Diệp Thanh thở dài một hơi, Quý Hiên tính tình cố chấp trước sau như một, hắn mặc kệ cậu nghĩ thế nào, chỉ lo bản thân hắn muốn thế nào, chỉ nghe theo ý nghĩ của bản thân, cho nên hai người kiếp trước mới nháo thành như vậy.
"Hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu nhận thức rõ hiện thực, cậu vĩnh viễn đều thuộc về tôi!"
Quý Hiên không biết từ khi nào đã đi về phía Diệp Thanh, cảm giác áp bách từ dáng người cao lớn liền bao phủ lấy cậu, Diệp Thanh trong lòng kinh hãi vội vàng lui về phía sau, lại đột nhiên đụng vào một lòng ngực ấm áp rộng lớn.
"A?", Diệp Thanh quay đầu nhìn lại, không biết Thời Úy đã đứng ở phía sau cậu từ bao giờ, cậu vội vã lùi một bước, liền lui đến trên người cậu ta.
"Cậu là ai? Mau buông cậu ấy ra cho tôi!"
Quý Hiên nổi giận, người của hắn tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào, cho dù là vô tình cũng không được.
"Xin lỗi", Diệp Thanh nhìn về phía đối phương, nhìn vào đôi mắt thâm trầm không đoán ra biểu tình kia, vội vàng rời khỏi lòng ngực cậu ta.
"Nói nhỏ một chút!", Thời Úy đạm mạc liếc mắt nhìn hai người một cái, liền quay về bàn của mình.
Thấy Thời Úy ra tới, Diệp Thanh dĩ nhiên không muốn ở trước mặt bạn cùng phòng biểu diễn yêu hận dây dưa giữa mình với Quý Hiên, thế này cũng quá xấu hổ, giờ phút này chỉ muốn Quý Hiên nhanh chóng rời đi.
"Cậu đi đi, lời của tôi hy vọng cậu nghiêm túc suy xét một chút, đừng đến tìm tôi nữa!"
"A ~ cậu ngượng ngùng? Sợ cậu ta thấy?"
Quý Hiên đi đến bên người Diệp Thanh, ép cậu tới bàn học, hắn cúi người chống ở hai bên người Diệp Thanh, đem cậu bao vây ở trước ngực mình và bàn học, cười tà nói: "Nhìn thấy thì thế nào? Cậu sợ cậu ta coi khinh cậu, cười nhạo cậu? Nếu vậy tôi sẽ chọc mù mắt cậu ta!".
"Ngay bây giờ có thể thử xem cậu có bản lĩnh này hay không!"
Một giọng nói tràn đầy sương lạnh vang lên, Thời Úy ngồi trước bàn học đứng lên đi về phía Quý Hiên, không thể phủ nhận, hắn thành công chọc giận cậu ta.
Quý Hiên buông Diệp Thanh ra cùng mắt đối mắt, hai người đứng đối diện nhau, chiều cao hoàn toàn khác hẳn với người thường, đều là khoảng 1m9 vóc dáng cao lớn, đứng chung một chỗ vô cùng có tính áp bách.
"Hừ, tự tìm cái chết!"
Quý Hiên luôn luôn kiêu ngạo tự phụ nào có thể chịu đựng Thời Úy khiêu khích, hắn từ nhỏ gia cảnh không tầm thường, tất cả mọi người đều đối với hắn thiên y bách thuận (nghìn lần theo trăm lần thuận), nhiều năm như vậy, chỉ có đối với Diệp Thanh hắn mới có thể nhượng bộ.
Một lát sau, một cái ghế xoảng xoảng tan nát, Diệp Thanh trơ mắt nhìn hai con người rõ ràng không hề quen biết nhau này lại đi vung tay đánh nhau, cả người đều có chút mơ hồ.
Bọn họ làm sao lại đánh nhau rồi?
Quý Hiên một đời ngông cuồng không ai bì nổi, hôm nay quả thực gặp phải khắc tinh, hắn từ nhỏ đã đi theo vệ sĩ và thầy dạy võ do cha mời về để học tập, nhiều năm như vậy hắn tự nhận đánh khắp thành phố S không có địch thủ, nhưng hiện tại hắn thế mà lại bị Thời Úy treo lên đánh.
Mỗi chiêu thức của hắn đối phương đều có thể dễ dàng hóa giải, thậm chí hung hăng đánh trả hắn, cho dù hắn cũng cho đối phương hai quyền, nhưng người bị thương nhiều hơn vẫn là hắn.
"Đừng đánh, dừng tay!"
Diệp Thanh thấy nếu còn đánh tiếp, bàn học cũng phải chịu thảm với độc thủ của hai người, vội vàng can ngăn hai người.
Thật ra cậu nhìn Quý Hiên bầm tím trên mặt, trong lòng có vài phần thầm sảng khoái, nhưng nếu bọn họ còn đánh tiếp, cậu và Thời Úy ngày mai chắc sẽ phải vào trại giáo dưỡng ở trường mất.
Diệp Thanh- luôn luôn là học sinh giỏi ba năm liền với thành tích cao ——— sao có thể như vậy!
Nhưng mà Quý Hiên luôn là người tính tình không chịu thua, bây giờ hắn bị Thời Úy đánh đến thảm như vậy, sao có thể nuốt trôi cục tức này, quả thực là càng đánh càng hăng, cho dù mặt mũi bầm dập vẫn giống như chó điên, cắn chặt đối phương không buông ra.
Không còn cách nào, Diệp Thanh đành phải cắn răng vọt vào chiến trường, muốn kéo hai người ra.
Cho dù cậu đã rất cẩn thận, nhưng trong lúc đánh nhau động tác của hai người kia căn bản rất mạnh, cú đấm đánh ra căn bản là không thể thu lại.
Quý Hiên một quyền đánh tới lại thiếu chút nữa đánh trúng Diệp Thanh, tới khi hắn muốn thu hồi đã không còn kịp nữa, đang lúc hắn hối hận không thôi, Thời Úy ở đối diện dùng sức kéo Diệp Thanh để cho cậu tránh đi, ngực cậu ta lại bởi vậy mà ăn một quyền rất mạnh của Quý Hiên.
Thời Úy nhíu mày, cũng không kêu một tiếng nào đã cúi đầu nhìn về phía Diệp Thanh, hỏi cậu: "Cậu không sao chứ?".
Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ mà sợ, một quyền vừa rồi của Quý Hiên không nhẹ chút nào, nếu không phải có Thời Úy thì cậu phỏng chừng phải bị đánh đến ngất xỉu.
Sau đó cậu nghĩ đến vừa rồi Thời Úy vì kéo cậu mà nhận một quyền, lập tức lo lắng nhìn về phía cậu ta: "Cảm ơn cậu, cậu không sao chứ?".
"Không sao!"
Diệp Thanh vẫn có chút lo lắng, nhưng đối phương đã nói không sao, cậu cũng không thể hùng hổ xốc quần áo đối phương lên xem xét được.
Quý Hiên đứng đối diện hai người, thấy Diệp Thanh lo lắng khẩn trương nhìn Thời Úy, trong lòng lập tức ghen tuông nổi lên, hướng Diệp Thanh quát: "Cậu không được nhìn cậu ta, cách cậu ta xa một chút!".
Diệp Thanh quay đầu nhìn về phía Quý Hiên, trên mặt cũng hàm chứa tức giận: "Cậu đừng ở đây quấy rối nữa, đừng luôn ngông cuồng như vậy, trái đất không phải quay xung quanh cậu! Cậu về đi, đừng tới tìm tôi, về sau tôi và cậu không còn bất cứ quan hệ gì!".
"Diệp Thanh!", Quý Hiên quả thực bị Diệp Thanh làm cho tức chết, hắn trong cơn giận dữ quả thật lại muốn đánh người, nhưng hắn nhìn ánh mắt Diệp Thanh lạnh băng đành nén giận, trong lòng đột nhiên một trận chua xót cùng khó chịu.
