Trong một căn phòng học vô cùng náo nhiệt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên bàn học gọn gàng sáng bóng, ngoài phòng cây đa to xanh lục hạ xuống lốm đốm lấm chấm vầng sáng.

Trong phòng học, một đám học sinh thanh xuân dào dạt đang đùa giỡn cười nói chuyện phiếm, cũng có học sinh chịu khó nghiêm túc ôn tập bài vở.

Quý Hiên nằm ở trên bàn, bỗng nhiên bừng tỉnh ở trong tiếng ầm ĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi thứ chung quanh, ánh mắt đi từ mê mang đến không thể tưởng tượng, hắn quay đầu nhìn về phía bên người, liếc mắt liền nhìn thấy người ở bên cạnh hắn đang nghiêm túc làm bài tập.

Gương mặt này hắn đã từng ngày đêm mong nhớ, cho rằng sẽ không còn được gặp lại, nay lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn không thể nào dời đi ánh mắt.

Quý Hiên nhìn Diệp Thanh ở trước mắt, mặt đầy không thể tin và khiếp sợ, thật cẩn thận hỏi cậu: "A Thanh! Tôi đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ tôi không chết?".

Bên cạnh, Diệp Thanh thản nhiên quay đầu nhìn về phía Quý Hiên một bên có chút kỳ kỳ quái quái, không nhịn được lấy bút bi gõ trên đầu hắn một cái: "Nói ngốc cái gì vậy! Cái gì mà chết hay không chết, chẳng lẽ cậu nằm mơ còn chưa tỉnh?".

Cảm nhận được đau đớn trên đầu, Quý Hiên trong lòng dấy lên ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn người vô cùng sống động trước mắt, hắn hơi thận trọng duỗi tay đi chạm vào gương mặt cậu một chút.

Đầu ngón tay là làn da ấm áp bóng loáng, đây là thật, mà người trước mắt giờ phút này đang nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái, cũng không đẩy hắn ra.

"A Thanh, hôm nay là ngày mấy?"

"Tự cậu xem!"

Diệp Thanh đưa điện thoại di động cho Quý Hiên, có chút bất đắc dĩ và lo lắng mà nhìn hắn: "Cậu làm sao vậy? Có phải đầu óc ngủ mơ hồ rồi không?".

Quý Hiên nhìn ngày tháng trên di động, đồng tử dần dần phóng đại, hắn thử thăm dò sờ sờ người bên cạnh, vẫn chân thực sống động như thế.

Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Diệp Thanh, rốt cuộc nhịn không được đỏ vành mắt đem cậu kéo vào trong lòng ngực.

Bị kéo vào trong lòng Quý Hiên, Diệp Thanh hết sức khó hiểu, cậu cảm giác được nơi cổ hơi có chút ẩm ướt, tựa hồ là nước mắt của Quý Hiên toàn bộ chảy đến trên người cậu, không kiềm được ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt khóc đến đỏ bừng.

Diệp Thanh chưa từng thấy Quý Hiên khóc khổ sở đến như vậy, trong ấn tượng của cậu, trước nay đều là tùy ý mà tự tin.

Cậu không biết tại sao Quý Hiên lại như vậy, trong lòng không nhịn được có chút đau lòng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi hắn: "Làm sao vậy? Có phải vừa rồi mơ thấy ác mộng không? Cậu thế nhưng còn khóc, khóc nữa liền mất mặt a, mau nín đi, mộng đều là ngược lại!".

"Phải, tôi mơ thấy một giấc mơ vô cùng đáng sợ!"

Quý Hiên gắt gao kéo Diệp Thanh vào trong lòng, cảm thụ được sự ấm áp khó giành được này, không kiềm được mà hơi cong khóe miệng.

Có lẽ là trời cao rốt cuộc nghe được lời kêu gào của hắn, để cho hắn có thể làm lại một lần nữa, để cho hắn gặp được người mà hắn yêu nhất.

Hắn trọng sinh, kiếp trước hắn chết đi trong vòng tay của Diệp Thanh, mang theo tất cả ký ức trở lại hắn và Diệp Thanh thời cấp 3.

Hết thảy đều chưa từng phát sinh, Diệp Thanh dường như cũng không có những ký ức kiếp trước, đây là một cuộc đời mới tinh, bọn họ còn có khả năng vô hạn!

Kiếp này hắn nhất định sẽ không làm A Thanh thất vọng, hắn sẽ dùng hết quãng đời còn lại để yêu cậu bảo vệ cậu, hắn cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.....

......

Thành phố D

Vào đông thành phố D giá rét vô cùng, tuyết rơi trắng tinh bao trùm toàn bộ thành phố D, đem nó trang trí thành một thế giới cổ tích trong tuyết.

Diệp Thanh mang bao tay thật dày đứng ở trên nền tuyết, ánh mắt nhìn về phương xa, thẳng đến khi bóng dáng Quý Hiên cao lớn chạy tới phía cậu, trên mặt không khỏi giương lên mỉm cười.

"Lạnh không?", Quý Hiên cầm một chếc khăn quàng cổ thật dày, cẩn thận quàng lên cho Diệp Thanh: "Bây giờ tốt hơn một chút đi!".

"Đúng vậy!", Diệp Thanh cười gật đầu: "Bây giờ khá hơn nhiều!".

Quý Hiên lại đem một củ khoai nướng nóng hổi đặt vào lòng bàn tay cậu: "Cho cậu làm ấm tay, hiện tại có phải càng ấm áp không!".

