QUỶ TÂN NƯƠNG CỦA TÔI

Chương 5: Sự mất tích kỳ lạ


1 tháng

trướctiếp

Chúng tôi cảm thấy lời của Đại Ngốc rất có lý, hôm nay nhà Đại Ngốc có việc nên không thể đưa chúng tôi quay lại được, chúng tôi đành phải tự mình lên núi.

Mọi người nghĩ sau khi gọi Trương Kiến Nam là có thể quay về như lúc đầu, nhưng khi chúng tôi đến quán rượu lại phát hiện Trương Kiến Nam đã biến mất.

Cô chủ quán vẫn nở nụ cười quyến rũ nhìn chúng tôi, chúng tôi bước tới hỏi Trương Kiến Nam đã đi đâu rồi, cô chủ chỉ cười nhẹ nói sau khi khách đến uống rượu trả tiền xong thì họ muốn đi đâu cô ta cũng không có quyền hỏi đến.

Mặc dù nói vậy nhưng nhìn bộ dạng như sói đói của Trương Kiến Nam lúc nãy, sao có thể nhanh chóng bỏ đi nhanh như vậy? Hơn nữa không phải đã nói ở đây đợi chúng tôi quay lại gọi cậu ấy sao?

Trương Kiến Nam cũng không quen thuộc ngôi làng này, cậu ta căn bản không có lý do để rời khỏi quán rượu, nhưng quán rượu này chỉ rộng cỡ lòng bàn tay, chỉ cần nhìn sơ qua là đã có thể thấy được Trương Kiến Nam hoàn toàn không có ở đây.

Đại Ngốc nhìn chằm chằm bà chủ quán rượu một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi: "Bà chủ, anh bạn vừa nãy thật sự đã đi rồi à?"

Bà chủ nghe Đại ngốc hỏi vậy cũng không tức giận, mỉm cười xán lạn gật nhẹ đầu, nói đã đi được hơn nửa tiếng rồi, trước khi rời đi còn nói muốn đi tìm chúng tôi.

Tôi nghĩ là bà chủ quán căn bản không nói dối, thôn Minh Hà này không lớn lắm, nếu tất cả chúng tôi đều đi tìm, nói không chừng sẽ nhanh chóng tìm được cậu ấy.

Nhưng tôi thấy rất kỳ lạ, cảm giác ánh mắt của Đại Ngốc khi nhìn bà chủ quán không bình thường chút nào. Ngay khi ra khỏi quán rượu, tôi đã kéo Đại Ngốc sang một bên, thậm chí còn gọi anh ta là anh Thuận Tử, rồi hỏi anh ta xem bà chủ quán này có vấn đề gì không.

Đại Ngốc nghe thấy tôi hỏi liền lắc đầu không nói gì cả, khi tôi đang định truy hỏi thì Phỉ Phỉ lại có chút mất kiên nhẫn cắt ngang lời tôi.

"Trời sắp tối rồi, anh với anh ta còn thì thầm to nhỏ cái gì vậy? Mau tìm Kiến Nam đi." Phỉ Phỉ nói xong liền xoay cơ thể nóng bỏng của mình đi về phía trước.

Khi gặp dân làng, Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra đưa ảnh của Trương Kiến Nam, rồi dùng thái độ trịch thượng hỏi họ có từng nhìn thấy Trương Kiến Nam chưa.

Thôn Minh Hà to như vậy gần như đã bị chúng tôi lật tung lên, nhưng chúng tôi lại không thể tìm thấy bóng dáng Trương Kiến Nam, điều này khiến tất cả chúng tôi đều cảm thấy rất hoang mang.

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành, nhưng lại nói: "Mọi người đừng lo lắng, có lẽ tên nhóc Kiến Nam đó không tìm được chúng ta nên đã tự mình quay về ngủ rồi."

Nghe tôi nói như vậy, gương mặt Phỉ Phỉ và Tôn Tử cũng dịu đi, Đại ngốc gật đầu nói cũng có thể là như vậy, nhưng bây giờ trời cũng sắp tối, mấy người chúng tôi lên núi cũng không an toàn, thế nên Đại ngốc cho chúng tôi ở nhờ nhà anh ta một đêm.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi, chúng tôi cảm ơn Đại ngốc rồi đi theo anh ta, chưa đầy mười phút đã đến trước một ngôi nhà tranh vách đất.

Căn nhà này còn dột nát hơn những ngôi nhà khác trong làng, Đại ngốc gãi đầu ngượng ngùng nói với chúng tôi tối nay nghỉ lại đây một đêm, ngày mai sẽ đưa chúng tôi lên núi.

"Tối nay anh không ở đây sao?" Tôn tử nhìn Đại ngốc hỏi.

Đại Ngốc gật đầu, nói với chúng tôi tối nay có chút việc bận, anh ấy cũng không nói là việc gì nên chúng tôi cũng không truy hỏi đến cùng.

