Quý Hiên nghiêm túc nhìn Diệp Thanh với đôi mắt đỏ hoe, hắn nói những lời mềm mỏng mà từ trước đến nay một người luôn cường thế như hắn chưa từng nói ra: "Từ lúc cậu không để ý tới tôi, tôi thật sự rất đau khổ, lần trước cậu nói chia tay với tôi, còn tuyệt tình như vậy, khiến tôi không thể tin được, tôi cho rằng đây chỉ là ác mộng, sau khi tỉnh lại cậu sẽ lại cười với tôi, làm nũng với tôi".
"Một tuần nay cậu không nghe điện thoại, không trả lời WeChat, thậm chí mọi phương thức liên hệ với tôi đều kéo vào danh sách đen, tôi làm thế nào cũng không liên hệ được với cậu, cậu có biết tôi sắp phát điên rồi không?"
"Vừa rồi ở trường học, tôi tìm cậu suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cậu không biết khoảnh khắc tìm được cậu, tôi đã có bao nhiêu vui mừng, cậu cũng không biết, mấy ngày nay tôi đã trải qua bao nhiêu đau khổ, cậu có thể đừng rời khỏi tôi được không, tôi chịu không nổi!"
Những lời này của Quý Hiên làm Diệp Thanh có chút hoảng hốt, nhưng cho dù bây giờ hắn nói những điều này thì có ích gì! Trừ phi thời gian quay ngược trở lại, những chuyện xảy ra ở kiếp trước cũng chưa từng phát sinh.
Cậu cũng rất hiểu Quý Hiên, hắn yêu cậu không phải là giả, cũng tin rằng tình yêu của hắn đối với cậu sâu tận xương tủy, nhưng trải qua kiếp trước cậu cũng biết rõ, một khi xuất hiện chuyện giống như kiếp trước, cách làm của hắn có lẽ vẫn sẽ tổn thương người khác giống như trước, cậu thật sự rất sợ, cậu không còn mạng để trải qua thêm một lần nữa.
Cậu thử khuyên bảo đối phương: "Quý Hiên, cậu sẽ không hiểu, tôi cũng không muốn giải thích với cậu, chỉ là...Chúng ta không thích hợp, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa, được không? Chúng ta từ đây dễ hợp dễ tan!".
Quý Hiên nghe Diệp Thanh nói xong, đôi mắt lập tức đỏ hoe, hắn không dám tin, vừa thất vọng lại vừa phẫn nộ.
"Diệp Thanh... Cậu thật được lắm! Cậu thật tổn thương người khác! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì khiến cậu phải đối xử với tôi như vậy!"
Hắn lấy sợi vòng cổ có treo một chiếc nhẫn từ trong túi ra: "Chiếc nhẫn này là một đôi, tôi đã đặc biệt bay ra nước ngoài đặt làm, tôi muốn hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu bằng lòng tiếp nhận món quà này hay không? Nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ tha thứ cho cậu".
"Không muốn!"
Diệp Thanh nhẫn tâm nắm lấy vòng cổ ở trước mặt dùng sức ném đi, chiếc vòng cổ hóa thành một tia ánh bạc rơi xuống hồ phía trước mặt.
Đã làm thì làm tuyệt tình một chút, như vậy có lẽ hắn sẽ không đến tìm cậu nữa.
Nhưng cậu không ngờ, Quý Hiên giận tới đỏ mắt nhảy xuống hồ đuổi theo chiếc vòng cổ.
Diệp Thanh sững sờ tại chỗ, làm gì vậy? Hồ nước sâu như vậy, cậu ta muốn tự sát sao?
"A! Trời ạ, có người nhảy hồ!", Cách đó không xa có người hét lên.
Diệp Thanh khiếp sợ đứng ngẩn người tại chỗ, cậu nhìn Quý Hiên nhấp nhô dần chìm sâu xuống đáy hồ, một lúc sau đã không còn thấy bóng dáng.
Cho dù trái tim cậu có lạnh lẽo đến đâu, giờ khắc này cũng trở nên luống cuống, không nhịn được chạy tới bên hồ với đôi mắt ửng đỏ, la lớn về phía người đã không còn thấy tung tích trong hồ: "Quý Hiên, Cậu làm gì vậy? Nhanh lên đây cho tôi!".
Quý Hiên nghe được giọng Diệp Thanh cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, Diệp Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn đỏ vành mắt nhìn Diệp Thanh, tựa như thất vọng đến cực điểm lại hoàn toàn bị cậu làm tổn thương.
Hắn cao giọng trào phúng với Diệp Thanh: "Nếu cậu đã không cần tôi, tại sao lại muốn để ý chuyện sống chết của tôi!".
Hắn nói xong cũng không nhìn Diệp Thanh, lại lặn xuống lần nữa, chìm sâu xuống đáy hồ để tìm kiếm, hắn biết giờ khắc này bản thân có chút ngốc, hồ vừa lớn vừa sâu như vậy, tìm một chiếc vòng cổ nhỏ bé, không khác gì mò kim đáy biển, nhưng hắn không muốn bản thân phải hối hận, cho dù tìm được hay không, hắn cũng muốn nỗ lực một lần.
Diệp Thanh ngơ ngác nhìn Quý Hiên lại chìm xuống hồ không thấy bóng dáng lần nữa, trong lòng vừa khổ sở vừa hoảng hốt, lúc hắn đột nhiên chìm xuống, rất lâu sau cũng không thấy nổi lên, cậu không nhịn được có chút kinh hoảng thất thố, cho đến khi bóng dáng đối phương lại trồi lên mặt nước, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đè ép trái tim đang nhảy dựng xuống.
Cậu cứ như vậy nhìn Quý Hiên tìm từng đợt hơn một tiếng đồng hồ, vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng nhìn thoáng qua Quý Hiên vẫn tìm kiếm ở trong hồ, xoay người nhẫn tâm kiên quyết rời đi.
Diệp Thanh trở về ký túc xá hồn bay phách lạc, Hoàng Kha Duệ chào hỏi với cậu, cậu cũng không để ý đến, đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh tự ngược bản thân xong sau đó bò lên giường quấn chăn nghỉ ngơi.
"Diệp Thanh, sao mới buổi chiều cậu đã tắm rửa? Không ăn cơm tối sao?"
Hoàng Kha Duệ cũng nhận ra Diệp Thanh có gì đó không đúng, hình như tâm trạng rất tệ, có chút lo lắng cho cậu.
Diệp Thanh quấn chăn, nhẹ giọng đáp một tiếng: "Tôi không sao, cậu không cần để ý đến tôi!"
Diệp Thanh ngủ từ ban ngày đến đêm tối, không ăn không uống, trong đầu lúc là bộ dáng Quý Hiên tuyệt tình ở kiếp trước, lúc lại là dáng vẻ hắn thất vọng với mình ở trong hồ nói "Nếu cậu không cần tôi, tại sao lại muốn để ý chuyện sống chết của tôi".
Mọi thứ giống như một cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, kéo cậu vào vực sâu không ngừng giằng xé.
......
"Diệp Thanh, Diệp Thanh, tỉnh lại!"
Hoàng Kha Duệ lên tiếng thúc giục, Diệp Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại, giờ phút này cậu cảm giác đầu nặng trĩu, vừa xem di động đã thấy 11 giờ sáng hôm sau.
"Có phải cậu bị cảm rồi không?"
Hoàng Kha Duệ thấy Diệp Thanh cau mày sắc mặt trắng bệch, có chút lo lắng nói: "Tôi mua bữa sáng cho cậu rồi, đêm qua cậu chưa ăn cơm đã đi ngủ, chắc là đói bụng rồi! Buổi sáng vốn dĩ muốn gọi cậu dậy ăn một chút gì đó, nhưng tôi thấy cậu ngủ rất say nên không gọi cậu, mau dậy ăn chút gì đi, nếu không thoải mái tôi tới phòng y tế lấy chút thuốc cho cậu".
"Cảm ơn".
Diệp Thanh lảo đảo xuống giường, Hoàng Kha Duệ ở bên cạnh thấy vậy vội vàng đi đến dìu cậu: "Ôi chao, cậu cẩn thận một chút!".
Diệp Thanh rửa mặt xong lại ăn một chút vẫn cảm thấy đầu có chút choáng váng rất khó chịu, Hoàng Kha Duệ thấy vậy dùng tay sờ trán cậu, nói: "Hình như phát sốt, chắc là bị cảm, cậu chờ chút, tôi đi mua thuốc cho cậu!".
Diệp Thanh thật sự không thoải mái, thấy Hoàng Kha Duệ muốn chạy đi mua thuốc cho mình, trong lòng có chút cảm kích, nói với cậu ta: "Cảm ơn, lát nữa tôi lại đưa tiền cho cậu".
"Ôi trời, cậu nghỉ ngơi trước đi là được, chờ tôi!"
Diệp Thanh nhìn bóng lưng Hoàng Kha Duệ hấp tấp chạy đi xa, tâm tình tốt hơn một chút, có một người bạn cùng phòng tốt như vậy, cậu thật sự rất may mắn.
Hoàng Kha Duệ đi khoảng hai mươi phút thì đã quay lại, cậu ta cẩn thận rót nước ấm, đưa thuốc cho Diệp Thanh, Diệp Thanh nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn cậu ta.
Hoàng Kha Duệ cười gãi đầu, "Cậu đừng nói cảm ơn nữa, tôi xem cậu như em trai tôi, không nhịn được muốn chăm sóc một chút".
Buổi tối, lúc Thời Úy trở về đã là hơn 9 giờ, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh đang nằm trong chăn, có chút khó hiểu, người này ngày thường luôn 11 giờ mới đi ngủ, hôm nay lại ngủ sớm như vậy.
Hoàng Kha Duệ nằm ở giường đối diện, nhỏ giọng giải thích với Thời Úy: "Diệp Thanh hôm nay bị cảm, có chút không thoải mái".
"Ừ"
Thời Úy nhíu mày nhìn thoáng qua Diệp Thanh, mới một ngày không gặp người này đã bị bệnh, cũng không biết chăm sóc bản thân thế nào nữa!
Cậu ta cầm áo ngủ đi tắm rửa, ra tới lại mở máy tính bận rộn một lát, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh một chút, thấy cậu dường như ngủ rất say, tư thế cũng hầu như không đổi.
Tới tầm 11 giờ, Thời Úy thu dọn đồ lên giường nghỉ ngơi, không hiểu sao lăn qua lộn lại vẫn không buồn ngủ, cậu ta nương ánh sáng lờ mờ quay đầu nhìn sang Diệp Thanh, đối phương vẫn không nhúc nhích, ngủ thật sự rất say, chỉ là hô hấp hình như có chút nặng nề.
Không đúng! Thời Úy lập tức xoay người ngồi dậy, bàn tay sờ trán Diệp Thanh, nhiệt độ cao đến dọa người.
Lại lên cơn sốt! Cậu ta hoảng sợ vội vàng lay Diệp Thanh: "Diệp Thanh, tỉnh dậy, cậu phát sốt!".
Diệp Thanh mơ mơ màng màng bị Thời Úy lay tỉnh, chỉ cảm thấy cả người vừa nóng vừa lạnh rất khó chịu, đầu nặng trĩu, lại còn rất đau.
"Cậu có thuốc hạ sốt không?"
"...Không"
Thời Úy thấy dáng vẻ Diệp Thanh có chút suy yếu, trực tiếp lướt qua giường cậu, ôm cậu lên, một tay đặt ở dưới chân cậu, nâng cậu vào trong lòng, một tay nắm lấy thành giường xoay người đi xuống.
Nếu Diệp Thanh tỉnh táo cậu sẽ sợ hãi, bởi giường rất cao, cậu cao 1m85 trọng lượng cũng không nhẹ, Thời Úy lại trực tiếp dùng một tay nâng cậu xoay người xuống giường.
Nhưng lúc này cậu choáng váng trầm lắng rất không tỉnh táo, căn bản không phản ứng với động tác của Thời Úy.
Ban đêm có gió lạnh, Thời Úy tìm áo khoác của mình khoác lên người Diệp Thanh, ôm cậu ra cửa đi xuống lầu, nhanh chóng chạy thẳng tới phòng y tế.
Gương mặt mềm mại của Diệp Thanh dựa vào gáy Thời Úy, hô hấp nóng rực phả vào cổ cậu ta, làm Thời Uý có cảm giác giống như có dòng điện xẹt qua.
Thời Úy chịu đựng khó chịu trong lòng, cả người Diệp Thanh giống như một cái bếp lò được cậu ta cõng chạy tới phòng y tế, nhiệt độ trên người đối phương quá cao, đốt tới Thời Uý cũng có chút khô nóng.
Buổi tối phòng y tế có người trực ban, bác sĩ là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy hai người tới, vội vàng bảo Thời Úy đặt Diệp Thanh ở trên giường.
Lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, không ngờ sốt tới 39.8, vội vàng chuẩn bị cắm bình truyền dịch cho cậu.
"Bạn học, hết bình này cậu nhớ gọi tôi, tôi đổi thuốc cho cậu ta".
"Vâng, cảm ơn!"
Thời Úy gật đầu, nhìn Diệp Thanh co ro ở trên giường hình như có chút rét run, cậu ta đắp chăn cho cậu kín hơn một chút.
Hiện tại đã là 12 giờ đêm, Thời Úy nhìn Diệp Thanh đang nhắm mắt lại, có lẽ bởi vì phát sốt nên sắc mặt cậu có vẻ tiều tụy, gương mặt trắng nõn có chút đỏ ửng bất thường, hàng lông mi nhỏ dài cong vút giống như cánh quạt nhỏ, đôi môi luôn đỏ tươi cũng có chút trắng bệch.
Mấy ngày nay ở chung, cậu ta cảm thấy Diệp Thanh là người kiên cường, cho dù yêu cầu của huấn luyện viên trong kỳ huấn luyện quân sự khiến bao nhiêu người kêu khổ không ngừng nhưng cậu chưa bao giờ lơi lỏng, dáng người cao lớn luôn đứng nghiêm, nhưng lúc này vẻ mặt Diệp Thanh lại có chút yếu ớt khiến người khác thương tiếc.
Cậu ta chăm chú nhìn đối phương ngủ một lát, trong lòng không hiểu sao lại có hơi chút không vui, Làm sao cứ vụng về như vậy, huấn luyện quân sự cũng có thể làm rất tốt, sao lại đột nhiên bị bệnh chứ?
Cậu ta nhíu mày nỗ lực dịch chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm từng giọt dịch truyền.
Một lát sau, Thời Úy lấy điện thoại ra, mở WeChat thấy Đinh Vũ Thần gửi tin nhắn cho cậu ta lúc 11 giờ: "Ngủ chưa?"
Thấy cậu ta không trả lời, Đinh Vũ Thần gửi tiếp một tin: "Ngủ? Ngủ ngon!", cùng với một icon biểu cảm hôn khẽ.
Thời Úy thấy thế, sắc mặt lạnh lùng cũng trở nên hòa hoãn hơn, đáp lại một câu: "Còn chưa".
Vốn tưởng rằng đã trễ thế này Đinh Vũ Thần chắc sẽ không trả lời, không nghĩ tới bên kia lập tức gửi lại một câu: "Sao khuya như vậy còn chưa ngủ?".
"Bạn cùng phòng bị bệnh lên cơn sốt, tôi đưa cậu ta tới phòng y tế truyền nước biển"
"Bạn cùng phòng nào?", icon biểu tình nghi vấn.
"Diệp Thanh"
"...À, cậu có quan hệ tốt với cậu ta như thế từ lúc nào vậy?"
Bên kia, Đinh Vũ Thần đang cầm điện thoại nhìn Wechat, vẻ mặt có chút vi diệu, Thời Úy cũng không phải kiểu người hay lo chuyện bao đồng, cậu ta và Diệp Thanh mới quen biết chưa tới nửa tháng, chuyện này có chút không giống phong cách của cậu ta.
____________________
Editor có lời muốn nói: Thời Úy, anh làm sao lại khô nóng nữa rồi???
Cẩu lương sẽ xuất hiện dần dần...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT