“Đại nhân!”
 
Tên thân binh đó của Tống Tung lập tức kêu to một tiếng, tiến lên đỡ ông ta, nhưng lại thấy hai mắt của ông ta rời rạc, đã không còn hơi thở, thân binh lập tức hướng ra bên ngoài trướng hét: “Người đâu mau tới!”
 
Trát Hách bị màn này làm cho kinh ngạc đến tắt tiếng, hắn ta nhìn vương tử lảo đảo lùi về sau hai bước, lập tức tiến lên phía trước: “Vương tử! Người đây là…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Khiết Lặc chỉ cảm thấy xương cổ tay của bản thân như bị khí lạnh bao lấy, mặc dù cái cảm giác giống như bị bao vây đó đã biến mất nhưng hắn ta vẫn cảm nhận được toàn bộ cánh tay của mình đã cứng đờ.
 
Hắn ta vùng vẫy khỏi tay của Trát Hách, đôi mắt giận dữ nhìn xung quanh, hai nữ nhân người Hồ đó bị dọa sợ vừa kêu sợ hãi, vừa vén màn trướng chạy ra ngoài.
 
Bão cát ở bên ngoài tràn vào, Trát Hách nhìn thấy thân binh đó rút lưỡi dao ra, nên đi về trước vài bước, đâm chết, mà Đoàn Vanh ở bên ngoài trướng nghe thấy động tĩnh, lập tức hô to tên ông ta.
 
“Tống đại nhân!”
 
Thẩm Đồng Xuyên dẫn theo người muốn tiếp cận đại trướng, nhưng lại bị binh sĩ người Hồ ngăn cản ở ngoài, đúng lúc chiếc màn vải tung bay, hắn ta thông qua khe hở cánh tay của đoàn Hồ binh mặc giáp đen, nhìn thấy Tống Tung ngã ở trong đại trướng, trên người đang cắm một con dao găm, hắn ta lập tức hô to lên: “Ô Lạc Tô Khiết Lặc, ngươi lại dám giết giám quân Ung Châu ta!”
 
“Người đâu! Bao vây bọn họ lại cho ông đây!”
 
Trát Hách cầm theo con dao dính máu, thay Tô Khiết Lặc ra chỉ lệnh.
 
Tiếng kèn ngột ngạt của người Hồ vang lên, các binh sĩ mặc giáp đen lui ra ở hai bên lập tức áp sát vào giữa, bọn họ giống như mây đen sà xuống vây kín đường đi của đám người Thẩm Đồng Xuyên, rồi lại nhanh chóng tiến gần.
 
Trước màn trướng rối tung lên.
 
“Bảo vệ Tri châu đại nhân!”
 
Đoàn Vanh rút kiếm ra, hắn ta hét lên, binh sĩ dưới quyền cùng với các thân binh của Tống Tung vây Thẩm Đồng Xuyên ở giữa, Đoàn Vanh nhân cơ hội cũng nhét Nghê Tố vào giữa.
 
Binh sĩ người Hồ thủ ở trước doanh trướng không kiềm chế được, giương đao lên hướng về phía những người Tề này chém, đao kiếm hai bên đụng nhau, mấy nghìn tinh binh ở bên ngoài càng vây càng chặt.
 
"Tô Khiết Lặc! Quả nhiên ngươi có ý định xé bỏ hiệp ước đồng minh, phá hoại quan hệ hữu nghị của hai nước! Đây rốt cuộc là ý của tên tiểu tử mồm còn hôi sữa nhà ngươi, hay là ý của tất cả người trong vương triều Ô Lạc của ngươi đây?"
 
Nghê Tô bị chen ở bên cạnh Thẩm Đồng Xuyên, đột nhiên nghe hắn ta lên tiếng, nàng xoay đầu, bão cát làm mờ mắt, có chút không nhìn rõ hắn ta.
 
