Hàn Thư Duệ rất ít khi chán ghét người nào đó, nhưng mỗi lần nhìn đến người nam nhân thanh tú này là cậu lại thấy có chút phiền. Rõ ràng không có gì đặc biệt, lại hết lần này đến lần khác đối phương đều nắm được cơ hội làm cho cậu khó chịu.

"Ơ, ai đây, thật sự là đã lâu không gặp, thiếu chút nữa tôi quên cậu là nhân viên ở nơi này nha."- Quả nhiên, Lâm Đan Thanh vừa mở miệng là dùng giọng nói bán âm bán dương nói chuyện, đừng nói tới Hàn thư Duệ, một đám hài tử đằng sau cũng đã chửi thầm hắn ta trong lòng đến vạn lần rồi.

Hắn ta đương nhiên là khó coi hơn Hàn Thư Duệ, tâm nhãn thì như lỗ kim, lại rất keo kiệt ích kỷ, tính như đàn bà.

Trong trận đấu mà khách sạn tổ chức, cậu may mắn thắng hắn ta một bậc, từ đó về sau, người nam nhân này đều dùng giọng nói như vậy mà khiêu khích cậu.

Cậu đi về phía trước một bước, hắn ta liền chặn lại, mấy người phía sau và cậu đều biết, nếu bây giờ làm ồn ào, chịu thiệt ngàn đêm cũng thuộc về bọn cậu, ai kêu người mà hắn ta làm việc cho là một người có thân phận, nên hắn ta cũng tự cho mình là người có thân phận ở trong đây rồi.

"Tôi không biết công việc của tôi cần phải được cậu Lâm đây an bài a, thật tốt là lời này cậu chỉ nói với tôi, nếu là nói với người khác, người khác còn không biết chắc sẽ truyền lời ong tiếng ve mất thôi"

Hàn Thư Duệ vừa nói xong, sắc mặt Lâm Đan Thanh thoáng cái liền khó coi. Bất quá người này cũng thật không sáng ý, mỗi lần như vậy đều bị Hàn Thư Duệ giày vò, nhưng lại cứ thích xớn xác chạy đến.

"Cậu nói bậy."

Hàn Thư Duệ giang tay ra, cũng không nghĩ cách vạch mặt hắn, chỉ cười cười: "Tôi biết rõ cậu không cố ý, nhưng trước khi nói phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Lâm Đan Thanh cắn răng, thấy nhiều người dù biết mình ở phía hạ phong, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Lại nói đến hắn ta và Hàn Thư Duệ thật ra cũng không có khúc mắc gì lớn, nhưng hắn không quen nhìn Hàn Thư Duệ lúc nào cũng trưng bộ dáng không quan tâm kia.

Theo hắn thấy, Hàn Thư Duệ là một người thích mang dáng vẻ thanh cao, có bản lĩnh thì đừng đi tranh giành, bằng không thì cũng đừng thắng, lúc nào cũng mang bộ dáng thanh cao như vậy, thật là làm mất cấp bậc mà.

Hàn Thư Duệ không biết hắn ta suy nghĩ gì về cậu, đương nhiên cho dù cậu biết rõ cũng chả đại biểu cho điều gì. Sống ở đời mà, nếu mình quá tốt đẹp thì người ta lại cho rằng mình quá dối trá, còn không đi nịnh nọt người khác thì lại cho là thanh cao.

Chỉ là Hàn Thư Duệ không ngờ tới, những việc những người cậu ghét đều như lửa mà chạy đến gây rắc rối a~

Đêm đó, cậu cùng vài đồng nghiệp trong quán cơm nhỏ uống đến vui vẻ. Vương Như Thành gọi điện tới, mang theo vài hàm nghĩa, mờ mịt hỏi: "Thư Duệ, có phải cháu làm Trịnh Hạo An mất hứng."

Hàn Thư Duệ giật mình, sau đó cười khẽ: "Vương thúc có gì cứ nói thẳng, chú cũng đã hiểu cháu. Học không được cách nịnh nọt người khác, nhưng cũng sẽ không vì đả kích mà không chịu nổi."

Vương Như Thành hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cậu, rất nhanh liền thấy vui vẻ: " Kỳ thực, Lâm Đan Thanh người kia, tối hôm nay trợ lý của Trịnh tiên sinh đến lựa chọn quản gia thiếp thân, hắn ta cũng rất sôi nổi, hình như cũng được ưa thích."

