Làn sương mỏng tản đi, dường như khi nàng vừa mới dứt lời ánh nắng trong vắt đã phủ lên bờ vai của Nghê Tố, Từ Hạc Tuyết nghiêng mặt nhìn về phía nàng.
"Đừng có mà nói bậy!"
Đứa con trai trưởng của lão tộc trưởng Tần gia không kiềm nén được nữa: "Kế Huân, rốt cuộc cô nương này từ đâu đến đây? Sao lại để cho nàng ta ăn mặc như vậy trà trộn vào quân doanh!"
"Có gì không được?"
"Nàng ta là nữ tử, đương nhiên không…"
Chủ quân đích tôn của Tần thị mới nói được một nữa đã im bặt, hắn ta vừa mới nhận ra người mở miệng không phải là Tần Kế Huân mà là chàng trai trẻ đang dùng khăn dài che mặt đứng bên cạnh nàng.
"Nàng là y công của ta, có thể cứu mạng người khác, làm người đoan chính, nhưng có liên quan gì đến ngươi?" Đôi mắt lạnh lùng của Từ Hạc Tuyết ngước lên nhìn thẳng vào hắn ta.
"Y công?"
Ngụy tộc trưởng nở nụ cười, ánh mắt nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của hai người: "Nếu chỉ là y công thì sao lại như thế kia?"
Lão ta vừa dứt lời, Từ Hạc Tuyết lập tác cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay hắn của người bên cạnh lập tức siết chặt hơn, giống như đang sợ hắn đột nhiên buông tay.
Hắn nhìn về phía cô nương này,
Đang có rất nhiều nhìn vào nhưng lại không một ai hiểu được những hàm ý ẩn giấu trong lời nói của nàng và Tần gia lão tộc trưởng.
Nhưng bỗng nhiên hắn lại hiểu vì sao nàng lại tức giận.
Sau khi chết đi, ngoài trừ ba vạn oan hồn bên trong bảo tháp âm phủ ra thì hắn chẳng quan tâm đến cái gì nữa.
Hắn nhớ rõ những gì thấy mình đã dạy, ánh sáng không đến từ miệng người mà đến từ lòng người.
Những người khen chê xoi mói, chửi bới kia, hắn cũng chưa từng để ý đến.
"Các vị đang làm gì vậy?"
Bất chợt một giọng nói từ xa truyền đến, những người đang đứng chắn ở trước cửa thành không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Tri châu Thẩm Đồng Xuyên mặc áo quan đội mũ cánh dài, nâng vạt áo bước ra khỏi kiệu, đầy tớ lập tức tiến lên, tạo thành một con đường giữa đám đông.
Thẩm Đồng Xuyên đi đến phía trước, nhẹ gật đầu với hai vị tộc trưởng Tần, Nguy: "Tuổi tác của hai vị tộc trưởng đã cao, nhất là Tần lão tộc trưởng đây, tội gì mà đứng ở đây chịu khổ chứ?"
"Ta cũng có mặt trong trận chiến ở khe núi, Vương tử Tô Khiết Lặc của Đan Khâu đã giết chết Tống Giám quân, suýt chút nữa ta cũng chết rồi, Tần tướng quân thân là võ tướng không giỏi mồm mép, thế nên có lẽ nên để Tri châu của Ung Châu như ta nói cho các người biết."
Thẩm Đồng Xuyên quét mắt nhìn đám người đông đúc, cao giọng: "Dã tâm chiếm Ung Châu của Đan Khâu đã rành rành ra đó! Bọn họ biết Tống Giám quân đã cho thấy hắn muốn trừ bỏ minh ước. Hôm nay Tô Khiết Lặc vừa chết đã cử đại tướng người Hồ là Thạch Ma Nô, mang theo mấy vạn tinh binh tiến thẳng đến Ung Châu!"
Hắn ta vung tay áo, chỉ vào Dương Thiên Triết đứng ở bên ngoài: "Lúc trước người này có tội, nhưng ở trận chiến này hắn đã lập công, con người không tránh khỏi có lúc đúng lúc sai, bổn quan nói không tính, các ngươi cũng nói không tính, chuyện này bổn quan đã viết thư xin quan gia phán xét!"
"Chư vị, đây là thời kỳ tồn vong nguy cấp của thành này!"
Vẻ mặt Thẩm Đồng Xuyên trở nên nghiêm trọng: "Quân dân Ung Châu ta vốn nên một lòng với nhau! Đại chiến sắp sửa xảy ra, nếu như chúng ta để lời nói làm rối loạn tuyến đầu, chẳng lẽ không phải đã để cho sĩ khí người Hồ diệt mất uy phong của ta? Chẳng lẽ chư vị còn muốn trơ mắt nhìn bi kịch mười sáu năm trước tái diễn ư!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
"Tần lão tộc trưởng."
Thẩm Đồng Xuyên chắp tay với Tần lão tộc trưởng rồi quay sang Ngụy tộc trưởng ở bên cạnh, lập tức nói: "Hai vị là người có tiếng nói ở Ung Châu, lúc trước đã làm đủ việc nghĩ, bổn quan hiểu rõ, trong lòng hai vị vẫn còn nỗi băn khoăn đối với Dương Thiên Triết, bổn quan cũng có thể hiểu được, hắn đồng ý tạm thời không vào thành đã là đồng ý làm một chuyện rất mạo hiểm rồi, kính xin hai vị giúp đỡ bổn quan, khích lệ mọi người trở về đi, nếu như bây giờ khai chiến thì thành Ung Châu há sẽ chia năm xẻ bảy…"
Mọi người không khỏi nhìn về phía hai vị tộc trưởng, Tần lão tộc trưởng đặt hai tay lên trên quải trượng, mí mắt thoáng buông lỏng: "Tri châu đại nhân nói vậy, chúng ta đâu dám không nghe theo?"
"Tri châu đại nhân, người Ung Châu bọn ta thật sự không e ngại chuyện khai chiến với Đan Khâu, bây giờ chiến sự sắp khơi mào, đương nhiên chúng ta cũng không thể rước phiền thêm, nếu như thuế ruộng không đủ, bọn ta nên giúp đỡ cũng sẽ giúp đỡ." Ngụy tộc trưởng cũng đã lên tiếng.
"Hay!"
Thẩm Đồng Xuyên vỗ tay, gật đầu với hai vị tộc trưởng: "Bổn quan xin tạ ơn hai vị tại đây!"
Hai vị tộc trưởng đã nói như vậy với Thẩm Tri châu rồi, dân chúng đang tụ tập lúc này cũng bắt đầu từ từ rời đi, Tần lão tộc trưởng được con trai trưởng của mình đỡ về được vài bước thì ông ta chợt dừng bước.
"Cha sao vậy?" Con dâu trưởng của Tần gia cẩn thận hỏi han.
Tần lão tộc trưởng cũng không để ý đến nàng ta, đôi mắt nhìn thẳng vào bóng lưng cao nhất của chàng trai trẻ, mặt che khăn kia, trong lòng của ông ta bị một cảm giác kỳ lạ không biết tên bao phủ, ánh mắt lại chuyển sang người cô nương kia, ông ta không nói gì, biểu cảm bình tĩnh quay người, bước về phía trước.
"Nghê tiểu nương tử, nghe nói ngươi bị thương?" Thẩm Đồng Xuyên nói chuyện với Nghê Tố.
"Vai của ta có một vết thương, không có gì đáng ngại."
"Ôi chao."
Thẩm Đồng Xuyên thở dài: "Ta thích ngựa, cái con ngựa trắng kia là loại ngựa tốt hiếm có, ta nghe tiếng nó hí lên, cảm thấy không đành lòng nên mới xông lên… Nghe nói, hiện giờ con ngựa đó đi theo ngươi sao?"
"Đúng là ta và hắn đang nuôi nó đây." Nghê Tố nhìn sang người bên cạnh.
Ánh mắt của Thẩm Đồng Xuyên liên tục chuyển quanh hai người, lập tức sờ cằm, hơi nở nụ cười, gật đầu: "Cũng tốt, ta thấy tính tình nó hung hăng mà lại chịu nghe lời hai vị, có lẽ giữa các ngươi có duyên phận."
Nếu như con ngựa trắng kia không liên quan gì đến Từ Hạc Tuyết, cho dù có nói gì Thẩm Đồng Xuyên cũng muốn mang nó về, đáng tiếc lời nói đáng sợ, cho dù hắn ta không buông tha cũng không thể nhận một con ngựa như vậy.
