Vẻ mặt của Tống Tung có hơi hoảng loạn, vừa sửa lại áo mũ, vừa quay đầu lại đã thấy Tô Khiết Lặc đứng lên, miệng ngậm đốt ngón tay, thổi một tiếng ngắn ngủn, con chim cắt bay lung tung mổ người cũng lập tức bay về đậu trên vai hắn ta.
 
"Xin lỗi Tống đại nhân, tính tình con chim cắt nhà ta có hơi bướng bỉnh, có khi ta còn không quản nổi nó ấy chứ."
 
Vẻ mặt của Tô Khiết Lặc thoáng vương nét phiền muộn, nhướng lông mày: "Ta chỉ bảo vệ Cư Hàm Quan theo lệnh của cha ta, chắc ngươi cũng biết, trước khi ta đóng quân ở Cư Hàm Quan, tướng quân A Đô Nhũng đã bỏ mạng một cách vô cớ. Trong quân đã dấy lên nhiều câu oán hận, huống chi hắn ta còn chết ở hồ Mã Não của các ngươi, nếu ta không đến hỏi thăm thì sao có thể hàng phục chúng được? Tô đại nhân còn không dám hủy đi minh ước của hai nước, sao Tô Khiết Lặc ta lại dám hủy đi một cách đơn giản như vậy được?"

"Vương tử, hai bên đều không muốn làm giảm tình hữu nghị, vậy sao bọn ta lại làm chuyện mạo hiểm như đi mưu hại tướng quân A Đa Nhũng chứ, còn bỏ lại thi thể ở hồ Mã Não nữa? Chẳng lẽ không phải nội bộ mâu thuẫn? Chuyện này về cơ bản là hiểu lầm thôi."
 
Thẩm Đồng Xuyên nói.
 
Tô Khiết Lặc còn chưa kịp mở lời, mọi người đã nghe thấy tiếng ngựa hí vang, dường như ánh mắt của mọi người đều bị một tên người Hồ dắt ngựa thu hút.
 
Bộ lông tuyết trắng không hề có chút màu loang lổ, phần lông bờm có hơi xám bạc, bên dưới cột một dải lụa tơ vàng màu sắc, lúc đi khiến cho chuông vàng lắc lư.
 
Ánh nắng càng chói chang, lông của nó lại càng trơn bóng.
 
Dưới mặt nạ, hai mắt Từ Hạc Tuyết như đóng đinh trên người con ngựa trắng.
 
Hai mắt của Thẩm Đồng Xuyên sáng rực lên, hắn ta không khỏi khen ngợi: "Vương tử, ngựa tốt đấy."
 
"Nghe nói đây là giống tốt nhất ở phiên bang Tây Vực, còn tốt hơn cả ngựa Đan Khâu bọn ta mấy lần!" Tô Khiết Lặc quay đầu nhìn về phía con ngựa trắng: "Con ngựa này vốn dĩ là của A Đa Nhũng, lại nói, nó còn có liên quan sâu xa với người Tề các ngươi."
 
Ánh mắt của Tô Khiết Lặc lại chuyển lên Tống Tung và Thẩm Đồng Xuyên, ẩn ý nói: "Các ngươi có biết nó được lai giống từ đâu không?"
 
Tống Tung và Thẩm Đồng Xuyên nhìn nhau.
 
"Ngọc Tiết tướng quân của Đại Tề các ngươi có một con tuấn mã, hẳn là con ngựa sống duy nhất sau trận chiến ở núi Mục Thần."
 
Nụ cười của Tô Khiết Lặc biến mất.
 
Trong trận núi Mục Thần năm đó, cho dù là Đại Tề hay là Đan Khâu thì cũng đều là trận chiến tổn thất trầm trọng.
 
Toàn bộ quân Tĩnh An của Đại Tề đều bị diệt, tướng quân Mông Thoát của Đan Khâu và những kẻ dưới trướng cũng không còn.
 
Vẻ mặt của Tống Tung và Thẩm Đồng Xuyên có hơi thay đổi.
 