Nhìn quanh căn phòng đổ nát, tôi tự hỏi đêm nay ba người ngủ một phòng như thế nào đây?

Đại ngốc đưa cho chúng tôi một cái chăn làm bằng da thú, đốt nến xong liền đi ra ngoài, ba chúng tôi nằm trên một chiếc giường nhỏ, tôi nằm ở giữa, Phỉ Phỉ và Tôn Tử nằm hai bên.

Gương mặt Tôn Tử đầy vẻ suy tư, mấy lần cậu ta quay đầu lại muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng lại thôi. Tôi hỏi Tôn Tử thì cậu ấy cũng không muốn nói, dường như trong lòng cậu ấy muốn che giấu điều gì đó.

Thực ra, trong lòng tôi cũng che giấu nhiều điều.

Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Phỉ Phỉ hôm nay, tôi dường như chắc chắn hơn về suy đoán trước đây của mình.

Tôi không muốn nói với Tôn Tử về chuyện đáng xấu hổ này, tôi muốn đợi sau khi từ thôn Minh Hà về sẽ nói chuyện rõ ràng với Phỉ Phỉ. Nếu cô ấy thực sự không muốn cùng tôi vượt qua, tốt thôi, cô ấy có thể đi cùng Trương Kiến Nam.

Nghĩ đến đây lòng tôi bỗng thấy chua xót, nhắm mắt lại thở nhẹ, tôi có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh trong không khí. Mấy người chúng tôi đều chưa ăn gì nên bụng bắt đầu kêu lên.

Nhưng căn nhà này chỉ có bốn bức tường, tôi cũng lười đứng dậy tìm gì ăn, đoán chắc cũng không tìm được gì.

"Két két két"

Có tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên của tôi là Đại Ngốc đã quay lại, vậy thì tôi có thể cùng anh ấy ăn gì đó.

Thế nên, tôi bật dậy khỏi giườn rồi đi nhanh về phía cửa, nhưng khi tôi mở cửa ra, bên ngoài lại không có gì?

Gió lạnh vẫn thổi vù vù, tôi đoán đó là tiếng động gió đẩy cửa nên tôi chán nản quay lại chuẩn bị đi về giường, nhưng khi quay người lại, tôi ngạc nhiên phát hiện căn nhà dột nát ban đầu đã biến thành hiên nhà tao nhã xinh đẹp, giống như nơi tôi từng ở trên núi.

Tôi nhanh chóng dụi mắt, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại là quỷ nữ áo đỏ đó sao?

"Hứa Diệp, họ thật sự đồng ý sao? Em hoàn toàn không xứng với anh." Người nói câu này là quỷ nữ áo đỏ tôi từng gặp trước đây, cô ấy đang nhìn một người đàn ông quay lưng về phía tôi với vẻ trìu mến.

Người đàn ông đó gật đầu với cô ta, nhẹ giọng nói: "Thanh Thanh, đừng lo lắng, mẹ anh đã đồng ý rồi, hơn nữa, phía Bội Như nhất định cũng không có vấn đề gì đâu, em đang mang thai đứa con của anh, tất nhiên anh phải cho em danh phận."

Nói xong, hai người họ liền ôm lấy nhau.

Hứa Diệp?

Trước giờ quỷ nữ tên Thanh Thanh này cứ luôn miệng gọi tôi là Hứa Diệp, hóa ra cô ấy thật sự có một người bạn trai tên Hứa Diệp sao?

Khi tôi đang sững sờ, cảnh tượng trước mắt tôi lại thay đổi. Lúc này, toàn thân Thanh Thanh bê bết máu, cô đang bò lê lết trên mặt đất, bên kia, một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ bằng lụa màu oải hương đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, hằn học nói: "Mộ Thanh Thanh, con tiện nhân này, ta đã đọc bức thư mà lão gia viết cho ngươi, ngươi muốn dùng đôi mắt đẫm lệ này dụ dỗ lão gia sao? Người đâu, móc ra cho ta."

Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Mộ Thanh Thanh một cách hằn hộc, trong miệng tuôn ra những lời lẽ đáng sợ, hai người hầu chạy tới đè Mộ Thanh Thanh xuống khiến Mộ Thanh Thanh không thể chạy thoát ra được.

Người phụ nữ trung niên đưa cây kéo đã chuẩn bị sẵn cho người hầu, người đó đâm lưỡi kéo sắc bén vào mắt Mộ Thanh Thanh.

Tôi nhắm chặt mắt lại nhưng hai hàng lệ vẫn tuôn rơi, không ngờ người đàn bà trông quý phái, sang trọng này lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy.

"Hứa Diệp, Hứa Diệp cứu em, Hứa Diệp!!!!"

"Thanh Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh?" Tôi ngồi bật dậy, thấy trời đã tờ mờ sáng, lúc này tôi mới phát hiện mình đang ngồi trong sân nhà Đại Ngốc.

