Nói ra những lời đó với Quý Hiên,, trong lòng Diệp Thanh lập tức thả lỏng hơn không ít, buổi trưa tâm tình ăn cơm cậu một chút cũng không có, đành dọn dẹp sách vở leo lên giường nghỉ ngơi một chút.
Sau khi ngủ một giấc, Diệp Thanh cảm thấy đầu có chút choáng, buổi sáng và buổi trưa cậu đều không ăn cơm, có lẽ là bởi vì cơn ác mộng mấy ngày nay, cậu luôn mơ thấy đêm Quý Hiên cùng Diêu Hâm thân mật trên giường ở kiếp trước, điều này làm cho cậu vô cùng ghê tởm, căn bản một chút khẩu vị ăn cơm cũng không có..
Cậu lựa chọn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, có lẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên.
Nhưng một lát sau, cơn choáng váng vẫn không dừng lại, Diệp Thanh cầm điện thoại "Bịch" một tiếng rớt trên mặt đất, nhíu mày chống đỡ đầu mình.
Mà lúc này bên kia, Thời Úy cơm nước xong cùng Đinh Vũ Thần tách ra, trở lại ký túc xá, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy bạn cùng phòng hôm nay mới vừa quen biết - Diệp Thanh nhắm mắt nhíu mày ngồi ở bên bàn học.
Gương mặt làm người kinh diễm kia bây giờ trắng bệch một mảnh, lông mi dài hơi nhíu, cánh môi đỏ bừng bị hàm răng trắng tinh cắn tới chảy máu, ngón tay thon dài đỡ trán, bộ dáng khó chịu lại yếu ớt.
Có lẽ người trông xinh đẹp thì làm cái gì cũng dễ nhìn, cho dù là rõ ràng bộ dáng cậu có chút khó chịu, thoạt nhìn lại phảng phất giống một đóa kiều hoa yếu ớt lại mê người, làm đáy lòng Thời Úy mạnh mẽ nhảy lên một cái.
"Cậu làm sao vậy?"
Sau vài giây sửng sốt, Thời Úy đi đến bên người Diệp Thanh, thấy đối phương loạng choạng dường như sắp té ngã, nhịn không được vươn tay đỡ đối phương.
Đến khi tới gần, cậu ta có thể ngửi được trên người đối phương có một mùi hương tươi mát, như là của một loài cây duyên dáng đẹp đẽ nào đó.
Diệp Thanh được Thời Úy đỡ trong lòng, bản thân cậu biết lúc này có thể là bởi vì không ăn cơm nên bị tụt huyết áp, cậu tìm đường chết hai ba ngày liền cũng chưa ăn cơm tử tế, đây chính là báo ứng cậu không yêu quý thân thể.
Cậu thở hổn hển, giọng có chút suy yếu nói: "Không có gì, phiền cậu pha giúp tôi ly nước đường đỏ, đồ ở trên bàn của tôi!".
Thời Úy buông Diệp Thanh ra cầm lấy cái ly, tìm được đường đỏ pha xong đưa cho cậu.
Diệp Thanh nỗ lực khắc chế choáng váng, bưng cái ly lên một hơi uống cạn, đôi mắt đen nhánh rũ xuống, lông mi nhỏ dài cong vút nhẹ nhàng rung động vì sự khó chịu, giống như con bướm vỗ cánh sắp sửa bay lên, một giọt chất lỏng từ khóe môi đỏ thắm tràn ra, lướt qua làn da trắng tinh tế, càng thêm vài phần mê hoặc lòng người.
Đáy lòng Thời Úy run lên, dời ánh mắt, hỏi cậu: "Khá hơn chút nào chưa?".
"Cảm ơn! Tôi đỡ hơn nhiều rồi"
Diệp Thanh uống nước xong nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng không còn quá khó chịu.
Nhưng qua không bao lâu, bụng cậu đột nhiên phát ra một loạt tiếng kêu đói khát, cậu ngẩng đầu nhìn Thời Úy đang nhìn về phía bụng mình, lập tức thấy vô cùng xấu hổ, cái bụng không biết cố gắng này, thật đúng là mất mặt!.
"Có phải cậu không ăn cơm tử tế?"
Thời Úy thấy sắc mặt cậu vẫn có chút trắng bệch, lại thấy tiếng kêu từ bụng cậu cùng hành động uống nước đường đỏ, đủ biết người bạn cùng phòng này của cậu ta bởi vì không ăn cơm tử tế mà dẫn tới bản thân bị tụt huyết áp.
"Ừ", Diệp Thanh ngượng ngùng dời ánh mắt.
"Cậu ở ký túc xá chờ tôi một lát!"
"Hả? Làm sao vậy?"
Thời Úy cũng không trả lời Diệp Thanh, bản tính trời sinh lạnh nhạt khiến cậu ta nhiều lúc không thích nói chuyện, chỉ đứng dậy rời khỏi phòng ký túc xá.
Diệp Thanh ngơ ngác tại chỗ, cậu ta làm sao vậy? Có ý gì?
Cho đến khi Thời Úy mua một phần đồ ăn đóng gói trở lại ký túc xá, Diệp Thanh mới hiểu được ý trong lời đối phương vừa nói, không nghĩ tới người bạn cùng phòng mới quen biết một ngày này, còn là người tốt ngoài lạnh trong nóng.
"Cảm ơn cậu"
Thời Úy sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, đặt đồ ăn trên bàn của Diệp Thanh, lãnh đạm nói: "Ăn đi!".
"Được", Diệp Thanh không có cách nào từ chối ý tốt của đối phương, gật đầu nghiêm túc ăn, cậu cũng cần phải đối đãi với thân thể của mình thật tốt, thân thể là tiền vốn cách mạng.
Hơn 8 giờ tối, Thời Úy thấy đã tới 8 giờ liền cầm áo ngủ dự định đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm, cậu ta đi đến bên cạnh Diệp Thanh hỏi cậu: "Cậu còn cần dùng phòng vệ sinh không, nếu không cần thì tôi đi tắm rửa".
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn cậu ta, sườn mặt vô cùng yên tĩnh dưới ánh đèn, gật nhẹ đầu đáp lại một tiếng: "Ừ, tôi không cần!".
Thời Úy thấy thế liền vào phòng tắm rửa mặt, tắm rửa, không hiểu sao trong đầu lại đột nhiên hiện ra gương mặt khiến người khác kinh diễm của Diệp Thanh, cậu ta lắc lắc đầu, nhíu mày xả nước lạnh xuống.
"Thịch thịch thịch", một trận tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, làm gián đoạn Diệp Thanh đang đọc sách, cậu nhíu mày đi tới mở cửa ra, nhìn thấy người ngoài cửa liền ngẩn ngơ đứng chôn chân tại chỗ.
"Thanh Thanh"
Người ngoài cửa thân hình cao lớn thẳng tắp, tướng mạo tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa thâm thúy tà khí, cậu ta nhìn Diệp Thanh không chớp mắt, trong ánh mắt mang theo nôn nóng cùng vui vẻ, nhìn Diệp Thanh vừa ngây ngốc lại vừa hoàn hảo, liền vươn tay trực tiếp kéo người ôm vào trong lòng.
Thời điểm Quý Hiên gọi hai chữ ' Thanh Thanh ' này, dù sao cũng làm cho người ta có loại cảm giác sủng nịch thân mật, Diệp Thanh đã từng rất thích, nhưng hôm nay lại hết sức chán ghét.
Cậu không ngờ Quý Hiên lại ngàn dặm xa xôi từ thành phố S chạy đến thành phố B, xem ra buổi trưa sau khi hai người kết thúc trò chuyện không bao lâu, chắc là cậu ta liền ngồi máy bay tới đây, hơn nữa cậu ta còn chuẩn xác tìm được phòng ký túc xá của cậu, điều này làm cho trong lòng cậu có vài phần không vui, có phải cậu ta lại phái người giám sát mình không?
