Trát Hách, phó tướng của Ô Lạc Tô Khiết Lặc cùng với thân binh phụ cận đều xuất thân từ bộ lạc Nam Diên, bọn họ từ trước đến nay luôn giữ vững một ý chí kiên cường thà rằng tử trận cũng không khuất phục, nếu như Tô Khiết Lặc không rơi vào tay của người Tề, bọn họ vốn sẽ chiến đấu cho dù có mất cả chì lẫn chài đi chăng nữa.
Trát Hách chưa bao giờ cảm thấy kim đao trong tay nặng nề như vậy, đè nặng đến nỗi hắn ta dường như không nhấc nổi cổ tay, sắc mặt của hắn ta cứng đờ ra, dưới cái nhìn chăm chú của giáo uý của người Tề Đoàn Vanh đang đứng ở trước mặt, hắn ta dần dần buông đao xuống.
“Trát Hách!”
Chỉ nghe thấy Tô Khiết Lặc hét lớn một tiếng, cánh tay của Trát Hách run rẩy, hắn ta mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vương tử bị sợi roi dài cột chặt, nằm rạp xuống đất, mà thanh niên người Tề đeo mặt nạ kia đang ở trên lưng ngựa cầm chuôi roi.
“Ngươi là dũng sĩ của bộ lạc Nam Diên! Là phó tướng của ta! Lẽ nào hôm nay ngươi bỏ đao trên tay xuống, những người Tề này sẽ tha cho ta sao?” Tô Khiết Lặc ở trong cát bụi giận dữ nhìn hắn ta: “Cầm đao của ngươi lên! Nam nhi Đan Khâu của chúng ta sợ gì cái chết! Hôm nay ta chịu sự sỉ nhục đáng khinh như thế, cũng không còn mặt mũi nào mà quay về vương đình gặp mặt phụ vương nữa!”
“Chỉ nguyện hôm nay ta chết, có thể đổi lại ngày đội quân Đan Khâu ta phá tan biên cương của nước Đại Tề!”
Tô Khiết Lặc đến đây mượn cái chết của A Đa Nhũng để gây khó dễ, ý định ban đầu của hắn ta chỉ là vì thăm dò ranh giới cuối cùng của nước Tề, tra xét phòng ngự của thành Ung Châu. Mưu sĩ bên cạnh hắn ta đã điều tra Tống Tung rất rõ ràng, chắc chắn người tên Tống Tung này tuyệt đối không dễ dàng khơi mào chiến tranh, vì vậy Tô Khiết Lặc chỉ tiến hành mang theo quân đến đây, nhưng hắn ta cũng không phải không có chuẩn bị gì, ở Cư Hàm Quan có đại tướng dẫn binh dưới trướng của hắn ta đang đợi lệnh của hắn ta, nếu như quân khởi nghĩa đột nhiên xuất hiện của Dương Thiên Triết chặn ngang, hắn ta cũng sẽ không đứng trong tình thế nguy cấp từ đầu đến cuối.
Quân đóng ở Cư Hàm Quan lo lắng Dương Thiên Triết hợp mưu với quân Ung Châu vây bắt Tô Khiết Lặc, nên chần chừ mãi không dám tiến lên. Tô Khiết Lặc cũng đâu hề biết đến vị phụ tá ở bên cạnh Tần Kế Huân cũng tới, mà chính người đó lại có tài năng khiến có hai người Tần Nguỵ luôn chịu quản chế của Tống Tung lại dám mạo hiểm đánh cược sinh mạng của Tống Tung, đánh đòn phủ đầu.
Tô Khiết Lặc rốt cuộc cũng là trẻ tuổi ngông cuồng, mưu kế của hắn ta vốn định dùng ở trên người Tống Tung nhưng cuối cùng Tống Tung lại chết ở trong doanh trướng của hắn ta.
"Vương tử!"
Trát Hách gọi lớn một tiếng, hai mắt đỏ lên, cầm đao lên đâm xuyên qua lồng ngực của một binh sĩ người Tề: "Dũng sĩ của Đan Khâu ta! Không được phép đầu hàng!"
Vai trái của Nghê Tố đau nhức, đau đến nỗi mồ hôi nàng chảy đầy trán, nàng dựa vào trong lòng của người phía sau, tiếng chém giết không ngừng vang bên tai, lá cờ trong gió bay loạn xạ.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Từ Hạc Tuyết liếc nhìn Tô Khiết Lặc đang lê lết ở dưới, cổ tay của hắn hơi dùng lực, đôi chân kẹp bụng ngựa, ngựa trắng lập tức chạy nhanh về phía trước.
Trát Hách muốn đến chém đứt sợi roi dài kia nhưng lại bị từng lớp từng lớp tường người chặn lại, Tô Khiết Lặc bị lôi kéo đi, nửa khuôn mặt đều ma sát ở dưới cát thô.