"À."- Hàn Thư Duệ lên tiếng, sau đó nhìn thoáng qua đám người đang ăn uống vui vẻ, "Vậy cũng được, rất tốt, dù sao quản gia thiếp thân của Trịnh tiên sinh là người nào cũng được. Bất quá, Vương thúc à, chúng ta đến đây để uống rượu, chờ sau khi trở về rồi lại nói tiếp nha chú."

"Ừm, chú vậy mà đi lo lắng cho cháu, cháu so với tưởng tượng của chú tốt hơn nhiều. Thôi cháu cứ uống đi, cùng với đồng nghiệp quan hệ tốt lên, chú cảm thấy cháu quá buồn bực rồi."

"Chú....."

"Biết rồi, biết rồi, bất quá chú biết rõ, cháu cùng với Lâm Đan Thanh kia không hợp nhau, về sau nếu thằng đó gây khó dễ cháu, nên nói cho chú biết, mặc dù chú không có quyền gì lớn nhưng cũng có kinh nghiệm già dặn đấy."

"Vâng, cảm ơn chú."- Hàn Thư Duệ cúp điện thoại, đồng thời Lâm Lị cũng đã kéo người qua tới, vẻ mặt cô có chút lo lắng, tựa hồ sợ cậu sẽ bỏ đi nửa chừng như cái lần trong quán bar lúc trước.

Hàn Thư Duệ hơi mỉm cười, vừa vặn thời điểm muốn ngồi xuống lại nhìn thấy được một gương mặt bình thản, ngàn vạn xa cách của Trịnh Hạo An.

Hàn Thư Duệ muốn đến chào hỏi, chỉ thấy Trịnh Hạo An nhìn thoáng qua cậu đang cùng Lâm Lị nắm tay, giả bộ không biết mà quay đầu đi, tự giễu cười cười rồi cũng chả làm gì.

Cậu không hiểu một tiệm cơm nho nhỏ như vậy, Trịnh Hạo An vì sao lại đến đây. Nhưng nhìn thấy bộ dáng ân cần của Lâm Đan Thanh đi phía sau, phỏng chừng còn thoải mái hơn mình trước kia.

Cậu có thể coi Trịnh Hạo An là bạn, có thể dẫn anh ta đi đến quán ăn, nên Lâm Đan Thanh cũng có thể dẫn anh ta đi thưởng thức dân phong tốt đẹp như thế nào mà. Chỉ là khi nghĩ tới cậu và Lâm Đan Thanh ở trong mắt Trịnh Hạo An là người cùng cấp bậc, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Tâm tình của Hàn Thư Duệ có chút xoắn xuýt, cậu liên tục uống hết rượu của những đồng nghiệp đưa đến, những người khác thấy cậu như vậy có chút thấp thỏm không yên, cuối cùng cũng ngăn cản cậu, không cho cậu uống tiếp.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Hàn Thư Duệ thấy không thể tự chuốc say mình được, cũng không tiếp tục làm khổ mình nữa, nhẹ nhàng thả cốc rượu xuống. Bất quá không nghĩ tới cậu vừa mới đi đến toilet, Trần Đông Dược đã kích động chạy đến gần cậu.

"Hàn thiếu gia, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hàn Thư duệ cũng muốn dừng lại nghe một chút, chỉ là trong dạ dày muốn quay cuồng lên, cuối cùng chỉ có thể khoát khoát tay áo: "Có chuyện gì? Để sau này rồi nói. Huống chi bây giờ cũng không có nhiều chuyện để nói đâu."

Trần Đông Dược có chút sốt ruột, nhưng khi quyết định mở miệng nói, bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một giọng nói băng lãnh của Trịnh Hạo An:" Trần Đông Dược, cậu muốn nói cái gì?"

Trong lúc nhất thời, người bị giật mình có chút cứng ngắc không chỉ có Trần Đông Dược, mà còn có cả Hàn Thư Duệ. Chỉ là vừa lúc sáng mới gặp, nhưng bây giờ nhìn lại Trịnh Hạo An, cậu cảm thấy thật lâu rồi chưa gặp vậy. Bất quá anh ta không nên xuất hiện tại đây mới đúng chứ.

Có thể là hết lần này hết lần khác, những chuyện đã xảy ra không bao giờ đi theo tuyến đường mà cậu nghĩ đến.

Lời của tác giả: truyện này được dán nhãn là ngọt văn, đừng nên lo lắng sẽ hành hạ lâu a~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play