Trăng cao gió rét, quân doanh vốn yên tĩnh bỗng nổi lên thanh âm hỗn loạn khắp nơi. Tiếng áo giáp va chạm, tiếng bước chân dày đặc, đủ loại tiếng hét đau đớn thảm thiết và cả thầy thuốc trong doanh gấp gáp cho người đun nước, hô hoán tìm thuốc trị thương.
 
Từ Hạc Tuyết lẳng lặng ngồi ở mép giường, đột nhiên mở mắt ra, ngắm cô nương đang ngủ trên chiếc giường trúc. Không biết trán nàng lại lấm tấm mồ hôi từ khi nào, hắn lấy chiếc khăn vải lau cho nàng, sau đó mới gỡ những ngón tay đã buông lỏng của nàng ra khỏi tay áo hắn, một tay vịn vào thành giường, đứng dậy một cách khó khăn, đeo lại mặt nạ.
 
Vừa vén tấm màn, Từ Hạc Tuyết đụng phải Tần Kế Huân người đầy máu tanh, con dao báu vật trong tay hắn còn đẫm máu tươi, trên mặt và ngón tay còn có những vết dao chém chưa kịp băng bó. Sau cú va chạm, Từ Hạc Tuyết loạng choạng vài bước, Tần Kế Huân lập tức tiến lên muốn đỡ, nhưng hắn lại bám vào tấm màn bên cạnh rồi đứng thẳng dậy.
 
“Nghê công tử không sao chứ?”
 
Tần Kế Huân ân cần hỏi: “Có cần tìm thầy thuốc xem cho không? Còn Nghê tiểu nương tử, nàng ấy…”
 
“Bọn ta đều không có gì đáng ngại, Tần tướng quân không cần lo lắng.”
 
Bên ngoài đèn đóm sáng trưng, nhưng không phải đều do Nghê Tố thắp lên. Từ Hạc Tuyết nghe giọng nói của hắn mới nhận ra hắn là ai.
 
Tần Kế Huân đỡ hắn ngồi xuống trước đống lửa: “Tô Khiết Lặc tự sát rồi, tì tướng Trát Hách của hắn ta liều mạng chống trả, đều đã bị Đoàn Vanh giết sạch. Phần lớn Hồ binh còn lại đều liều mạng chống lại, quyết không đầu hàng. Những tên còn sống ta đã trói về đây như lời công tử dặn.”
 
“Chỉ là…”
 
Sắc mặt Tần Kế Huân nghiêm trọng hơn: “Dương Thiên Triết nói, thuộc hạ của Tô Khiết Lặc là đại tướng Thạch Ma Nô đã dẫn hàng vạn quân tinh nhuệ đến núi Nhữ, nếu không hôm nay Dương Thiên Triết đã không kịp thời xuất hiện phía sau Tô Khiết Lặc.”

Dù Tần Kế Huân đã phái người đi đưa thư cho Dương Thiên Triết từ sáng sớm, thỉnh cầu hắn cùng lúc bao vây Tô Khiết Lặc, nhưng có tin của Từ Khiết Lặc tung ra trước đó, Dương Thiên Triết chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn. Hắn có thể dẫn quân khởi nghĩa đến nhanh như vậy là bởi vì đội quân Đan Khâu áp sát phía sau, hắn không thể rút lui về phía sau, chỉ có nước tiến lên.
 
“Người bộ lạc Đan Khâu Nam Diên luôn là như vậy, dù công tử có bắt sống Tô Khiết Lặc, ngày sau đội quân của Thạch Ma Nô vẫn đang ở dưới thành sẽ xông lên cứu viện, Tô Khiết Lặc hắn ta cũng thà chết còn hơn là trở thành quân cờ để quân Ung Châu uy hiếp Thạch Ma Nô.”
 
Nếu Từ Hạc Tuyết bắt Tô Khiết Lặc đi trong lúc hai bên đang giao tranh, đám người Trát Hách nhất định sẽ bạt mạng đuổi theo, hắn càng không thể suôn sẻ đưa Nghê Tố thoát khỏi vòng vây.
 
Nhưng lúc đó Từ Hạc Tuyết cũng lường trước được thái độ này của Tô Khiết Lặc cũng như Trát Hách. Trát Hách vừa là người ủng hộ Tô Khiết Lặc, vừa là tướng lĩnh xuất thân từ bộ lạc Đan Khâu Nam Diên. Một khi Tô Khiết Lặc rơi vào tay quân Ung Châu, Trát Hách sẽ hiểu được sự lựa chọn của Tô Khiết Lặc.
 
Vương đình Ô Lạc đặt năng lực lên hàng đầu, phen này Tô Khiết Lặc gặp nạn lớn. Cho dù là còn sống sót trở về vương đình, hắn ta cũng không thể ngẩng cao đầu trước cha và huynh trưởng của mình.
 
“Nhưng theo kế hoạch chúng ta bàn trước đó, hôm nay nên giữ mạng của Tô Khiết Lặc, như vậy mới đủ thời gian để đưa tấu sớ của Thẩm Tri châu đến Vân Kinh, viện binh hậu phương cũng có thể đến kịp.”
 
Lưỡi dao của Tần Kế Huân dính đầy bụi bặm, hắn đặt một tay lên cán đao, ánh lửa chiếu lên lưỡi đao sắc lẹm.
 
Đôi mắt Từ Hạc Tuyết rũ xuống không có chút cảm xúc nào, hắn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chỉ đặt một tay trên đầu gối: “Tần tướng quân, có hối hận không?”
 
“Trong mười năm nay, ta hối hận vì rất nhiều việc, nhưng chỉ có chuyện hôm nay ta hoàn toàn không hối hận.”
 
Tần Kế Huân vừa trải qua một trận chém giết trên chiến trường. Hắn không những không thấy mệt mà ngược lại còn dồi dào năng lượng. Cả người giống con dao rỉ sét, hôm nay gặp máu mới trôi đi vết rỉ, lộ ra đầu nhọn sắc bén.
 
Ý đồ xâm lược Ung Châu của Tô Khiết Lặc đã bị bại lộ, Tần Kế Huân quyết chiến đến cùng, lợi dụng cái chết của Tống Tung bao vây Tô Khiết Lặc, cũng chỉ muốn nhân cơ hội này khiến triều đình từ bỏ ý định quấy phá bình an nơi này, hơn nữa là để kéo dài thời gian điều phối quân tiếp viện.
 
Nhưng trước mắt Tô Khiết Lặc chết rồi, thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều.
 
“Nếu Tần tướng quân không ngại thì ngài có thể thẩm vấn mấy tên tù binh đó. Ngài trước giờ chưa từng đánh nhau với Thạch Ma Nô, nếu như cạy được miệng của bọn chúng không chừng ngài có thể biết được điều gì đó có ích.”
 
Từ Hạc Tuyết hơi nheo mắt lại, hàm ý sâu xa: “Còn Dương Thiên Triết, hắn tuy ở vương đình nhưng không phải cái gì cũng biết.”
 
Một khi quân Ung Châu tuyên chiến với thủ quân Cư Hàm Quan thuộc hạ Thạch Ma Nô, vậy thì khả năng rất cao sẽ khiến cho vẻ ngoài mặt muốn giữ hòa bình với Đan Khâu mười mấy năm nay thẳng thừng bị phá vỡ.
 
Ung Châu sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến khốc liệt.
 
“Nghê công tử không phải muốn gặp Dương Thiên Triết sao?”
 
Tần Kế Huân gật đầu: “Chờ bọn họ bố trí ổn thỏa, ta sẽ cho hai người gặp nhau.”
 
Tần Kế Huân không nán lại lâu, gọi một vị thầy thuốc đến vội vã băng bó vết thương, sau đó đứng dậy đi lo quân vụ hậu chiến. Từ Hạc Tuyết được Thanh Khung đỡ vào lều, nến trong đó đã cháy già nửa, tầm nhìn của hắn rất mờ nhạt.
 
“Nghê cô nương, nàng tỉnh rồi sao?”
 
Nghe giọng nói bất ngờ của Thanh Khung, Từ Hạc Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía giường, chỉ thấy một bóng dáng không rõ nét. Hắn nghe thấy nàng “Ừ” một tiếng, nói giọng khàn khàn: “Thanh Khung, phiền ngươi thay sáp đã tàn trên giá cắm nến, sau đó lấy cho ta ống đánh lửa.”
 
“Vâng.”
 
Thanh Khung đỡ Từ Hạc Tuyết ngồi xuống mạn giường, sau đó bước từng bước chậm rãi đi tìm cây nến mới.
 
Từ Hạc Tuyết không nhìn rõ Nghê Tố, nhưng lại cảm thấy tay áo mình bị kéo lại. Hắn nhìn lên chỉ thấy dáng vẻ mờ ảo của nàng: “Còn đau không?”
 
“Câu này, ta cũng muốn hỏi huynh.”
 
Nghê Tố ho một tiếng yếu ớt, không chút sức lực.
 
Người ngồi trước mặt nàng đây đã thay một bộ quần áo mới, chiếc áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, sạch sẽ, trơn bóng và mềm mại, cổ áo trắng tinh tươm, chỉnh tề, không một giọt máu.
 
Sau khi cởi bỏ chiếc mặt nạ đồng, hắn lại buộc một chiếc khăn dài lên.
 
“Không sao.”
 
Từ Hạc Tuyết nét mặt bình tĩnh, đưa tay mò mẫm tách trà nóng trên bàn, đưa đến trước mặt nàng.
 
Nghê Tố người không chút sức lực, không dậy nổi. Từ Hạc Tuyết nghe thấy tiếng quần áo cọ vào chăn sột soạt, tiếng hít thở khó khăn vì đau của nàng, hắn lập tức đặt tách trà xuống, cúi người đỡ nàng.
 
Tay hắn mới chỉ đặt vào vai nàng, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên qua lớp áo truyền đến da nàng khiến nàng rùng mình. Thật ra chỉ có một chút, nhưng tay hắn đã ngừng lại.
 
Hắn không nhìn rõ mặt nàng, không hề biết Nghê Tố đang không kiêng nể gì mà quan sát hắn. Nàng liếc mắt xuống, ánh mắt va phải mu bàn tay của hắn. Những đường gân xanh gồ ghề trên làn da trắng nõn lạnh lùng, bàn tay này bất kể là cầm bút hay cầm kiếm đều rất mạnh mẽ.
 
“Ta muốn uống nước.”
 
Nàng nhắc.
 
Từ Hạc Tuyết không đáp, cũng không thu tay về, đỡ nàng ngồi dậy, đặt chiếc gối mềm sau phía sau nàng.
 
Nghê Tố dùng bàn tay không bị thương kia đỡ lấy tách trà hắn đưa, uống vài ngụm, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều. Đúng lúc đó, Thanh Khung bước vào lều, mang về một ít nến, loay hoay ở giá cắm nến bên cạnh.
 
“Vậy con bạch mã đâu?”
 
Nghê Tố tựa vào chiếc gối mềm, hỏi.
 
“Cha ta đang cho nó ăn cỏ. Lúc nãy ta vừa mới tới còn thấy nó vừa ăn vừa vẫy đuôi đấy.” Thanh Khung nghe nàng hỏi thì quay qua, chậm rãi nói.
 
Từ Hạc Tuyết yên lặng nghe, không có phản ứng gì.
 
“Con ngựa trước đó của huynh tên gì?”
 
Nghê Tố hỏi.
 
Từ Hạc Tuyết nhớ lại những gì Ô Lạc Tô Khiết Lặc nói hôm ấy, hắn nhắm mắt lại: “Huyền Tinh.”
 
Nghê Tố nhẩm lại cái tên đó một lần, nói: “Nghe thật bắt tai.”
 
“Nó trông giống Huyền Tinh lắm sao?”
 
Từ Hạc Tuyết gật đầu: “Chúng đều có cái bờm màu xám bạc.”
 
Điểm khác biệt giữa hai bọn chúng là bụng của Huyền Tinh có vết loang, còn con ngựa hôm nay trắng toàn thân, không có chút lốm đốm nào, chỉ có bờm là màu xám bạc.
 
Từ Hạc Tuyết ở trong quân bao lâu, Huyền Tinh sẽ đồng hành cùng hắn bấy lâu.
 
Lúc hắn vinh quang hay lúc hắn nhục nhã, nó đều ở bên cạnh.
 
“Đây có tính là một loại duyên phận không? Huyền Tinh dù không còn nữa, nhưng ngựa con của nó đến bên huynh. Nó hung dữ như vậy, vậy mà chỉ mới ngửi chút vạt áo đã lập tức vui vẻ đi theo huynh, nó nhận ra huynh là ai. Có lẽ, nó sinh ra là để chờ đợi huynh.”
 
Nghê Tố nhìn hắn: “Huynh không đặt tên cho nó sao?”
 
“Đúng đó Từ tướng quân, không biết trước đó nó tên gì, nhưng ta nghĩ chắc chắn nó không thích cái tên người Hồ đặt cho.” Thanh Khung đưa giá cắm nến đã được thay mới đến trước mặt Nghê Tố, châm ống đánh lửa rồi đưa cho nàng.
 
Sau khi Nghê Tố thắp nến lên, đôi mắt của Từ Hạc Tuyết lập tức sáng trở lại. Hắn thấy rõ gò má trắng bệch, chiếc cổ thanh tú, mỏng manh và đôi mắt đang nhìn về phía hắn của nàng.
 
Nghê Tố và Thanh Khung đều đang nhìn hắn, đợi hắn đặt tên cho tiểu bạch mã đang hăng say gặm cỏ ngoài kia.
 
“Ta muốn cho nó đi cùng muội.”
 
Sau một lúc lâu, Từ Hạc Tuyết nói với nàng.
 
“Cho nên tên nó là do muội chọn.”
 
“Tại sao? Huynh không thích nó à?” Nghê Tố lấy làm lạ.
 
“Không phải.”
 
Chính là vì thích nên Từ Hạc Tuyết mới muốn cho nó ở bên cạnh nàng. Nàng chỉ có một thân một mình trên cõi trần, cần được bầu bạn.
 
Hắn biết mình không thể ở bên nàng quá lâu nhưng hắn vẫn có có một mong muốn ích kỷ, luôn muốn giữ lại thứ gì đó ở bên cạnh nàng.
 
Từ Hạc Tuyết sẽ không xuống âm phủ nữa cũng như không muốn nương náu trên thiên cung nữa. Hắn lần này đến dương thế là con đường một đi không trở lại.
 
“Ta đặt tên cũng không phải không được.”               
 
Giọng nói của Nghê Tố truyền đến tai hắn, Từ Hạc Tuyết ngước lên nhìn, thấy đôi môi trắng bệch của nàng nhếch lên, nói: “Dù sao đi theo ta, không phải là cũng đi theo huynh sao?” 
 
Không có trái tim bằng xương bằng thịt đang đập, chỉ có những hạt bụi trần vô thanh vô thức lơ lửng ở mép tay áo hắn.
 
“Ừm.”
 
Hắn đáp lại với vẻ mặt vô cảm.
 
“Đặt cho nó tên gì thì hay nhỉ? Nó trông trắng trẻo sạch sẽ như vậy, hay gọi là Tiểu Bạch đi?” Thanh Khung gãi gãi cái đầu trọc lóc, thấy có gì đó không đúng: “Nhưng mà tên của cha nó nghe uyên bác như vậy, nó tên Tiểu Bạch có phải không ổn lắm không?”
 
Nghê Tố vắt óc suy nghĩ, một lúc sau, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, nắm lấy tay áo của hắn khiến bụi trần rơi trên ngón tay nàng: “Ta nhớ đến một câu thơ: Nhật luân trú sương qua, nguyệt phách huyền điêu cung*.”
 
*Bánh xe mặt trời lăn trong băng giá, hồn phách mặt trăng khắc lơ lửng trên cung.
 
“Ta từng nghe huynh trưởng đọc qua, cha nó tên Huyền Tinh, chi bằng chúng ta gọi nó là Sương Qua?”
 
“Tên này hay!”
 
Thanh Khung vỗ tay tán thành.
 
Từ Hạc Tuyết gật đầu trước cái nhìn của hai người họ.
 
Thanh Khung lập tức xoay người chạy ra ngoài, gọi tên “Sương Qua”, cùng cha cho ngựa ăn.
 
Hắn đỡ Nghê Tố nằm lại xuống, vết thương trên vai đau nhức khiến nàng không nhấc nổi cánh tay trái. Trán nàng đổ mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập.
 
Nàng lại mơ màng buồn ngủ.
 
Từ Hạc Tuyết thấy mắt nàng đã nhắm lại, nghĩ rằng nàng ngủ rồi thì chầm chậm bám mạn giường đứng dậy, cầm tạm một ngọn đèn rồi ra ngoài.
 
Nghê Tố mở mắt ra, thấy bức màn động đậy, hình bóng của hắn bị che khuất.
 
Nàng nghe thấy hắn bước vào lều khác, cũng nghe thấy hắn thỉnh thoảng ho nhẹ, chiếc giường trúc kêu nhẹ một lúc, có lẽ là do hắn nằm lên.
 
Hắn không cử động nữa.
 
Bên ngoài gió bụi hiu hiu, có cả tiếng huýt sáo.
 
Trong ánh nến sáng rực, Nghê Tố nhìn thấy chiếc mặt nạ đồng trên bàn.
 
Dữ tợn và lạnh lùng.
 
Nhưng ngày hôm nay.
 
Nàng đã được tận mắt nhìn thấy tiểu tiến sĩ tướng quân giỏi nhất trên thiên hạ này.

 
 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play