Tần Kế Huân mới cưỡi ngựa xông vào trong trận, ngựa trắng lướt qua bên cạnh hắn, roi được quăng vào trong tay hắn, hắn vô thức nắm lấy, khi quay đầu, trên lưng ngựa trắng đã dính vệt máu loang lổ.
Tay áo của người thanh niên đeo mặt nạ đó còn đang nhỏ máu, Tần Kế Huân nhìn thấy thì giật mình, lại nhìn thấy thanh niên đó đưa tay cầm kiếm, dứt khoát đánh bại hắc giáp của người Hồ.
"Đoàn Vanh! Ngươi hộ tống Nghê công tử bọn họ xông ra ngoài!"
Tần Kế Huân lập tức hạ lệnh.
"Các binh sĩ của Đại Tề, giết cho ta!"
Nguỵ Đức Xương cưỡi ngựa theo sát đến, trong tay cầm kiếm, lớn tiếng la lên.
Các binh sĩ của Đại Tề xông đến khe núi này, tách đám binh sĩ mặc giáp đen như đám mây xám xịt đang xếp hàng nghiêm chỉnh kia ra, từng người kỵ binh của người Hồ rơi khỏi lưng ngựa, tiếng rống giữa hai quân vang vọng rung trời.
Từ Hạc Tuyết cưỡi ngựa xông ra khỏi quân trận, toàn thân hắn gần như đẫm máu, có máu của người Hồ, cũng có máu của bản thân hắn. Áo choàng màu đỏ thẫm bởi vì thấm đẫm vết máu khiến cho màu sắc của nó càng đậm hơn, bên chiếc cổ trắng bệch của hắn dính máu, thuận theo gân xanh chảy vào vạt áo.
Khói bụi sau lưng cuồn cuộn, tiếng chém giết trên chiến trường càng ngày càng xa, tiếng vó ngựa bay nhanh càng ngày càng rõ.
"Nghê Tố."
Hắn gọi người trong lòng một tiếng, giọng nói cũng căng thẳng hơn.
"Ừm."
Phản ứng của Nghê Tố rất chậm chạp, nhưng trong vô thức vẫn trả lời hắn.
Có lẽ là gió rét thổi đến mức đau tai, ý thức của nàng ngày càng không tỉnh táo, miễn cưỡng ở trong lòng hắn giương mắt lên, chỉ nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong veo, rơi trên mặt nạ của hắn, hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Ta vì để muội sống tốt một chút mới đến đây, nhưng ta cũng vì là một người Tề mà đến đây."
Muốn giành lại quyền chủ động từ trong tay Tô Khiết Lặc, muốn danh chính ngôn thuận bảo vệ quân khởi nghĩa của Dương Thiên Triết và hắn, chỉ có một con đường mượn tay của Tô Khiết Lặc giết Tống Tung là có thể đi được mà thôi, mà người duy nhất có thể ở trong doanh trướng của Tô Khiết Lặc giết Tống Tung, chỉ có Từ Hạc Tuyết.
Nhưng sự đau đớn Từ Hạc Tuyết phải chịu đựng vì chuyện này, chỉ có Nghê Tố biết.
Nàng cũng hiểu rõ, nếu như mất đi cơ hội này, Tống Tung không chết, vậy thì tính mạng của hai người Tần Kế Huân và Ngụy Đức Xương không có cách nào có thể bảo toàn.
"Mặc dù cấm chế không làm tổn thương đến muội, nhưng muội vẫn chịu khổ rồi."
Nghê Tố đau đến nỗi run rẩy đôi môi, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn chạm vào cánh tay của hắn, nhưng làm sao cũng không nhấc lên nổi.
Máu gần như thấm ướt vào bao cổ tay ở vạt áo, không cần nhìn, nàng biết nhất định vết thương bên dưới đã toác ra, tuy khi giết Tô Khiết Lặc hắn không có sử dụng pháp thuật, nhưng trận bão cát khiến người ta không thể nhìn rõ, lại là thi thuật hắn tạo ra để che giấu cho bản thân.
Bởi vì có nàng, hắn mới không đến mức chịu mạo hiểm lớn hơn, bị người khác phát hiện là ma quỷ, nhưng điều này cũng không thể khiến hắn tránh khỏi sự trừng phạt của âm phủ.
Từ Hạc Tuyết rất im lặng, tiếng gió xung quanh thổi lất phất, hắn khó khăn lắm mới rũ mắt xuống, lại phát hiện nàng dựa vào ngực của hắn, đã nhắm mắt lại.
Hắn theo bản năng giơ tay lên, ngón tay lạnh lẽo cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng.
Thanh kiếm dài dính đầy máu tươi hóa thành luồng sáng trắng, từng hạt du nhập vào thân thể của hắn, hắn chậm rãi động khớp ngón tay một cái, đôi mắt dưới mặt nạ nhìn nàng.
Rồi dần dần…
Hai tay của hắn thu lại, ôm chặt eo của nàng.
Nàng hôn mê bất tỉnh, không biết hắn ôm chặt nàng như vậy, cũng không nghe thấy tiếng gió rét trên thảo nguyên này.
Từ Hạc Tuyết cúi đầu, chôn ở cổ của nàng.
Giống như ôm chặt báu vật có một không hai ở thế gian này.
Ngựa trắng tuỳ ý chạy nhanh như bay, phát ra tiếng thở vui vẻ hân hoan, bờm ngựa màu xám bay lên lung tung.
Binh sĩ còn lại trong quân doanh của Tần gia quân rất ít, Phạm Giang đang cùng với đầu bếp ở bên cạnh đống lửa chưng thịt nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, ông quay đầu lại, nhìn thấy một con ngựa trắng xông vào trong quân doanh, ông tập trung nhìn vào hai người trên lưng ngựa, lập tức chống gậy đứng dậy: "Công tử!"
Phạm Giang nhanh chóng đến gần, mới phát hiện trên mặt Nghê Tố dính rất nhiều máu, đã mê man bất tỉnh, dọa ông sợ một phen, lo lắng nói: "Nghê cô nương bị làm sao thế?"
"Bả vai của muội ấy bị thương."
Từ Hạc Tuyết xuống ngựa trước, tiếp đó bế Nghê Tố xuống, nhanh chóng đi vào trong quân doanh.
"Lão Mã, giúp ta đun chút nước nóng!"
Phạm Giang quay đầu vội vã hô lên với đầu bếp đang nhìn xung quanh ở đó không xa.
Thanh Khung đang ngủ gật trong trướng, hắn nghe thấy tiếng màn trướng bị vén lên, thoáng chốc giật mình thức giấc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Từ Hạc Tuyết bế Nghê Tố vào, đặt ở trên giường trúc bên trong đó.
"Nghê cô nương..."
Thanh Khung nhanh chóng đứng dậy.
Phạm Giang chống gậy, dẫn theo một thầy thuốc đi vào, thầy thuốc tùy quân đó nhìn nữ tử trên giường trúc, dè dặt cẩn thận nói: "Vết thương này cần phải cởi áo, ta... ta mạo phạm vị tiểu nương tử này thì không hay..."
Từ Hạc Tuyết rõ ràng cảm giác được vết thương trên đầu gối cũng đã lộ rõ, hắn không biến sắc nhịn đau, ngồi xuống mép giường, tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.
"Lấy hòm thuốc của ngươi đến đây."
Giọng nói của Từ Hạc Tuyết vì kiềm chế cơn đau mà trở nên khàn đặc.
Thầy thuốc đó nhanh chóng đưa hòm thuốc bản thân đã chuẩn bị xong cho Thanh Khung rồi lại nói: "Xem trước có phải trầy da không, trị trầy da trước, nếu như gân cốt cũng bị thương, vậy thì phải phí chút thời gian để dưỡng, chút nữa ta viết phương thuốc..."
"Vậy, chúng ta ra ngoài trước."
Phạm Giang nhìn thầy thuốc một cái, sau đó vẫy tay với Thanh Khung đã để hòm thuốc xuống cho Từ Hạc Tuyết.
Trong doanh trướng nhất thời yên tĩnh lại, Từ Hạc Tuyết cởi bao cổ tay xuống, vết thương bị áo ma sát cũng chỉ là giảm bớt một phần đau đớn, trong trướng còn đang đốt đèn, là do Nghê Tố trước khi rời khỏi đã đốt lên.
Từ Hạc Tuyết đưa tay ra, ngón tay mới đụng vào vạt áo của nàng, hắn dừng lại một chút, nhìn thấy chân mày của nàng trong hôn mê vẫn nhíu chặt lại, ngón tay của hắn khẽ run lên, kéo nửa bên vạt áo của nàng ra.
Bả vai vốn dĩ trắng nõn giờ lại được phủ lên một vết tím bầm vô cùng chói mắt, ánh sáng rõ ràng chiếu vào sợi tóc nhỏ vụn bên tai của nàng thuận theo bên gáy chà nhẹ lên xương quai xanh, càng làm nổi bật lên mạch máu suy yếu ở dưới lớp da cần cổ mỏng manh.
Trên vùng máu ứ đọng, vết rách càng nặng hơn.
Từ Hạc Tuyết lấy bình thuốc, dùng miếng trúc động tác nhẹ nhàng thoa thuốc lên nơi bị thương của nàng, có lẽ thuốc quá lạnh, trong lúc ngủ mê đầu vai của nàng run lên một cái.
"Đau..."
Nàng nhỏ giọng nỉ non.
Cũng không chỉ là đau cho trầy xước, càng nhiều hơn, là đau hơn do tổn thương gân cốt.
Đuôi mắt phiếm đỏ của nàng vô thức rơi lệ, những ngón tay đang cầm miếng trúc của Từ Hạc Tuyết bóp chặt lại, động tác thoa thuốc của hắn càng chậm và nhẹ nhàng hơn.
Bả vai của nàng mịn màng như ngọc thạch, mà mảng da bị thương bầm tím đó lại to lớn cùng với những vết trầy da hiện ra nhìn thấy mà đau lòng.
Bao cổ tay dưới tay hắn giờ đây đã thấm đẫm máu, thế nhưng giờ khắc này Từ Hạc Tuyết căn bản không có cách nào lo lắng những vết thương trên người mình. Vào lúc này, khi hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nghê Tố, mọi thứ mà hắn phải gánh chịu khi hắn còn sống, dường như càng không xem là gì cả.
Hắn chợt cúi người, một trận gió mát thổi qua vai của Nghê Tố, nàng không nhịn được co rúc lại một chút, miễn cưỡng mở mắt ra, mà khuôn mặt trắng bệch của hắn gần trong gang tấc.
"Từ Tử Lăng."
Luồng sáng bay lên, nàng chậm rãi kêu.
Từ Hạc Tuyết ngừng lại, giương đôi mắt lên, đôi môi sắc máu nhàn nhạt khẽ mở: "Đau lắm sao?"
"Ừm."
Nghê Tố không biết vì sao mũi của bản thân đột nhiên chua xót, nàng có chút ấm ức đưa tay còn lại lên nắm lấy vạt áo dính máu của hắn, rồi sau đó nàng lại nhắm mặt lại.
Nàng chỉ tỉnh dậy trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi nhưng từ đầu đến cuối ngón tay chưa từng buông khỏi vạt áo của hắn.
Khi Phạm Giang và Thanh Khung vào lại trong trướng, Từ Hạc Tuyết đã thay Nghê Tố chỉnh lại vạt áo, hắn dùng nước nóng của Thanh Khung bưng đến thấm ướt khăn, chậm rãi lau lớp trang điểm vàng vọt loang lổ trên mặt của nàng cùng với vết máu.
Ngón tay của nàng cứ không buông, hắn cũng chỉ có thể ngồi ở mép giường, cũng không đi đâu cả.
Thỉnh thoảng nghe thấy nàng nói mê, hắn lại lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào nàng một chút.
"Từ tướng quân, ngài uống ngụm trà đi."
Thanh Khung bưng trà nóng được pha bằng sương sớm trên hoa lau, thấy Từ Hạc Tuyết đưa tay nhận, hắn mới phát hiện vết thương lộ ra dưới vạt áo của hắn, Thanh Khung lập tức trừng to đôi mắt đen láy: "Từ tướng quân sao người lại bị thương..."
Ma quỷ, lẽ nào cũng có thể bị binh khí làm thương?
"Không sao."
Từ Hạc Tuyết rũ mi mắt xuống.
Thanh Khung đành thôi không hỏi nữa, hắn nhìn Từ Hạc Tuyết nhấp vài ngụm trà thì để ở bên cạnh, vẫn yên lặng ngồi ở bên mép giường, ánh mắt của hắn không khỏi di chuyển đến người nữ tử trẻ tuổi đang nằm trên giường trúc.
"Từ tướng quân."
Thanh Khung nhìn thấy nàng từ đầu cuối trong cơn ngủ mê vẫn nắm chặt vạt áo của Từ Hạc Tuyết, ngón tay dính máu trên vạt áo, cũng được Từ Hạc Tuyết lau sạch sẽ.
Hắn không nhịn được hỏi: "Trong lòng ngài, ngài nghĩ về Nghê cô nương như thế nào?"
Nghĩ về nàng như thế nào?
Từ Hạc Tuyết bị hắn hỏi như vậy, ánh mắt của hắn lại bất giác rơi vào trên khuôn mặt của Nghê Tố, trên khuôn mặt của nàng đã được lau sạch sẽ, mí mắt có chút đỏ nhẹ.
Khe núi của cuối rừng Hồ Dương vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt, mà nơi này lại nghe không thấy, ánh nến trong trướng lóe lên, Từ Hạc Tuyết ngồi yên lặng trong ánh sáng vàng ấm, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.
Ngón tay của hắn co lại, vải quần trên đầu gối nhăn đi rất nhiều vì động tác này của hắn.
Nhưng cuối cùng Từ Hạc Tuyết cũng không trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.