Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Edit: Thiên Chân Vô Tà

Đinh Vũ Thần đột nhiên nhớ tới gương mặt khiến người khác kinh diễm kia của Diệp Thanh, không khỏi có chút hoảng hốt, đùng đùng nói một câu: "Tên này, không phải cậu coi trọng người ta rồi chứ, hừ!".

Thời Úy cảm thấy có chút vi diệu khó hiểu, cầm điện thoại nghiêm túc trả lời: "Không có".

"Thật sự không có? Cậu ta lớn lên đẹp như vậy, dáng người khí chất cũng tốt như vậy!"

"Thật sự không có, tôi có cậu là đủ rồi, cậu ta thế nào có liên quan gì tới tôi đâu?"

"Cảm động!", icon khóc thút thít.

Đinh Vũ Thần cầm điện thoại, nhếch miệng nở nụ cười ngọt ngào, Diệp Thanh và Thời Úy ở cùng một phòng ký túc xá, thật ra hắn có chút căng thẳng, cậu và Thời Úy đều thích nam, mà Diệp Thanh ở cùng phòng với cậu ta lớn lên thật sự quá đẹp, làm hắn cảm thấy lực uy hiếp rất lớn.

Cho nên từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, hắn mới có thể thản nhiên dò xét Diệp Thanh, cho đến khi nhận ra tính cách đối phương dường như có chút lạnh lùng, cũng không phải người thích nhiều chuyện, mới khiến hắn yên tâm.

Đinh Vũ Thần ở bên Thời Úy vẫn luôn có chút không quá tự tin, hai người bạn ngồi cùng bàn ba năm cấp ba, học kỳ hai lớp 11 năm ấy hắn thổi lộ với Thời Úy, mấy ngày sau Thời Úy mới đồng ý cùng hắn ở bên nhau.

Khi đó hắn hỏi Thời Úy, tại sao lâu như vậy mới cho hắn câu trả lời?

Thời Úy nói với hắn: Bận rộn nên quên mất.

Hắn luôn nhớ rõ thời điểm Thời Úy đồng ý, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn không có nhiều biểu tình, điều đó làm hắn cảm thấy cho dù hắn trở thành bạn trai của đối phương thì cũng không khác trước kia là bao.

Dù là bên ngoài hay bên trong, Thời Úy đều quá mức ưu tú, xuất thân và điều kiện gia đình của cậu ta so với gia đình bình thường như hắn khác nhau một trời một vực..

Hắn tựa như một người may mắn đột nhiên bị giải thưởng lớn rơi trúng đầu, không biết khi nào phần may mắn này lẳng lặng biến mất, hắn chỉ có thể nỗ lực nắm chặt lấy nó.

Số người đã từng thổ lộ với Thời Úy như cá diếc qua sông, nhiều không kể xiết, cũng có rất nhiều người ưu tú hơn Đinh Vũ Thần, nhưng Thời Úy lại không có phản ứng với bất kỳ ai, chỉ vì hai người đã ngồi cùng bàn hơn một năm, ở chung tương đối quen thuộc, cậu ta mới tiếp nhận lời thổ lộ của Đinh Vũ Thần.

Cái này làm cho Đinh Vũ Thần vừa kiêu ngạo đắc ý, lại có chút lo lắng sợ hãi, hắn sợ bản thân quá mức bình thường sẽ có một ngày làm Thời Úy chán ghét, sợ đột nhiên xuất hiện người càng ưu tú đoạt đối phương đi.

Nhìn tin nhắn mà Thời Úy gửi tới, Đinh Vũ Thần tâm tình tốt hơn rất nhiều, hắn dặn lòng đừng suy nghĩ bậy bạ, gửi tin nhắn hỏi cậu ta: "Vậy lúc nào cậu có thể trở về?"

Thời Úy trả lời: "Còn một bình thuốc truyền xong mới được"

"Ừm, được rồi, đau lòng chồng, lát nữa truyền xong nhanh trở về nghỉ ngơi nha"

"Yên tâm, cậu mau ngủ đi"

"Ừ....."

