QUỶ TÂN NƯƠNG CỦA TÔI

Chương 3: Minh Trạch cổ quái


1 tháng

trướctiếp

Không gian nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng các hành khách khác lại mang theo gà vịt gia cầm lên xe khiến không khí trong xe rất hỗn tạp. Thậm chí, tôi còn không dám hít thở sâu, sợ sẽ nôn hết ra ngoài.

Còn Phỉ Phỉ, cô ấy vốn là một cô gái nhỏ đáng yêu, vừa ngửi thấy mùi khó chịu này là cảm thấy buồn nôn, nên đã dùng nước thấm ướt khăn giấy rồi bịt mũi lại, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

Một gã ngốc to xác ngồi bên phải chúng tôi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài trắng nõn của Phỉ Phỉ, không ngừng soi mới đến mức nước miếng cũng chảy ra rồi.

Tôi trừng mắt khó chịu nhìn người đàn ông kia, anh ta mới thu ánh mắt lại. Có lẽ gã ngốc to xác này là dân miền núi chính gốc, chắc là từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy phụ nữ ăn mặc như vậy.

Sau khi bị tôi nhìn chằm chằm, anh ta thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn tôi cười ngốc nghếch, điều này khiến tôi vừa bực tức lại vừa buồn cười, cuối cùng tôi dứt khoát không nhìn anh ta nữa, ai làm việc nấy, tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi game.

Nhưng khi mở điện thoại lên mới phát hiện, sao điện thoại lại không có tín hiệu rồi?

Tôi bấm khởi động lại điện thoại xem thử, kết quả vẫn là không có tín hiệu, trong lòng liền cảm thấy buồn bực, chuyện này là thế nào đây?

Một chút sóng cũng không có như vậy thì cũng quá khoa trương rồi, không phải trước đó trên TV đã nói nông thôn bây giờ phát triển rất nhanh sao? Nhưng căn cứ theo tình hình hiện tại, tôi nghĩ nó vẫn là nơi hoang vu hẻo lánh như xưa mà thôi.

Ngay cả sóng điện thoại còn không có thì có thể tốt hơn ở chỗ nào chứ, hơn nữa chiếc xe cứ lắc lư trên đường nãy giờ chắc chắn là do điều kiện đường xá quá tệ.

Phỉ Phỉ ngồi bên người tôi sợ hãi nhíu chặt chân mày, gương mặt lộ ra vẻ vô cùng khó chịu, làu bàu hỏi: "Anh yêu, gia đình anh thật sự là thế gia vọng tộc sao?"

Không chỉ cô ấy nghi ngờ mà ngay cả bản thân tôi cũng có chút nghi ngờ, tôi theo cha vào thành phố từ khi còn rất nhỏ, đối với thôn Minh Hà, tôi hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào cả.

Cho nên khi Phỉ Phỉ hỏi tôi điều này, tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói đại khái là một gia đình giàu có trong thôn.

Phỉ Phỉ nghe xong liền thất vọng quay đầu đi rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, Tôn Tử và Trương Kiến Nam cũng dựa lưng vào ghế như đang ngủ.

Mà tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lại càng cảm thấy khung cảnh ngày càng trở nên hoang vắng, trong lòng bắt đầu thấy bất an, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bối rối không thể giải thích được.

Tôi không biết vì sao cha lại không cho tôi quay về, hay là có điều gì đó khiến ông lo lắng.

Chiếc xe khách cũ nát chạy trên đường núi lầy lội suốt năm tiếng đồng hồ, khi chúng tôi đến thôn Minh Hà thì trời cũng đã tối rồi, mà điều tồi tệ hơn là tất cả các căn nhà đều đóng cửa, không tìm được ai để hỏi đường.

"Minh Dương, nếu anh nói với em là quê của anh như thế này thì có đánh chết em cũng không đến cái nơi quỷ quái này đâu, danh gia vọng tộc cái gì chứ?" Phỉ Phỉ ngồi lên phiến đá bên đường, bắt đầu oán trách.

Tôi thực sự là bị oan mà, người muốn đến chỗ này đâu phải là tôi, rõ ràng là Phỉ Phỉ nhất quyết muốn đến, tôi chỉ là đi cùng cô ấy thôi.

Giờ thì hay rồi, Phỉ Phỉ lại nói như thế, như thế tôi cố tình khoe mẽ lừa họ đến đây vậy.

"Các cậu là người vùng khác đến à?" Sau lưng chúng tôi bỗng vang lên một giọng nói ngốc nghếch, chúng tôi quay đầu lại xem, đây không phải là tên ngốc to xác đã nhìn trộm Phỉ Phỉ khi ở trên xe sao?

Hóa ra, tên ngốc to xác này cũng là người của thôn Minh Hà, vậy thì dễ hơn rồi.

Tôn Tử quan sát tên ngốc to xác, mỉm cười hỏi anh ta:" Người anh em, cậu có biết đường nào đi đến số 144 thôn Minh Hà không?"

