QUỶ TÂN NƯƠNG CỦA TÔI

Chương 4: Quỷ đè


1 tháng

trướctiếp

Một người phụ nữ trung niên đỡ lấy bà, vỗ nhẹ sau lưng lão phu nhân, nhẹ giọng an ủi: "Lão phu nhân, người đừng lo lắng, điều gì nên đến ắt phải đến, con cháu tự có phúc của con cháu, người lo lắng cũng không có ích gì."

Mấy người chúng tôi ngây ngốc đứng yên, hoàn toàn không biết rốt cuộc lời hai người họ có ý nghĩa như thế nào, nhưng nhìn biểu hiện của họ là có thể biết họ không hề muốn tôi quay về.

Lão phu nhân ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa tôi và bà ấy rất gần, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn và vết đồi mồi trên gương mặt bà ấy khiến tôi hoảng sợ lùi lại một bước lớn.

Bà liếc nhìn tôi liền hỏi: "Đáng lẽ cha cháu phải nói với cháu rằng không được quay lại đây rồi chứ? Vì sao cháu lại quay về đây?"

Tôi nhìn người bà trước mặt, trong phút chốc không biết nên nói nguyên do là gì, nhưng tất cả chúng tôi đều biết rất rõ vì sao chúng tôi lại quay về, chính là vì tài sản của Minh gia.

Nhưng lý do như vậy, bất kể thế nào tôi cũng không thể nói ra được.

Phỉ Phỉ lập tức đỡ lời, cô tiến nhanh về phía trước, mỉm cười ngọt ngào, nũng nịu nói: "Bà nội ơi, là Minh Dương nhớ bà, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đến đây tìm bà, anh ấy muốn về hiếu thuận với bà đấy ạ."

Lời của Phỉ Phỉ khiến tôi cảm thấy thật hổ thẹn, hiếu Thuận? Tôi đây là bị tiền tài che mất lương tâm, ở thành phố không thể sống mà không có tiền, mới đến đây lừa ăn lừa uống, mơ tưởng đến tài sản thừa kế.

Bà nội nhìn tôi, trong đôi mắt đục ngầu u tối đó không có chút biểu hiện vui vẻ nào, chỉ lạnh nhạt nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh: "Dì Liên, dì dẫn họ đến phòng phía Tây ở đi, sau đó, nói với họ các quy tắc ở đây."

Nói xong, bà liền khó nhọc đứng lên, được Tiểu Phân chầm chậm dìu vào trong nội viện, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Oan nghiệt, lẽ nào đây chính là vận mệnh sao?"

Dì Liên dẫn chúng tôi đến phòng phía tây, trời cũng tối rồi, Đại Ngốc cũng không thể xuống núi nữa cho nên cũng ở cùng chúng tôi trong căn phòng phía tây.

Căn phòng phía tây tao nhã hơn tôi nghĩ, tranh chữ và đồ trang trí trong phòng đều rất phong nhã, nhưng Phỉ Phỉ lại chỉ nhìn vào bộ ấm tách trên bàn, thấp giọng nói với tôi: "Cái này nhất định là từ thời Minh."

Tôi hơi cau mày, ra hiệu với Phỉ Phỉ là dì Liên vẫn còn ở đây, đừng nói chuyện quá lộ liễu, nếu họ biết mục đích thực sự của lần trở về này, tôi nghĩ bà nội nhất định sẽ rất đau lòng.

Bà là bà nội của tôi cũng là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này, dù tôi có tham tiền nhưng ít nhiều gì cũng phải quan tâm đến cảm xúc của bà.

Phỉ Phỉ thấy tôi cố ý che giấu như vậy liền không nhịn nổi mà trừng mắt nhìn tôi, đồng thời liếc nhìn dì Liên: "Minh Dương, anh sợ cái gì? Bà ta chỉ là người hầu trong nhà, anh mới là chủ nhân tương lai của nơi này."

Không ngờ Phỉ Phỉ lại có thể nói những lời thẳng thắn như vậy, tôi lập tức nhìn dì Liên, muốn xin lỗi dì ấy, nhưng thái độ của dì Liên lại vô cùng bình tĩnh, đồng thời nói sẽ dẫn Phỉ Phỉ đến một căn phòng khác.

Nghe được lời đó, Phỉ Phỉ liền ôm lấy cánh tay tôi, nói với dì Liên cô ấy là bạn gái tôi, tôi ở đâu thì cô ấy ở đấy.

Dì Liên cười lạnh, tôi nghĩ ở những nơi càng hẻo lánh thì những phong tục tập quán ở đó càng bảo thủ, dì Liên thấy tôi và Phỉ Phỉ chưa kết hôn nên không nên ở chung với nhau cũng là chuyện thường.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Phỉ Phỉ ra, nói với cô ấy rằng chúng tôi nên nhập gia tùy tục, Phỉ Phỉ nũng nịu với tôi một hồi nhưng chẳng mảy may có tác dụng gì, mới không cam lòng đi theo dì Liên ra ngoài.

Tối nay, mỗi người chúng tôi đều ở riêng một phòng, căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một người, không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng nhìn vào căn phòng này, tôi lại có cảm giác mình đã từng thấy qua ở đâu, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại không có bằng chứng nào để nói cả.

Tôi nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, cũng không để tâm để việc đánh răng rửa mặt gì cả mà ngay lập tức nhảy lên giường ngủ liền một giấc dài. Mặc dù chiếc giường này làm bằng gỗ nhưng lại khá thấp và có đệm lót, cho nên khi nằm trên giường tôi thật sự có cảm giác nâng nâng, như thế cả người đều đang bay lên vậy.

Nhưng điều tôi không ngờ đến là bóng ma quỷ quái đó lại đột nhiên đến như đã hẹn, dường như cô ta đang theo dõi tôi từ căn hộ cho đến nơi này. "Hứa Diệp, anh đã về rồi đấy à? Anh đến tìm em có phải không?" Người phụ nữ đó vươn bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, gương mặt mang nụ cười rạng rỡ nhưng mắt vẫn còn ngấn lệ.

Tôi vốn vẫn muốn thoát ra, vì theo kinh nghiệm của chuyện lần trước thì tôi tin rằng nữ quỷ này đang muốn hại tôi, nhưng tôi lại hoàn toàn không nỡ đẩy cô ta ra, chỉ để mặc cô ta ôm lấy tôi mà khóc nức nở.

Nghe cô ta nhẹ nhàng gọi tôi là Hứa Diệp, tôi tỉnh giấc hai lần trong đêm, muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không thể nào cử động được như thế tôi đang bị một hòn đá nặng đè lên.

Trong đầu tôi lập tức lóe lên ngay hai chữ "quỷ đè", rõ ràng chuyện này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết kinh dị, thế nhưng ngay lúc này đây, tôi lại có thể cảm nhận cảm giác này một cách vô cùng chân thật.

Dù tôi có cố gắng giãy giụa như thế nào cũng đều vô ích, cuối cùng tôi chỉ có thể bỏ cuộc, nhắm mắt lại lại thấy người phụ nữ xinh đẹp như hoa đó nhìn tôi mỉm cười.

Ngày hôm sau, tôi ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời đã lên cao, sau đó bọn Tôn Tử muốn đi dạo quanh làng nên mới sang gọi tôi dậy, hỏi tôi có muốn cùng họ đi ra ngoài không.

Tôi khó nhọc từ trên giường ngồi dậy, Tôn Tử nhìn tôi liền sững người, sau đó cậu ấy chỉ vào tôi cười to: "Tên nhóc nhà cậu bị làm sao thế? Sao cậu có thể ngủ đến nỗi hai cặp mắt gấu trúc vậy chứ?"

Tôn Tử nhìn xung quanh rồi hỏi tôi có phải lại bị "quỷ" dọa rồi không, nói xong còn đưa tôi xem tấm ảnh tôi ngồi bệt dưới đất khi cậu ấy đến nhà tôi ngày hôm đó.

Tôi đẩy điện thoại của Tôn Tử ra, khó chịu hỏi cậu ta bị làm sao vậy, mới sáng sớm đã đi quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Tôn tử giơ hai ngón tay ra: "Đã 12 giờ trưa rồi, cậu còn dám nói là sáng sớm? Nhanh chóng sửa soạn đi, Thuận Tử sắp xuống núi rồi, chúng ta sẽ cùng anh ấy xuống đó đi chơi một chuyến.

Trương Kiến Nam đã mang quần áo đến cho tôi, có vẻ như những người này khá hào hứng khi đến nơi hoang vu hẻo lánh này, ngay cả Phỉ Phỉ cũng thúc giục tôi nhanh lên.

Lúc đầu tôi vẫn nghĩ bọn họ chỉ hiếu kỳ với vùng đất mới lạ này, nhưng sau khi xuống núi rồi mới biết, hóa ra nguyên nhân là do điện thoại không có sóng, bọn họ lại không muốn ngồi ngây ngốc trong viện tử cả ngày nên mới muốn xuống núi chơi.

Trương Kiến Nam đặt tay lên vai tôi, vui vẻ nói, Đại Ngốc nói với họ rằng trong thôn có quán rượu bán toàn rượu quý lâu năm. Trương Kiến Nam là phú nhị đại, lúc ở trong thành phố suốt ngày đến những nơi đó ăn chơi hưởng lạc nên rất nghiện rượu.

Bạn có thể bảo cậu ta không uống nước, nhưng tuyệt đối không thể bắt cậu không uống rượu được.

Chúng tôi cùng Đại Ngốc đi từ sườn núi xuống, xuống núi dễ hơn lên núi rất nhiều, tất cả mọi người đều rất hào hứng, Đại Ngốc liền trở thành hướng dẫn viên của chúng tôi.

Anh ấy đưa chúng tôi đến một quán rượu nhỏ theo yêu cầu của Trương Kiến Nam, mộng tưởng đẹp như thế nhưng thực tế lại rất phũ phàng.

Nhìn quán rượu rách nát trước mặt, nụ cười trên gương mặt Trương Kiến Nam đã biến mất tăm, Phỉ Phỉ và Tôn Tử cũng cảm thấy không hứng thú.

Mọi người đang chuẩn bị rời đi nơi khác, đột nhiên Trương Kiến Nam lại nhanh chân bước vào trong.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, phải biết rằng cái tên này cực kỳ ưa sạch sẽ, làm sao cậu ta có thể bước chân vào cái nơi tồi tàn bẩn thỉu như vậy chứ.

Khi chúng tôi bước chân lên tấm ván, nó liền phát ra âm thanh "cọt kẹt, cọt kẹt", nhưng rất nhanh chúng tôi đều biết lý do.

Sau khi Trương Kiến Nam bước vào liền đi thẳng đến quầy rượu, đứng phía trước tủ rượu là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, có thân hình đầy đặn và gương mặt xinh đẹp như hoa.

Trương Kiến Nam nhìn chằm chằm vào thân hình căng đầy của người phụ nữ đó, một lúc lâu cũng không rời mắt.

Cậu ấy cứ nhìn chòng chọc vào người khác một cách rõ ràng như vậy khiến tôi không nhịn được mà nhắc nhở Trương Kiến Nam. Cậu ấy hoàn hồn lại nhìn người phụ nữ kia rồi cười hề hề, nhìn còn khờ khạo hơn cả Đại Ngốc, xem ra nhìn phụ nữ đẹp cũng đủ say rồi.

Người phụ nữ kia rất điềm tĩnh, cô ta nhướng đôi mắt phượng mày ngài lên một cách quyến rũ, rồi mỉm cười đưa ra danh sách rượu cho chúng tôi.

"Tất cả các loại rượu trong quán của chúng tôi đều có trên đó, các anh có thể xem nếu thích." Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, Trương Kiến Nam nhìn cũng không thèm nhìn, đã nói lấy mỗi loại một ít.

Chúng tôi lần lượt nuốt nước bọt, mỗi loại một ít sao? Rượu trên kệ này đều là rượu tự ủ tại nhà, sau khi uống vào chắc chắn sẽ vật dữ lắm, tửu lượng của Trương Kiến Nam có giỏi đến mấy cũng sẽ say thôi.

Không đợi chúng tôi nói câu nào, Trương Kiến Nam đã nắm chặt lấy tay người phụ nữ kia: "Người đẹp, em tên là gì?"

Người phụ nữ đó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Trương Kiến Nam, mỉm cười dịu dàng nói: "Tôi là bà chủ của nơi này, tên Lưu Mị Nhi, anh có thể gọi tôi là Mị Nhi."

"Mị Nhi? Quả nhiên là tên đẹp như người." Trương Kiến Nam đã hoàn toàn bị Lưu Mị Nhi này thu phục, không chỉ gọi rất nhiều đồ ăn thức uống, mà còn để Lưu Mị Nhi ăn cùng chúng tôi.

Lưu Mị Nhi thấy Trương Kiến Nam hào phóng như vậy tự nhiên cũng rất nể mặt cậu ta mà ngồi xuống cùng chúng tôi, nhưng khi cô ta ngồi xuống, sắc mặt của Đại Ngốc bỗng trở nên không tốt lắm.

Phỉ Phỉ cũng có chút khó chịu, cô ấy luôn có thái độ thù địch với những người đẹp hơn mình, Lưu Mị Nhi này không chỉ xinh đẹp hơn Phỉ Phỉ, trên người cô ta còn có một khí chất rất quyến rũ.

Đây là điều khiến Phỉ Phỉ cảm thấy phát điên nhất, ngồi ở bên cạnh cô ta, Phỉ Phỉ đang từ "công chúa" lập tức biến thành "nô tì".

Thấy Phỉ Phỉ không vui, tôi cũng nhiều lần ra hiệu cho Trương Kiến Nam rời đi, nhưng tên nhóc này nhất định không đi, sau cùng cậu ta chỉ nói với chúng tôi: "Các cậu đi tham quan trước đi, một lát nữa rồi quay lại đón tôi sau."

Trương Kiến Nam cười hì hì, thậm chí còn không thèm nhìn chúng tôi, mấy ngày trước Phỉ Phỉ còn được cậu ta nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ đã không còn chút phân lượng nào.

Phỉ Phỉ quay đầu đứng dậy rời đi không chút do dự, ba người chúng tôi cũng ngay lập tức đi theo sau, nếu như lạc nhau ở nơi xa lại này thì không tốt lắm.

Vì thế Phỉ Phỉ cũng không đi quá xa. Mấy người chúng tôi cùng nhau đi đến khu chợ náo nhiệt nhất trong làng, sau đó đi đến bờ sông, phong cảnh ở đây rất đẹp, chỉ là không có quá nhiều chỗ để chơi.

Nếu ai có ý định đến đây để tu dưỡng bản thân thì chắc chắn đã đến đúng nơi rồi, nhưng chúng tôi còn chưa đạt đến trình độ đó, cho nên mới đi chưa được hai tiếng đồng hồ đã cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Đại Ngốc nhìn mặt trời liền giục chúng tôi quay về sớm, đường núi này không dễ đi, trời tối lại càng khó đi hơn nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp