*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Hạo An vừa nói xong, Hàn Thư Duệ lập tức chứng kiến được bộ dáng bị dọa sợ của Trần Đông Dược. Hắn liền biết cái gì không nên nói, cái gì nên nói, "Ông chủ, tôi chỉ muốn qua hỏi thăm Hàn thiếu gia thôi, cũng không có chuyện gì đặc biệt đâu."

Trịnh Hạo An ừ một tiếng, vẫy vẫy tay kêu hắn trở về, tựa như không nhìn thấy Hàn Thư Duệ, hoặc nói đúng hơn là coi cậu như người xa lạ.

Dưới đáy lòng cười khổ một tiếng, bất quá Hàn Thư Duệ cũng không dây dưa, đi hướng về phòng rửa mặt. Sau một hồi hôn thiên ám địa, cảm giác choáng váng như thế giới bị phá vỡ hậu tri hậu giác mà dâng lên.

Trong hoảng hốt, Hàn Thư Duệ tựa hồ nghe được thanh âm của Trịnh Hạo An, tiếp theo thân thể rất nhanh lọt vào một cái ôm quen thuộc. Rất ấm áp, làm cho cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trần Đông Dược đứng ở một bên cúi đầu, cố gắng không nhìn đến màn này, nhưng đáy lòng vẫn nho nhỏ thở dài một hơi. Trong mắt hắn, nếu đem Hàn Thư Duệ so với những nam nhân khác thì Hàn Thư Duệ thuận mắt hơn rất nhiều. Huống chi Lâm Đan Thanh là một người nịnh nọt như thói quen, vừa nghĩ tới lúc trước hắn định chọn người như vậy vào vai trò trợ lý của ông chủ, hắn liền cảm thấy khó chịu.

"Ông chủ, bây giờ trở về không?"

Trịnh Hạo An không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại vươn tay về đôi má của Hàn Thư Duệ. Anh có thể tới một quán nhỏ thế này để ăn cơm, đương nhiên không phải do Lâm Đan Thành đề nghị, ngay chính anh cũng không dám thừa nhận, nhưng sự thật chính là vì anh biết Hàn Thư Duệ đang có ở đây.

Chẳng qua anh không nghĩ tới, mình mới không nhìn đến cậu trong chốc lát, vậy mà cậu lại có thể đến đây uống rượu. Nhớ ngày đó hai người bọn họ cũng vì như vậy mà kết duyên, nếu lúc này anh không có ở đây, không biết Hàn Thư Duệ sẽ bị ai nhặt về nữa. Nếu thật sự như vậy, Trịnh Hạo An sẽ bóp chết người không tự giác, không tim không phổi trước mặt này.

Hàn Thư Duệ rất sợ ngứa, thời điểm bị sờ đến cổ, lập tức vặn vẹo người muốn né tránh.

Trịnh Hạo An nhíu nhíu mày, lập tức duỗi hai tay ra đỡ tên tiểu gia hỏa nào đó. Vượt qua dự liệu của anh, thời điểm Hàn Thư Duệ ngủ rất nghe lời, không chỉ không làm loạn mà còn hướng về lòng bàn tay anh cọ xát. Làm tâm người nào đó, muốn nhũn ra luôn.....

Trần Đông Dược muốn cười, nhưng sợ sẽ bị Trịnh Hạo An diệt khẩu nên đành phải nhịn đến nghẹn.

Trịnh Hạo An tựa như phát hiện mình thất thố, lập tức ho khan đem Hàn Thư Duệ đi ra ngoài. "Cả ngày hôm nay, Khiêm Dĩnh vẫn chờ cậu ấy về nấu cơm, thế mà cậu ấy lại chạy ra đây uống rượu, cậu đem cậu ấy trở về đi."

Trần Đông Dược nghe Trịnh Hạo An đem mọi chuyện đổ hết lên đầu tiểu thiếu gia, lập tức khuôn mặt vì nghẹn cười mà càng thêm vặn vẹo, thẳng tới khi Trịnh Hạo An nhíu một con mắt, hắn liền cực kỳ nhanh nhẹn mà thu liễm lại.

"Ông chủ, vậy còn anh?"

Trịnh Hạo An lưu luyến cảm giác trong lồng ngực, bất quá cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: "Tôi sẽ ở lại chỗ này, ăn cơm."- Ngữ khí sớm đã khôi phục bình thường, làm Trần Đông Dược không đoán được Trịnh Hạo An đang nghĩ gì.

*****************************************************************************************************************

Vào buổi tối, Hàn Thư Duệ mơ mơ màng màng tỉnh giấc, trong ngực có xúc cảm mềm mại cùng khí tức quen thuộc đã chiếu cáo cho cậu một sự thật kỳ quái _____ Cậu đang ở biệt thự của Trịnh Gia.

Trịnh Khiêm Dĩnh đang ôm cậu ngủ say như chết, rõ ràng là một hài tử đã mười hai tuổi rưỡi rồi, nhưng nhóc con nhìn vẫn rất non, trên người cũng mang theo hương sữa, làm cho người ta cứ muốn đối xử với nhóc như một đứa nhỏ hoài thôi.

Hàn Thư Duệ còn có chút say say, lập tức lại trở nên mơ hồ. Cậu khẽ nhắm mắt. Một đêm vô mộng.

Sáng sớm hôm sau, khí trời tốt, lúc thức dậy, Hàn Thư Duệ cảm thấy đầu hơi đau, nhưng cũng chả thấy nghiêm trọng gì. Nhanh chóng làm bốn phần bữa sáng, nhưng vẫn không chờ được Trịnh Hạo An trở về, cuối cùng ngay cả phần ăn của cậu cũng bất tri bất giác chỉ còn thừa lại một nửa.

Trịnh Khiêm Dĩnh đối với việc ở đây qua đêm rất thỏa mãn, trong phút chốc liền kì kèo với cậu, bắt cậu tối hôm nay phải ngủ lại ở đây.

Trần Đông Dược nghe thấy, đầu đầy hắc tuyến, tiểu thiếu gia trước giờ đối với trai lẫn gái muốn trèo lên giường của Trịnh Hạo An luôn không có hảo cảm, không nghĩ tới bây giờ ông chủ bất thường, tiểu thiếu gia cũng bất thường theo.

Thật sự không biết, hay nên nói rằng... đây thật sự là một hồi nghiệt duyên.

Hàn Thư Duệ không biết Trần Đông Dược đang nghĩ gì, tự mình bắt xe quay về khách sạn. Nam nhân là loài sinh vật có thể nặng tình, thậm chí như trong phim Hàn, làm cho người ta rơi nước mắt lã chả.

Nhưng cảm tình là một việc rất quan trọng. Không thể so với những hành động ăn ngủ thường ngày, cũng không phải là món đồ có thể định được giá cả. Tuy bị người mình có hảo cảm đẩy ra xa sẽ có chút khó chịu, nhưng cũng không đến mức phải sống không nổi, từng giờ từng khắc mà xoắn xuýt đến việc này.

Chỉ là... Hàn Thư Duệ không xoắn xuýt, cũng không có nghĩa là người cùng Trịnh Hạo An đi ăn một buổi__Lâm Đan Thanh sẽ không đi gây phiền toái, ai kêu Hàn Thư Duệ vừa bị Trịnh Hạo An "khai trừ", hơn nữa ngày hôm đó còn làm mất mặt của hắn ta.

Đến buổi trưa, Lâm Lị sắc mặt khó coi đi đến văn phòng của Hàn Thư Duệ, nhẫn nhịn vài giây, về sau quả nhiên tuôn ra một tràng phàn nàn không dứt: "Lão đại, anh không biết Lâm Đan Thanh kia đáng ghét như thế nào a. Ngày hôm qua bị anh mắng cho một trận, hiện tại dám ở hành lang cùng một đám người nói xấu về anh. Cái gì mà anh đắc tội quý nhân ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, nói anh tự cao tự đại, những lời buồn nôn đều nói ra khỏi miệng được.... Em thật không biết những nhân viên kia sao có thể nghĩ anh là người như vậy được."

Hàn Thư Duệ vốn đang nghĩ đến bản thiết kế của Lương Khánh Nghĩa ngày đó, không kịp phản ứng, nhưng ngược lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lị tức giận đến khóc luôn rồi.

Lúc này mới đứng dậy đi đến nghe xem Lâm Đan Thanh rốt cuộc là đang muốn làm thiêu thân loại nào.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Nhóm nhân viên đang trong giờ ăn cơm, cho nên Lâm Đan Thanh không thể ở bên ngoài mà quăng đi thể diện của khách sạn được, nên cậu được Lâm Lị dẫn đến một nhà hàng dành cho nhóm công nhân trong khách sạn.

Thời điểm Hàn Thư Duệ đến, người vây xung quanh Lâm Đan Thanh không ít, hơn nữa xem bộ dáng tiểu nhân đắc chí của hắn ta, người xung quanh hiển nhiên muốn nói càng thêm ồn ào hòng lấy lòng hắn ta.

Nơi này cũng coi là lớn, người ngồi bên trong cũng nhanh mắt lắm. Đặc biệt là thấy chính chủ mà mình đang trào phúng, nay lập tức....những âm thanh dư thừa cùng tiếng cười chế giễu liền im bặt, không khí bỗng dưng im lặng xuống.

Lâm Đan Thanh nguyên bản không cảm giác được, nhưng những tiếng nghị luận chung quanh qua thời gian lại dần dần yên tĩnh xuống làm ảnh hưởng đến sự hăng say của hắn ta, liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào.

Bộ dáng tươi cười của Hàn Thư Duệ làm hắn ta nghẹn luôn miếng cơm đang ăn, hại hắn ta lập tức ho khan dữ dội, một khuôn mặt tiểu bạch kiểm khoe khoang bây giờ trở nên đỏ bừng chật vật.

Lâm Lị lúc này mới cười ra tiếng, còn sắc mặt Hàn Thư Duệ vẫn không thay đổi. Cậu giữ nguyên bộ dáng như cũ, trực tiếp tiến qua bên cạnh Lâm Đan Thanh mà ngồi xuống, mặc kệ người khác tò mò dò xét, thoải mái cười nói: "Nghe nói, cậu lại nói bậy gì về tôi hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play