*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần Đông Dược vội vàng đuổi theo, khi đến nơi lại chứng kiến một màn này. Hắn đương nhiên không đuổi kịp ông chủ, nhìn qua Hàn Thư Duệ không giống với thường ngày, hắn chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Trong quá khứ, hắn chỉ xem Hàn Thư Duệ là một người mang theo chút ngu đần, còn mang cả thân phận thiếu gia trên mình. Sự đánh giá này mang theo điểm xem thường, cũng cảm thấy cậu ấy ít khả năng có thể hợp với ông chủ nhà mình.

Nhưng ngày hôm nay, lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Trần Đông Dược đối với Hàn Thư Duệ. Trong tư liệu hắn điều tra được, chính xác cậu ấy có học chuyên ngành về kiến trúc, nhưng vẫn chưa tốt nghiệp, sinh viên mà còn là nhị thế tổ thì có bao nhiêu người có tài năng thật sự chứ.

Cho nên không thể không nói, ấn tượng của Trần Đông Dược về Hàn Thư Duệ là một nam nhân mềm yếu chỉ biết nấu ăn ngon, nhưng ngày hôm nay, hắn lại nhận được một bài học khắc sâu....không được tùy tiện xem thường một người không được nào đó, để đến khi nhận ra thì cũng quá muộn a~

"Hàn tiên sinh, cần tôi đưa cậu đi đâu không?"- Cơ hồ ngay lập tức, Trần Đông Dược hạ quyết tâm tiến lên, tâm ý của ông chủ hắn cũng hiểu được đôi chút, cho dù có tức giận thế nào, tin chắc sẽ rất nhanh hối hận thôi.

Hàn Thư Duệ không biết được tâm tư của anh, bất quá tâm tình không được tốt đến đâu, cậu cũng sẽ không trút giận lên đầu người không liên quan: "Tôi không sao, cơ mà anh nên đến xem tình huống của Trịnh tiên sinh như thế nào, tâm tình của anh ta hình như không được tốt thì phải."

Trần Đông Dược sững sờ, hắn không ngờ Hàn Thư Duệ có thể lãnh tĩnh như vậy, giống như trái tim một mực không bị nhiễu loạn vậy. Làm hắn không khỏi có chút hoài nghi, Hàn Thư Duệ thật sự có thích Trịnh Hạo An hay không.

"Vâng."- Cuối cùng, Trần Đông Dược cũng không thắc mắc nhiều, gọi một chiếc xe khác để đuổi theo.

Hàn Thư Duệ nhìn xe chậm rãi biến mất, tay phải ghì thật chặt hộp quà, chợt như bình tĩnh mà buông tay ra. Cậu tựa hồ không được bình tĩnh như bề ngoài, thực ra thì cũng không phải cậu không quan tâm, cái này có phải là một tín hiệu không tốt.....

Trịnh Hạo An một đường đua xe phóng về nhà, trong đầu vẫn vang lên lời nói mà Lưu Lãng Bác ghé vào tai anh nói: "Anh thật sự hiểu rõ bảo bối của mình là người như thế nào ư, đừng tưởng rằng cậu ta choàng một lớp da bên ngoài đẹp đẽ như vậy, cậu liền xem người ta là bảo bối. Năm đó, khi cậu ta thổ lộ cùng nam nhân khác, không biết anh đang nằm ở góc nào đâu."

"Bất quá người kia là anh rễ, nhìn cũng thực sự rất tuấn tú, trách không được cậu ta lại thích hắn tâ. Nhưng cậu ta lại ngu xuẩn, chỉ vì một nam nhân không yêu mình mà tự rước nhục cho chính mình, cuối cùng còn bị người trong nhà đuổi ra khỏi cửa, anh sẽ không ngốc đến nỗi đi nghĩ cậu ta đang thích anh đấy."

Âm thanh kia một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu anh, làm một người thanh tỉnh như anh cũng hóa thành một đống bột nhão. Ngây thơ mà tức giận, thậm chí nghe Hàn Thư Duệ phải đi làm một việc khác cũng bắt đầu tức giận, thời điểm nhìn cậu cười với nữ nhân khác mà suy nghĩ cũng bắt đầu thoát cương.

Trịnh Hạo An tựa đầu vào ghế lái, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, trong nháy mắt ánh mắt trở nên hung ác, anh biết mình không nên suy nghĩ về nam nhân tên Phương Tử Xuyên kia, anh cũng biết đạo lý như vậy, nhưng lý trí và tình cảm lại không đứng về một phía, làm anh đau đầu khôn xiết.

Chỉ là, bất kể như thế nào, cái tên Phương Tử Xuyên này đã bị anh khắc sâu rồi, anh cực kỳ chán ghét cái tên này. Hạt giống nghi ngờ Hàn Thư Duệ có thích mình hay không cuối cùng cũng được gieo xuống.

............................................................................................................................................................................