Thời Úy cất điện thoại, hơn mười phút sau, thấy bình thuốc đã truyền hết liền gọi bác sĩ tới, bác sĩ lại thay một bình thuốc tiếp tục truyền dịch.

Lúc này Thời Úy cũng có hơi buồn ngủ, nhưng sợ thuốc truyền xong không ai phát hiện, nên vẫn nghiêm túc nhìn.

Diệp Thanh dường như ngủ rất sâu, cho đến khi hai bình thuốc đều đã truyền xong cũng không tỉnh, Thời Úy dùng tay nhẹ nhàng đẩy cậu, một lát sau cậu mới mơ màng tỉnh lại.

Diệp Thanh nhìn Thời Úy ở trước mặt, truyền dịch xong cậu cảm giác khá hơn nhiều, cũng nhớ tới chuyện trước đó Thời Úy cõng cậu tới phòng y tế, không khỏi cảm kích nói: "Cảm ơn cậu", nói xong lại có chút ngượng ngùng: "Muộn như vậy còn làm phiền cậu, thật sự xin lỗi!".

"Không sao, chúng ta đi thôi", Thời Úy nhẹ giọng nói một câu, đi ra ngoài trước.

Diệp Thanh vội vàng đuổi theo, cầm áo khoác nói: "Áo khoác của cậu!"

"Cậu mặc đi!"

"Không cần, cậu mặc đi!"

Thời Úy quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Thanh chỉ một chiếc áo ngủ mỏng manh, mày hơi nhăn lại: "Mặc vào, đừng để còn chưa lạnh lại bị cảm!".

"Được..., cảm ơn!"

Diệp Thanh trong lòng hết sức cảm kích cậu ta, bạn cùng phòng thật sự là người tốt ngoài lạnh trong nóng, cho dù trên mặt không biểu cảm gì nhưng hành động lại rất quan tâm cậu, cậu quyết định phải quý trọng tình bạn này thật tốt, sau này cũng muốn tốt với cậu ta hơn một chút......

Hai người một trước một sau trở về ký túc xá, dọc đường cũng không nói chuyện, ánh trăng xuyên qua bóng cây chiếu vào hai người đang đi trên đường, ban đêm gió thổi lất phất cây cối rung động vang lên tiếng xào xạc, có vẻ vô cùng vắng vẻ.

Diệp Thanh mặc áo khoác của Thời Úy có chút không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cậu mặc áo khoác của người đàn ông khác ngoại trừ Quý Hiên và ông nội mình, áo khoác của Thời Úy có mùi mộc sạch sẽ nhàn nhạt, cũng không khiến cậu phản cảm......

......

Thời hạn nửa tháng huấn luyện quân sự rất nhanh đã kết thúc, Thời Úy và Diệp Thanh là hai người đẹp nhất trong số các tân sinh viên, được nhóm sinh viên năm nhất tôn sùng là nam thần, ngoại hình của hai người cũng thu hút không ít học tỷ khóa trên tụ tập tới xem.

Cuối cùng, các học tỷ đều nhất trí cho rằng nhan sắc của hai người đã vượt qua tất cả các soái ca trong trường, bọn họ tự dâng hai người lên ngai vàng danh hiệu đẹp trai nhất trường, từ đó về sau hai người đã leo lên đầu bảng soái ca mới nhất của đại học B. Tất nhiên! Hai đương sự lại hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện này.

Các sinh viên năm nhất lập topic về hai người trên diễn đàn chính thức của trường, một số cô gái thỉnh thoảng đăng ảnh chụp của hai người lên đó.

Chuyện làm người ta không ngờ tới là một số cô gái đặc biệt thích tổng hợp hình ảnh hai người ở bên nhau, hai người nhìn nhau, đưa nước, đứng chung một chỗ, hoặc là cùng nhau ăn cơm đăng lên diễn đàn, trong lúc nhất thời lại thu hút rất nhiều chị em vào xem cùng bàn tán, không ít người cho rằng, hình ảnh hai nam thần đứng chung một chỗ quả thật rất xứng đôi.

