Màu trời còn chưa sáng, tộc trưởng của hai tộc Tần, Nguỵ dẫn theo một đám người gồm đệ tử trong tộc và dân chúng đứng ở cửa thành, giằng co với hai người Tần Kế Huân cùng với Ngụy Đức Xương.
 
"Bá công, chẳng lẽ bá muốn nhúng tay vào việc quân ở Ung Châu sao?" Tần Kế Huân cất lời lạnh lùng, nói.
 
"Việc quân của Tần tướng quân, một ông già như ta sao dám gây trở ngại gì?" lão tộc trưởng của Tần gia chống quải trượng, run rẩy mở miệng: "Ta chỉ là muốn hỏi tướng quân ngươi, ngươi chuẩn bị cho kẻ từ nơi nào đến vào thành?"

Trong lòng của Tần Kế Huân cũng hiểu rất rõ lý do mà hai tộc trưởng này đến đây, đôi con ngươi hung tợn của hắn trợn tròn lên, chòm râu đen khẽ lay động: "Lúc này ngài dẫn người về thì ta sẽ không trị tội ngài."
 
"Trị tội?"
 
Khí thế của tộc trưởng Ngụy gia trái lại còn tức giận hơn cả bá công của Tần Kế Huân: "Ai mà chẳng biết mánh khóe kiên cường bất khuất, chính công vô tư của Tần tướng quân ngươi. Năm đó lúc sửa lại phong tục ngươi đã trị tội của người thân trong Tần gia rồi, hôm nay đối mặt với bá công của ngươi, ngươi cũng vẫn không nể tình nể mặt như vậy đấy!"
 
Giọng nói không hề che giấu sự châm biếm.
 
"Tổ phụ."
 
Lông mày của Ngụy Đức Xương xoắn lại, ra hiệu ông ta đừng nhiều lời nữa.
 
Tộc trưởng Ngụy gia lại nhìn thẳng vào hắn: "A Xương, ngươi nói đi, các ngươi định cho ai vào thành?"
 

"Dương Thiên Triết, nhưng mà hắn…"
 
Lời của Ngụy Đức Xương chỉ mới nói một nửa đã bị tộc trưởng Ngụy gia cắt ngang: "Chư vị đã nghe chưa? Dương Thiên Triết là ai? Dương Thiên Triết là con của kẻ phản quốc vào mười sáu năm trước!"
 
Giọng nói của ông ta vang dội, tiếng nghị luận xung quanh lập tức hỗn loạn.
 
"A Xương, chẳng lẽ ngươi đã quên, trước đây ngươi nói với ta là ai đã giết đứa con trai A Chiêm của ngươi?" Tộc trưởng Ngụy gia nhìn liếc bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Ngụy Đức Xương.
 
"Khi đó ta bị người ta lừa gạt, tổ phụ ngài đừng nói nhiều nữa."
 
"Có ai mà dám lừa gạt ngươi?"
 
Ngụy Đức Xương đang tính mở miệng thì đã thấy Tần Kế Huân giang tay ngăn lại, hắn đành phải nuốt xuống một đống lời muốn nói ra.
 
Hôm nay bọn họ muốn mượn bản áng văn của Tống Tung, tất nhiên vào lúc này không thể nói những nội tình bên trong cho quá nhiều người biết. 
 
"Ngươi không nói được, chính là đã tin người ta một cách mù quáng rồi à?" Tộc trưởng Ngụy gia chỉ ra một điều.
 
Tộc trưởng Tần gia vừa nghe lời này lập tức quét mắt qua: "Câu này của ngươi có ý gì? Đức Xương và Kế Huân đã có tình nghĩa huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ là Kế Huân dụ dỗ lừa gạt Đức Xương sao? Sao hắn có thể buông bỏ mối thù giết con mà vác một kẻ phản quốc vào thành?"
 
