Ngôi nhà dành cho những “người” cơ bản không còn tồn tại của Hidari Shoutaro.

Chương 5: Best Match!: Tân Văn phòng thám tử Narumi.


2 tháng


“Cái quái gì cơ?” Hai người sốc nặng cùng lên tiếng, nhìn Shoutaro như thú lạ.

Shoutaro đưa tay gãi đầu, lẩm bẩm “Dù hai cậu không muốn thì cũng không cần hét to vậy chứ...”

“Không, chúng tôi không có ý đó... chỉ là... quái gì cơ?” Sento trả lời anh, thực sự và thuần túy không hiểu ý của thám tử trước mặt.

Shoutaro quay sang nhìn cộng sự của mình, sắc mặt hai người sa sầm. Thực sự, hai người này không ngờ sẽ có người giúp đỡ mình à? Shoutaro quyết định, đổi cách nói cho hai người dễ chấp nhận.

“Các cậu.. ừm..”Shoutaro cố giải thích “nơi này thật ra là của Akiko. Vài năm trước, cô ấy quyết định sửa lại đằng sau chút để tôi và Philip dọn vào ở. Mà rồi sửa quá tay nên chúng tôi còn thừa phòng.” Anh dựa ra sau, cố tỏ ra tự nhiên “Chúng tôi nghĩ, thay vì để mấy cậu cù bất cù bơ ngoài đường thì sao không đưa mấy cậu về đây?” Lời này đổi được mấy cái chớp mắt ngạc nhiên của bộ đôi kia, vẫn không lên tiếng.

Anh đứng dậy, đi tới cạnh quầy bếp, rót thêm cà phê. “Dĩ nhiên, mấy cậu phải tự kiếm tiền, kiếm bao nhiêu có bấy nhiêu.” Hớp ngụm cà phê, anh tựa vào quầy. “Chúng tôi sẽ không bắt mấy cậu trả tiền nhà, nhưng việc nhà thì mấy cậu phải cùng làm. Những việc như mua sắm, giặt giũ, nấu ăn, quét dọn, kiểu vậy.”

“Còn nữa” Akiko thêm vào “Tôi muốn thuê mấy cậu làm việc.”

“GÌ CƠ?” hai người lại cùng gào lên.

Akiko thờ dài như thể khó chịu bởi hai người chậm hiểu – Shoutaro biết cô lại diễn. “Nghe này, dù số vụ Dopant nổi loạn đã giảm rồi, nhưng Shoutaro và Philip vẫn cần được hỗ trợ chứ. Mà chồng tôi, Ryu, ổng cũng là Rider và thường là người giúp đỡ cho W, nhưng ổng không thể ra trận quá thường xuyên được nữa. Ổng cũng có việc mà.” Cô nhìn hai người trước mặt. “Tôi sẽ yên tâm hơn nhiều nếu Shoutaro và Philip có người khác... có những Rider khác... sẵn sàng ra tay tương trợ khi họ cần.”

Cô bĩu môi, vờ như đang suy nghĩ. “Tất nhiên, kể cả có vụ gì không liên quan tới Dopant, mấy cậu cũng có thể tham gia giúp đỡ. Mấy cậu sẽ, như kiểu, làm thám tử tập sự vậy, và tôi sẽ trả lương cho các cậu. Và nếu các cậu làm việc ở đây, hẳn là không thể mượn đồ hai người này dùng mãi được. Tôi sẽ đi mua cho mấy cậu vài thứ mới.’

Philip gật đầu, “Cứ tính vào thẻ tôi nhé Aki-chan. Giời mới biết bao giờ tôi mới tiêu hết đám tiền thừa kế nếu chỉ chi cho tôi với anh nhà tôi.”

Sento lắp bắp phản đối. “Mọi người không cần làm thế đâu mà...”

Ryuuga gật đầu lia lịa. “Mấy người chả nợ tụi này cái gì, mà chắc tụi này cũng tự xoay sở kiếm sống được mà...”

Shoutaro đặt cốc xuống hơi mạnh, đáy cốc lanh canh chạm vào mặt quầy cẩm thạch. “Thật ra, đúng là chúng tôi có nợ hai cậu mà.” Ánh nhìn mãnh liệt của anh khiến hai người phía đối diện hơi rùng mình. “Là Rider đi trước hai cậu, tôi không thể để mặc mấy cậu tự sinh tự diệt ngoài kia được.” Anh hơi cười, “Như Eiji hay nói, Rider chúng ta phải để ý nhau chút. Nên là, hãy để các anh đây giúp hai cậu đi.”

Sento và Ryuuga nhìn nhau, rồi lại quay sang Shoutaro. Sento lên tiếng trước: “Tôi hiểu lòng tốt của anh, đề nghị cũng rất tuyệt vời, nhưng mà... nhưng mấy anh không nghĩ tụi tôi sẽ, hừm, gây phiền sao?”

Shoutaro thở dài não nuột, nhìn sang Philip. Tới lượt em rồi đó Philip.

Philip rướn người tới trước, đặt tay lên đùi, cười nhẹ với bộ đôi kia. “Tôi hiểu sự chần chừ của các cậu.” Cậu nói, giọng hiền từ “Phải sống ở thế giới mới xa lạ... Phải làm một kẻ tồn tại dị thường.”

“Kẻ... tổn tại dị thường?” Sento khó hiểu hỏi lại.

Philip hơi lưỡng lự. “Chà, nói sao nhỉ. Về cơ bản thì, tôi chết lâu rồi”

Bộ đôi chớp mắt. “Ủa?”

“Tôi từng chết khi chỉ mới năm tuổi.” Philip giải thích, “Rồi tôi được hồi sinh dưới dạng khối dữ liệu hình người. Vài năm sau – sau khi Shoutaro và tôi trở thành Double – tôi lại chết thêm lần nữa. Lần này, chị tôi, Wakana, hy sinh cho tôi máu thịt, cho tôi cơ hội trở lại làm người, một con người hoàn chỉnh.” Philip sa sầm, nhắc về chị Wakana làm cậu hơi đau đớn. Shoutaro ở bên cậu, nhẹ nhàng xoa tay dỗ dành. Nói về cái chết, về công chúa Wakana, vẫn làm khó em ấy quá. Nói ra được là tốt rồi.

“Vậy là, anh cũng giống chúng tôi.” Sento nhẹ giọng nói.

“Thì cũng không hẳn. Tôi không tạo ra vũ trụ, nhưng cậu thì có đó Sento.” Tâm trạng Philip tốt trở lại, nụ cười ranh mãnh quay lại trên môi cậu. “Tôi có thể có toàn bộ tri thức của Trái Đất trong đầu, cậu Kazuraba có thể đã tạo hẳn một hành tinh cho Invess sống, nhưng xét độ thần thánh thì cậu trên cơ chúng tôi là rõ.”

“Gì chứ? Tôi thì thần thánh gì?” Sento, mặt đỏ rực, chớp mắt hỏi lại “Ơ mà, Gaim là Thần á? Tên Rider đầu quả cam đấy á?”

“Gì thì gì” Shoutaro ngắt lời trước khi cuộc trò chuyện chệch hướng hoàn toàn. “Mấy cậu có thể bàn bạc suy xét tới bao giờ cũng được. Bàn đi, chúng tôi chờ.”

Shoutaro nhìn Sento và Ryuuga nhìn nhau phấn khích, rồi cậu tóc đen kéo áo người bên cạnh, bắt đầu làm những cử chỉ có trời mới biết ý nghĩa là gì. À, không chỉ trời, Ryuuga có vẻ cũng hiểu. Anh chàng tóc tôm đáp lại chuỗi cử chỉ kia với biểu cảm khó hiểu, như thể hai người đang trò chuyện. Đừng nói là hai người này làm vậy cũng hiểu nhau nhá? Shoutaro không nhịn được nghĩ thầm.

Trong khi đó, cuộc trò chuyện của hai con người đang làm mấy hành động kì dị kia đại khái là...

“Thế, ông thấy sao?”

“Đề nghị hay thật đấy. Mà nếu họ là Rider, Eiji và Gentaro đều biết họ thì hẳn là chúng ta tin họ cũng được mà, nhỉ?”

“Nhưng sợ tốt quá hóa dở không? Ý là... chúng ta sẽ gây phiền cho họ đấy.”

“Này, họ có cho không chúng ta đâu. Chúng ta đều là tay làm hàm nhai mà.”

“...Đúng thật. Tôi cũng chán cảnh ngủ lang chạ khắp nơi rồi. Nếu không ở lại, không biết bao giờ mới được ăn nữa...”

“Quyết thế nhé?”

“Ừ, thế đi.”

 —-

Sau một lúc, hai người quay lại nhìn Shoutaro. Anh bất giác thẳng lưng, mong là họ đồng ý. Mình không muốn họ phải tự lực cánh sinh... Anh thấy mình lo lắng một cách kỳ quặc, không tự chủ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón út. “Thế? Các cậu tính sao?”

“Chúng tôi sẽ ở lại.” Sento quả quyết hơn một chút. “Tôi- Chúng tôi vô cùng cảm kích, Shoutaro, Philip, Akiko...” Cậu đứng dậy, khom lưng tạ lễ “Mong mọi người giúp đỡ”. Ryuuga đứng lên theo, chậm một nhịp nhưng khom lưng vẫn rất chân thành.

Shoutaro cười, một nụ cười nhẹ nhõm, sảng khoái và tự hào. “Được rồi” Anh đưa tay tới trước mặt Sento, hai người bắt tay thật chặt.

“Chào mừng tới văn phòng thám tử Narumi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play