Ngôi nhà dành cho những “người” cơ bản không còn tồn tại của Hidari Shoutaro.

Chương giữa: Mề đay, Quần xì cho ngày mai và Cánh tay.


2 tháng


Vùng cao nguyên Scotland. Thời gian không rõ.

Một người đàn ông xuất hiện giữa lâu đài cổ bao phủ bởi dây leo cạnh một cái hồ lớn, nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời chan hòa đang bao phủ cảnh vật nơi đây. Làn gió lướt qua, thổi tung mái tóc nâu xoăn, cũng thổi đi một lớp bụi bám trên người anh.

Nhìn xuống bàn tay nắm chặt, anh đưa vật trong tay lên nhìn. Nụ cười càng rạng rỡ hơn, anh gần như cười thành tiếng khi đối mắt với nó. ‘Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ chút nữa... Tôi sẽ đưa ông về. Cuối cùng.”

Người đàn ông cất lại kho báu của mình vào túi quần, chỉnh lại cho chắc trong lúc nhịn cười. “Không thể tin nổi... Không tin được nó dễ đến vậy. Biết bao năm tìm kiếm... giải quyết chưa đến một giây!”

Anh ta biết đến nơi này nhờ một người bạn. Người này quả quyết tòa lâu đài đổ nát này không hề tàn tạ như vẻ bề ngoài. Người bạn này nói, trong lâu đài này có rất nhiều con người thông thái, với một phù thủy già nhân hậu có học bác uyên thâm về pháp thuật và những vật phép cổ. Vào được rất khó khăn, nhưng anh không phải người thường. Khi anh tìm tới bà hỏi xin cách chữa, anh đã bất ngờ khi bà phù thủy đáng kính này không chỉ biết về Medal, mà còn biết cách chữa nó không đến một giây, rồi còn sốc hơn nữa khi bà nói rằng việc chữa bằng phép này dễ tới mức mấy đứa học trò mười một tuổi của bà cũng biết thi triển.

Anh bước khỏi nơi ấy, đếm thầm số tiền còn lại trong túi anh, xác nhận nó còn đủ ăn vài ngày và đủ tiền vé máy bay về lại Nhật. Anh cầm cây gậy của anh lên, ngoái lại nhìn lần cuối, vẫy tay vui vẻ tạm biệt, dù anh biết không ai trong lâu đài đó thấy được cái vẫy tay này của anh.

Bước trên con đường mới đi một lần, xa khỏi lâu đài dẫn xuống thị trấn không mấy náo nhiệt, anh cầm chắc cây gậy treo chiếc quần lót cho ngày mai đang phấp phới trong gió. Anh thề độc, “Sớm thôi ông sẽ về nhà, và tôi sẽ bao ông bất kể bao nhiêu cây kem ông muốn... Nên, xin hãy chờ tôi nhé, Ankh.”

Hino Eiji tiếp tục hành trình, trong túi là một chiếc Core Medal lành lặn như mới. Anh không để ý cánh tay vô chủ của người kia vẫn luôn theo sau anh, mọi lúc, mọi nơi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play