"Ta thật sự không có ý này, cho dù là hai tộc chúng ta, hay là những dân chúng hiện nay ở Ung Châu đều phải chịu tai họa quá lớn vào mười sáu năm trước. Năm đó khí thế của người Hồ hung hãn, đốt giết đánh cướp, cha của Đức Xương và cả cha huynh của Tần tướng quân các ngươi nữa, có ai không có tử trạng thê thảm, cháy sạch đến nỗi không còn một mẩu xương? Tòa thành Ung Châu này, năm đó bị đốt cháy một nửa, biết bao nhiêu người chết oan chết uổng…"
 
Ngụy tộc trưởng nói đến đây bỗng cảm thấy cổ họng mình đắng chát, lúc này dưới màu trời than chì ảm đạm, những âm thanh hỗn loạn dần im bặt, mọi người như trầm mặc.
 
"Năm đó, cha của Dương Thiên Triết là Dương Minh bẩm sinh sợ chết, đứng trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng mà lại muốn bỏ thành mà chạy, bị Miêu Thiên Ninh, Miêu Thống chế một đao giết chết. Sao một kẻ đã bình yên theo địch mười sáu năm nay như Dương Thiên Triết muốn về là có thể về được ngay?"
 
Ngụy tộc trưởng đập mạnh quải trượng xuống đất: "Nếu hôm nay cho hắn vào thành, ngày sau, sao chúng ta có thể đối mặt với người thân đã mất!"
 
"Không thể để cho hắn vào thành!"
 
"Ai mà biết rốt cuộc hắn có suy nghĩ gì? Đã làm chó săn cho người Hồ, vì sao lại muốn trở về?"
 
Càng ngày càng nhiều giọng nói vang lên, càng nhiều suy đoán lại ùn ùn kéo đến.
 
lão tộc trưởng của Tần gia không nói một lời, hai tay đặt trên quải trượng để chống đỡ cơ thể của mình, ông ta chỉ dùng đôi mắt đục ngầu, bình tĩnh ngước mắt nhìn Tần Kế Huân.
 
Nghê Tố đứng trên cổng thành, nghe thấy tiếng người sôi nổi bên dưới, càng ngày càng nhiều dân chúng Ung Châu tụ tập ở nơi này, phẫn nộ mà nói: "Không thể để cho Dương Thiên Triết vào thành."
 
"Quân của Ung Châu chúng ta đã rút lui vào trong thành rồi, chẳng lẽ còn để quân của Dương Thiên Triết khởi nghĩa ở ngoài thành sao? Nếu như vậy thật thì tên Dương Thiên Triết và thuộc hạ của hắn muốn làm gì thì làm à?" Đoàn Vang đứng bên cạnh nàng, nhìn động tĩnh bên dưới, thở dài một cái.
 
"Quân lệnh của Tần tướng quân mà bọn họ cũng không nghe theo sao?"
 
Nghê Tố ôm vai trái, mặc áo bào màu sơn của nam tử, mái tóc được búi lên gọn gàng, nhìn về phía dưới.
 
"Hai tộc lớn này là khó lường nhất ở Ung Châu, những dân chúng quay đây, có một vài người dựa vào việc làm tá điền cho bọn họ mà sống, số ít còn lại thì làm công nhà bọn họ. Những năm gần đây hai gia tộc này cũng không ít lần cứu tế người khổ nạn, hai vị tộc trưởng này đều là người đức cao vọng trọng. Năm đó người Hồ đánh vào Ung Châu, bao nhiêu người chạy nạn, chỉ có hai người này dẫn người trong tộc tử thủ ở đây. Quân lương không đủ, bọn họ bèn mở kho lương thực của nhà mình, như thế mới khiến cho Miêu Thống chế và quân đội thủ thành có thể kiên trì được mấy ngày dưới sự tấn công của người Hồ."
 
Đoàn Vanh chỉ tay lên tường thành: "Cuộc chiến thủ thành Ung Châu đã qua rồi, tiền mà triều đình gửi đến không đủ cũng là nhờ hai vị tộc trưởng này bỏ tiền ra sửa chữa lại những tổn hại trên một nửa tường thành."
 
Nghê Tố nhìn theo hướng tay mà hắn chỉ, quả nhiên gạch trên tường có mới có cũ không đồng đều.
 
"Thật ra tướng quân rất kính trọng người bá công này."
 
Đoàn Vanh lại nói tiếp: "Chỉ là sau khi tướng quân dốc hết sức dùng quân lệnh kiên trì bài trừ tập tục cũ thì ngài và bá công của ngài rất ít nói chuyện."
 
"Tại sao lại vậy?" Nghê Tố nghe hắn nhắc đến tập tục cũ bèn quay đầu nhìn về phía hắn.
 
"Phong tục trăm năm, người dân địa phương còn không dám động vào, vậy sao người ngoài lại dám xen vào? Chỉ có một người dám làm như vậy thôi." Đoàn Vanh hơi hất cằm.
 
"Người đó là…"
 
"Từ Hạc Tuyết."
 
Đoàn Vanh dễ dàng nói ra cái tên khắc trên tấm bia giấu ở Tang Khâu: "Lúc trước chính hắn đã không để ý uy thế của hai tộc Tần, Ngụy mà ra pháp lệnh bài trừ tập tục cũ ở đây, nếu có người khiêu khích hay tái phạm đều bị hắn xử lý nghiêm, trong những người bị xử phần nhiều là đệ tử trong tộc Tần, Ngụy."
 
"Nếu không như vậy, cho dù Từ Hạc Tuyết có phạm tử tội cũng không cần phải chịu một hình phạt đã bị bãi bỏ từ lâu, tướng quân kéo dài quân lệnh của hắn, chẳng phải là đang đối nghịch với người trong tộc mình sao?"
 
Đoàn Vanh nói liên miên lan man, còn Nghê Tố, lời nói của hắn giống như sét đánh trong đầu nàng. Gió lạnh trên tường thành gào thét, nàng hơi khựng lại, đột nhiên cúi đầu nhìn.
 
Cả người nàng lạnh đến mức dường như đứng không vững, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
 
"Nghê tiểu nương tử?" Đoàn Vanh vội vàng tiến lên đỡ.
 
Từ Hạc Tuyết đang nói chuyện mới với mấy người ở dưới thềm đá cách đó không xa, nghe thấy tiếng kêu của Đoàn Vanh, hắn phất vạt áo đi đến, thấy Đoàn Vanh thận trọng đỡ lấy khuỷu tay của Nghê Tố.
 
Khăn dài nghe đi khuôn mặt của Từ Hạc Tuyết, đôi mắt hắn chỉ dừng lại trên hai cái tay của Đoàn Vanh, biểu cảm lạnh lùng không có một gợn sóng, bước chân không hề chậm lại, đi đến trước mặt nàng.
 
"Nghê Tố."
 
Cái tay đang đỡ lấy Nghê Tố của Đoàn Vanh buông ta, thật ra nàng cũng không để ý đến, chí có khi giọng nói của Từ Hạc Tuyết truyền đến mới khiến nàng hoàn hồn lại từ trong những suy nghĩ rối loạn gay gắt.
 
Nghê Tố nhìn về phía hắn.
 
Tưởng Tiên Minh nhận mệnh lúc lâm nguy ở Ung Châu, theo ý dân, y dùng hình phạt lăng trì để xử tội thần phản quốc Từ Hạc Tuyết.
 
Khắp phố phường năm đó, nơi nơi đều có tiếng người ồn nào, đâu đâu cũng tán dương thanh danh của Tưởng Tiên Minh, ai ai cũng lưu truyền tiếng xấu của tướng quân phản quốc Từ Hạc Tuyết.
 
Thế nhưng mà Tưởng Tiên Minh làm theo ý dân, rốt cuộc ý dân là gì?
 
Là giống như ngày hôm nay, tộc trưởng của hai tộc lớn vung tay lên, ngàn vạn người phụ thuộc túm tụm kéo đến đây… đây gọi là ý dân sao?
 