Sáng hôm sau, trong căn hộ, mọi thứ đều bình thường như chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra.

Trịnh Khiêm Dĩnh vừa lấy bánh bao được Hàn Thư Duệ mua đến, một bên dùng đôi mắt to của nhóc nhìn vào hai đại nam nhân bên cạnh, mang theo một cảm xúc khó hiểu cùng nghi hoặc.

Hôm nay cùng thường ngày không khác gì nhau, nhưng nó có thể phát hiện được không khí không quá hài hòa.

"Thư Duệ ca ca, có phải anh cùng ba ba cãi nhau không?"- Âm thanh trẻ nhỏ non nớt, nhưng lại giống như một bàn tay đánh thẳng vào mặt hai người lớn đang ngồi đó, rất vang dội còn có cảm giác rất xấu hổ.

(Mình giữ nguyên nguyên "ca ca" nha, mình thích gọi như vậy sẽ dễ thương và thân mật hơn)

Hàn Thư Duệ đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nhỏ của nhóc, đối với nhóc con luôn muốn gọi cậu là ca ca mà không phải là chú có chút bất đắc dĩ, tiếp theo là đổ thêm sữa vào ly của nhóc, không có ý tứ muốn trả lời: "Uống nhanh lên, để lâu sẽ nguội."

Cậu nhóc có chút hả hê nhìn về ba ba của nó, "Dạ" một tiếng thật to, rồi tiếp tục hưởng thụ bữa sáng mà Hàn Thư Duệ làm cho nó.

Trịnh Hạo An dừng lại trong phút chốc, tiếng ho khan liên tiếp mạnh bạo mà phát ra. Đầu hạ, hơi gió mang theo một tí mát mẻ, đêm qua anh hứng gió như vậy, bây giờ cảm giác hơi khó chịu.

"Tiên sinh cần gọi bác sĩ đến khám không?"- Ngữ khí của Hàn Thư Duệ tự nhiên có chút quan tâm, nhưng lại giống như đang làm chức vụ của mình mà không giống với loại quan tâm thân mật như trước.

"Không cần."- Thanh âm của Trịnh Hạo An cũng rất lãnh đạm, ho khan vài tiếng, trên mặt có chút hồng: "Gần đây tôi không có chuyện gì, nếu cậu rảnh có thể quay lại khác sạn."

Hàn Thư Duệ lên tiếng, dường như quan hệ của bọn họ xuất hiện một đường ranh giới. Chỉ một thoáng như thế, không khí chung quanh cơ hồ lạnh xuống vài độ, hai người như bình thường mà làm việc của mình.

Sau khi ăn xong, Trịnh Khiêm Dĩnh còn muốn lôi kéo, Hàn Thư Duệ nhìn rất ôn hòa nhưng lại rất kiên quyết, cậu nghe Trịnh Hạo An nói vậy, hơn nữa cậu cũng muốn quay về khách sạn làm việc trong thời gian ngắn.

"Tan tầm thì lập tức quay lại đây nha, em sẽ chờ anh."- Bên ngoài cửa lớn, Trịnh Khiêm Dĩnh bày ra bộ dáng tiểu đại nhân mà dặn dò, còn người nào đó đang ở trong nhà bếp ăn cơm đọc báo, nhóc tận lực không muốn để mắt đến.

Hàn Thư Duệ đồng ý từng yêu cầu, nhưng trước khi đi lại rất chuyên nghiệp, cậu khẽ quay đầu hướng về phía Trịnh Hạo An: "Trịnh tiên sinh, nếu có chuyện gì thì liên hệ với tôi."

"Ừ."- Một chữ lạnh băng, giống như hoan ái cùng nhiệt tình lần trước đều là giả dối.

Hàn Thư Duệ thất thần trong nháy mắt, nhưng rất nhanh cũng hồi thần, chậm rãi mở cửa đi ra. Như vậy, song phương đều không muốn đối phương biết tâm tình của mình, để Trịnh Hạo An hiểu lầm rằng cậu muốn trốn thoát khỏi đây, còn Hàn Thư Duệ không để ý đến ngực phập phồng, hô hấp không đều cùng gương mặt đang đỏ đến lợi hại của Trịnh Hạo An.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Sau nữa giờ, Hàn Thư Duệ đang đứng trong văn phòng của Vương Như Thành, đối với trưởng bối luôn một mực chiếu cố cậu mà nở nụ cười: "Vương thúc, cháu đã trở về, thúc cũng nên chào đón cháu a~."

Vương Như Thành cười mắng một câu xú tiểu tử, nhưng vẫn biểu đạt sự hoan nghênh của bản thân ông: "Trịnh tiên sinh cho cháu về sao, đúng là không có cháu ở đây có chút không quen được a."

Trong nháy mắt, Hàn Thư Duệ chợt giật mình, nhưng cũng rất nhanh cười cười: "Đúng vậy, trở về rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play