Bởi vì kiếp trước Quý Hiên cũng đã từng làm vậy.
Diệp Thanh dựa vào lồng ngực rộng lớn mà kiếp trước cậu đã từng vô cùng quen thuộc, cả người có chút rùng mình cùng hoảng hốt, cậu nhớ tới cuộc sống ngọt ngào mỗi ngày của hai người bọn họ lúc còn yêu nhau, lại nghĩ tới đối phương bởi vì Diêu Hâm thiết kế mà hiểu lầm mình ngoại tình cùng bạn tốt của cậu ta - Cố Kính Tích, từ đó đánh mất lý trí vô tình đánh đập mình.
Người này thật sự là một mặt là thiên sứ, một mặt là ác ma.
Đầu óc ngưng đọng sau một phút kịp khôi phục lại, Diệp Thanh rốt cuộc bắt đầu giãy giụa kịch liệt, "Quý Hiên, buông tôi ra!".
"Không buông!"
Quý Hiên vẫn ôm chặt Diệp Thanh vào trong ngực, tựa như ôm món đồ chơi yêu quý, gắt gao ấn cậu vào ngực mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn cùng yêu thương vô hạn.
Diệp Thanh rũ tay xuống đánh lên lưng đối phương, khẽ quát: "Cậu buông tôi ra, đừng ôm tôi, tôi đã nói chia tay với cậu rồi, không phải nói giỡn với cậu đâu!".
"Tại sao?", Quý Hiên cúi đầu nhìn về phía Diệp Thanh như đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh: "Đừng náo loạn, ngoan! Có phải tôi chọc cậu tức giận chỗ nào rồi không, tôi sửa còn không được sao!".
Nói xong cậu ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhìn ánh mắt thâm tình sủng nịch của cậu ta, trong lòng có chút đau đớn, kiếp trước và cả kiếp này, tình yêu của người này đối với cậu đều không hề giả dối, thậm chí đã từng trong lúc hai người ra nước ngoài du lịch, chỉ bởi vì cậu thấy có một trang viên rất đặc sắc mà không quản ngàn dặm xa xôi tiêu phí vô số thời gian đi thuyết phục chủ nhân trang viên, dùng số tiền lớn mua tòa trang viên kia tặng cho cậu.
Đáng tiếc cảnh còn người mất, đoạn tình cảm dài đến bảy năm của hai người bị một âm mưu quỷ kế của Diêu Hâm dễ dàng chọc phá, hai người từ đó liền bởi vì hiểu lầm cùng thương tổn mà càng đi càng xa, cuối cùng rốt cuộc không cách nào tiếp tục ở bên nhau.
Diệp Thanh thở dài trong lòng, bọn họ không còn khả năng tiếp tục ở bên nhau, cho dù kiếp này Quý Hiên cái gì cũng chưa làm, nhưng kiếp trước cho dù cậu ta đã đem cậu chà đạp đến dơ bẩn, đối phương cũng chưa từng tin tưởng cậu, không chỉ coi khinh cậu ta giẫm đạp tôn nghiêm của cậu mà thậm chí còn cùng Diêu Hâm kẻ thù của cậu làm với nhau.
Diệp Thanh không cách nào tha thứ cho cậu ta, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân cùng một người kiếp trước phụ mình ở bên nhau, cậu mãi mãi không thể bước qua ký ức đã khảm vào trong lòng đó.
Quý Hiên sức lực thật sự quá lớn, mặc cho Diệp Thanh giãy giụa thế nào đi nữa, cũng không cách nào tránh thoát, điều này càng làm cho Diệp Thanh căn bản trong lòng oán hận Quý Hiên cũng không nghĩ quay lại với hắn lại càng hết sức tức giận.
Lúc một người nghiêm túc muốn tránh đi một người chán ghét, trong khi người kia lại khiến bạn vô cùng tức giận, mà người kia lại giống như một thợ săn bắt lấy con mồi, ấn bạn ở trong lòng ngực tùy ý xoa nắn, mặc kệ bạn chống cự như thế nào đi nữa đối với người kia đều giống như mưa bụi gãi ngứa bạn sẽ có cảm giác gì?
Dù sao thì Diệp Thanh là nổi giận, trong lòng phiền muộn đan xen.
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Thanh cắn một ngụm bên cổ Quý Hiên, thẳng đến khi trong miệng xuất hiện mùi tanh của máu mới buông ra.
"Tê", Quý Hiên cũng không bởi vì đau đớn mà đẩy Diệp Thanh ra, ngược lại buồn cười cúi đầu nhìn cậu, trào phúng nói: "Cậu là tiểu cẩu sao?"
"Bây giờ vừa lòng chưa? Vừa lòng liền ngoan ngoãn nghe lời, không cần cáu kỉnh với tôi!"
"Không hài lòng, cậu còn không buông tôi ra, tôi liền phải sử dụng độc chiêu!"
"Phốc! Cái gì?", Quý Hiên nghe vậy bật cười, Thanh Thanh của tôi là đang phát điên sao.
Nhưng mà không đợi cậu ta cười xong, hạ bộ đột nhiên bị Diệp Thanh đánh một cú mạnh, sắc mặt lập tức khó coi bưng kín hạ thân, ngẩng đầu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cậu: "Thanh Thanh, sao cậu nhẫn tâm như vậy, đau!".
"Là cậu ép tôi!"
Diệp Thanh rút lui đến phạm vi an toàn, cách đối phương rất xa, cậu biết sức lực của Quý Hiên, chút thương tổn này đối với cậu ta cũng không nguy hiểm đến tính mạng, qua một hồi là có thể khôi phục lại, cho nên cậu nên cách xa cậu ta một chút.
"Quý Hiên, tôi không nói đùa với cậu, tôi rất nghiêm túc nói cho cậu biết, tôi thật sự không yêu cậu nữa, chúng ta chia tay trong hoà bình đi! Tôi chúc cậu sớm ngày tìm được người yêu chân chính thuộc về cậu"
Diệp Thanh nghiêm túc nhìn Quý Hiên, trong mắt không hề tồn tại ôn nhu như nước cùng thâm tình như trước kia.
"Cậu nghiêm túc?", một lát sau Quý Hiên một lần nữa đứng ngay ngắn, nghe thấy Diệp Thanh nói như vậy, mới hiểu được sự tình nghiêm trọng, Thanh Thanh của cậu ta thế nhưng thật sự muốn chia tay với cậu ta, chuyện này quả thực khiến cậu ta không thể tin nổi, rõ ràng hai người bọn họ trước nghỉ hè còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
"Đúng vậy, tôi rất nghiêm túc!"
Diệp Thanh gật đầu, cho dù trong lòng vẫn còn loại tình cảm phức tạp đối với cậu ta đi nữa cậu vẫn sẽ làm như vậy, trừ phi thời gian đảo ngược, chưa từng phát sinh những sự tình kiếp trước kia.
"Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy?", ánh mắt Quý Hiên rốt cuộc đã phát sinh biến hóa kịch liệt, từ sủng nịch thâm tình trở nên giận dữ: "Tôi buông bỏ hình tượng tự mình tới dỗ cậu như vậy, cậu vẫn phải làm như vậy?".
"Cho dù cậu có làm nhiều hơn nữa, với tôi mà nói đều giống nhau, tôi nói chia tay là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ"
"Tại sao?"
"Không có tại sao, chỉ là không yêu cậu!"
Quý Hiên bị một câu 'không yêu' của Diệp Thanh đả kích đến lồng ngực đau đớn khó chịu, "Cậu cũng thật đủ tuyệt tình, cậu trước kia rõ ràng không phải như thế!"
"Người sẽ luôn thay đổi, tôi chỉ là đã thay đổi"
Quý Hiên đỏ bừng hốc mắt, vẻ mặt mang một tia cố chấp cười nói: "Hừ! Đừng có nằm mơ, tôi không đồng ý chia tay với cậu, cậu vĩnh viễn đều là của Quý Hiên tôi!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT