Ly Kính, người của Dực tộc đột nhiên đi qua, Đế Quân quay lại nói:
‘’Từ khi Mặc Uyên ra đi, Côn Luân Hư này chưa từng đông đúc giống như hôm nay.
“Đông Hoa Đế Quân”
“Ngươi còn tới Côn Luân Hư này làm gì chứ?”
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, tiện đường ghé vào xem thử. Nơi này đã không còn ai, không còn náo nhiệt như xưa. Tại hạ đã làm phiền sự yên tĩnh của đế quân.”
Đi tiếp nữa, đế quân quay đầu lại nhìn tiểu nha đầu ngốc đi theo lẽo đẽo đằng sau cũng chẳng muốn cản đường lui. Đế quân đi đến chỗ Ti Mệnh nói chuyện chính sự, đột nhiên nói tới cô cô của vị tiểu nữ vương này.
‘’Vị tiểu điện hạ này là…?"
‘’ừm hứ…Tại hạ Bạch Như Phương Thanh Khâu."
“Ô hô… là cháu của Hồ đế, Như Phương tiểu điện hạ.”
‘’Chính là tại hạ, gọi tiểu nữ vương là được rồi."
‘’Cô người là Bạch Thiển Thanh Khâu sao?"
‘’Không sai, cô cô ta chính là Bạch Thiển.''
Tới Thiên cung Bạch Phượng Cửu đùng đùng tức giận đến trước mặt Nhị hoàng tử Tang Tịch (hiện tại bị Thiên quân phế làm Bắc Hải thủy quân) và Thiếu Tân đang đỡ nhau lui xuống Thiên cung:
“Thiếu Tân ngươi đứng lại cho ta”, tiếp đó Như Phương cũng bay đến hạ xuống lấy vũ khí là 1 chiếc vòng bạc 2 đầu tròn(sinh ra tròn 1 tháng được Bạch Thiển tặng, là cây quạt thần gấp xếp ngọc bội tua rua có sức mạnh không thua không kém quạt Ngọc Thanh của Bạch Thiển, khung cảnh vẽ vườn đào mười dặm, có thể biến ra kiếm đào thần gọi quạt ấy là quạt Dao Giai Kỳ, nếu không muốn mang theo bên mình thì biến thành chiếc vòng bạc đeo tay để phòng trừ nguy hiểm) biến thành cây kiếm đào chĩa thẳng vào Bắc Hải thủy quân rồi chửi mấy câu:
‘’Cô cô nhà ta đúng thật là vô phúc khi có hôn ước với Nhị hoàng tử là ngài đây. Còn ngươi Thiếu Tân, nếu không có cô cô nhà ta ra tay cứu ngươi khỏi đám người ở Côn Luân Hư bắt nạt đó thì làm gì có Thiếu Tân ngày hôm nay, vậy mà ngươi lại ăn cháo đá bát, vong ân bội nghĩa cướp hôn phu của người như vậy, hại cô cô ta bị cả Tứ Hải Bát Hoang này chê cười. Rảnh quá không có việc gì làm nên mượn tạm hôn phu của người ta chơi vui vậy sao?"
Ti mệnh tới can ngăn thế sự lúc đó, giữa 4 người bọn họ.
“Nể mặt ti mệnh tinh quân, bổn quân sẽ tha cho hai ngươi.”
Nghe ngứa tai Phượng Cửu đáp trả gắt:
“Chúng ta đường đường là Đế cơ Thanh Khâu cần ngài tha tội sao.”
Cảm thấy bẩn thỉu với đống rác trước mặt, Như Phương đáp lại:
“Là ngài phụ Thanh Khâu ta trước, ta chửi ngài mấy câu ngài còn dám nổi giận với chúng tôi, à quên mất ngài đã bị phế rồi đâu còn là Nhị hoàng tử Thiên cung nữa, phải là Bắc Hải thủy quân mới đúng. Thứ bậc ngài còn thấp hơn ta lấy tư cách gì mà cản chúng tôi chứ? Đúng là hai đống rác ô uế bẩn thỉu nói chuyện chỉ cảm thấy bẩn hỏng bổn Đế Cơ."
“Ngươi…”
“Cửu Phương”
Giọng đế quân vang lên gọi tên họ. Như Phương thu hồi lại kiếm đào biến nó về thành lúc đầu. Phượng Cửu thốt:
‘’Sao..sao ngài tại tới đây?"
“Ta không tới để các người và Bắc Hải thủy quân cãi nhau sao?”
“Tôi chỉ tỏ ra bất bình cho cô cô của tôi thôi.”
‘’2 vị này là tiểu đế cơ thanh khâu được Hồ đế nuông chiều quen rồi mong thủy quân đừng chấp vặt làm gì."
‘’Không dám không dám.''
VÀI HÔM SAU
Như Phương chờ ở ngoài cầu kiến Đế quân. Người vào bẩm báo, một lúc sau nàng được vào trong Thái Thần cung.
“Đế quân à, mấy ngày nữa tôi phải lịch kiếp rồi.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi vẫn chưa báo ân được cho ngài. Tuy ngài không cần nhưng tôi vẫn muốn làm."
“Tùy cô.”
Đế quân nói xong đứng lên lúc đó cô thấy lắc chuông dây nâu đỏ có 2 lục lạc vàng, 1 lục lạc nhỏ hệt cái lắc chuông Phượng Cửu đeo chân vậy. Cô liền nói:
"Đó không phải là lắc chuông Phượng Cửu tỷ tỷ có sao?"
‘’Ây.hi hí..Đế quân à ngài cho tôi cái lắc chuông đó có được không?"
“Để làm gì?”
“tôi..tôi thích nó lắm, ừm..ngài cho tôi đi, tôi sẽ đổi cho ngài cái này."
Nói rồi Tiểu nha đầu xòe tay ra biến ra dây làm từ bạc chỉ có đúng 1 hạt lục lạc khá giống cái lắc chuông của đế quân , nó giống như một cái vòng đeo tay có chuông kêu leng keng. Xong, tiểu nha đầu đưa trước mắt đế quân nói:
“Ngài đổi cho tôi đi, đây là cái vòng có cái chuông tròn hệt cái lắc chuông của ngài, tôi gọi nó là cung linh nếu ngài không thể đeo tay thì treo nó ở đâu đó trên người cũng được.”
Năn nỉ mãi, đế quân cầm lắc chuông đưa cho cô.
‘’Thôi được rồi, ta cho cô, vậy cô đưa cung linh ta xem."
Đưa cung linh lấy được cái lắc chuông nha đầu rất vui. Còn đế quân, cầm chiếc cung linh ngắm nhìn nó rồi nhìn theo bóng Tiểu Phương chạy đi mà mỉm cười.
“Chiếc cung linh này cũng hay đó chứ, bổn đế quân sẽ giữ gìn nó cẩn thẩn, đa tạ nha đầu đáng yêu.”
Vừa suy nghĩ, đế quân vừa nhìn chiếc cung linh cười.