Tên tôi là Minh Dương, năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm nhất khoa nghệ thuật của trường đại học Đảo Nam, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, cũng tròn một năm ngày cha tôi mất.
Tôi không biết ông ấy hận tôi đến mức nào lại chọn cách nhảy lầu tự tử vào đúng ngày sinh nhật của tôi. Điều này khiến cuộc sống áp lực của tôi càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tôi đập mạnh cuốn album xuống đất phát ra một tiếng "bịch" rất lớn, một lá thư bị rơi ra khỏi cuốn album, phong thư ố vàng đặc biệt bắt mắt.
Tôi khẽ cau mày nhặt phong bì trên đất lên, địa chỉ nhận thư trên đó là "Số 144 Minh trạch, làng Minh Hà", người nhận là Minh lão phu nhân.
Tôi biết người được gọi Minh lão phu nhân kia, đó chính là bà nội của tôi. Tôi đến thành phố cùng cha từ khi còn nhỏ, đối với bà và thôn Minh Hà tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Lớn lên cùng tôi thì ngoài cha ra chính là những người phụ nữ bát nháo mà ông ấy mang về, tuổi thơ của tôi chỉ tràn ngập sự cô đơn.
Giờ cha cũng mất rồi tôi đã trở thành trẻ mồ côi. Mấy chục vạn tệ ông ấy để lại cũng bị tôi phung phí hết, giờ cả người tôi chỉ còn hơn 600 tệ.
Tôi nheo mắt nhìn phong thư, muốn làm sáng tỏ nhưng lại nhớ đến những câu lẩm bẩm của cha tôi trước khi tự sát, ông nói ngàn vạn lần đừng bao giờ quay lại đó, bảo tôi nhanh chạy đi, nói rằng người đó vẫn đang tìm đến.
Tôi không biết ông ấy đang nói đến ai, chỉ nghĩ rằng ông ấy đã uống quá nhiều.
Phong thư này nhìn qua có lẽ đã rất nhiều năm, khi tôi mở ra, ngày tháng trên đó không ngờ lại là của 15 năm về trước, xem ra là thư từ giữa cha và bà nội lúc vừa dẫn tôi đến thành phố này.
Tôi mở phong bì ra bên trong không có thư, lại có một nắm tóc, đó là đoạn tóc dài của một người phụ nữ, bàn tay tôi run rẩy lập tức ném mạnh phong thư xuống đất.
"Bịch" một tiếng, ánh đèn vụt tắt, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối đen kịt. Một lọn tóc sượt qua má, da gà tôi lập tức nổi lên hết.
Không thể nào? Chẳng lẽ người mà ông già ấy cứ nhắc đi nhắc lại là ma sao? Tôi lùi lại một bước trong lòng liền nghĩ, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ?
Tôi là người theo thuyết vô thần, vì vậy tôi không tin vào điều đó.
"Cạch cạch cạch..."
"Ai đó?"
Tay tôi khẽ run lên, một bóng đỏ lướt qua, tôi nghiến răng nghiến lợi, trên đời này thật sự có ma sao? Không, không thể.
"Cộp cộp cộp..."
Là tiếng giày cao gót, lanh lảnh mà êm ái, tôi nhíu mày, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn đi về phía cửa căn hộ.
Bóng đen kia biến mất, tôi định thở phào nhẹ nhõm thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tim tôi như thắt lại, sau khi cha tôi qua đời, không có người ngoài nào đến đây, vậy có thể là ai chứ? Tôi từ mắt mèo nhìn ra lại thấy một đồng tử màu đỏ.
"Ahhhh!" Tôi bật ngửa về sau, cả người ngã xuống đất.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa bị mở ra, tôi tuyệt vọng lùi về sau, tôi vung con dao gọt trái cây trong tay lên loạn xạ một cách tuyệt vọng, mà truyền đến tai tôi lại là bài hát Happy Birthday.
"Anh yêu, chúc anh sinh nhật vui vẻ".
Bạn gái Tôn Phỉ Phỉ của tôi xuất hiện trước căn hộ với chiếc bánh kem trên tay, tôi nhìn ánh nến trên bánh kem không khác gì nhìn thấy ngọn lửa ma.
Hai người anh em tốt Tôn Chí Mậu và Trương Kiện Nam, nhìn thấy tôi kinh hãi ngã trên mặt đất liền cười xấu xa: "Hahaha, nhanh chụp hình lại, chụp lại nhanh lên, nhìn cậu ta hoảng sợ chưa kìa, up lên weibo ngay luôn đi."
"Tôn tử chết tiệt." Tôi bực bội đứng dậy vỗ vỗ quần áo, sợ chết khiếp, mấy cái người này hôm nay đều nói không rảnh, đáng lẽ tôi phải đoán ra họ muốn làm tôi bất ngờ.
"Đừng lúc nào cũng gọi là Tôn tử, Tôn tử." Tôn Tử rất bất mãn, nhưng nhiều năm như vậy tôi đã gọi quen rồi, tôi bảo họ bật điện lên, rồi mời mọi người vào nhà.
*Tôn tử = cháu trai
Tôn Phỉ Phỉ đang rúc trong vòng tay tôi, cơ thể lồi lõm của cô ấy áp chặt vào người tôi, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Chắc hẳn không có người đàn ông nào có thể từ chối nụ cười như vậy.
Phần lớn lửa giận trong lòng lập tức tan biến, Tôn Tử nhặt phong thư trên mặt đất, vừa hỏi tôi đây là gì vừa giơ phong thư lên.
Tôi lập tức trợn to hai mắt, lúc nãy khi tôi mở ra bên trong rõ ràng không có thư mà? Đây là chuyện gì vậy? Tôi cầm lấy phong thư và xem xét nó một cách cẩn thận.
Bên trong là ngày sinh bát tự của tôi, còn có một dấu tay máu. Điều này có nghĩa là gì?
Tôn Tử lấy bức thư từ tay tôi ném sang một bên, lại kêu Kiến Nam lấy rượu đã chuẩn bị ra, cả bốn người chúng tôi cùng nhau uống rượu.
Tôn Tử nhìn vào căn hộ của tôi rồi hỏi tôi dự định làm gì tiếp theo, căn hộ này sẽ bị phá bỏ vào tháng sau, tôi bỗng chốc cảm thấy bản thân không còn nơi nào để đi.
Ngay sau khi căn nhà bị phá bỏ tôi sẽ nhận được một khoản bồi thường, tôi uống một ngụm rượu lớn, nói đi bước nào tính bước đó.
"Anh yêu, lúc trước không phải anh nói Minh gia nhà anh là một đại gia tộc trong vùng sao? Cha anh mất rồi, anh lại là cháu trai duy nhất của gia tộc, vậy gia tài của Minh gia?" Phỉ Phỉ cọ nhẹ khuôn mặt ửng hồng lên cánh tay tôi.
Tôi giật mình, sau đó lắc đầu, nói với Phỉ Phỉ rằng ông già không cho tôi quay về, hơn nữa đại gia tộc của vùng quê thì có thể có bao nhiêu tiền được chứ?
"Minh Dương, kiến thức của cậu nông cạn quá, cậu không xem tivi à, bây giờ nông thôn cũng không thua kém gì thành phố đâu, nói không chừng cậu đã trở thành đại thiếu gia không lo cơm ăn áo mặc rồi." Tôn Tử uống một hớp rượu, cười ha hả nói với tôi.
Tôi thừa nhận thời điểm này tôi bị cám dỗ bởi tiền bạc, trong năm nay tôi đã tiêu hết toàn bộ số tiền ông già để lại vào người của Phỉ Phỉ, sớm đã không còn tiền nữa rồi.
Nếu thực sự có thể giống như những gì Tôn Tử và những người khác nói, vậy cũng có thể thử xem, nếu như chỉ là một sản nghiệp lụn bại, chúng tôi vẫn có thể quay về đây.
Hơn nữa, tôi cũng phải nói với bà nội về cái chết của cha tôi.
Sau nhiều lần lưỡng lự tôi gật đầu, đêm đó chúng tôi say sưa cả đêm, mãi đến sáng sớm tôi mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
"Đây là lần cuối cùng, nếu như anh ta không có tiền em sẽ chia tay ngay lập tức, nếu anh ta có tiền em sẽ cầm tiền cao chạy xa bay với anh."
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng mí mắt của tôi nặng trĩu không thể mở ra nổi cho nên không nhìn thấy là ai đang nói.
Khi tỉnh rượu đã là trưa ngày hôm sau, tôi và Tôn Tử đang nằm trên sofa, Phỉ Phỉ và Trương Kiến Nam thì không thấy đâu. Nói thật, tôi thực sự không muốn Phỉ Phỉ và Trương Kiến Nam ở cùng nhau. Mặc dù Trương Kiến Nam là anh em của tôi, nhưng cậu ta lại quá đào hoa, nhìn thấy người đẹp sẽ xuống tay không do dự.
Bạn gái trước đây của Tôn Tử cũng bị cậu ta cướp mất, nhưng sau khi đánh nhau một trận họ vẫn hòa hợp trở lại.
Nhưng Phỉ Phỉ rất đặc biệt đối với tôi, cha tôi đã mất rồi, tôi chỉ còn có mình cô ấy thôi.
"Minh Dương, anh tỉnh rồi à? Em và Kiến Nam đã chuẩn bị hành lý xong rồi, tối nay chúng ta có thể xuất phát, em đã kiểm tra qua rồi, tối nay lúc năm giờ sẽ có một chuyến tàu đi đến thôn Minh Hà." Khuôn mặt Phỉ Phỉ tràn ngập nụ cười.
Mái tóc xoăn dài ngang vai cùng nụ cười của cô ấy trông thật rạng rỡ dưới ánh mặt trời, vốn dĩ tôi tính khi tỉnh rượu sẽ nói với Phỉ Phỉ rằng chắc sẽ không đi nữa.
Dù sao thì trước đó cha tôi cũng đã từng nói với tôi, cả đời này tôi cũng đừng về Minh gia nữa.
Tuy tôi với ông không hợp nhau nhưng có ra sao thì cũng là cha tôi, trong lòng tôi ít nhiều gì cũng không muốn làm trái với lời nói của ông.
"Minh Dương, đi thôi." Phỉ phỉ nhìn tôi rồi bước lên một bước, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt, ngửi thấy thích thật.
Nhìn dáng vẻ hứng thú của Phỉ Phỉ, tôi đành ngồi dậy sửa soạn lại hành lý, cầm theo bức thư rồi xuất phát đến trạm xe lửa.
Cả đoạn đường tôi không nói lời nào, cũng không biết là vì sao, trong lòng cứ bứt rứt khó chịu lắm, giống như sắp có chuyện gì không hay sẽ xảy ra vậy...
Tôn tử tựa lưng vào ghế nhắm nghiền đôi mắt, chắc hẳn hôm qua đã uống nhiều lắm nhỉ, Trương Kiến Nam đang ân cần mở nắp chai nước cho Phỉ Phỉ.
Người ngoài nhìn vào không biết chắc sẽ nghĩ cậu ta mới chính là bạn trai của Phỉ Phỉ luôn đó, tôi bực bội dời tầm mắt đến bên ngoài cửa sổ, không khí âm u chắc là sắp mưa tới nơi rồi.
Tất cả mọi người đến ga tàu cũng đã là bốn giờ chiều, nên mọi người vội vàng chạy đi mua vé tàu, xong xuôi hết thảy liền ngồi trong phòng chờ đợi tàu đến.
Tôi nhìn căn phòng chờ tối om đó rồi cau mày, nguyên căn phòng to đùng như thế mà chỉ có bốn người chúng tôi ngồi đợi tàu thôi, tôi ngồi trên ghế nhìn bên ngoài đang mưa to gió lớn, nên đã quay sang nói với Phỉ Phỉ hay là mình đừng đi nữa được không?
Vừa dứt câu thì Phỉ Phỉ lập tức nhìn tôi nói: "Minh Dương, từ khi nào mà anh lại trở nên lèm bèm vậy? Nếu đã quyết định rồi thì đừng có hở tí là lại thay đổi ý định thế chứ?"
Tôi không nói gì nữa, Phỉ Phỉ liền nhìn tôi cười rồi nịnh nọt, nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi và nói: "Minh Dương, em là bạn gái của anh, em đây không phải là đang về gặp trưởng bối nhà anh sao?"
Tôi thở dài một hơi, những gì cần nói cũng đã nói hết rồi, tôi không còn gì để nói nữa.
Năm giờ mười phút sau, chúng tôi lên tàu hỏa da xanh, Phỉ Phỉ có vẻ rất hào hứng nhưng tôi lại thấy vô cùng bất an.
Người vui vẻ sôi nổi như Tôn tử cũng không mấy hào hứng, Trương Kiến Nam mua mì gói cho mọi người, cười hihi đưa mỳ đã ngâm nở cho Phỉ Phỉ.
Cướp đi tất cả những gì mà một người bạn trai như tôi nên làm, tôi chỉ có thể ngồi một bên nhìn, như thế tôi mới là người ngoài.
Tôi quay đầu lại, Tôn tử lấy ra bộ bài đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu chơi bài với tôi để giết thời gian.
Lúc này, Phỉ Phỉ và Trương Kiến Nam đang cùng xem máy tính bảng, hihi haha cười nói, tôi cố gắng phớt lờ nhưng cuối cùng cũng không nhịn được bảo Trương Kiến Nam trả chỗ cho mình.
Từ khi lên xe cậu ta đã ngồi cạnh Phỉ Phỉ, lại còn vỗ nhẹ vào bàn tay cô ấy, nếu không phải cậu ta là anh em của tôi thì tôi đã đấm cậu ta từ lâu rồi.
Vì tình nghĩa anh em mấy năm nay, tôi đã nhẫn nhịn nhiều lần, nếu như cậu ta vẫn không biết điểm dừng thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa, Trương Kiến Nam vừa cười vừa ngoan ngoãn trả lại chỗ cho tôi.
Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, chúng tôi đều có tâm sự riêng, mọi người đều không biết, chúng tôi đang dấn thân vào con đường chết, kể từ thời khắc này số phận của chúng tôi đều sẽ bị viết lại….