"Ừ ừ, khoai lang đỏ này ấm quá", Diệp Thanh dùng sức gật đầu, nhìn khoai lang đỏ trong tay nói: "Chính là quá thơm, tôi đều muốn ăn nó!".

Quý Hiên vội vàng ngẩng đầu cưng chiều nhìn cậu, duỗi tay nói: "Vậy tôi bóc vỏ cho cậu, đợi lát nữa tôi lại mua thêm cho cậu một củ đi".

"Được", Diệp Thanh gật gật đầu, không khách khí đem khoai lang đỏ đưa cho hắn.

Quý Hiên mỉm cười nghiêm túc lột xong vỏ khoai lang đỏ, lại đưa cho Diệp Thanh, dặn dò cậu nói: "Cậu chờ tôi thêm một chút nữa, tôi lại đi mua hai củ khoai lang đỏ lại đây".

"Được, chạy chậm một chút, đừng té ngã đó!"

Diệp Thanh gật gật đầu, nhìn bóng lưng hắn chạy xa, cầm khoai lang đỏ nóng hầm hập cắn một ngụm.

Tuyết trắng xóa, một chuỗi bước chân từ xa tới gần, Diệp Thanh tưởng rằng Quý Hiên đã trở lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, lại thấy hai người xa lạ, một người cao lớn tuấn mỹ, một người thanh tú bình phàm.

Chàng trai thanh tú đi ở phía sau kêu gọi người phía trước mặt: "Thời Úy, cậu đi chậm một chút, chờ tôi với!".

Chàng trai được gọi là Thời Úy khí chất lạnh lùng, tướng mạo tuấn mỹ cao quý, cậu ta quay đầu lại liếc nhìn người phía sau một cái, giọng điệu lãnh đạm nói: "Đinh Vũ Thần, cậu không cần đi theo tôi!".

Chàng trai tên là Đinh Vũ Thần nhìn người trước mắt có chút không cam nguyện, kêu lên: "Thời Úy, cho dù cậu từ chối tôi, chẳng lẽ chúng ta cũng không thể làm bạn bè sao?".

Thời Úy đi ở phía trước căn bản không hề để ý tới hắn, chỉ tiếp tục hờ hững đi ở trong tuyết, thẳng đến khi ánh mắt cậu ta dừng ở trên người Diệp Thanh đang một thân một mình ăn khoai lang đỏ.

Cậu ta dừng lại trong nháy mắt, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người đối phương, trong nháy mắt này tim cậu ta đập có chút nhanh, cậu ta không biết vì sao.

Diệp Thanh có chút tò mò nhìn người trước mắt, thấy ánh mắt cậu ta định ở trên người mình, nhưng không nói câu nào, liền theo bản năng dời ánh mắt sang nơi khác, ánh mắt nhìn về hướng Quý Hiên rời đi, cho đến khi bóng dáng Quý Hiên vội vàng lao tới, trên mặt mới dâng lên ý cười.

"Cậu sao vậy, làm sao phải chạy gấp như vậy?"

Diệp Thanh vỗ vỗ bông tuyết trên người Quý Hiên, có chút trách cứ cùng lo lắng: "Đường tuyết tương đối trơn trượt, đã nói với cậu thật lâu rồi, đừng chạy nhanh như vậy, dễ dàng té ngã!".

Quý Hiên dường như mới phục hồi lại tinh thần, một tay kéo Diệp Thanh vào trong lòng ngực, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía người đứng cách đó không xa, có chút hoảng loạn hỏi: "A Thanh, cậu đang nói chuyện với cậu ta sao?".

"Không có a!"

Diệp Thanh lắc đầu, nói với Quý Hiên: "Tôi lại không quen biết cậu ta, nói chuyện với cậu ta làm gì đâu!",

Quý Hiên nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười dắt tay Diệp Thanh: "Vậy chúng ta đi thôi!".

"Được"

Diệp Thanh cười gật đầu, cũng nắm bàn tay ấm áp của Quý Hiên, hai người đi về một phương hướng khác.

Đi đến nơi gần như rốt cuộc không nhìn thấy người phía sau, Quý Hiên mới nhíu mày quay đầu lại, thấy bóng người phía sau vẫn luôn lặng lẽ nhìn bọn họ, lại nhìn Diệp Thanh ở bên cạnh căn bản không quay đầu lại, trên mặt biểu lộ một nụ cười thư thái.

Mà ở phía sau bọn họ, Thời Úy ánh mắt dừng ở bóng lưng hai người càng lúc càng xa kia, trong lòng buồn bã mất mát, thật lâu không thể bình tĩnh......

( Hoàn)

________________________________

Editor có lời muốn nói: Hoàn rồi. Nhưng mà Tà khá ghét chương phiên ngoại này. Nó làm rồi loạn tình cảm của cả ba. Nếu cái kết này theo kiểu QH chết đi tiến vào một thế giới khác, còn DT vẫn đang sống cùng Thời Úy vui vẻ hạnh phúc ở một thế giới khác thì còn được. Sai thì phải chịu trừng phạt, không thể vì thương xót mà lại trở về bên nhau phụ bạc TU được. Quả thật, chỉ nên đọc đến hoàn chính văn thôi:((((((

* Truyện đã hoàn, Tà sẽ bắt đầu beta lại. Mong mọi người đọc truyện thấy hay thì giới thiệu hộ Tà nhé. Cầu bình chọn! Thanks yor!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play