*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Hạo An trong nháy mắt dần buông lỏng, cảm giác như Hàn Thư Duệ chính là người mang đến khí tức thoải mái đó, từng chút một mà xâm nhập vào xoang mũi, có lẽ bỏ lỡ đi những hạng mục này sẽ làm anh khó chịu, nhưng cũng không mấy tức giận.
Lưu Lãng Bác thấy Trịnh Hạo An nhanh như vậy đã khôi phục sự lạnh nhạt vốn có, trên mặt tựa hồ không thay đổi, nhưng khí tức âm lãnh cứ thế tăng lên.
Lão nhân trên đài giả vờ không thấy người phía dưới đang tranh đấu, mở bản thiết kế khiến người thán phục ra, sau đó tự nhiên cùng chuyên nghiệp giảng giải chúng.
Thanh âm của ông trầm thấp, bất quá không khí ông ta mang đến lại không trầm lặng chút nào, trái lại khi giảng giải những bản thiết kế của mình mang theo một loại cuồng nhiệt và tự hào. Trong phòng ngoại trừ Hàn Thư Duệ ra, không ai quan tâm đến loại cuồng nhiệt này của ông.
Lương Khánh Nghĩa với tư cách là một kiến trúc sư lão luyện trong nước, ông ta khi giảng giải gần như đơn giản nhưng lại hùng hồn, cho dù là những người theo học kiến trúc chỉ cảm thấy thán phục, nhưng đa phần vẫn không thể hiểu nỗi. Ngược lại, Hàn Thư Duệ lại thấy những đường cong, những cách sắp đặt, những cách thiết kế quả thực quá hoàn mỹ, khiến người khác không ngừng thán phục.
Hàn Thư Duệ nghe chăm chú, cậu cũng đã hiểu sơ sơ những chuyện đang xảy ra. Tỷ như Trịnh Hạo An cùng với người đàn ông đối diện kia đang tranh chấp về vụ việc gì.
Hàn Thư Duệ nhìn đến bản thiết kế của ông, Lương Khánh Nghĩa là dựa theo ý tưởng của Vạn Lý Trường Thành mà kiến tạo nên Bàn Long Trường Thành, đáy lòng cậu lập tức cảm khái, đúng là sách vở không gạt người a~ Nghe nói Lương Khánh Nghĩa đối với lối kiến trúc cổ đại có hơi vượt quá người thường, mà cậu từ bản thiết kế này có thể nhìn ra được sự tinh vi đó.
Những vòng xoáy được sắp xếp bố trí cực kỳ tinh vi, mặc dù được thiết kế cao chót vót, nhưng vẫn lộ ra được vẻ đẹp hài hòa, hoàn mỹ. Không gian bên trong cũng được sắp xếp hài hòa luồng ánh sáng phát huy được sự tinh tế, không chỉ bên ngoài mà cả bên trong đều được coi là cực phẩm.
Lương Khánh Nghĩa khi giảng giải xong không mấy hy vọng được nhiều người hiểu, chỉ là vừa quay đầu liền thấy Hàn Thư Duệ với hai mắt phát sáng, ông ta liền cau mày.
Học trò của ông cũng toàn người như vậy, toàn là một bộ giả đò hiểu hiểu, ông biết trong đây cũng chả có người tài ba về lĩnh vực này, nên khi thấy bộ dáng của Hàn Thư Duệ, ông chỉ thấy xem thường.
Mấy năm nay, thứ khiến ông buồn nôn nhất chính là những người không hiểu nhưng cứ thích giả vờ giả vịt.
Lập tức, Lương Khánh Nghĩa không muốn giữ mặt mũi cho đối phương, ngón tay tùy ý mà chỉ đến Hàn Thư Duệ: "Cậu nghe hiểu sao, hiểu thì nói ra suy nghĩ của mình, đừng bày ra bộ dáng giả vờ giả vịt đó."
Hàn Thư Duệ ban đầu còn chưa kịp phản ứng, không biết rằng đối phương đang chỉ tới mình. Khi thấy mọi người nhìn về phía cậu, còn ánh mắt của Lương Khánh Nghĩa mang theo chút vũ nhục, ánh mắt cậu dần nhạt xuống.
Cậu không biết lão đầu này vì cái gì mà nhìn đến cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ đến muốn hô to gọi nhỏ, thể hiện tài năng của mình trước một người đã rất có danh tiếng, tài giỏi như thế này.
Trịnh Hạo An nhíu nhíu mày, anh đối với người có năng lực luôn luôn coi trọng. Nhưng nhìn thấy Lương Khánh Nghĩa mang bộ dáng khinh thường người khác như thế, lại tự cao tự đại như vậy, anh liền cảm thấy chán ghét.
Mà bên kia, Lương Khánh Nghĩa đang đứng chuẩn bị xem kịch vui, đối với ông ta, những chuyện khác thì giống nhau, nhưng ông ta đặc biệt rất thích coi kịch vui đấy.
Hàn Thư Duệ chậm rãi đứng lên. Thanh âm của cậu khàn khàn khác với tông giọng trầm thấp quen thuộc, rất dễ nghe, nhưng vì có phần lạnh lùng làm người khác ban đầu cho rằng cậu chỉ là một bình hoa, giờ đây cũng không dám nhìn thẳng cậu nữa.
"Bản thiết kế của Lương lão sư rất tinh tế, đặc biệt là biết sử dụng ánh sáng để nhấn mạnh thêm bố cục của công trình, làm người khác tán thưởng."
Cậu dừng lại một chút, nhìn lông mày Lương Khánh Nghĩa đã giản ra rồi lại tiếp tục nói: "Bất quá cách thiết kế này còn có chỗ không đúng."
"Tỷ như hình rồng này nhấn mạnh thêm cho tòa tháp, là một ý kiến hay. Nhưng với một nơi sẽ tổ chức nhiều sự kiện như vậy, chỉ một điêu khắc hình rồng để tượng trưng nhìn xa xa vẫn còn chưa đủ. Đề nghị của tôi là cần dung nhập thêm những nguyên tố biểu thị nền văn hóa, chứ dùng những ngân bạc kim thì cũng tốt, nhưng lại không được hài hòa cho lắm."
"Kỳ thật chức nghiệp kiến trúc này đã rất quan trọng trong thời xưa rồi, bất quá chỉ là thiết kế những cái nhà để người khác có nơi che gió che mưa mà thôi, sáng tạo cũng là yếu tố bên ngoài, làm sao cho thật phù hợp với ý nghĩa của việc này mới đúng."
"Nên tổng kết lại, bản kiến trúc này của lão sư rất tốt, rất hoàn mỹ nhưng vẫn cần sửa chữa nhiều chỗ."
Hàn Thư Duệ nói năng lưu loát, như tùy ý mà chỉ ra những chỗ không tốt của công trình này. Thấy Lương Khánh Nghĩa sắc mặt khó coi, mọi người đều tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cái gọi "quyền uy" chính là do thời gian đứng trên đỉnh cao mà rèn đúc ra, Lương Khánh Nghĩa cũng là người như thế. Ông ta từ lúc thiếu niên đã thành danh, hơn nữa còn đi du học để bồi dưỡng, còn nhận được vô số giải thưởng lớn ở trong và ngoài nước.
Hàn Thư Duệ như vậy mà dám hung hăng đánh vào mặt ông, nhưng ánh mắt trong trẻo mà nghiêm túc, thậm chí tiện tay "chiếm dụng" máy tính của Lương Khánh Nghĩa để thay đổi vài nơi ___ Cậu đang rất nghiêm túc với bản thiết kế này.
Cho dù bản lĩnh của cậu không được thâm hậu như Lương Khánh Nghĩa, cũng chả có tiếng tâm như Lương Thành Nghĩa.
'Bản thiết kế của giáo sư như vậy, cậu là một tên tiểu tử, biết cái gì mà sửa chứ hả."- Thấy không khí bên trong phòng họp càng ngày càng không đúng, người ngồi ở hàng phía trước đương nhiên nhịn không được, có chút ngồi không yên mà đứng dậy quát lên.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Tay Hàn Thư Duệ đang cầm bút liền dừng lại, nhìn thẳng tắp về phía Lương Khánh Nghĩa, là giáo sư cho phép cậu nói lên ý kiến của mình, muốn nói thì là người trước mắt này nói, những người ngồi kia chẳng có quyền lên tiếng.
"Cậu tên là gì?"- Vượt qua dự kiến của mọi người, lão đầu Lương nổi danh là người cao ngạo, nghe xong nhiều ý kiến chỉnh sửa thế kia mà chỉ đơn giản hỏi một câu như vậy.
Hàn Thư Duệ vô thức nhìn về phía Trịnh Hạo An, như bị kinh hãi mà trả lời Lương Khánh Nghĩa: "Hàn Thư Duệ, tên của tôi là Hàn Thư Duệ."
Một cái tên vô cùng lạ lẫm, cũng không phải là những nhà kiến trúc sư nổi danh trong nước, đột ngột như mang theo một tín hiệu quật khởi, tại buổi hội nghị như thế này lại mang theo cảm giác không thể nói trước được.
Xem ra sau này cậu ta sẽ không phải là người quá mức bình thường a.