"Tiểu binh này, xích qua chút, chen ta rồi..." Thẩm Đồng Xuyên đẩy đẩy cánh tay của nàng, cũng không nhìn nàng, lại nhìn về phía màn trướng nói: "Tô Khiết Lặc! Nếu như hôm nay ngươi dám giết ta, quân Ung Châu ta bắt buộc phải để lại tính mạng của ngươi và tất cả những người của ngươi."
 
Trát Hách nghe thấy giọng của Thẩm Đồng Xuyên ở bên ngoài truyền vào, hắn ta nhíu chặt mày, quay đầu lại nói: "Vương tử! Vì sao ngài đột nhiên lại giết Tống Tung?"
 
"Ông đây không muốn giết hắn! Rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ!"
 
Tô Khiết Lặc nhìn xác chết ở trên đất, gần như muốn cắn nát răng, hắn ta cầm dao chém bậy trong trướng, chém đến màn trướng nhanh chóng sụp đổ, hắn một đao chém rách màn trướng ở trên đỉnh đầu.
 
"Vương tử! Tần Kế Huân và Ngụy Đức Xương dẫn người từ rừng Hồ Dương qua rồi!"
 
Thám báo vội vàng báo lại.
 
Tô Khiết Lặc ngẩng đầu, trong cơn bão cát bụi mù, xung quanh đã bị đoàn quân đi trước của hắn bao vây chặt chẽ đến không còn đường trốn chạy, hắn ta nhìn không rõ tình hình ở ngoài xa, nhưng cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng vô số móng ngựa đạp lên đồng bằng.
 
"Tô Khiết Lặc ngươi dám huỷ hiệp ước đồng minh! Ta phải tấu lên quan gia..."
 
Tiếng hét liên tục của Thẩm Đồng Xuyên lọt vào trong tai của Tô Khiết Lặc đều trở thành tiếng rêu rao khiến người khác vô cùng chán ghét, hắn ta lập tức cầm đào: "Trói hắn lại cho bổn vương tử!"
 
Tô Khiết Lặc không ngốc đến bây giờ lại giết thêm một Tri châu của Đại Tề, chỉ cần có người này trong tay, hắn ta còn có cơ hội kéo dài thời gian với Tần Kế Huân, chờ đợi viện binh ở Cư Hàm Quan chạy đến.
 
"Được rồi Thẩm Tri châu, đủ lắm rồi, đừng gây chuyện với hắn ta nữa, đợi chút ta tìm cơ hội, tìm một lỗ hổng..." Đoàn Vanh nói, ngước mắt nhìn phía trước một cái, lại thấy giữa bão cát, bóng người mặc áo bào đỏ thẫm, khoác giáp đang cầm một cây kiếm, bay nhanh về phía Tô Khiết Lặc.
 
Phó tướng của Tô Khiết Lặc phản ứng đủ nhanh, rút đao đứng ngăn lại ở trước người Tô Khiết Lặc, đánh nhau với người đó.
 
Thẩm Đồng Xuyên ngậm một miệng cát, cổ họng bị ma sát đến khó chịu, mắt cũng mở không ra, người vây quanh bảo vệ cũng lui về bên trái.
 
Nghê Tố cũng lui theo, nàng miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy người đó đang đeo mặt nạ xoay người nhảy lên, đá bay Trát Hách với thân hình lực lưỡng ra ngoài.
 
Trát Hách là dũng sĩ Đan Khâu tốt nhất dưới trướng của Tô Khiết Lặc, Tô Khiết Lặc nhìn thấy hắn ta bị té ngã ra đất, trong chốc lát sắc mặt hắn ta trầm hẳn xuống. Hắn ta quay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào binh sĩ người Tề đang đeo mặt nạ đó, hắn ta huýt sáo một cái, con chim cắt nhào tới, cát bụi đập vào kiếm của người đó.
 
Cái mỏ nhọn của con chim cắt chưa kịp chạm vào mắt của Từ Hạc Tuyết, đã bị một kiếm đâm xuyên qua, Tô Khiết Lặc cầm dao đi lên vài bước, chém về phía của hắn ta.
 
Một tiếng của tên vang lên, Đoàn Vanh nghiêng người nhìn: "Phía Tây có lối thoát! Nhất định là đoàn quân đi trước của Tần tướng quân đến rồi! Nhanh! Thẩm Tri châu, người rời khỏi đây trước."
 
Tống Tung đã chết, các thân binh của ông ta cũng không thể dựa vào, chỉ đành đặt cược mạng sống bảo vệ Thẩm Đồng Xuyên, Nghê Tố cũng bị bọn họ vây vào trong đó, càng lùi càng xa, nàng gần như không thể nhìn thấy Từ Hạc Tuyết đang đánh nhau với Tô Khiết Lặc trong bão cát.
 
"Đừng để cho Ung Châu Tri châu chạy thoát!"
 
Trát Hách nhìn thấy bọn họ định đi về phía Tây, lập tức lệnh cho các binh sĩ bao vây lại, đám người Đoàn Vanh chỉ đành xông lên đánh chém, tiếng đao đâm vào máu thịt không ngừng vang lên, trong khói lửa vây quanh bởi mùi máu tanh nồng nặc.
 
Nghê Tố nghe thấy tiếng ngựa hí, nàng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy trên cọc gỗ ở nơi không xa đang trói một con ngựa trắng giãy giụa đạp vó, vết thương trên người nó còn đang chảy máu, bờm ngựa màu xám bị gió thổi cho rối tung lên.
 
Nó kêu lên, bất an xoay qua xoay lại, cố hết sức vùng vẫy nhưng lại không biết làm sao để thoát khỏi sợi dây đang buộc nó.
 
Thẩm Đồng Xuyên ở bên cạnh đột nhiên động đậy, Nghê Tố mới xoay mặt qua, nhìn thấy hắn ta như mũi tên bay ra khỏi cung tên mà xông ra ngoài, bay thẳng về phía con ngựa trắng kia.
 
"Thẩm Tri châu!" Nghê Tố kêu lên thất thanh, nhưng vẫn trong phạm vi bảo vệ của đám người Đoàn Vanh, nàng lập tức rút dao trên người ra, chạy về phía Thẩm Đồng Xuyên.
 
Dây thừng trói quá chặt, Thẩm Đồng Xuyên không thể gỡ nó ra được, đúng lúc không biết nên làm gì mới có thể gỡ ra, lại nhìn thấy một chuôi đao lao tới, cắt đứt dây thừng, đâm vào cột gỗ.
 
Hắn ta vừa quay đầu, ngay sau đó lập tức sửng sốt.
 
"Ngươi là... nương tử đó?"
 
Cho dù nàng mặc áo giáp của binh sĩ, khuôn mặt bị bôi vàng đôi chút, Thẩm Đồng Xuyên cũng vẫn nhận ra nàng là nữ tử đi theo bên cạnh vị Nghê công tử đó.
 
Vậy mà nàng lại xuất hiện trên chiến trường?
 
"Thẩm Tri châu! Mau đi!" Thân binh của Tống Tung đến gần, bắt lấy cánh tay của hắn ta, lập tức bảo vệ hắn ở giữa, nhanh chóng đi về phía Tây.
 
"Này, dẫn theo nàng ta cho ta!"
 
Thẩm Đồng Xuyên nào mạnh bằng những người này, gần như là bị xách đi, hắn giơ tay lên chỉ về phía Nghê Tố, nhưng các thân binh của Tống Tung chỉ quay lại nhìn một cái, chỉ thấy là một binh sĩ, cảm thấy cũng không rỗi hơi mà để ý đến.
 
Đám người Đoàn Vanh vẫn ở phía trước chém giết, chỉ nhìn thấy thân binh của Tống Tung đột nhiên vây ra ngoài, Đoàn Tranh đang thở phào, lại nghe thấy tiếng ngựa hí ở sau lưng, hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Nghê Tố vốn nên ở cùng với Thẩm Đồng Xuyên lại rơi mũ quân, đang cố hết sức kéo con ngựa trắng đó.
 
"Nghê tiểu nương tử!"
 
Đoàn Vanh rùng mình một cái, muốn đi qua đó, nhưng bị kỵ binh người Hồ đột nhiên đến ngăn lại, Hồ binh trên lưng ngựa tay cầm kim đao hoặc là thương dài, móng ngựa loạn đạp, bụi bặm tung bay.
 
"Đừng sợ, đừng sợ..."
 
Nghê Tố che lại lỗ tai của ngựa trắng, trấn an sự gắt gỏng của nó, học dáng vẻ của Từ Hạc Tuyết vuốt ve bờm của nó, nàng muốn nhắm chuẩn cơ hội đến gần bên cạnh Đoàn Vanh, nhưng không đề phòng phía sau có một cây thương dài bay đến, lập tức xuyên qua lồng ngực của binh sĩ người Tề ở trước mặt nàng.
 
Máu tươi ấm nóng phun ra mặt nàng, binh sĩ vừa nãy mới thoát khỏi vòng vây đi về phía nàng đang nặng nề ngã xuống ngay trước mặt nàng.
 
Ngựa trắng lại lần nữa rơi vào cơn điên cuồng, vươn cổ về trước, khiến cho Nghê Tố đang dắt nó đứng không vững, ngã xuống đất, vô số chân ngựa gần trong gang tấc, Nghê Tố bị chân ngựa ở phía sau đạp mạnh vào vai, cơ hồ đau đến vỡ xương.
 
Máu trên thương dài của người Hồ rơi giọt trên người nàng, móng ngựa vung lên rất nhanh lại rơi xuống phía nàng, Nghê Tố nắm không được dây cương, mà ngựa trắng lại đột nhiên giương chân lên, đạp vào bụng ngựa của binh sĩ người Hồ.
 
Cùng với lúc đó, một bóng hình đạp vào vai của kỵ binh người Hồ, kiếm dài đâm xuyên cần cổ của từng người bọn họ, máu tươi phun trào, mấy người rơi xuống từ lưng ngựa.
 
Nghê Tố được một đôi tay đỡ dậy, vai của nàng rất đau, gần như khiến cho tinh thần của nàng trở nên hỗn độn, bụi mù trong bão cát tràn ngập, nàng mở nửa mắt, nhìn rõ thì thấy một cái mặt nạ dữ tợn.
 
Đột nhiên, hai cánh tay của hắn dùng lực, ôm chặt nàng vào trong lòng.
 
Cát bụi và máu tanh quá nồng, nàng lại chìm đắm vào trong y phục có hương của hoa xuân tuyết đọng, có được cơ hội thở dốc.
 
Hắn ôm quá chặt, cánh tay của hắn dường như có chút run rẩy.
 
"Ta không sao..."
 
Cổ họng của Nghê Tố sặc phải cát bụi nên nghe khản đặc.
 
Từ Hạc Tuyết không nói chuyện, khuôn mặt được che lại bởi mặt nạ thật ra cũng không có vẻ mặt gì, nhưng hắn ngước mắt lên, ôm nàng từ chỗ đầy dấu chân ngựa hỗn loạn lên.
 
Ngựa trắng thở hắt ra, dưới sắc trời vẩn đục, nó nhìn vào mặt nạ của Từ Hạc Tuyết, đột nhiên, nó xích lại gần rồi nhẹ nhàng ngửi vạt áo của hắn.
 
Nó lại hí lên một tiếng.
 
Nhưng lại là âm thanh của sự hân hoan vui vẻ, lại giống như tiếng nức nở của một đứa trẻ khi gặp lại cha.
 
Từ Hạc Tuyết vuốt ve bờm của nó, tiếp theo đưa Nghê Tố lên lưng ngựa, hắn trở mình lên ngựa, lại kẹp bụng ngựa một cái, ngựa trắng cất vó phóng nhanh đi.
 
Nơi nào nó đi qua, kiếm của Từ Hạc Tuyết không lộ chút sơ hở, kỵ binh ở phía trước từng người bị hắn chém rơi khỏi ngựa, hắn gần như điên cuồng chém giết đến nỗi trong lòng của các binh sĩ người Hồ ở trước lều trướng đều sợ hãi, liên tiếp lui về sau.
 
"Vương tử, đường ở phía sau cũng bị chặn hết rồi! Là Dương Thiên Triết! Dương Thiên Triết từ núi Nhữ đến!" Trát Hách giết mấy người binh sĩ người Tề, xông tới bên cạnh Tô Khiết Lặc.
 
Sắc mặt của Tô Khiết Lặc thay đổi, trên người hắn ta còn đang bị thương, là người thanh niên đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng kia đả thương, lúc này lòng của hắn ta trầm xuống: "Trát Hách, bọn chúng chính là không muốn đàm phán hòa bình!"
 
Giết Tống Tung, chính là then chốt để bọn họ nắm vững quyền chủ động.
 
Tô Khiết Lặc càng nghĩ, lòng càng run lên, phía trước là Tần Kế Huân và Nguỵ Đức Xương của quân Ung Châu, phía sau còn có quân khởi nghĩa của Dương Thiên Triết.
 
Thẩm Đồng Xuyên cũng đã từ phía Tây phá vòng vây ra ngoài, hắn ta đã không còn chỗ dựa vào.
 
Trước mắt, đúng là không có đường lui nào.
 
Tô Khiết Lặc nhìn binh sĩ chặn lại ở trước mặt mình không ngừng lui về, hắn ta không khỏi cầm dao về phía trước, nghiêm giọng hét lớn: 
 
"Không được lùi!"
 
Nhìn thấy súc sinh bản thân chưa bao giờ cưỡi bây giờ lại vô cùng dễ bảo mặc cho người thanh niên người Tề đeo mặt nạ đó quất roi, mặt mũi của Tô Khiết Lặc hung ác nham hiểm: "Quả nhiên là súc sinh không thể nuôi được!"
 
Từ Hạc Tuyết cầm kiếm bay người xuống giao đấu mấy lần, trước đó Tô Khiết Lặc mới vừa giao đấu với hắn, trên người còn đang bị thương, sức lực không bằng, gần như hắn ta rơi vào thế suy sức yếu.
 
Từ Hạc Tuyết chợt rút roi dài ở bên hông ra, cùng với đó kiếm đâm rách bàn tay, kim đao rơi xuống cát, hắn lập tức lấy roi dài cột chặt hai tay của Tô Khiết Lặc, lại trở mình lên ngựa, tay cầm roi dài, kéo lê Tô Khiết Lặc vào trong trận.
 
Tô Khiết Lặc chưa từng chịu sỉ nhục như thế, hắn ta ngẩng đầu trong cát bụi, chỉ thấy ánh mặt trời hừng hực, mà kiếm trong tay của người trên lưng ngựa phát ra ánh sáng.
 
Người thanh niên đeo mặt nạ từ trên cao nhìn xuống: "Có cho thêm nhiều tiền tài gấm vóc và cả sự nhượng bộ thì cũng không bao giờ làm hài lòng quân man rợ các ngươi sao?"
 
Người của Tần Kế Huân đã tới, đang chiến đấu với binh sĩ người Hồ ở vòng ngoài, tiếng hí ngựa vang lên ầm trời, vó ngựa đã in đầy trên mặt đất.
 
Bão cát lúc này đã thưa đi không ít.
 
"Vương tử!"
 
Trát Hách quay đầu, nhìn thấy Tô Khiết Lặc bị trói lại hai tay, kéo lên trên đất, khoé mắt của hắn ta muốn nứt ra.
 
"Người Đan Khâu nghe cho rõ đây."
 
Gió bão đã ngừng, Từ Hạc Tuyết trên lưng ngựa lạnh lùng nói: "Vương tử của các ngươi đã ở trong tay ta, nếu như không muốn hắn ta chết thì lập tức ngừng tay!"
 
Hắn từ trên cao nhìn xuống, mặc một chiếc áo giáp đỏ thẫm, ánh sáng từ thanh kiếm đầy sắc lạnh, khí thế bức người.

 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play