Bài đăng này thậm chí phổ biến cả đại học B, ngay cả Đinh Vũ Thần ở đại học S bên cạnh cũng nghe các bạn nữ trong lớp thảo luận biết được chuyện này, hắn vội vàng lên diễn đàn đại học B xem, trong bài đăng này, tấm đầu tiên là ảnh Diệp Thanh cầm đũa ăn cơm, Thời Úy ngẩng đầu nhìn đối phương.

Góc mặt Diệp Thanh tinh xảo khiến người khác phải tán thưởng, còn đôi mắt sâu sắc của Thời Úy nghiêm túc nhìn Diệp Thanh, dường như ưu tư bao hàm vô số cảm xúc, toàn bộ hình ảnh bởi vì ngoại hình của hai người có vẻ vô cùng hài hòa, khiến người khác cảm thấy vừa tốt đẹp vừa mập mờ vô cớ..

Đinh Vũ Thần trong lòng lập túc hoảng loạn, nhíu mày tiếp tục lướt xuống, từng hình ảnh hai người cùng nhau xuất hiện ở trước mắt hắn, hình ảnh hai người ở chung thoạt nhìn rất hài hòa lại xứng đôi, ảnh chụp ánh mắt Thời Úy nhìn Diệp Thanh hình như cũng dịu dàng hơn lúc nhìn người khác.

Đinh Vũ Thần càng nhìn trong lòng lại càng vừa chua vừa loạn, Thời Úy sẽ không bị Diệp Thanh đoạt mất rồi chứ? Hắn vội vàng lấy điện thoại gọi cho đối phương.

Khoảng 8 giờ tối, Thời Úy để điện thoại xuống đi rửa mặt, lúc này Đinh Vũ Thần vừa vặn gọi điện thoại tới, chuông điện thoại vang lên một lần lại một lần đều không có người nghe.

Lúc này Hoàng Kha Duệ và Lưu Văn Tuấn đều không ở ký túc xá, Diệp Thanh đặt sách vở xuống nhìn sang bàn Thời Úy, điện thoại của đối phương vang liên hồi, chẳng lẽ có ai có việc gấp tìm cậu ta?

Vì vậy Diệp Thanh gọi một tiếng về phía phòng vệ sinh: "Thời Úy, điện thoại của cậu kêu".

Vừa nói xong, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị kéo ra, Thời Úy chỉ mặc một cái quần lót đi ra, thân thể cậu ta cao lớn thẳng tắp, cơ bắp rắn chắc, đường cong lưu loát, tràn ngập một loại cảm giác dã tính mị lực gợi cảm tốt đẹp.

Diệp Thanh vừa nghe được tiếng mở cửa liền nhìn sang, tầm mắt không kịp thu hồi, thấy thế ngây người một lúc, gương mặt đỏ lên vội vàng chuyển dời tầm mắt, ánh mắt lại lần nữa đặt vào sách vở.

Mà bên kia Thời Úy bước nhanh đi tới cầm lấy điện thoại nhìn một chút rồi nhấn nghe, vừa nói chuyện vừa mặc áo ngủ.

"Vũ Thần?"

"Cậu đang làm gì vậy, sao lâu như vậy mới nhận điện thoại của tôi, cậu có biết tôi gọi bao lâu rồi không?"

Thời Úy nghe giọng Đinh Vũ Thần dường như có chút tức giận, giải thích nói: "Vừa rồi đang tắm rửa".

"Thật không? Tắm rửa?", Miệng lưỡi Đinh Vũ Thần mang theo một chút nghi ngờ.

Thời Úy nhíu mày: "Đúng vậy, cậu làm sao vậy?"

"À, không có", Đinh Vũ Thần hơi chút yên tâm, hỏi hắn: "Bây giờ cậu đang ở ký túc xá sao? Với ai vậy?".

"Diệp Thanh"

Đinh Vũ Thần nghe được câu trả lời của Thời Úy, trong lòng nhất thời căng thẳng, hỏi: "Hai người khác đâu?"

"Cậu làm sao vậy?", Thời Úy cảm thấy hôm nay Đinh Vũ Thần thật sự có chút kỳ quái, "Hoàng Kha Duệ sang phòng ký túc xá khác chơi, Lưu Văn Tuấn đi ra ngoài, cho nên ký túc xá chỉ còn lại tôi và Diệp Thanh".