Diệp Thanh trước kia chưa từng đối với hắn như vậy, càng sẽ không vì người khác mà tức giận với hắn, mọi chuyện thật sự đã thay đổi......
Nói xong hắn không nhìn Diệp Thanh, đạp mạnh cửa "Toang" một tiếng mở ra, rời khỏi ký túc xá của Diệp Thanh.
Nhìn bóng lưng Quý Hiên giận dữ rời đi, Diệp Thanh trong lòng vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi lại có chút buồn bã mất mát.
Thời Úy ở bên cạnh nhìn Diệp Thanh giờ phút này dường như có chút bừng tỉnh, rõ ràng ánh mắt đối phương vẫn yên tĩnh như cũ nhưng cậu ta lại có thể từ gương mặt bình tĩnh rũ xuống của cậu, nhìn ra một chút ưu thương.
Có người cho dù mặt ngoài tỏ ra dường như không có việc gì, cũng có thể làm người ta cảm thấy buồn bã thương tâm.
Cậu ta là vì người vừa rồi mà thương tâm sao......
Thời Úy phục hồi tinh thần, ánh mắt từ hàng mi dài rũ xuống của Diệp Thanh dời đi: mình không nên vì một người bạn cùng phòng mới quen một ngày mà nghĩ nhiều như vậy, cho dù cậu ta thương tâm, thì có liên quan gì tới mình đâu......
Trải qua một hồi Quý Hiên làm ầm ĩ, tâm tình Diệp Thanh nhất thời có chút chưa thể bình phục, vì thế liền lấy di động ra gọi điện thoại cho ông nội.
Từ trong điện thoại nghe được giọng nói hiền từ quan tâm của ông nội, tâm trạng của Diệp Thanh cuối cùng cũng tốt lên một chút, không còn chua xót khó chịu, cậu có một người ông nội ở bên cạnh yêu thương cậu như vậy, cậu cũng không cô đơn.
Kiếp trước cậu bởi vì Quý Hiên mà bỏ qua cảm thụ của ông nội, một lòng đâm vào ngõ cụt, ép dạ cầu toàn, không ngừng khẩn cầu Quý Hiên có thể hồi tâm chuyển ý.
Cho nên xem nhẹ người yêu thương cậu nhất trên thế giới này. Nhìn thấy người mà ông coi như bảo bối phủng trong lòng bàn tay bị chà đạp như vậy, là có bao nhiêu đau lòng cùng thương tâm.
Nhớ tới kiếp trước ông nội đầu tóc hoa râm cùng đôi mắt toàn là bi thương nhìn cậu, Diệp Thanh hối tiếc không thôi, kiếp này cậu tuyệt đối sẽ không khiến ông nội thất vọng nữa, muốn cho ông khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Sau khi cùng ông nội tâm tình một hồi, cúp điện thoại xong, Diệp Thanh trên mặt mới nhẹ nhõm đi, cầm điện thoại nhìn thời gian một chút, lúc này đã hơn 9 giờ tối, vì thế liền lấy áo ngủ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chờ đến khi cậu rửa mặt xong ra tới, nhìn thoáng qua chỗ Thời Úy, phát hiện tư thế đối phương vẫn như ban ngày, mang một cặp kính gọng vàng, ngồi trước máy tính bận rộn, ánh đèn nhu hòa khiến sự lạnh nhạt của cậu ta lu mờ đi không ít, có vẻ văn nhã cấm dục.
Hai người bọn họ mỗi người bận việc của mình, ký túc xá lại lần nữa an tĩnh xuống, thẳng đến lúc đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, Diệp Thanh thu dọn sách vở sửa sang lại mặt bàn, nhìn thoáng qua Thời Úy vẫn còn vùi đầu bận rộn như cũ, cậu bò lên trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thời Úy đang nghiêm túc làm việc, chú ý tới Diệp Thanh lên giường nghỉ ngơi, im lặng không lên tiếng đi tắt đèn phòng ký túc xá, chỉ bật đèn bàn trên bàn học của mình.
Diệp Thanh chú ý tới động tác của cậu ta, liền cong khóe miệng, bạn cùng phòng này thật là ngoài mặt lạnh nhạt, nội tâm lại săn sóc người khác rất tốt, hôm nay cậu ta giúp đỡ cậu rất nhiều, khiến cậu không biết nên làm thế nào cảm tạ đối phương.
Cậu nhìn bóng dáng đối phương vẫn nghiêm túc bận rộn, nội tâm có chút cảm khái, có người bạn cùng phòng vừa ưu tú tâm địa lại tốt như vậy, là vinh hạnh của cậu......
Trong lúc Diệp Thanh không biết đã lặng lẽ ngủ say từ lúc nào, Thời Úy ngồi ở trước bàn vẫn bận rộn đến rạng sáng, cậu ta nhìn tin nhắn Wechat Đinh Vũ Thần gửi tới thúc giục cậu ta đi ngủ lúc hơn 11 giờ, gương mặt lạnh lùng có chút hòa hoãn, trả lời đối phương hai chữ: "Ngủ ngon".
Thời Úy tắt đèn sau đó nương ánh sáng điện thoại nhẹ nhàng bò lên trên giường, giường cậu ta và giường của Diệp Thanh dựa gần nhau, bởi vì đầu Diệp Thanh hướng vào bên trong ngủ, cậu ta tất nhiên sẽ không đem chân hướng về phía đầu Diệp Thanh, chỉ có thể dựa gần đầu Diệp Thanh mà tiến vào giấc ngủ.
Ngoại trừ Đinh Vũ Thần ra, cậu ta chưa từng ngủ gần người lạ như vậy, thân hình cậu ta đối với người bình thường mà nói có chút quá cao, gần 1m9, mà Diệp Thanh cũng không thấp, khoảng 1m85, hai cái thân hình đều cao như vậy, đầu đối đầu ngủ trên chiếc giường nhỏ, dường như khiến đầu Thời Úy trực tiếp gối lên đầu Diệp Thanh.
Không cẩn thận đụng tới tóc Diệp Thanh, Thời Úy nhíu mày rụt xuống, nghe phía sau truyền đến tiếng hít thở mỏng manh, còn có một chút mùi hương dầu gội đầu như có như không, làm nội tâm cậu ta có chút khô nóng khó hiểu.
Cậu ta nhắm mắt lại, không biết tại sao trong đầu lại lần nữa hiện ra hình bóng đối phương, rõ ràng chỉ là người xa lạ hôm nay mới quen biết, lại làm cậu ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của đối phương hiện ra trong đầu cậu ta, có lạnh nhạt, yếu ớt, ưu thương, còn có vui vẻ, đều vô cùng rõ ràng.
Cậu ta nhăn mày thật sâu, nỗ lực vứt bỏ hình ảnh trong đầu, chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi......
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Các vị quan khách, các cục cưng, phía trước cảm thấy bản thân viết chưa tốt, xóa đi viết lại, nhưng cốt truyện tổng thể không thay đổi, tất cả đều là sửa chữa chương, có lẽ sẽ cùng đoạn sau nối tiếp có chút không xuôi, nhưng sau này tôi sẽ cẩn thận kiểm tra, cũng nhất định sửa chữa thật tốt, làm truyện nối tiếp chỉnh thể, cảm ơn!
Editor: Nào là cấm dục, nào là lạnh lùng của anh đâu rồi hả Thời Uý, mới gặp có một ngày được ngủ gần người ta thôi mà chưa gì đã "khô nóng" rồi. Xin anh hãy tự trọng!...Đừng làm tôi khô nóng theo =))
(Mọi người đi qua để chút icon cmt cho tui bớt codon đi huhu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT