Đêm đó Bạch Thiển đàn tỳ bà, Bạch Chân ngồi thiền, bỗng Phượng Cửu rơi từ đâu xuống bụp làm cô cô hết hồn, tiếp đó Như Phương cũng tiếp đất.

Bạch Chân nói:

"Trời ơi hai tiểu hồ ly về rồi sao?"

"Dạ, lần Tiểu Cửu và Tiểu Phương về đầy để chúc sinh thần cô cô. Chúc cô cô tiếp tục đứng đầu Tứ Hải Bát vạn vạn năm, cô cô nghe thấy những lời này có vui không?"

“Vui lắm”

“hihi…Cô cô vẫn như xưa luôn được kính trọng nhất”

Bạch Thiển cô cô vỗ đầu Phượng Cửu một cái liền biến thành tiểu hồ ly.

“Dám nói cô cô già, ta cho con làm tiểu hồ ly luôn. Cái lắc chân này cũng đẹp đó, con lén lẫy trộm nó ở đâu vậy?"

Vừa nói cô cô liền đi về Thập Lý Đào Lâm, Phượng cửu liền đuổi theo. Ở đây chỉ còn Như Phương và Bạch Chân, thật ra cô đã có suy nghĩ này lâu lắm rồi, hôm nay mới dám nói với tứ thúc, vì chỉ có tứ thúc mới giúp được cô:

“Tứ thúc à, con có chuyện này muốn nói với người, người phải giúp con đấy ạ.”

“Con nói đi, biết đâu ta lại giúp được.”

“Vài ngày tới con định sẽ xuống phàm trần lịch kiếp, để thử cảm giác đó ra sao, con sợ cha sẽ không cho phép nên con mới xin phép tứ thúc.”

“Trời ơi, tiểu nha đầu này, thôi được rồi chuyện này ta sẽ giúp con, nếu cha con có hỏi, ta sẽ nói nó đi ngao du khắp nơi thời gian nữa sẽ về được chưa?”

“Hihi…Đa tạ tứ thúc đã giúp con toại nguyện.”

(Ngày hôm sau)

“Phượng Cửu à, hôm qua muội xin tứ thúc được lịch kiếp rồi”

“Vậy còn cha thì sao?”

“Tứ thúc sẽ lo liệu, yên tâm.”

“Bây giờ đi chơi xíu rồi về nhé, tỷ về trước đây.”

Nói rồi Phượng Cửu chạy đi, để lại mình Như Phương, từ từ đi vào khu rừng hôm Phượng Cửu gặp nạn, trong đầu cô nghĩ: trong này gặp được Kim Nghê Thú đó thì sẽ thế nào, hình thù có đáng sợ không?

Vừa suy nghĩ, Kim Nghê Thú liền xuất hiện, cô chạy thoát bằng mọi pháp lực nhưng không được, đột nhiên cô nói với hắn:

"Ta sẽ nói với Bạch Thiển cô cô ngươi bặt nạt ta, ta sẽ nói với Tây hoang Bạch Dịch Đế Quân để các ngươi chết dưới tay của họ.''

‘’Ngươi dám sao, ngươi chỉ là con tiểu hồ ly thì làm gì được ta.''

Do mải nhìn con Kim Nghê thú sợ nó đuổi theo, lúc nhìn lên cô thấy mình suýt bay vào đá lớn mà chết, may rằng có người tới cứu cô. Kim Nghê thú chỉ thốt lên câu ‘’Đông Hoa Đế Quân'' rồi chạy đi vì sợ.

Ngã đau quá không đứng dậy được, người kia ra đỡ lấy cô thì cô mới đứng được. Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.

“Đông Hoa Đế Quân, chưa nghe bao giờ, có phải bước từ trong tranh ra không đây?”

‘’Sao nhìn không giống à?"

‘’Không"

Vừa đi Đế Quân vừa hỏi:

‘’Hôm qua cũng có người bị Kim Nghê Thú tấn công như cô vậy.''

‘’Hôm qua ngài cứu Bạch Phượng Cửu Thanh Khâu."

“Bạch Phượng Cửu? Cô là gì của cô ta, vừa này ta nghe cô nói là Bạch Thiên và Tây hoang Bạch Dịch Đế Quân, rốt cuộc cô có quan hệ gì với họ?”

“Bạch Phượng Cửu là tỷ tỷ của tôi, Tây hoang Bạch Dịch Đế Quân là cha của tôi, Bạch Thiển là cô cô của tôi. Còn tôi là Tiểu nữ vương Bạch Như Phương Thanh Khâu."

“Người của Bạch gia, lại sợ con Kim Nghê Thú đó, cô chưa thăng cấp lên thượng tiên à?”

“Hmm, dạ chưa. Tôi vẫn chỉ là tiểu tiên thôi.”

‘’Mà Đế Quân, ngài quen cô cô tôi sao?"

“Có duyên gặp vài lần. Cô cô ngươi và Thiên tộc hình như có duyên phận rất sâu đậm."

‘’Vậy sao, sao tôi chưa từng nghe cô cô nhắc tới vậy, cô cô hình như không muốn nhắc tới chuyện của Thiên tộc."

‘’Chẳng lẽ cô không biết, Chiết nhan thượng thần và Hồ đế giờ đang ở Thiên cung đòi công bằng cho cô cô hay sao?"

‘’Vậy hả."

Vừa nói Đế Quân quay đầu làm Tiểu Phương va phải.

 

Đế Quân quay người đi tiếp hỏi:

“Tiểu nữ vương Thanh Khâu, tiểu đế cơ”?

“Mọi người thường gọi tôi là Tiểu nữ vương còn Phượng Cửu là Tiểu điện hạ cho dễ phân biệt thôi, chứ thật ra tôi thấy 2 cái này cũng có nghĩa giống nhau, chúng tôi hơn nhau có 3 tuổi vai vế thực sự cũng không ai quan tâm. Nếu sau này Phượng Cửu tỷ tỷ thoái vị thì tôi sẽ được trao quyền thừa kế lại."

"Hmmm, nếu như Đế Quân đã cứu Như Phương vậy thì Như Phương phải báo đáp mới đúng.?''

‘’Không cần đâu."

‘’Hả, vậy không tốt đâu, cô cô thường dạy chúng tôi, nói thế gian này có nhân quả, có nhân nhất định phải có quả, có nợ nhất định phải trả."

“Hôm qua tỷ tỷ có cũng nói y chang như vậy đó, nhưng ta không cần.”

‘’Nếu ngài không cho tôi báo ân, tôi sẽ đi theo ngài."

"Tùy cô.''

Đế Quân liếc nhìn một cái rồi sau đó tiếp tục đi. Tới Côn Luân Hư, Như Phương vẫn theo sau. Đang đi thì suýt đụng trúng Đế Quân.

 

“Cô định theo ta đến khi nào đây hả?”

"Tôi…tôi nói sẽ báo ân mà''

‘’Ta mà cần cô báo ân sao?"

Như Phương ấp úng nói:

“Ơ..ơ..ờm.. Chiết Nhan nói, nợ người ta thì nhất định phải trả, nếu không trả ở đây thì..thì trả ở chỗ khác, cho nên sau khi tính đi tính lại, tôi thấy nên chủ động báo ân thì tốt hơn, vì như vậy tôi còn có thế chọn cách báo ân.”

Vừa đi Đế Quân vừa lùi về phía cô, nói:

“Vậy, cô định báo ân ta thế nào hả?”

“ừ..ừm Như Phương vẫn chưa nghĩa ra.”

Đế Quân nhìn cô rồi cười, nụ cười và cách nói chuyện nói lên con người thật lạnh lùng của Đế Quân, trong đầu cô nghĩ:" Tóc trắng bạch kim như này, chắc phải già lắm ta nên gọi là cụ Bông mới phải."

‘’Cô đang nghĩ cái gì ta đều biết hết đấy nhé.''

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play