"Binh lính của Tống Tung thấy hắn đã chết bèn lập tức đến nịnh bợ ta, cho nên ngày đó trên chiến trường bọn họ mới chú ý đến ta, không có quan tâm đến tiểu nương tử ngươi."
"Ta hiểu rõ mà."
Hoàn cảnh ngày đó Nghê Tố thấy rất rõ ràng.
"Nghê công tử?"
Thẩm Đồng Xuyên nhìn Từ Hạc Tuyết đứng bên cạnh, thấy khuôn mặt hắn không có biểu cảm gì, không biết nghĩ gì trong đầu kêu hắn một tiếng.
Từ Hạc Tuyết giương mắt lên.
"Mặc dù đã nói Tô Khiết Lặc tự sát là biến cố nhưng nhờ có công tử nên hiện nay ta mới giữ được cái mũ quan, binh quyền của Tần tướng quân và Ngụy Thống lĩnh vẫn còn." Thẩm Đồng Xuyên thở dài với hắn.
"Thẩm Tri châu không cần như vậy."
Thấy Tần Kế Huân đi đến, Từ Hạc Tuyết nhân tiện nói: "Chỉ là ta có một chuyện muốn hỏi Thẩm Tri châu và Tần tướng quân."
"Chuyện gì?"
Tần Kế Huân vừa đi đến đã nghe hắn nói như vậy.
Từ Hạc Tuyết nghiêng mặt qua, nhìn về phía cái người đang trấn an binh sĩ của quân khởi nghĩa ở bên ngoài của cửa thành Ung Châu: "Hai vị thật sự không định để hắn vào thành sao?"
"Tự hắn nói không cần tất cả vào thành, hắn bằng lòng tạm thời ở bên ngoài sao?" Ngụy Đức Xương cũng đi tới.
"Ta hiểu ý của Nghê công tử."
Thẩm Đồng Xuyên nhìn chăm chú vào bóng lưng của Dương Thiên Triết: "Mặc dù là nói như vậy nhưng không thể ngăn được những quân khởi nghĩa dưới trướng của hắn ta sinh lòng lo sợ, những người kia phần lớn là dân chúng khổ cực, người Hồ khiến bọn họ sống không nổi, bọn họ cũng không biết dùng bàn tay trồng trọt để cầm đao giết người. Nếu hôm nay cứ để bọn họ ở bên ngoài thành như vậy, khó tránh họ sẽ cảm thấy Ung Châu chúng ta không phải thật lòng muốn thu nhận bọn họ mà là muốn để bọn họ làm lá chắn ngăn cản người Hồ."
"Nếu tiếp tục như vậy, rất dễ xảy ra bạo loạn."
Biểu cảm của Tần Kế Huân nghiêm túc, nói ra nỗi lo trước mắt của mình.
Từ trước đến nay hắn đều quan niệm rằng dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng nhưng không biết làm sao với hai đại tộc Tần, Ngụy đã cắm rễ quá sâu, nếu hai vị tộc trưởng không đồng ý, dân chúng Ung Châu sẽ không dễ dàng thu nhận quân khởi nghĩa ở bên ngoài.
Hắn cũng không thể dùng binh lính để chĩa mũi nhọn về phía người thân mình và dân chúng, huống chi trong quân cũng có không ít người Ung Châu.
"Nếu không thì Thẩm Tri châu và Tần tướng quân hứa cho bọn họ đóng trại tạm ở bên ngoài cửa thành, để ta ở cùng với bọn họ." Từ Hạc Tuyết nói.
Vừa mới dứt lời, Nghê Tố vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng nghe thoáng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Nghê công tử muốn…"
Thẩm Đồng Xuyên không thể không thừa nhận rằng đây là biện pháp tốt nhất để tạm thời trấn an quân khởi nghĩa, để người bọn họ có thể tin tưởng được ở chung với quân khởi nghĩa, vừa có thể ổn định lòng người, cũng có thể thám thính thật giả.
Nhưng làm vậy chẳng khác nào tự đưa con tin vào trong tay quân khởi nghĩa.
"Để lão tử đi đi!"