Lúc đó Đại Tề và Đan Khâu đối chọi gay gắt, không giống như lúc này, ít nhất vẫn còn chút hòa hảo ngoài mặt.
 
Tống Tung chắp tay: "Quan gia đã tước đoạt hết quân công phong hào của hắn, người này còn đáng hận hơn cả Dương Thiên Triết."
 
"Đúng vậy, hai quân giao chiến, chuyện tối kỵ nhất là lâm trận bỏ chạy."
 
Khóe miệng Tô Khiết Lặc nhếch lên: "Như Đan Khâu ta, ai ai cũng khô máu trước trận cờ."
 
Nghê Tố nghe bọn họ nói chuyện, câu chữ có vẻ bay bổng lại rơi xuống thật nặng nề, khiến một cái tên bị nghiền nát trong bụi bùn nhiều lần.
 
Nhưng Từ Hạc Tuyết đứng bên cạnh nàng lại không có phản ứng gì, hắn chỉ đang nhìn con ngựa kia, bỗng nhiên nó như nổi cơn điên vậy, không chịu nghe lời của binh sĩ quản thúc nó.
 
Tô Khiết Lặc quất roi vào con ngựa, trên tấm thân trắng tuyết của nó hằn một vệt máu đậm, nó vẫn hí lên như trước, mong muốn giãy giụa, Trát Hách bận rộn kêu vài tên lính bước qua chế ngự nó.
 
"Trong người nó chảy dòng máu phản nghịch, giống như cha của nó vậy, lúc trước A Đa Nhũng cũng không tài nào khiến con ngựa của Từ Hạc Tuyết nghe lời, thế nên sau đó bèn dứt khoát giết chết con súc sinh kia, không ngờ rằng con nhỏ này cũng là một thứ không biết nghe lời như vậy." Tô Khiết Lặc cười lạnh, ném cái roi lại cho Trát Hách: "Lão tử cũng không có kiên nhẫn mà thuần hóa nó, cho dù là ngựa mà không biết phục tùng, không biết e ngại, cũng không biết ai là chủ nhân của nó thì cũng là súc sinh vô dụng, chẳng bằng tối nay giết thịt nó đi."
 
"Ngựa tốt khó kiếm, sao vương tử không kiên nhẫn chút."
 
Thẩm Đồng Xuyên nhìn con ngựa trắng kia, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
 
Tô Khiết Lặc nở nụ cười không muốn nói chuyện, hỏi Tống Tung: "Nếu hôm nay Tống đại nhân đã đến đây thì hãy cho bổn vương một câu trả lời chắc chắn, Dương Thiết Triết, ngươi có muốn giết hay không?"
 
Tống Tung còn chưa mở miệng, Thẩm Đồng Xuyên đã giành trước: "Đó là đương nhiên! Hôm nay Tống đại nhân tới đây chính là để thương nghị việc cùng nhau bao vây Dương Thiên Triết cùng với vương tử!"
 
"Thật vậy sao?"
 
Tô Khiết Lặc nhìn thẳng vào Tống Tung.
 
"Tống đại nhân, hôm nay ngài cứ ở đây giải quyết chuyện vây giết Dương Thiên Triết đi, Tần Kế Huân không còn lời nào để nói nữa rồi, dù sao hôm nay ngài đến đây cũng là để hòa đàm, nếu Tần Kế Huân từ chối thì không thể nói nổi rồi." Thầm Đồng Xuyên đi đến bên cạnh Tống Tung, thấp giọng nói: "Chỉ là tên Đoàn Vanh đi theo hắn vẫn còn ở đây, tốt nhất ngài nên nói chuyện với vương tử Tô Khiết Lặc bí mật một chút, sau đó bảo vương tử Tô Khiết Lặc tỏ thái độ, nói rằng cái chết của Ngụy Chiêm không liên quan đến hắn, vậy là tốt rồi, đêm nay chúng ta có thể dấy binh bao vây Dương Thiên Triết, Tống đại nhân cũng không cần lo, nếu có chuyện thì vẫn còn ta ở đây."
 
Tống Tung trầm ngâm một lúc, vuốt chòm râu, cảm thấy cũng có lý bèn gật đầu, nói với Tô Khiết Lặc: "Không bằng ta và vương tử vào lều để thảo luận chi tiết hơn?"
 
Trái lại Tô Khiết Lặc cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, tên Tống Tung này lại dám một mình đi vào lều của hắn ta, nhưng nghe ông ta nói lời chắc nịch như vậy, sự nôn nóng trong lòng Tô Khiết Lặc cũng giảm đi: "Được thôi, chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon đến!"
 
Tống Tung chỉ dẫn theo một tên lính thân cận, trong lều của Tô Khiết Lặc cũng chỉ có phó tướng Trát Hách theo làm tùy tùng, trên bàn là một con dê bị nướng đến nỗi khô vàng.
 
Cô nương người Hồ bên cạnh rót đầy hai chén rượu, dâng lên trước mặt từng người Tô Khiết Lặc, Tống Tung.
 
Thấy Tống Tung nhấp một miếng rượu, lông mày thoáng nhíu lại, rượu này mạnh giống như cây đao cắt vào yết hầu, Tô Khiết Lặc bèn nói một cách từ tốn: "Có vẻ như Tống đại nhân không quen uống rượu mạnh của người Hồ ta, cũng giống như người Hồ ta không thể chịu được những lễ nghi phiền phức của các ngươi vậy. Mười ba châu ở biên giới phía bắc của bọn ta, đến nay người dân của mười ba châu vẫn chưa được học hành tử tế, thế nên mới có chỗ cho tên Dương Thiên Triết kia chui rúc, có cơ hội cho hắn tạo phản, mười ba châu ở biên giới phía bắc của ta còn phiền phức như vậy thì sao có thể có suy nghĩ muốn khơi mào chiến tranh chứ?"
 
"Huống chi vị vương tiền nhiệm có nói, mười ba châu không được xâm lược Đại Tề nữa, cha ta vẫn luôn coi đây là lời dạy bảo, không thể nào lại có chuyện cầm binh đao, chỉ là Tống đại nhân ngươi có lẽ cũng biết, tính tình người Hồ bọn ta tùy ý từ xưa đến giờ, sau này bộ lạc của ta cũng có nhiều thế hệ dũng mãnh, bò dê của bọn họ ít đi, đồng cỏ có chuyện cũng khó tránh việc có lòng cướp bóc. Nhưng bây giờ hai mươi chín bộ lạc đều đã quy thuận vương đình, đây cũng nên là chuyện tốt đối với Đại Tề các ngươi, dù sao cũng có cha ta quản thúc, chuyện quấy rầy biên giới của Đại Tề ngươi cũng ít hơn trước."
 
"Vương tử nói rất có lý."
 
Trên mặt Tống Tung hiện lên nét cười yếu ớt: "Chinh chiến không có lợi đối với quốc gia, đã khổ dân lại còn mất tiền, Đan Khâu sẵn sàng sống yên bình với dân chúng, Đại Tề ta cũng vậy, nếu có thể không dấy binh, chúng ta vẫn sống hòa thuận với nhau."
 
Tô Khiết Lặc lại nhấp một ngụm rượu mạnh: "Tống đại nhân à, chẳng bằng chúng ta nói thẳng đi, tướng quân Ung Châu Tần Kế Huân của các ngươi định giết Dương Thiên Triết cùng ta như thế nào?"
 
Tô Khiết Lặc và Tống Tung nói chuyện trong khoảng thời gian uống cạn một bàn rượu, bọn Thẩm Đồng Xuyên đợi ở bên ngoài, trong lòng của Đoàn Vanh như lửa thiêu đốt, lại không biết vì sao bão cát lại nổi lên.
 
Bão cát càng lúc càng lớn, như khiến cho người ta không thể thấy nổi thứ gì.
 
Nghê Tố thấy trong cát có ánh sáng từ bụi trôi lơ lửng, nàng quay sang thì thấy cái mặt nạ lạnh lẽo dữ tợn của hắn.
 
"Đoàn Vanh, giúp ta bảo vệ muội ấy cho tốt."
 
Từ Hạc Tuyết dặn dò Đoàn Vanh một câu, Đoàn Vanh quay lại nhưng lại không thấy rõ bóng dáng của hắn trong bão cát, quân người Hồ bên trong giống như từng chụm mây dên, đông nghịt chặn phía sau bọn họ.
 
Không ai thấy rằng cơ thể của Từ Hạc Tuyết hóa thành làn khói bay vào trong lều lớn.
 
"Chỉ cần vương tử Tô Khiết Lặc đứng trước mặt Tần Kế Huân nói chuyện, chỉ cần ta và vương tử có thể chứng minh Ngụy Chiêm là do Dương Khiết Lặc giết thì tối nay chúng ta có thể đi chinh phạt Dương Thiên Triết..."
 
Tống Tung nói với Tô Khiết Lặc.
 
Tô Khiết Lặc không khỏi hừ lạnh: "Ngụy Chiêm chết như thế nào, trong lòng hai ta biết rõ, chỉ nên hận tên Ngụy Đức Xương đó, cho dù con trai có chết cũng chỉ nghe theo lời của Tống Kế Huân."
 
"Hai tộc Tần Ngụy chiếm giữ nhiều năm nay, quan gia cũng suy xét đến dây mơ rễ má của bọn họ, cho nên mới để hai người Tần Ngụy này cùng ở Ung Châu, nhưng bọn họ càng ngày càng không tuân theo quy củ, cuồng vọng tự đại, nếu chuyện này ngừng tiếp diễn có lẽ ta sẽ vạch tội bọn họ!" Nhắc đến đôi huynh đệ khác họ Tần Kế Huân và Ngụy Đức Xương này, trong lòng Tống Tung tức mà không có chỗ xả.
 
"Ngươi có chắc là chỉ cần ta mở miệng là có thể không?"
 
Tô Khiết Lặc gõ bàn.
 
"Vâng, chỉ cần vương tử ra mặt, bọn họ cũng không có cớ chứng minh Ngụy Chiêm chết trong tay ngài thì không thể kéo dài chuyện này nữa." Tống Tung thấy Tô Khiết Lặc đứng lên, ông ta cũng chỉnh đốn lại trang phục, đứng lên.
 
Ngoài bốn người Tô Khiết Lặc và Tống Tung ra thì chỉ có hai cô nương người Hồ, nhưng không một ai trong số họ thấy một luồng khói đang dần tụ lại thành hình dáng con người lờ mờ.
 
Từ Hạc Tuyết rũ mắt, nhìn Tô Khiết Lặc vẫn còn chưa buông chuôi dao găm dính mỡ nướng thịt dê, bóng loáng dưới ánh đèn.
 
"Được, vậy bổn vương tử..."
 
Trên mặt Tô Khiết Lặc có vẻ vui vẻ, chợt cơ thể cứng đờ, hắn ta cúi phắt đầu, nhìn chuôi đao trong tay mình.
 
Xương cổ tay hắn ta giống như bị người ta nắm chặt, lực mạnh như muốn bóp nát cổ tay hắn ta, dường như hắn ta không tài nào phản ứng kịp, bị khống chế duỗi cánh tay.
 
Tống Tung trợn lớn hai mắt, sự vui vẻ không còn, nhường lối cho mặt mũi tràn đầy sự không dám tin.
 
Ông ta cúi đầu.
 
Chỉ thấy con dao găm trong tay Tô Khiết Lặc đang đâm thủng phần ngực của ông ta, máu chảy ồ ạt, thấm ướt cả quan phục.
 
"Ngươi..."
 
Chòm râu của Tống Tung run rẩy: "Ngươi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play