*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một buổi hội nghị cạnh tranh đấu thầu thế này, kỳ thực nói Hàn Thư Duệ thay đổi luôn cục diện cũng là không đủ. Khi tất cả mọi người đều đồng ý kéo dài thời hạn thì Lưu Lãng Bác đã lên tiếng mời Trịnh Hạo An lưu lại trong chốc lát.
Hàn Thư Duệ cũng không có ý ở lại để nghe lén, xuyên qua một cánh cửa khép hờ cũng không thể nghe được bọn họ rốt cục đang nói đến vấn đề gì. Nhưng nhìn thấy Lưu Lãng Bác hướng về tai Trịnh Hạo An nói vài câu, sắc mặt Trịnh Hạo An bỗng trở nên khó coi, không biết vì cái gì làm cậu cảm thấy không an tâm.
Có một nguy cơ như mưa bão sắp đến. Chứ nói chi là cậu thấy được ánh mắt của Lưu Lãng Bác đang nhìn về phía cậu, lộ ra ánh mắt không thoải mái, mang theo một chút thương cảm cùng xem thường.
Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An đi ra cửa, ánh nắng chiếu sáng đến ấm áp. Trần Đông Dược đi ở phía sau hai người không nói gì thêm, nhưng đáy lòng cũng âm thầm mà thở ra một hơi dài.
Có thể làm cho Lưu Lãng Bác chủ động nhượng bộ, Trần Đông Dược tự nhận đây là việc đầu tiên hắn nhìn thấy. Tuy cũng có liên quan đến Lương Khánh Nghĩa bị mất mặt mà không tức giận, nhưng ai cũng không ngờ được đến kết quả sẽ như vậy, tốt quá sức tưởng tượng rồi.
Thời điểm Trịnh Hạo An tiến vào trong xe, Hàn Thư Duệ không có đi vào xe, trái lại lắc lắc đầu cáo lỗi: "Tôi còn có việc, xin nghỉ phép, anh về trước đi được không?"
Trịnh Hạo An nhìn người nào đó gần đây nói chuyện với anh càng thêm tùy ý, khẽ mím môi đồng thời nhàn nhạt nhìn qua Trần Đông Dược đang ngồi ghế lái, hắn lập tức co rút khóe miệng, nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Hàn Thư Duệ nhảy dựng, bối rối mà tránh qua một bên, tránh né khí bụi đang bay lên mù mịt. Cậu quả thật muốn xông lên đánh Trịnh Hạo An một trận.
Bất quá có lẽ là chỉ dám nghĩ thôi nhưng không dám làm.
Hàn Thư Duệ đứng ở ven đường hậm hực vung tay vung chân, khi vừa mới lên xe taxi đã nhìn thấy Lưu Lãng Bác lái con Ferrari dừng bên cạnh chiếc taxi cậu đang ngồi, đồng thời mang theo một tia vui vẻ.
"Cần tôi chở cậu đến nơi cần đến không? Nhóc đáng thương."
"Cảm ơn, không cần"- Anh mới là nhóc đáng thương đấy...
"...."- Hàn Thư Duệ bỏ qua ánh mắt dò xét của tài xế, nói cho ông ta địa điểm cần đến rồi nhắm mắt nghĩ ngợi. Cậu không biết vì sao Trịnh Hạo An lại bỗng dưng nổi giận, về phần Lưu Lãng Bác vui vẻ cùng xem thường thì cậu chả cần quan tâm.
Chỉ là, Trịnh Hạo An rốt cuộc giận chuyện gì?
Xe taxi rất chạy nhanh đến thương đô Phước Long, dù sao nơi này cũng cách nơi diễn ra hội nghị có hai con đường mà thôi. Sau khi Hàn Thư Duệ xuống xe, trả tiền xong cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Trịnh Hao An giận là vì chuyện gì, nhịn không được mà giật giật cà vạt rồi mới đi vào bên trong.
Phước Long phân thành hai khu A, B, bên trong được chia ra theo từng cấp bậc. Kỳ thật những đồ bên trong cơ bản cũng giống nhau không có gì đặc biệt nhiều, nhỏ thì là những trang sức, quần áo dành cho các quý phu nhân, lớn thì cũng chỉ là đồ nội thất, trang trí trong nhà.
Hàn Thư Duệ trực tiếp đến khu A, cảm thụ được hơi lạnh tỏa ra, cậu thấy dễ chịu hơn một tí. Cậu sợ nóng cực kỳ, huống chi là không khí phía nam vào thời điểm này, oi bức như một cái lò hấp.
Vừa đi vừa nhìn những cửa hàng trưng bày đồng hồ rồi tiến thẳng đến tầng hai, mấy cô gái xung quanh nhìn cậu nghị luận đến sôi nổi.
Hàn Thư Duệ cũng không để ý, dù sao cậu cũng thường xuyên gặp phải tình cảnh này mà. Về phần những người này nói cái gì về cậu, cậu chả biết được cũng không muốn để ý.
Lên lầu hai quẹo phải là có thể trực tiếp nhìn thấy một cửa hàng không nhỏ, bên trong bày biện đủ loại cà vạt, người bình thường đều cho rằng những thứ này quá đắt tiền, nhưng thật ra cũng là tiền nào của đó đấy thôi.
Sau khi Hàn Thư Duệ đi vào cửa hàng, cậu lập tức dừng lại ở một nơi trưng bày dãy cà vạt xám. Hôm nay, cậu chính là đi mua quà tặng nên không thể keo kiệt được a.
Những nhân viên lâu năm trong cửa hàng có chút ấn tượng với cậu, cho nên khi thấy mấy cô nhân viên trẻ muốn chạy đến giới thiệu cho cậu thì ngay lập tức bị kéo trở lại: "Đừng qua bên đó, người kia không phải là lần đầu tiên tới, nhưng vừa nhìn liền biết chắc chắn là người không có bao nhiêu tiền rồi."
Hàn Thư Duệ vẫn nghe thấy được, có chút bật cười, lần trước là vì dì Vương lôi kéo cậu tới đây để mua quần áo, chính xác là một cái cà vạt chất lượng bình thường mà cậu còn không nỡ mua. Nhưng sông có khúc người có lúc, cũng không thể nào phân biệt được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì mà.
"Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho anh không?"
Hàn Thư Duệ còn đang suy nghĩ, bên cạnh bỗng nhiên vang lên âm thanh hào phóng ngọt ngào của con gái. Cậu nhìn thoáng qua, là một nhân viên mới của cửa hàng này, cậu lập tức cười cười, chỉ vào một cái cà vạt xanh đậm trước mặt: "Giúp tôi đem cái này gói lại, tôi muốn mua nó."
Cô gái liền sững sờ, nhìn qua nhãn hiệu cà vạt ấy....hơn 3 ngàn vạn: "Tiên sinh, cà vạt này hình như không thích hợp với anh lắm. Anh có thể chọn thử vài cái khác."
Hàn Thư Duệ thấy cô gái nói chuyện ôn nhu, cười cười nói: "Tôi muốn mua nó cho một người bạn, phiền cô gói lại cho thật đẹp."
Mặt cô gái đỏ lên, nhanh chóng quay đi làm theo các yêu cầu của cậu, chiếc cà vạt này được bán đương nhiên sẽ tăng thêm tiền lương của cô, nên cô rất vui vẻ.
Thời điểm Hàn Thư Duệ tính tiền lại đối mặt với nhân viên ban nãy nói xấu cậu, cô nhân viên này biết được cậu cũng có nghe thấy, sắc mặt của đối phương tương đương thú vị.
Bất quá Hàn Thư Duệ không có thú vui chỉnh người, nên không thèm quan tâm, chỉ là khi cậu mang hộp quà đựng cà vạt kia, có chút kinh ngạc trông thấy Trịnh Hạo An đang đứng ở trước cửa hàng, dúng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, hay nói chính xác hơn là nhìn đồ vật trên tay cậu.
Hàn Thư Duệ vô ý thức mà giấu nó sau lưng, mới mua lễ vật cho người ta lại bị người ta nhìn thấy, thật sự có chút không tự nhiên mà. Nhưng Hàn Thư Duệ không nghĩ tới vì động tác này của cậu làm sắc mặt của Trịnh Hạo An càng thêm đen.
"Trịnh tiên sinh, sao anh lại tới đây?"- Hàn Thư Duệ cười mang theo chút cầu nguyện đối phương không thấy được món quà trên tay mình.
Thế nhưng Trịnh Hạo An không thèm nói một lời, lập tức dùng tay của mình bắt lấy cánh tay không được tráng kiện của cậu, dùng sức kéo ra bên ngoài.
Trần Đông Dược nhỏ giọng ho khan một tiếng, tiếp theo nhìn xung quanh xác nhận được không có bao nhiêu người chú ý đến một màn này, lúc này không được tự nhiên mà bước nhanh đi theo hai người phía trước.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Hắn thật sự càng ngày càng không hiểu ông chủ đang nghĩ gì, trước là đem Hàn Thư Duệ bỏ lại, sau lại bắt hắn đi theo Hàn Thư Duệ tới cửa hàng này. Hiện tại Hàn Thư Duệ chỉ mua một cái cà vạt thôi mà, không hiểu tại sao ông chủ có thể tức giận đến vậy chứ.
Hàn Thư Duệ cảm giác tay mình bị kéo đến đau nhức, hơn nữa dù cậu cố phản kháng nhưng cũng không được để ý, lập tức phát giận: "Trịnh Hạo An, anh đến cùng là muốn làm gì?"
Đây là lần đầu tiên Hàn Thư duệ không gọi Trịnh tiên sinh cũng không gọi là Hạo An, mà là gọi tên đầy đủ của Trịnh Hạo An. Hai người ở chung vốn nên tôn trọng lẫn nhau, nhưng cậu không thể tha thứ cho người làm ra hành vi thất thố như vậy.
Động tác Trịnh Hạo An lập tức cứng đờ, Hàn Thư Duệ cũng đã bình ổn khí lại. Anh nhìn thật sâu vào mắt cậu, tay anh cũng thoáng dừng lại ở gói quà, dĩ nhiên Trần Đông Dược không có ở bên cạnh, mà trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe, lại một lần nữa không rên một tiếng mà đem cậu ném ngay tại chỗ!!!!!!!