Tôi nuốt nước bọt, tim đập liên tục, lúc đầu tôi còn có chút sợ hãi với quỷ nữ đó, nhưng bây giờ tôi lại vô cùng đồng cảm với cô ấy.

Trước khi chết cô ấy đã phải chịu sự tra tấn dã man như vậy, nhưng cô ấy bị người ta hại chết thì tìm tôi làm gì? Tại sao không đi trả thù mà cứ quấy rầy tôi?

Tôi ngồi trên đất liên tục suy nghĩ về chuyện này, lại không thể nghĩ ra được lý do nào cả.

"Kẽo kẹt"

Tiếng Đại ngốc đẩy cửa ra vang lên, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy. Đại Ngốc thấy tôi đang ngồi trên đất liền hỏi tôi làm gì vậy.

Tôi cười cười đứng dậy như không có chuyện gì, chỉ nói tầng tôi đang tìm đồ, nói xong liền hỏi Đại Ngốc xem gần đây có chỗ nào bán đồ ăn sáng không, tôi đói quá rồi.

"Có, anh dẫn chú đi." Đại Ngốc nói to, Tôn Tử và Phỉ Phỉ vốn ở trong phòng cũng bước ra.

Tóc Phỉ Phỉ có chút bù xù, quần áo cũng hơi xộc xệch, nhưng lúc đó tôi không để tâm lắm.

Cả ba chúng tôi đi theo Đại Ngốc đến một quán ăn gần đó ăn vài cái bánh bao hấp xong, sau đó chúng tôi tạm biệt Đại Ngốc rồi leo lên sườn núi.

Lúc này đang là giữa ban ngày nhưng Minh trạch vẫn rất âm u, trên mái nhà đầy quạ bay lượn, tiếng kêu "quác quác" khiến người nghe tâm tư bấn loạn.

Không đợi tôi gõ cửa, Tiểu Phân đã bước ra, trên tay cô gái còn cầm một chiếc túi, không biết trong túi đựng thứ gì mà tỏa ra một mùi hôi thối.

Phỉ Phỉ cau mày kinh tởm nhìn Tiểu Phân:" Đây là cái gì?"

"Đây, đây, đây là thức ăn bị thiu, trong nhà không có nuôi gia cầm cho nên đem vứt đi." Tiểu Phân nói xong liền đi tới cách đó không xa ném đồ xuống.

Rồi quay lại dẫn chúng tôi vào trong, cô ấy nói tối qua chúng tôi không về nên lão phu nhân rất lo lắng.

Cô ấy vừa nói vừa dẫn chúng tôi vào nội viện.

"Tiểu Phân, Kiến Nam có quay lại không?" Tôi liền hỏi Tiểu Phân nhưng cô ấy lại ngây người không hiểu gì.

Tôi diễn tả: "Chính là anh chàng đẹp trai hôm qua đến cùng với tôi, mái tóc vuốt ngược trông rất đẹp trai ấy, cậu ấy vẫn chưa quay về sao?"

Tiểu Phân lắc đầu, nói sau khi Trương Kiến Nam đi cùng tôi thì không quay lại nữa, nghe xong câu trả lời, lòng tôi chợt chùng xuống.

Trong lúc nói chuyện Tiểu Phân đã dẫn chúng tôi vào viện tử, đây là lần đầu tiên tôi đến viện tử này, nhưng lại có cảm giác mình đã đến đây rất nhiều lần, thậm chí khi nhìn vào cánh cửa gỗ trước mặt tôi liền biết đó là nơi lão phu nhân ở, cảm giác này khiến tôi rất bất an.

"Cốc cốc cốc" Tiểu Phân nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ, một đôi mắt đen xì bỗng xuất hiện khiến tôi giật mình, sau đó dì Liên liền mở cửa cho chúng tôi vào.

Căn phòng này quá tối, tối đến mức ban ngày vẫn phải thấp nến, nhìn qua tấm rèm, tôi nhìn thấy bà nội đang quỳ trước tượng Phật lẩm bẩm điều gì đó.

Dì Liên vén rèm châu sang một bên, ngồi xổm xuống nói gì đó bên tai bà, rồi mới từ từ đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau tôi ra ngoài.

Tôi cũng quay người định đi, nhưng đã bị bà gọi lại, giọng bà khàn khàn khiến người nghe cảm thấy có chút khó chịu, giống như bà đang bị vỡ giọng vậy.

Phỉ Phỉ nháy mắt với tôi, thì thầm "Biểu hiện cho tốt." Nhìn thấy cô ấy như vậy, cô dường như không hề lo lắng về sự sống chết của Trương Kiến Nam.

Tôi hiểu rõ trong lòng Phỉ Phỉ đang nghĩ gì, mục đích chuyến đi này là tiền, vì vậy tôi phải tỏ thái độ ngoan ngoãn hiếu thảo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp