Tác giả: Tâm Ngữ PhongEdit: Thiên Chân Vô TàThời điểm cách ngày tân sinh viên báo danh chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, hai người bạn cùng phòng khác của Diệp Thanh cũng đã tới, một người tên Hoàng Kha Duệ - là người Đông Bắc thoạt nhìn cao lớn không câu nệ tiểu tiết, một người là Lưu Văn Tuấn đeo cặp mắt kính có vẻ rất khôn khéo.
Lúc hai người này nhìn thấy diện mạo của Diệp Thanh và Thời Úy đều rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ hai người có ngoại hình được trời ưu ái như vậy sẽ được phân ở cùng một ký túc xá.
Hoàng Kha Duệ sửng sốt trong chốc lát, sau đó chào hỏi đơn giản với hai người, trong khi Lưu Văn Tuấn mặt không biến sắc đánh giá quần áo hai người đang mặc.
Diệp Thanh ăn mặc tuy rằng nhìn không tồi, nhưng cũng không phải loại nhãn hiệu quốc tế gì, còn quần áo và vật dụng của Thời Úy, trên cơ bản không phải đặt may thì chính là bản giới hạn, phát hiện này khiến ánh mắt Lưu Văn Tuấn lập tức sáng lên.
Sau khi phát hiện ra điều này, Lưu Văn Tuấn bắt đầu vô cùng nhiệt tình đối với Thời Úy, dường như muốn kết thân với đối phương, nhưng lại khinh thường không thèm để ý tới hai người Diệp Thanh và Hoàng Kha Duệ.
Diệp Thanh và Thời Úy, hai người bọn họ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu hành động của Lưu Văn Tuấn, trong lòng đều có chút phản cảm và chán ghét, tính cách của Hoàng Kha Duệ lại có chút qua loa, căn bản không phát hiện hành vi khác thường của Lưu Văn Tuấn.
Sau thời gian tân sinh viên nhập học kết thúc, sẽ tới kỳ huấn luyện quân sự làm đông đảo tân sinh viên vừa chờ mong lại vừa khổ sở, bốn người trong phòng ký túc xá đều cùng chuyên ngành, cho nên lúc huấn luyện quân sự cũng được phân ở cùng nhau.
Lúc huấn luyện, Diệp Thanh đứng bên trái trước vị trí của Thời Úy, tất cả mọi người trong đội ngũ bị phơi nắng cả một buổi sáng gần như đen thêm một tầng, chỉ có Diệp Thanh vẫn trắng đến mức có chút bắt mắt, dáng người thẳng đứng cao lớn tuấn tú, Thời Úy đứng ở phía sau cũng hấp dẫn người nhìn không kém.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Họa Gió Tô Mây2.
Con Chó Của Pavlov3.
Cùng Tấn Trường An4.
Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả=====================================
Đội ngũ sinh viên nữ bên kia, các cô gái thỉnh thoảng lén nhìn Thời Úy và Diệp Thanh, thừa dịp thời gian nghỉ giải lao còn tụ tập tán gẫu về bọn họ.
Trong thời gian nghỉ giải lao, Diệp Thanh ngồi ở trên cỏ, thỉnh thoảng có sinh viên nữ đi tới đưa nước cho cậu, đều bị cậu lạnh mặt từ chối, mà những sinh viên nữ đưa nước cho Thời Úy, cũng đều bị từ chối không thương tiếc, không ít tâm hồn thiếu nữ đổ vỡ.
Bọn họ cũng không ngờ, năm nay có tới hai chàng trai siêu cấp đẹp trai hiếm có, lại người này còn lạnh lùng hơn người kia.
Diệp Thanh thật ra rất khát, nhưng vì tránh phiền toái không cần thiết, cậu sẽ không nhận nước của sinh viên nữ.
Mồ hôi chảy xuống từ đường cong của chiếc cằm nhẵn nhụi rơi trên xương quai xanh gợi cảm, lập tức khiến các nữ sinh luôn chú ý tới cậu đều ra sức nuốt nước miếng.
Thời Úy ở bên cạnh ánh mắt lóe lên, lấy một chai nước khoáng đặt ở bên cạnh mình, đi đến bên cạnh Diệp Thanh, đưa cho cậu. Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn thân hình cao gầy của Thời Úy, nhận lấy chai nước, nhìn cậu ta cười nói: "Cảm ơn!".
Dáng vẻ mỉm cười của cậu giống như bông hoa hồng kiều diễm đột nhiên nở rộ, vô cùng mê hoặc lòng người, làm cho những người chú ý tới cậu nhìn thấy đều choáng váng, ngay cả người luôn luôn gợn sóng bất kinh như Thời Úy, trái tim cũng run lên một chút.
Cậu ta thấy Diệp Thanh nhận chai nước, cũng không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng rời đi.
Hành động Thời Úy đưa nước cho Diệp Thanh bị các sinh viên nữ nhìn thấy, lại có nữ sinh hưng phấn lên, gào thét thảo luận thầm thì, thỉnh thoảng nhìn hai người rồi cười từng đợt quỷ dị.
Một cô gái nói: "Để cho soái ca như vậy bị chị em khác làm hại, chi bằng để một soái ca khác tiếp quản, haha, cậu có thấy hai người bọn họ đặc biệt xứng đôi hay không!".
"Chết tiệt, quả thực xứng đáng để tôi chảy máu mũi, nếu soái ca cuối cùng không thể thuộc về tôi, vậy còn không bằng để cho hai người bọn họ ở bên nhau!"
"Ha ha, đúng vậy!"
"Tôi cũng tán thành!"
"....."
Bên kia truyền đến một trận cười thô bỉ của sinh viên nữ, làm Diệp Thanh cũng ghé mắt nhìn qua, nhìn những sinh viên nữ đó hưng phấn một lúc lại nhìn mình, một lúc lại quay đầu nhìn Thời Úy, thỉnh thoảng còn cười quỷ dị, Diệp Thanh không khỏi có chút khó hiểu......
Buổi chiều trong lúc huấn luyện, một cô gái tướng mạo thanh tú trong đội ngũ, không chịu nổi cái nắng thiêu đốt, bị phơi đến hôn mê bất tỉnh, mọi người lập tức kêu lên.
Diệp Thanh không nghĩ nhiều liền nhanh chóng cõng cô gái lên, huấn luyện viên vội vàng đỡ một bên, hai người cùng nhau đi tới phòng y tế.
Tới phòng y tế, sau khi chờ bác sĩ xử lý xong, cô gái nghỉ ngơi một lát liền khôi phục lại, cô ta ngượng ngùng nói lời cảm ơn với Diệp Thanh, Diệp Thanh nói một câu "không cần", thấy cô ta không sao liền quay trở về đội ngũ huấn luyện......
Lúc Diệp Thanh trở lại đội ngũ, bạn học bên cạnh đều vây quanh hỏi cậu, cô gái kia thế nào? Diệp Thanh đáp lại từng người bọn họ: "Yên tâm, cô ấy không sao!".
Thời Úy ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong lòng lại lần nữa có ấn tượng khác về Diệp Thanh, tuy rằng bề ngoài cậu cũng không lạnh nhạt như cậu ta, nhưng đôi lúc cũng có vẻ có chút lạnh lùng, nhưng nhìn hành động hôm nay của cậu, hiển nhiên là một người ngoài lạnh trong nóng.
Đợt huấn luyện buổi chiều rốt cuộc kết thúc trong thanh âm than khổ của tân sinh viên, một đám thanh niên mới vừa vào đại học, nhóm thì hoan hô nhảy nhót cười đùa, nhóm thì mệt mỏi ngồi bệt dưới đất.
Huấn luyện viên bảo mọi người ngồi thành một vòng tròn cùng nhau trò chuyện, hoàng hôn buông xuống, gương mặt mọi người đều là nụ cười tràn đầy thanh xuân xán lạn, loại cảm xúc này cảm nhiễm Diệp Thanh, khiến cậu cũng nhịn không được tươi cười theo.
Vất vả một ngày, mọi người lúc này đều rất đói, sau một tiếng giải tán của huấn luyện viên, đều ồn ào ầm ĩ chạy tới nhà ăn.
Diệp Thanh cũng bưng khay xếp hàng ở nhà ăn, nhưng bởi vì người quá đông, phải xếp hàng rất dài.
"Này! Diệp Thanh, Diệp Thanh, ở đây!"
Diệp Thanh loáng thoáng nghe thấy giọng Hoàng Kha Duệ, cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Kha Duệ cao to đứng giữa một hàng khác gọi cậu, nhìn thấy cậu rốt cuộc chú ý tới mình, cậu ta vội vàng làm động tác chen hàng, trong miệng kêu: "Mau mau, tới phía trước tôi!".
Diệp Thanh nhìn Hoàng Kha Duệ tươi cười xán lạn, suy nghĩ một chút liền đi tới chỗ cậu ta, chen vào đứng ở phía trước Hoàng Kha Duệ.
Hoàng Kha Duệ thấy thế cười rạng rỡ với cậu, nhìn hàng phía trước không còn tính là quá dài, oán giận nói: "Trời ơi, tôi đói chết mất, buổi huấn luyện hôm nay tôi thiếu chút nữa bỏ dở".
Diệp Thanh nghe xong trong lòng có chút buồn cười: "Ừ!".
"Chà, Diệp Thanh, cậu phơi một ngày cũng chưa đen, cậu xem tôi sắp thành than đen rồi, chờ cởi quần áo, cổ tôi và bên trong quần áo chắc chắn hai màu khác nhau"
"Tôi vẫn luôn phơi không đen"
"Như vậy thật là quá tốt, thật hâm mộ! Tôi vốn dĩ lớn lên không đẹp trai, lại phơi thành cục than đen làm sao bây giờ, hôm nay có một cô gái còn trêu chọc tôi, nói tôi mấy ngày nữa sẽ chỉ có thể thấy hàm răng, cậu nói xem có khoa trương như vậy không?"
"...Không có"
Hai người hàn huyên một lúc, Hoàng Kha Duệ đột nhiên chỉ vào một hàng dài khác nói: "Chà, kia không phải Thời Úy và Lưu Văn Tuấn sao?"
Diệp Thanh nhìn sang bên kia, vừa lúc nhìn thấy Thời Úy cau mày đứng ở phía trước Lưu Văn Tuấn, Lưu Văn Tuấn thấp hơn một khoảng đứng ở phía sau dựa gần Thời Úy không ngừng nói gì đó.
"Thời Úy, Lưu Văn Tuấn, sang bên này!"
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Thanh, cái người tính cách hiền lành Hoàng Kha Duệ này lại kêu hai người kia tới chen hàng.
Thời Úy xếp hàng ở bên kia nghe thấy tiếng la của Hoàng Kha Duệ, liếc mắt nhìn Lưu Văn Tuấn phía sau, không nói hai lời liền đi tới chỗ Hoàng Kha Duệ, Hoàng Kha Duệ vội vàng tránh ra một chút, để Thời Úy đứng ở phía trước mình.
Mà bên kia Lưu Văn Tuấn sau khi thấy Thời Úy đi qua cũng vội vàng chạy theo, hắn cười với Thời Úy, muốn đứng ở phía trước Thời Úy, không ngờ đối phương căn bản không hề động đậy.
Hoàng Kha Duệ thấy thế có chút xấu hổ, tốt bụng nhường chút vị trí cho hắn, hắn liền vội vàng đứng ở trước mặt cậu ta.
Trước người Hoàng Kha Duệ lập tức chen vào ba người, Hoàng Kha Duệ xoay người cười với nam sinh vóc dáng nhỏ dù giận cũng không dám nói gì ở phía sau: "Hì, người anh em, xin lỗi nha!".
Nam sinh nhỏ con phía sau vốn dĩ có chút bất mãn, thấy cậu ta cười chân thành cũng khách khí nói: "Không sao, người quen chen hàng quá bình thường!".
"Haha, vậy là tốt rồi!", Hoàng Kha Duệ dùng sức vỗ vỗ bả vai nhỏ bé, quen thuộc nói: "Người anh em, cậu ở khoa nào?"
Nam sinh nhỏ con bị cậu ta vỗ đến thiếu chút nữa tan thành từng mảnh vội vàng lùi một chút nói: "Tôi khoa công nghệ thông tin".
"Tên cậu là gì?"
"Lương Tinh, cậu thì sao?"
"Hoàng Kha Duệ"
Hai người phía sau huyên thuyên trò chuyện, hàng ngũ có chút chen chúc, Diệp Thanh cảm thấy Thời Úy ở sau lưng dựa vào có chút gần, cậu dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương cách một lớp áo thun mỏng, điều này làm cho cậu có chút khó chịu muốn tiến lên phía trước, nhưng nếu tiến lên phía trước, cậu liền phải dán đến trên lưng người xa lạ phía trước, vì vậy chỉ có thể khẽ nhíu mày nhẫn nại một chút.
Thời Úy còn cao hơn Diệp Thanh tới 6-7 cm, thân hình càng cao lớn hơn Diệp Thanh, hai người đều dáng người cao thẳng, một người cao lớn tuấn mỹ khí thế mười phần, một người như viên ngọc bích tinh xảo mê hoặc lòng người, hai người chen chúc thu hút sự chú ý của vô số người trong nhà ăn ồn ào..
Có người cho dù đứng trong đám người mênh mông, cho dù không lên tiếng cũng giống như hạc trong bầy gà (ý chỉ nổi bật giữa đám đông), hai người bọn họ chính là như thế.
Lưu Văn Tuấn ở phía sau dựa có chút gần, làm cho Thời Úy nhíu mày nhích lại gần Diệp Thanh ở trước mặt, cậu ta cúi đầu liền thấy được mái tóc đen nhánh mềm mại của Diệp Thanh, cùng vành tai trắng nõn tinh tế của đối phương.
Bởi vì dáng người cao lại còn dựa gần, Thời Úy thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người phía trước, sau một ngày huấn luyện, trên người đối phương không những không có mùi mồ hôi khó ngửi, thậm chí còn có một chút mùi hương thanh nhã.
Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh các tiểu khả ái để lại bình luận, sưu tầm và ủng hộ!