Từ Hạc Tuyết thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, cho rằng vai nàng đang rất đau đớn, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nàng lại duỗi tay ra, trong chốc láy nắm chặt lấy tay của hắn.
 
Lòng bàn tay của nàng ấm áp, làm nổi bật cái rét lạnh của hắn, ngón tay nàng càng nắm chặt, Từ Hạc Tuyết phát hiện nàng còn đang run rẩy.
 
"Dương Thiên Triết ta có thể tạm thời không vào thành!" Bất chợt, bên người tường thành, ngoài cửa thành truyền đến một giọng nói.
 
Đoàn Vanh lập tức chạy đến bên tường thành kiểm tra, quả nhiên thấy Dương Thiên Triết mặc một thân áo giáp đứng bên ngoài. Thân hình hắn cao lớn, trên cằm râu đen rậm rạp.
 
"Thời trẻ, vì cơn giận nhất thời mà ta hướng về vương đình Đan Khâu." Hắn nói xong, bỗng nhiên khụy hai đầu gối xuống, dưới con mắt của bao người nặng nề quỳ xuống: "Ta có thẹn với vua cha, cũng thẹn với người dân ở Ung Châu, ta có thể tạm thời không vào thành, quân khởi nghĩa của ta cũng có thể theo ta tạm thủ bên ngoài, nhưng xin Tần tướng quân, xin chư vị ở đây có thể dàn xếp để ta đưa người già trẻ nhỏ và nữ nhân vào thành!"
 
Những người già trẻ nhỏ, nữ nhân đi theo phía sau hắn không xa, được bọn họ che chẻ, cả đám người quần áo tả tơi, nhút nhát rụt rè đi đến gần cửa thành.
 
Bên trong cửa thoáng chốc thời im lặng.
 
"Không được tin tưởng hắn!"
 
"Ai mà biết hắn đang rắp tâm gì? Để hắn đưa những người này vào trong, có khi hắn đang sắp xếp gian tế vào cũng chẳng biết chừng! Nếu những người này tiến vào thành Ung Châu chúng ta, chẳng biết là sẽ mang họa gì đến cho chúng ta!"
 
Có người đầu tiên lên tiếng, giống như đá rơi tõm xuống mặt nước, dấy lên sóng lớn.
 
"Tần tướng quân! Những năm qua, ngài đã thủ thành Ung Châu rất tốt, tất cả chúng ta đều nhớ rõ công ơn ngài, nhưng con người này thật sự không đáng tin!"
 
"Đúng vậy đó Tần tướng quân!"
 
Mắt thấy càng ngày càng nhiều người lên tiếng, hai tộc trưởng Tần Ngụy vẫn không mở miệng nói gì.
 
Nữ tử, già trẻ đang được quân khởi nghĩa bọn họ bảo vệ bên trong thoáng chốc đều không dám tiến lên trước, bọn họ co rúm lại một chỗ, cúi đầu, mờ mịt, bối rối.
 
Dương Thiên Triết nhắm mắt lại, đôi môi khô khốc mấp máy, chán nản mà quỳ ở đó, không nói nên lời,
 
"Chư vị ở bên trong chẳng lẽ không có người thân chưa trở về từ mười ba châu?" Tần Kế Huân nâng cằm lên, quét mắt nhìn những người này: "Bổn tướng quân chỉ muốn mở cửa thành một tấc vuông để chọn họ dựng lều trại tạm làm nơi cư trú mà chư vị cũng ngăn cản sao?"
 
Trên tường thành, Nghê Tố bỗng nhiên kéo Từ Hạc Tuyết đi xuống dưới thềm đá, bước chân của nàng gấp gáp, nhận ra Từ Hạc Tuyết không theo kịp, nàng mới nhớ ra vết thương trên người hắn bèn thả chậm nhịp bước.
 
"Sau khi lều trại ở đây được dựng xong, bổn tướng quân sẽ phái người đến canh giữ, cho dù là người nào ở đâu, dám làm ảnh hưởng đến việc quân, ta nhất định sẽ trị tội!"
 
Nghê Tố kéo Từ Hạc Tuyết xuống khỏi cổng thành, nghe thấy quân lệnh của Tần Kế Huân, bên ngoài cửa thành truyền đến tiếng động, Nghê Tố quay đầu lại nhìn thấy một phụ nhân dáng vẻ tiều tụy ôm lấy phần bụng bị ở ra quỳ ngồi trên đất, khuôn mặt vàng như tờ giấy.
 
"Tần tướng quân, nếu muốn dựng lều trại, xin hãy mau chóng dựng một cái đi." Nghê Tố lập tức nói với Tần Kế Huân.
 
Tần Kế Huân nhìn thoáng ra bên ngoài, lập tức sai người mau chóng chuẩn bị dựng lều, ngoắc tay bảo Đoàn Vanh nhanh chóng kéo phụ nhân kia vào. Thoáng chốc, phụ nhân đã quỳ bịch xuống một cái trước mặt Đoàn Vanh, cầm lấy vạt áo hắn, khóc xin: "Đại nhân, xin hãy ban cho ta một chén thuốc!"
 
Ống tay áo của nàng ta bị gấp lại, lộ ra một cái hình xăm dễ khiến người khác chú ý đến.
 
Trước mắt bao người, nàng ta hoảng sợ kéo ống tay áo lại, cơ thể run rẩy, căn bản không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của mọi người.
 
"Nàng ta là người Hồ đấy…"
 
Có nhiều người xì xào bàn tán.
 
Chỉ có người Hồ ở Đan Khâu mới xăm chữ lên cánh tay của quân kỹ.
 
Ánh mắt của mọi người giống như đang cắt lấy từng miếng thịt của phụ nhân, nước mắt của nàng ta không kiềm được mà chảy xuống, nhưng lại nghe thấy giọng nói réo rắt của một cô nương vang lên: "Sau khi dựng lều trại rồi, nương tử có nguyện ý giúp ta?"
 
Tộc trưởng Ngụy gia quay đầu lại quét mắt liếc nhìn mọi người, đám người im lặng, nhất thời không ai dám lên tiếng. Ông ta quay đầu lại, khuôn mặt không chút gợn sóng nhìn cô nương trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu của nam tử.
 
Bên cạnh nàng là một chàng trai trẻ dùng khăn dài che mặt.
 
"Ta nhớ Ung Châu có tập tục trói buộc nữ tử, dám làm chuyện phạm phải thất xuất*, có thể không tuân theo luật pháp, lén xử lý." Nghê Tố để mọi người tùy ý dò xét: "Sau này có pháp lệnh xóa bỏ phong tục này, ta muốn hỏi các cô nương, trong lòng các cô nương rốt cuộc có vui hay là không vui?"
 
(*) Thất xuất tam tòng: "Thất xuất" là lý do tiêu chuẩn để đàn ông cổ đại ly hôn với vợ. “Thất xuất” ám chỉ: không vâng lời cha mẹ, không đẻ con cái, ngoại tình, ghen tuông, có bệnh hiểm nghèo, nói nhiều và trộm cắp. Bảy điều này lấy từ “Đại Đới Lễ Ký” đời Hán. “Tam tòng” bao gồm: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tự.
 
"Cái cô nương này đang nói chuyện hồ đồ gì vậy!" Tộc trưởng Ngụy gia nghiêm nghị nói.
 
Mặc dù lão tộc trưởng của Tần gia chưa mở miệng nhưng lại nhấc mí mắt lên, nhìn thẳng vào Nghê Tố.
 
Nghê Tố nhìn hai người bọn họ, không nhịn được nắm chặt tay người bên cạnh, kéo hắn về phía trước: "Lúc trước ở nơi này có nhiều thứ áp đặt lên nữ tử, là đúng hay sai đều chỉ bằng con mắt độc đoán của trưởng lão, nhưng các cô nương chắc hẳn biết rõ làm những thứ không như mong muốn là như thế nào."
 
"Năm đó lúc thành Ung Châu bị phá, nữ tử của nửa thành dùng thân tuẫn tiết, các nàng mới xứng với trinh liệt!" Một tên đệ tử trẻ tuổi trong Tần gia đang mặc lan sam, trông có vẻ là người từng đọc sách.
 
Hắn ta không hề che giấu sự khinh khi của mình đối với người phụ nhân kia.
 
"Ngươi đúng là kiêu ngạo."
 
Nghê Tố nhìn hắn, cười lạnh: "Vậy ta rất mong, kiếp sau khi ngươi đầu thai sẽ đầu thai thành một cô nương ở Ung Châu, ta muốn ngươi cũng phải có lúc lấy thân tuẫn tiết."
 
Rất ít khi nàng tức giận lại thốt ra những lời gay gắt như vậy, Từ Hạc Tuyết không khỏi nghiêng đầu, nhìn về phía nàng.
 
"Ngươi!" Khuôn mặt của tên trẻ tuổi kia lúc trắng lúc đỏ.
 
"Nghê tiểu nương tử, ta sẽ giúp ngươi…"
 
Trong đám người, có một giọng nói yếu ớt của một cô nương vang lên, Nghê Tố nhìn theo ánh mắt của mọi người, đúng là vị phụ nhân trẻ bị binh lính của Tống Tung làm cho mang thai kia.
 
Nàng ấy chống lại những loại ánh mắt khó lường của mọi người, cố lấy dũng kính buông tay của chồng đang đứng bên cạnh đi đến bên cạnh Nghê Tố, nhìn về phía phụ nhân gầy như que củi đang quỳ trước mặt Đoàn Vanh kia: "Nếu không có ngươi, có lẽ ta…"
 
Giống như là vị phụ nhân này, ngày đó nàng ấy và những cô nương kia cũng bị đuổi ra khỏi thành, xăm lên cái chữ khuất nhục này, biến thành đồ chơi của người Hồ, sống không bằng chết.
 
Chuyện đó còn chưa nói xong, đã có những cô nương khác do dự bước ra khỏi đám người.
 
Những cô nương này phần lớn đều là những người bị đưa đến trong quân của Tô Khiết Lặc cùng Nghê Tố.
 
"Ta không biết gì nhiều nhưng nếu cần ta giúp đỡ, ta cũng sẽ giúp một tay."
 
"Ta cũng sẽ giúp nữa."
 

 
Các cô nương đều đứng ra, dường như các nàng đã dùng hết dũng khí của mình đứng về phía Nghê Tố, các nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai vị tộc trưởng Tần, Ngụy và những người phía sau bọn họ.
 
"Pháp lệnh trước đây ở Ung Châu, cho dù là ai, dám vô cớ bắt tội, xử lý nữ tử trong tộc, giết." Từ Hạc Tuyết không nhanh không chậm, lạnh giọng nhắc nhở.
 
Lời ấy chẳng những nhắc nhở hai tộc trưởng Tần Ngụy mà cũng khiến cho những cô nương nơm nớp lo sợ mà đi theo Nghê Tố cảm thấy yên tâm hơn.
 
Mặc dù khuôn mặt của lão tộc trưởng của Tần gia không có gì thay đổi nhưng chòm râu hoa râm run lên, nhìn chằm chằm Nghê Tố, miệng nở nụ cười, nhưng ý cười lại không có trong mắt: "Miệng lưỡi của tiểu nương tử sắc bén nhưng không biết lòng tốt của ngươi, đến cùng là cứu người hay là hại người đây?"
 
Nghê Tố đứng trước mặt của lão tộc trưởng của Tần gia: "Nếu như ta hại người sẽ dám lấy mạng ra trả, tộc trưởng à, các người có dám không?"
 
Các ngươi có dám thừa nhận rằng cái gọi là ý dân cuồn cuộn thật chất chỉ là cuộc trả thù riêng của hai tộc các ngươi đối với một người không?
 
Các ngươi có dám gánh chịu một trăm ba mươi sáu nhát đao thay cho một linh hồn vô tội không?

 
 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play