Tên ngốc to xác sau khi nghe Tôn Tử hỏi liền nhìn chúng tôi, hỏi chúng tôi đến thôn Minh Hà làm cái gì. Tôn Tử liền nhẹ nhàng đẩy tôi đến trước mặt tên ngốc to xác kia, nói tôi là cháu trai của nhà họ Minh, quay về gặp bà nội.

Tên ngốc to xác kinh ngạc nhìn tôi, hồi lâu cũng không nói lời nào, cứ nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó hỏi tôi có phải là Minh Dương không. Chuyện gì vậy, tên ngốc to xác này lại có thể biết được tên tôi, chẳng lẽ anh ta biết tôi? Nhưng tôi không có chút ấn tượng nào với anh ta hết.

Thấy tôi còn chưa hết ngây người, tên ngốc vỗ vai tôi, vẻ ngạc nhiên trên gương mặt đã biến thành vui mừng.

"Dương Minh, tôi là Thuận Tử, anh Thuận Tử của cậu đây, lúc nhỏ tôi thường dẫn cậu đi chơi đấy." Tên ngốc kích động nắm lấy tay tôi, vui vẻ kể về quá khứ.

Nhưng ký ức của tôi hoàn toàn trống không, không có nửa điểm giao hòa. Theo lý mà nói, tôi rời khỏi đây khi đã năm tuổi, ít nhiều vẫn phải có chút ký ức.

Tên ngốc không đợi tôi nhớ lại điều gì, đã nhiệt tình kéo tôi đến Minh trạch.

Cả bọn chúng tôi đi theo sau anh ta, nhưng anh ta đi quá nhanh, vài người trong chúng tôi đã mệt đứt hơi tai, thực sự có chút chịu không nổi.

Ngay khi chúng tôi nghĩ rằng sắp đến đó rồi, lại phát hiện phía trước là một ngọn núi, còn cả bọn chúng tôi đang đứng ở chân núi. Tên ngốc lại không có ý muốn dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tôi cuối cùng cũng không chịu được nữa, gọi tên ngốc dừng lại: "Tên ngốc, không phải, Thuận Tử, anh đang đưa chúng tôi đi đâu vậy? Đã khuya thế này rồi, anh đưa chúng tôi lên núi làm gì?"

Tên ngốc sững người nhìn tôi: "Minh Dương à, cậu quên rồi sao, Minh trạch của chúng ta nằm ở giữa núi mà."

"Cái gì?" Tôi cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra, đúng là một trò đùa xuyên lục địa mà, vậy mà lại ở giữa núi.

Điều này thật sự quá kỳ quái, không phải các danh gia vọng tộc đều ở khu vực đắc địa nhất trong thôn sao? Tại sao lại xây dựng giữa núi cơ chứ, không muốn chúng tôi sống nữa sao.

Phỉ Phỉ lập tức bỏ cuộc khi nghe thấy tên ngốc nói như vậy, cô ấy không chút do dự ném chiếc ba lô nhỏ duy nhất trên người vào người tôi, nói cái gì mà không tình nguyện bước thêm bước nào nữa.

Đại ngốc nhìn Phỉ Phỉ, liền đề nghị cõng cô ấy lên núi.

Mặc dù tôi không phải là người cổ hủ, nhưng váy của Phỉ Phỉ quá ngắn, tay của đại ngốc nhất định sẽ chạm vào đùi của cô ấy.

Dù sao thì tôi cũng là bạn trai của Phỉ Phỉ, có cõng cũng là do tôi cõng, tôi ngồi xổm xuống vỗ lưng của mình khiến Phỉ Phỉ sợ hãi không dám đứng dậy.

Phỉ Phỉ thấy vậy liền mím môi cười leo lên lưng tôi, mà khi tôi vừa định đứng dậy lại bị sức nặng của cô ấy đè xuống khiến tôi không thể đứng lên được.

Thật sự quá mất mặt mà, nhưng không thể để người khác thấy được, tôi đành nghiến răng nghiến lợi đứng thẳng người dậy nhưng đi chưa được hai bước đã lảo đảo ngã nhào xuống.

Phỉ Phỉ cũng ngã xuống đất, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là đầu gối của cô ấy bị trầy.

Phỉ Phỉ vốn đã khó chịu trong lòng, lúc này liền trở nên tức giận, tôi đưa tay muốn đỡ cô ấy dậy, nhưng cô ấy lại mắng nhiếc bảo tôi tránh ra.

Tôn Tử thấy vậy liền lập tức bước tới chỗ tôi, nói: "Minh Dương à, hay là để tôi cõng Phỉ Phỉ cho, sức khỏe của tôi tốt hơn."

Từ nhỏ Tôn Tử đã học võ, hồi còn học trung học đã từng giành giải vô định võ thuật thành phố, sức khỏe cũng không cần phải nói.

Cậu ấy lại là anh em tốt của tôi nên tôi liền đồng ý ngay, một tay của đại ngốc đỡ tôi dậy, một tay kéo Trương Kiến Nam đi nhanh về phía trước, còn Tôn Tử cõng Phỉ Phỉ đi sau chúng tôi.

Cả nhóm chúng tôi đi bộ hơn một tiếng đồng hồ nữa cuối cùng cũng đến được giữa núi. Trời ạ, ở đây thật sự có một dinh thự cổ, rường cột chạm trổ trông rất khí thế.

Chỉ là dưới ánh trăng, nhìn tối âm u đến đáng sợ, nhất là hai chiếc đèn lồng màu trắng treo trước cửa, khiến toàn thân tôi đều nổi hết da gà.

Đại ngốc dùng lực đập mạnh cửa, một lúc sau, một cô bé nhỏ hơn mười bảy tuổi bước ra mở cửa. Cái được gọi là mở cửa này thật ra chỉ là hé ra một khe hở nhỏ.

Cô bé lộ nửa gương mặt qua khe cửa, trông thấy đại ngốc ở bên ngoài mới mở toàn bộ cửa ra.

"Anh Thuận Tử, sao anh lại đến đây, mấy người này là ai thế?" Cô bé đó dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi, như thế đang trông thấy những sinh vật kỳ lạ, ánh mắt tràn ngập sự hiếu kỳ.

"Tiểu Phân, đây là Minh Dương thiếu gia của em, nhanh mở cửa cho họ vào đi, lão phu nhân nhìn thấy Minh Dương nhất định sẽ rất vui." Đại ngốc vui tươi hớn hở nói với cô bé Tiểu Phân.

Tiểu Phân kinh ngạc há to miệng thành hình chữ O, ánh mắt dính chặt lên người tôi, bàng hoàng đứng đó hồi lâu, cuối cùng chạy thẳng vào trong sân mà không thèm quay đầu lại.

Đại ngốc đưa tất cả chúng tôi vào trong, bầu không khí âm u này bao trùm toàn bộ Minh trạch, chúng tôi được dẫn đến tiền sảnh, bức tường bên trong treo một số bức chân dung cổ.

Tất cả chúng tôi đều tò mò nhìn quanh, đột nhiên Phỉ Phỉ dùng lực nắm chặt cánh tay tôi, tôi quay đầu lại phát hiện gương mặt mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn của cô ấy đã biến mất, biến thành gương mặt vui vẻ.

Phụ nữ thật là dễ thay đổi quá, sao lại có thể lật mặt liên tục trong một khoảng thời gian ngắn vậy chứ?

"Anh yêu, anh nhanh nhìn cái lư hương kia, còn có tất cả đồ trang trí ở đây nữa, chúng đều là đồ cổ hết đấy." Phỉ Phỉ vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt tham lam của mình.

Nhà của Phỉ Phỉ làm nghề kinh doanh đồ cổ, cô ấy đã cùng cha mình tiếp xúc ít nhiều nên cũng sẽ có chút hiểu biết về những thứ này, nếu như tất cả những món đồ ở đây đều là đồ cổ, vậy xem ra Minh gia thực sự có không ít tiền rồi.

"Mời mọi người uống trà." Trong khi tất cả chúng tôi đều đang chăm chú nhìn những thứ Phỉ Phỉ nói thì Tiểu Phân đã bước đến và mang theo trà nước cho chúng tôi.

Hương thơm thoang thoảng của trà lan toả trong không khí, mà mấy người chúng tôi cũng đang khát khô cả cổ nên cầm tách trà lên uống ừng ực, sau đó liền cảm thấy cả người sảng khoái hơn nhiều.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ."

Sau một tách trà, bên sảnh trong liền vang lên tiếng ho khan, một người phụ nữ lớn tuổi từ từ xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Mái tóc của người phụ nữ này đã bạc trắng, nhìn qua cũng tầm tám mươi tuổi, tôi hơi cau mày, bởi vì nếu cha tôi còn sống thì cũng chỉ tầm bốn mươi mà thôi, ở nông thôn thường kết hôn sinh con từ rất sớm, nếu như người này là bà nội của tôi, vậy không phải là khi sinh cha tôi, bà ấy đã bốn mươi tuổi rồi sao?

Như vậy thì có vẻ không hợp lý cho lắm, tôi nhìn chằm chằm vào bà lão trước mặt, miệng khẽ động nhưng lại không biết nên nói gì.

Tôi nghĩ, chí ít tôi cũng phải lấy lá thư kia ra để chứng minh với bà rằng tôi là cháu trai của bà. Nhưng chưa kịp đợi tôi lấy thư ra, bà lão đã lắc đầu nguầy nguậy rồi thở dài: "Cháu không nên quay lại đây, không nên quay lại đây."

Ngữ khí rất giống với cha tôi, nói xong bà lão liền ho dữ dội, cả người khẽ run lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp