*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Về phần tại sao Hàn Thư Duệ lại có suy nghĩ muốn mua quà tặng cho Trịnh Hạo An thì.... Kỳ thật với tư cách là mẹ cậu, bà một mực cũng không nghĩ tới mình lại sinh ra một hài tử như thế này.
Ví dụ như tướng mạo, trí thông minh... những điều kiện cần thiết trên, ngay từ nhỏ Hàn Thư Duệ có thể kinh thường quần hùng đấy. Nhưng theo thời gian trưởng thành, trên người cậu một miếng cơ bắp cũng không có, làm hại mẹ cậu có chút lo lắng.
Đương nhiên điểm này cũng không coi là một khuyết điểm, nhưng ngược lại, tiểu Thư Duệ lại nghe lời đến mức làm người ta tức đến mức lộn ruột. Có thể nói là đơn thuần đến mức ngu ngốc, khiến cho mẹ của Hàn thiếu đây tức đến mức muốn giật tóc.
Bà nói nếu sinh được con gái, về sau cũng có thể tìm được nhà đàng hoàng mà gả tới. Thế nhưng Hàn Thư Duệ lại là con trai, là con trai đó, sau này cũng chả ai giúp được cậu. Chính cậu phải tự gánh trách nhiệm của bản thân thôi.
Vì vậy, ai đối tốt với Hàn Thư Duệ thì cậu nhất định sẽ đối tốt lại, đối với những đồ vật bị vứt bỏ như những đồ chơi đã từng đem lại niềm vui cho cậu, cậu vẫn dành tình cảm như thường a. Vấn đề người khác nói gì cậu cũng đều tin chính là việc mà dạy mãi không chừa, đem tóc của mẹ Hàn muốn bạc trắng.
Bất quá Hàn Thư Duệ được cái có diện mạo tốt, người xung quanh cũng đối tốt với cậu, ít nhất thì trước khi mẹ chết, không ai dám làm tổn thương cậu.
Nhưng mẹ Hàn vừa mất, chuyện liền không giống như trước nữa, vốn là cha không thương mẹ kế không yêu, cậu tìm được nam nhân có thể chiếu cố cho mình, nhưng người ta lại từ bỏ cậu mà đi vào lễ đường cùng với chị gái.
Hàn Thư Duệ bỏ qua những ý kiến xung quanh, cậu cũng hiểu rõ chuyện đã xảy ra. Chỉ là cậu không thích nói mà thôi, ví dụ như năm đó, khi cậu và Phương Tử Kỳ chia tay, hắn ta không biết được thân phận của cậu, lại ví như Trịnh Hạo An làm ra những hành động rất đáng giận đối với cậu, nhưng vẫn ôn nhu chăm sóc cậu.
Đương nhiên, cậu nguyện ý đối tốt với lão sói vẫy đuôi này, thế nhưng cậu lại không muốn có quan hệ gì hơn. Cậu giống như một con ốc sên, đối với việc đã chịu tổn thương trong tình yêu, về sau cậu càng trở nên nhát hơn trước.....chỉ cần có việc gì liên quan đến vấn đề này thì tự động rụt vào, trốn trong cái vỏ nhỏ của mình, có lẽ thói quen này thật lâu cũng sẽ không bỏ được.
Sáng hôm sau, Trịnh Hạo An gọi người đang mơ mơ hồ hồ cùng đi đánh răng và vệ sinh cá nhân, tất nhiên sau khi đánh răng là một nụ hôn sâu, tự nhiên như chỉ đang kiểm tra răng miệng của cậu ngốc này chứ không hề có ý đồ khác vậy.
Điểm tâm hai người đều ăn trong xe, Trần Đông Dược cho xe chạy đến nơi thường được chọn để giải trí, gọi là "Toà tháp hành chính"- là một tòa cao ốc màu trắng, cậu nhìn thấy có chút kinh ngạc.
Trước kia vì công việc, cậu thường sẽ chiếu cố, chăm sóc Trịnh Hạo An, nhưng bây giờ giữa hai người xác thực đã xuất hiện mối quan hệ quỷ dị, Trịnh Hạo An cũng chăm sóc đến cậu nhiều hơn. Lúc trước chỉ dẫn cậu đi đến vài nơi có cuộc họp trọng yếu thì thôi đi, giờ lại đem cậu đến đây thì cũng có chút......
Trịnh Hạo An không thèm để ý cậu ngu ngơ ra sao, lập tức tiến thẳng vào trong. Chuyện hôm nay vốn rất thuận lợi, chỉ là không nghĩ đến giữa đường lại xuất hiện một con hắc mã, hoặc có thể nói là một người quen làm anh có chút không vui.
Phòng họp rất sáng cũng rất sạch sẽ, khiến cả căn phòng toát lên sự trang nghiêm, làm cho người không hề tham dự vào cũng có chút khẩn trương.
Hàn Thư Duệ đứng sau lưng Trịnh Hạo An, đối với hòa khí ở đây, cậu quả thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoặc nói đúng hơn là không quan tâm. Cậu tự cho mình là trợ lý của Trịnh Hạo An, cho dù chưa từng tham gia vào những hội nghị như thế này, và dù là người không tim không phổi, cậu cũng có thể ý thức được không khí lúc này rất nghiêm trọng a~
Toàn bộ hội nghị được chia thành 3 phái. Trong đó có một đám người khuôn mặt dù có vẻ rụt rè, nhưng bọn họ vẫn bạo gan muốn nịnh nọt trước mặt Trịnh Hạo An và một người đàn ông khác nữa.
"Trịnh tiên sinh cũng đã đến, vậy hội nghị bắt đầu đi."