"À, như vậy sao"

Đinh Vũ Thần nghe ngữ khí Thời Úy bình tĩnh trong lòng hơi thả lỏng, ngay sau đó oán giận nói: "Thời Úy, cậu có biết trên diễn đàn trường các cậu tất cả đều là ảnh chụp về cậu và Diệp Thanh, cậu đã thấy chưa?".

"Diễn đàn ảnh chụp nào?"

"Chính là ảnh cậu và Diệp Thanh, ở trên trang chính thức của trường, bài đăng rất phổ biến, còn nổi tới cả trường chúng tôi"

Nói tới chuyện này Đinh Vũ Thần liền có chút ghen:" Cậu biết không, ảnh trên đó chụp hai người các cậu thật sự rất mờ ám, cậu thân mật với Diệp Thanh như vậy từ lúc nào thế?".

Thời Úy quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh ở bên cạnh đang nghiêm túc đọc sách, ánh đèn chiếu lên gò má đối phương có vẻ có chút duy mĩ yên tĩnh, hai người ở chung đã hơn nửa tháng, cậu ta ngoại trừ lúc Diệp Thanh không thoải mái cùng bị bệnh có chăm sóc một chút, hai người cũng không có nhiều giao thoa, ngày thường cũng nói không nhiều lắm.

"Tôi cũng không có thân mật với cậu ta, cậu đừng nghĩ bậy bạ!"

"Vậy tại sao trên đó có nhiều ảnh chụp các cậu như vậy?", Đinh Vũ Thần vẫn có chút nghi ngờ.

"Chắc có lẽ chỉ là bọn họ chụp một ít ảnh ngoài lề, chúng tôi ở cùng một lớp một phòng ký túc xá, khó tránh khỏi có thời điểm ở chung với nhau"

"Hừ! Được rồi, tôi có chút tức giận, cậu phải bảo đảm với tôi, về sau tuyệt đối sẽ không có gì với cậu ta!"

Thời Úy nhíu mày: "Chuyện không có thật thì là không có, cậu chắc là lựa chọn tín nhiệm tôi, tôi nhớ ngay từ đầu lúc chúng ta ở bên nhau, tôi đã nói với cậu, không thể vô cớ nghi ngờ cùng không tín nhiệm đối phương".

Đinh Vũ Thần có chút buồn bực nói: "Thời Úy, tôi không phải không tín nhiệm cậu, cậu không thể dỗ tôi sao? Trước kia cậu chưa bao giờ nói loại lời nói này với tôi! Có phải cậu thật sự có ý với cậu ta hay không?".

"Đó là bởi vì trước kia cậu cũng không nói với tôi những lời này"

Thời Úy luôn luôn là người rất có nguyên tắc và kiêu ngạo, cậu ta sẽ cho một số việc viết vào khuôn mẫu, việc không cho phép làm tuyệt đối sẽ không làm.

"Tôi..."

Đinh Vũ Thần cẩn thận tưởng tượng, trước kia tuy rằng có lúc hắn sẽ ghen với Thời Úy, nhưng quả thật không căng thẳng và nghi ngờ đến thế, thậm chí nói ra những lời như bắt Thời Úy bảo đảm, thật sự là Diệp Thanh cùng phòng với Thời Úy quá mức ưu tú, làm Đinh Vũ Thần cảm thấy lực uy hiếp quá lớn.

Đinh Vũ Thần thấy Thời Úy có chút bực bội, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, Thời Úy, tôi chỉ là quá quan tâm cậu, cho nên có chút ghen, cậu đừng tức giận được không?".

"Tôi không giận, chỉ là tôi hy vọng cậu nhớ kỹ lời tôi đã nói, cũng có đủ tín nhiệm đối với tôi, cậu cũng cần phải tự tin hơn một chút, không ai có thể thay thế vị trí cậu trong lòng tôi"

Thời Úy nói xong giọng nói vừa chuyển: "Tôi cũng hy vọng cậu cũng có thể khiến tôi đủ tín nhiệm cậu, không nên phá hỏng quy định lập ra lúc trước của chúng ta".

"Tôi sẽ, Thời Úy!"......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play