“Lý Hải Câu cứ đi trong vô thức rồi đến một nơi, nơi này chẳng phải là Cửu Vĩ Hồ tộc, Thanh Khâu quốc hay sao, trong đó hình như có ai đó đang trở dạ, tiếp tục đi thì cô bị thế lực nào đó hút mạnh rồi mất dần ý thức.”
Tháng chín năm ấy, sau tròn 3 năm sinh hạ Bạch Phượng Cửu, người thừa kế duy nhất được sinh ra trong dòng cháu nội của Hồ Đế Bạch Chỉ. Thì năm nay, Thanh Khâu Tây hoang lại sinh hạ thêm một người con gái thứ hai. Khi sinh ra đứa bé tím tái yếu ớt, suýt mất mạng cũng may được cứu kịp lúc nên mẹ tròn con vuông. “Chúc mừng Tây hoang Đế Quân có thêm tiểu nữ vương.” Đích thân được cô cô Bạch Thiển đặt tên:
“Đứa bé này, thật đáng yêu, mong rằng đứa bé lớn lên sẽ mạnh mẽ, vượt qua khó khắn thử thách, muôn phương khắp nơi, mọi điều như ý nguyện, Như Phương có được không Nhị ca? Con bé sẽ là tiểu đế cơ thứ hai sau khi Phượng Cửu thoái vị. Trong Bạch gia con bé hệt như muội, là một tiên thai tốt chắc hẳn khi tu luyện sẽ rất mau chóng mà không phải khổ luyện.”
Hồ Hậu (tức phu nhân cả Hồ Đế Bạch Chỉ mẫu thân Bạch Thiển) nói:
“Như Phương không thô tục lại hiền dịu, cốt cách như hoa, như cỏ đáng yêu. Rồi công bố với trăm tộc Bạch gia, gọi nó là Bạch Như Phương (con gái thứ hai của Bạch Dịch Đế Quân - anh trai của Bạch Thiển, tức là cháu gọi Bạch Thiển bằng cô cô. Đồng thời là tiểu nữ vương thứ hai của Thanh Khâu quốc. Nguyên dạng là Cửu Vĩ Hồ lông trắng tai đỏ duy nhất trong Tứ Hải Bát Hoang, thừa hưởng dòng máu kết hợp giữa Bạch hồ và Xích hồ) Phượng Cửu và Như Phương sẽ là chị em tốt."
"Thôi cũng muộn rồi, Bạch Chân (anh trai thứ tư của Bạch Thiển) mau ẵm Tiểu Phương đến cho Nhị ca con dỗ nó ngủ đi.”
7 vạn năm sau
“Thời gian thấm thoát đã 7 vạn năm trôi qua vạn vật thay đổi, Bạch Như Phương, người được ca tụng là đẹp nhất nhì thiên hạ. Tính tình trẻ con, ngây thơ, hiếu chiến, hay bày trò nghịch ngợm. Từ nhỏ, được gửi đến cho Bạch Thiển và Bạch Chân chăm sóc, được cả Thanh Khâu quốc yêu chiều hết mực. người làm cha cũng hết cách trị con bé Phượng Cửu này, ngày nào cũng xúi Như Phương đi hái vặt, leo cây, làm đủ thứ trò."
“Kìa Chiết Nhan thượng thần khéo đùa thật đấy, người làm cha phải có cách trị hai con bé này, bớt phá phách, thỉnh thoảng ham chơi mà quên mất mình đã đi đâu làm gì. Vào năm 300 tuổi Như Phương đi lạc lên Cửu Trùng Thiên, vào Thái Thần cung, cũng may Đế Quân không trách phạt.”
“Mọi người đang làm gì vậy, nói xấu bọn con sao?”
Giọng nói Như Phương vang lên, một giọng nói hiền dịu, trẻ con.
"Đâu có?
“Con tới xin cha đi dạo ngoài Thanh Khâu con sẽ không làm phiền tới hai người”
“Được rồi, đi sớm về sơm.”
“Dạ”
Nói rồi 2 chị em quay đầu chạy đi, để lại cha và Chiết Nhan thượng thần ngồi cạnh bờ sông vườn đào Thập Lý Đào Lâm.
"Phượng Cửu tỷ tỷ à, vừa nãy Đông Hoa Đế Quân đã cứu tỷ thoát khỏi Kim Nghê Thú đúng không? Vậy cái lắc chuông đó là Đế Quân cho tỷ hả?
“Cũng không hẳn là vậy, tỷ đã hoán đổi cho vị lão tiểu tiên canh chừng chuông đông hoàng bằng 1 cây sáo thần."
“Tỷ tỷ lợi hại thật đó, à mà tối nay còn phải dự sinh thần cô cô nữa chúng ta mau về sớm.”
“Biết rồi mà, tỷ đâu có quên.”
Nói rồi bọn họ chạy thật nhanh đi chơi.
Tới tối, tiểu Cửu và tiểu Phương hóa Nguyên dạng (hóa thành cửu vĩ hồ) chạy tới vườn đào mười dặm, bộ lông của 2 chị em giống nhau chỉ khác rằng nó ngược lại với nhau, người thì phần tai, cuối đuôi cũng đỏ, lông trắng hệt như cô cô, giữa chán có hình ba giọt nước, người lại phần tai, cuối đuôi màu trắng, lông đỏ giữa chán có hình hoa phượng vĩ…