Trịnh Hạo An chỉ gật gật đầu, lười nói chuyện. Ngược lại, người nam nhân đối diện với anh, có chút hứng thú nhìn thoáng qua Hàn Thư Duệ đang ngồi bên cạnh Trịnh Hạo An, lúc này mới nhẹ nhàng cười: " Đương nhiên là có thể bắt đầu, nhưng chúng ta về sau sẽ cùng Trịnh gia tranh đoạt bát cơm, vậy nên cũng phải chiêm ngưỡng bản thiết kế của Trịnh Gia một phen nhỉ~"
Hàn Thư Duệ nghe được kiểu nói chuyện không nghiêm túc này liền nhíu mày, đồng thời cũng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào người nam nhân đối diện. Dù sao thì cậu cũng chưa từng thấy có ai dám dùng giọng nói không nghiêm túc như vậy chống đối lại Trịnh Hạo An.
Khi cậu vừa nhìn qua, lập tức cảm khái, người nam nhân này bộ dáng cũng rất tốt a~ Nếu nói Hàn Thư Duệ là một thanh niên tuấn tú, Trịnh Hạo An là một người thâm thúy mang theo một loại suất khí lợi hại, thì người trước mắt này là được trời sinh mang theo một loại cảm giác trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trời sinh có thân phận ưu việt, lại mang trong người khí chất cao cao tại thượng, nhưng thực chất bên trong còn mang theo chút điểm ngả ngớn cùng trêu đùa, đôi mắt anh đào tựa như vô thức mà câu dẫn người khác.
Hàn Thư Duệ nhìn nam nhân này mất nửa ngày trời, mãi cho tới khi người ta có chút kinh ngạc mà quăng ánh mắt của mình tới cậu. Cậu liền cười cười tỏ vẻ xin lỗi rồi dời ánh mắt mình sang chỗ khác.
Cậu chỉ thấy tướng mạo như vậy, nhưng giọng nói lại rất lưu manh nên làm cho cậu thấy rất kỳ dị mà thôi. Về phần bị hấp dẫn hay không? Đây tuyệt đối là chuyện cười nha, Trịnh Hạo An mới hợp với gu thẫm mỹ của cậu thôi.
Đáng tiếc, không phải ai cũng cho là vậy, ít nhất thì người bị nhìn chằm chằm nãy giờ, Lưu Lãng Bác đang nhìn về Trịnh Hạo An tỏ ra vui vẻ trào phúng, tựa hồ như từ trước đến nay, bất kể ai nhìn hắn ta đều là cái dạng này vậy.
Trịnh Hạo An không để ý đến sự khiêu khích của hắn ta, chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ cùng sắc mặt không dễ nhìn là mấy của Trần Đông Dược
(sao tui nghĩ hai anh này nha:))))), tùy ý mà khoát tay áo, "Lưu thiếu gia từ nơi xa đến, có lẽ đối với hạng mục này là tình thế có chút bắt buộc, nhưng tôi cũng sẽ không để ý, Lưu thiếu gia đến cùng là dựa vào bản lĩnh gì."
Một bên là Trịnh gia, một bên là Lưu thiếu gia, hai bên cao thấp thế nào nhìn qua liền biết.
Nhưng Lưu Lãng Bác không thích nhất là người trước mặt này, anh ta có thể dùng bộ dáng này mà xem nhẹ mình, lập tức cái loại không vui vẻ liền kéo đến trên mặt, làm cho khuôn mặt của hắn ta có chút hoảng sợ.
"Quân Lực, đem Lương Khánh Nghĩa tiên sinh lại đây."
Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An cũng đã bàn bạc về bản thiết kế này, kỳ thật cậu đã dự đoán được là Lương Khánh Nghĩa. Cuối cùng cậu cũng có thể chứng kiến được một người trong nước có thể mời ông ta rời núi a. Vậy mà còn có thể xuất hiện trước mắt cậu, nhịn nửa ngày mới kìm được tiếng kinh hô của mình.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Người này thật sự là người chỉ có thể nhìn trong sách giáo khoa thôi.
Chỉ là lúc này đây, cậu chưa kịp tận hưởng sự kích động của mình, lại nhìn thấy Trịnh Hạo An rất hiếm thấy mà nhíu mày, mang theo một tầng lo lắng nhẹ. Sau đó thấy Trần Đông Dược tiến ra một góc nhận điện thoại, mang theo một chút kinh hãi mà thông báo cho Trịnh Hạo An: "Ngô tiên sinh trên đường trậm trễ nên trong một tiếng này không thể đến đây được."
Lúc này Hàn Thư Duệ mới chân chính mà chấn động, vốn là Lương Khánh Nghĩa cùng với Ngô tiên sinh này không chỉ là kiến trúc sư nổi trong nước mà còn rất nổi tiếng bên Châu Âu, thật làm cho cậu có chút tò mò rằng những người như vậy, tại sao trong tay bọn họ là như những bắp cải to đến thế, lại có thể tự do chọn lựa như vậy hả????
Bất quá đây không phải thời điểm thích hợp để quan tâm điều này, bởi vì nhận thấy Trịnh Hạo An không vui, cậu không nhịn được tiến lên quan tâm một câu: "Trịnh tiên sinh, có chuyện gì phát sinh sao?"
Tác giả nói suy nghĩ của mình:~(≧▽≦)/~ bắt đầu cho tiểu thụ xảy ra vài chuyện kịch tính rồi a, bất quá mẹ Hàn à, bác không có một cái khuê nữ nhưng cũng có một tiểu thụ ngơ ngốc này để gả đi rồi đó sao (⊙_⊙)