“Chuyện phải làm rất đơn giản.” Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng bước vào trong. Vừa vào sảnh, Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đứng ngang hàng với mình. Nàng liếc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lập tức nhận ra vị trí không đúng, bèn lùi về sau một bước.
Đứng một trước một sau xong, Tần Uyển Uyển ho khẽ, mỉm cười với Quân Thù, vươn tay: “Làm chuyện huynh hứa với ta trước đi.”
“Ta giúp muội xong, làm sao biết muội không gạt ta?”
Quân Thù quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi ngờ. Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn xung quanh: “Chỗ các người nhiều người như vậy, còn sợ một kỳ Trúc Cơ như ta chạy thoát à?”
“Sư muội nói đúng.” Tống Tích Niên vô cùng sốt ruột, thúc giục Quân Thù: “Bây giờ, Tô sư muội tỉnh lại là quan trọng nhất. Ngài hứa cái gì với sư muội thì làm nhanh lên.”
Quân Thù nghe vậy thì hít sâu một hơi, đứng dậy: “Muội đi theo ta.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi một trước một sau theo hắn vào gian trong Linh Lung Các. Quân Thù quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ngươi không cần đi theo.”
“Ngươi bảo ta không đi là ta không đi à?” Giản Hành Chi chế giễu: “Ngươi là ai?”
“Vãn Nhi.” Quân Thù quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Tên hạ nhân này của muội thật không hiểu phép tắc.”
“Y hiểu lòng ta.” Tần Uyển Uyển vươn tay: “Đừng nói nhảm nữa, mau lên.”
Quân Thù nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển, khuôn mặt người con gái trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đột nhiên hắn phát hiện đã rất nhiều năm hắn chưa từng quan sát kỹ nàng.
Trước đây nàng vẫn luôn vây quanh hắn, hắn đã quen với sự quan tâm của nàng. Dù cho nàng mua Giản Chi Diễn về, hắn cũng biết chẳng qua là nàng muốn chọc tức hắn.
Dù sao hắn cũng là Thiếu chủ Nhạc Thành, nàng không nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý.
Đã quen trong mắt nàng đều là hắn, bỗng một hôm phát hiện ánh mắt nàng phẳng lặng thản nhiên, hắn hơi không thoải mái.
Nhưng Quân Thù nhanh chóng dằn sự khó chịu này xuống, lấy một ngọc bội từ trong tay áo ra.
Với năng lực của hắn, muốn triệt tiêu phù chú của Thẩm Tri Minh là rất khó. Nhưng may mắn thiên tài địa bảo Quân gia rất nhiều, ngọc bội này là món đồ chuyên dùng để đối phó với loại Chú truy tìm được hạ bởi pháp lực cực mạnh.
Quân Thù giơ tay nắm lấy cổ tay Tần Uyển Uyển, đặt ngọc bội lên cổ tay nàng, vẽ nhanh mấy dòng phù văn, sau đó chắp hai ngón tay dán lên ngọc bội, nhỏ giọng hỏi: “Muội lại định giở trò gì mà muốn triệt tiêu Chú truy tìm?”
“Không liên quan tới huynh.”
Tần Uyển Uyển căng thẳng nhìn đống phù văn kia leo lên trên cánh tay nàng, từng giây từng phút cảnh giác hành động của Quân Thù.
Đề phòng như vậy khiến Quân Thù không khỏi nhìn nàng thêm, mở miệng trào phúng: “Chẳng lẽ muội định rời khỏi Vấn Tâm Tông thật à?”
“Có gì không thể?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Quân Thù: “Vì sao ta không thể rời khỏi?”
Sự khó chịu trong lòng Quân Thù càng lớn hơn, hắn nhắc nhở nàng: “Hôn ước giữa ta và muội…”
“Thôi đi.” Tần Uyển Uyển vừa nghe thấy lời này đã buồn nôn không chịu được, lập tức đáp trả: “Chuyện đó là do phụ mẫu quyết định, ta chưa từng đồng ý. Hiện nay phụ mẫu ta đều đã quy tiên, huynh cứ xem như không có chuyện này, nói với phụ thân huynh rằng ta không muốn lấy là được.”
Nghe nói thế, nháy mắt Quân Thù nổi cáu, hắn bất chợt rút tay, cất ngọc bội: “Xong rồi.”
Dứt lời, chú văn của hắn đuổi theo cắn xé Chú truy tìm của Thẩm Tri Minh trong cơ thể Tần Uyển Uyển. Hai dòng phù văn đồng thời tiêu tan trong người nàng.
Ba người cùng đi ra khỏi gian trong. Vừa tới tiền sảnh, tất cả mọi người đều quay sang nhìn. Tống Tích Niên sốt ruột: “Sư muội…”
“Sư huynh.” Tần Uyển Uyển cắt lời Tống Tích Niên, đến gần y nhỏ giọng hỏi: “Kết giới lần trước muội bảo huynh bố trí, huynh đã bố trí xong chưa?”
“Xong rồi.” Tống Tích Niên gật đầu: “Hai ngày trước lúc muội nói với huynh, huynh đã bày kết giới che chắn thần thức xung quanh Tô sư muội.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, như vậy hẳn là Tô Nguyệt Ly không biết chuyện xảy ra bên ngoài, hết thảy không hề phòng bị.
“Tốt lắm.” Tần Uyển Uyển mỉm cười, quay đầu nhìn về phía đám đông: “Hôm nay, chủ yếu ta mời các vị sư thúc sư bá, sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội trong Tông môn đến đây là vì sự trong sạch của Tần Vãn ta.”
Mọi người nhìn về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, nàng hắng giọng: “Vài ngày trước, ta và Tô sư muội cùng gặp nạn tại Mật cảnh. Hai người chúng ta vô tình đụng phải một con nhím cấp chín. Con nhím này đang trọng thương, muốn nuốt chúng ta để tẩm bổ. Nó đánh lén sau lưng Tô sư muội. Dưới tình thế cấp bách, ta đành đẩy sư muội xuống núi, hi vọng muội ấy có thể rời xa chiến cục, thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng ta lại sợ con nhím này đuổi theo không buông, cho nên đã huyết chiến với con nhím này mười ngày trên vách núi. May mà yêu thú thân mang trọng thương, cuối cùng ta may mắn sống sót, ăn được yêu đan của nó, gắng gượng sống tiếp. Mà Tố thế châu ghi lại đúng cảnh ta đẩy muội ấy, cứ thế mọi người nghĩ ta mưu hại sư muội. Hôm nay để tự chứng minh sự trong sạch, ta quyết định đánh thức sư muội, để sư muội làm chứng, trả lại sự công bằng cho ta.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển nháy mắt với Giản Hành Chi. Giản Hành Chi kéo chiếc rương, mở ra cho đám người xem.
Tần Uyển Uyển đi tới bên cạnh chiếc rương, nghiêm túc giới thiệu: “Hai ngày trước, ta tới Linh Lung Các phát hiện dường như thức hải của sư muội hoạt động rất mạnh. Ta đoán sở dĩ sư muội bất tỉnh là vì bị vây trong thức hải. Cưỡng ép phá bỏ thức hải của một người sẽ gây tổn hại cho sư muội, với tư cách sư tỷ, ta không đành lòng cắt đứt tương lai của muội ấy, cho nên cố ý làm công cụ “máy chiếu” này, hỗ trợ sư muội tỉnh lại từ trong huyễn cảnh thức hải. Có điều ta cần một vị tu sĩ Nguyên Anh trở lên giúp đỡ, thông qua món đồ của ta tiến vào thức hải sư muội, không biết có ai bằng lòng không?”
“Để ta.”
“Để huynh.”
Quân Thù và Tống Tích Niên đồng thanh lên tiếng. Tần Uyển Uyển gật đầu nhìn về phía Quân Thù: “Xét thấy Quân thiếu chủ tình sâu nghĩa nặng với Tô sư muội, Quân thiếu chủ, chuyện này xin nhờ huynh, mời đến đây ngồi.”
Quân Thù đứng lên, ngồi vào ghế trước mặt Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển lấy ra vài tấm bùa to chưa tới một bàn tay, bên trên nối sợi dây, đầu khác của sợi dây là lá bùa hình vuông có kích thước tương tự. Tần Uyển Uyển giao lá bùa cho Quân Thù: “Quân thiếu chủ, đây là vật giúp huynh tiến vào thức hải của Tô sư muội, huynh có muốn kiểm tra một chút không?”
Quân Thù cười khẩy, ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển, ánh mắt chứa đựng cảnh cáo: “Ta không tin muội sẽ tổn thương ta.”
“Bị đánh chưa đủ hả?”
Giản Hành Chi liếc xéo hắn. Quân Thù quét mắt lạnh sang, ngồi thẳng người: “Bắt đầu đi.”
Tần Uyển Uyển lấy lá bùa dán vào hai bên huyệt Thái Dương và huyệt Bách Hội của Quân Thù.
Sau đó bước tới bên cạnh Tô Nguyệt Ly, dán lá bùa lên vị trí tương tự.
Giản Hành Chi lấy tấm gương trong rương gỗ ra, đặt ở bên cạnh. Tần Uyển Uyển cầm dây nối liền với tấm gương, lấy lá bùa trên dây dán vào lưng Quân Thù.
“Quân Thù, ta thật tò mò.” Tần Uyển Uyển thấp giọng hỏi: “Huynh thích gì ở Tô Nguyệt Ly?”
“Nàng ấy đơn thuần hơn muội.” Quân Thù lãnh đạm đáp, ánh mắt nhìn nàng ẩn chứa khinh thường: “Yêu ta hơn muội.”
“Ồ.”
Tần Uyển Uyển nhún vai: “Được rồi, nhanh lên thôi.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển nói bằng âm lượng mà mọi người đều có thể nghe thấy: “Quân thiếu chủ, lát nữa ta sẽ thổi sáo. Sau khi tiếng sáo vang lên, huynh sẽ không thể mở mắt. Tiếp đó, huynh sẽ nhìn thấy một cánh cổng lớn, huynh tìm cách mở cánh cổng ra. Đợi sau khi đi vào, huynh lập tức biến thành một con thỏ hoặc một con mèo tiếp cận Tô sư muội trước. Đợi Tô sư muội buông lỏng cảnh giác, huynh lại từ từ dẫn muội ấy ra ngoài. Nhớ kỹ, huynh không thể liều lĩnh, lỡ như khiến Tô sư muội bị kích động, e rằng hai người đều gặp nguy hiểm bên trong thức hải của muội ấy.”
“Biết rồi, bắt đầu đi.”
Quân Thù lên tiếng đáp. Giản Hành Chi lấy tấm màn đã thu nhỏ trong rương giũ ra trước tấm gương. Tấm màn phóng to, Giản Hành Chi lấy cái giá dựng đứng dưới đất, một rạp chiếu bóng đơn giản hình thành.
“Đợi lát nữa, bất luận xảy ra chuyện gì, mọi người cũng đừng lên tiếng, tránh quấy nhiễu Quân thiếu chủ.”
Tần Uyển Uyển cố làm ra vẻ, mọi người đều căng thẳng gật đầu.
Thấy mọi thứ đều sẵn sàng, Tần Uyển Uyển bắt đầu thổi sáo. Quân Thù nhíu mày. Lúc này, màn hình hiện lên, tất cả mọi người đều thấy một cánh cổng lớn xuất hiện trên tấm màn trắng. Quân Thù đưa lưng về phía bọn họ, chạy nhanh tới chỗ cánh cổng.
Nhìn chiếc gương nối liền với Quân Thù, rồi lại nhìn màn hình, đám người lập tức hiểu ra đây hẳn là thức hải của Tô Nguyệt Ly. Có điều vì sao Tần Vãn lại tốn công tốn sức muốn cho bọn họ xem thức hải của Tô Nguyệt Ly?
Bọn họ không hiểu, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Cổng lớn trên tấm màn vừa dày vừa nặng, Quân Thù đưa tay đẩy một cái, không hề suy suyển.
Quân Thù nhíu đầu mày, rót linh lực vào tay, đẩy mạnh một cái, cổng lớn ầm ầm mở ra, gió lạnh lùa vào mặt. Quân Thù ghi nhớ lời Tần Uyển Uyển, hoá thành một con thỏ trắng, nhảy vào thế giới băng tuyết đầy trời.
Chạy trên tuyết một lát, Quân Thù nhận ra dường như địa thế này là Hoang Thành ở Bắc Cảnh, bốn bề đều là băng tuyết, phòng ốc cũng được xây từ gạch băng. Tô Nguyệt Ly chưa bao giờ đến Hoang thành, sao thức hải lại như thế?
Quân Thù hết sức khó hiểu, nghi hoặc một hồi, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng Tô Nguyệt Ly: “Ồ, Bất Tu, huynh mau xem, nơi này có thỏ.”
Là Nguyệt Ly!
Quân Thù vui mừng quay đầu, nhưng ngay lúc quay đầu kia, hắn chợt sửng sốt.
Hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Ly kéo một người đàn ông áo trắng, hai người giống như thần tiên quyến lữ, tươi cười trong trẻo nhìn hắn.
“Để ta bắt cho nàng.”
Người đàn ông bên cạnh nàng ta mỉm cười, bước đến trước mặt Quân Thù, tóm lấy lỗ tai hắn rồi cười với Tô Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly, đây là một con thỏ ngốc, hay là nướng đi?”
“Thôi, không nên.” Tô Nguyệt Ly bước tới trước mặt người đàn ông, mỉm cười định ôm lấy Quân Thù. Người đàn ông xách Quân Thù ra xa, ngăn Tô Nguyệt Ly lại: “Nàng muốn con thỏ này thì phải báo đáp vi phu.”
Vi phu!
Đám người tại đó đều cả kinh.
Người đàn ông này là ai? Là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly sao? Vì sao hắn tự xưng là chồng của Tô Nguyệt Ly?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Quân Thù ở trên tấm màn ra sức giãy giụa cơ thể. Hắn hận bản thân không thể lập tức khôi phục hình dáng, giết chết tên đàn ông này.
Người bên ngoài không biết, nhưng hắn ở bên trong thức hải lại cảm giác được rõ ràng.
Đây không phải là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly, đây là một con người!!!
Và hắn cũng biết người này, thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu, mà bí thuật của Ninh thị đó là sau khi giao hoà thức hải với bạn lữ sẽ cùng hưởng tu vi.
Giao hoà thức hải, khó trách Tô Nguyệt Ly có thể tạo nên địa thế Hoang Thành. Nhưng điều này có nghĩa là Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu đã thành hôn, rõ ràng nàng nói chỉ thích một mình hắn, tại sao có thể…
Quân Thù siết chặt nắm tay thỏ, nhưng vẫn quan tâm đến Tô Nguyệt Ly nên đành mặc người đàn ông kia túm lỗ tai, nhìn Tô Nguyệt Ly đỏ mặt đáp: “Huynh muốn báo đáp cái gì?”
“Đến đây, cho ta hôn một cái.”
Người đàn ông cười khẽ. Tô Nguyệt Ly cúi đầu: “Không muốn, huynh đưa thỏ cho ta.”
Người đàn ông không chịu, cúi đầu hôn nàng ta. Tô Nguyệt Ly né tránh, miệng bảo đừng mà. Người đàn ông lấn người tới, tay kia nắm chặt tai thỏ của Quân Thù, huơ qua huơ lại giữa không trung.
Quân Thù ở giữa không trung tay đấm chân đá. Hắn nhìn Tô Nguyệt Ly mắng người đàn ông kia: “Huynh xấu lắm!”
Nhìn nàng ta dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực người đàn ông, xoay người chạy đi.
Đây đều là hành động mà Tô Nguyệt Ly từng làm với hắn!
Còn người đàn ông kia giống hệt hắn, buông thỏ trắng vướng víu, cười lớn đuổi theo Tô Nguyệt Ly. Quân Thù lăn dưới đất, tức giận lắc tuyết trên đầu, điên cuồng đuổi theo hai người.
Hắn muốn giết tên đàn ông kia! Chắc chắn là tên đàn ông kia lừa gạt Tô Nguyệt Ly! Chắc chắn là thế!
Hắn đuổi theo hai người vào một tiểu viện. Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy hai người vào phòng đóng cửa, bên trong vang lên từng đợt tiếng cười. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, nàng không ngờ lại có cảnh tượng thế này. Tiếng sáo thoáng khựng lại, ngay lập tức nàng nghe thấy Tống Tích Niên kích động hô: “Đừng dừng!”
Tống Tích Niên ngăn nàng lại, đỏ mắt, nhìn chằm chằm tấm màn: “Để huynh xem tiếp!”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn tấm màn, may mà cảnh tượng này đều là cảnh quay trên không đi theo Quân Thù. Giờ phút này, hai người kia vào phòng, bọn họ chẳng thấy gì cả, chỉ nghe loáng thoáng vài âm thanh, không đến nỗi xấu hổ lắm.
Hai người bên trong giao chiến kịch liệt, Quân Thù bên ngoài đỏ mắt run run.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, chiến cục mới tạm dừng, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xung quanh. Tần Uyển Uyển nhìn Quân Thù dưới nền tuyết sắp đông thành đá, ngẫm nghĩ hiện tại cũng tương đối rồi, đang định đánh thức Quân Thù, bỗng nghe thấy hai người trong phòng tựa như rít điếu thuốc sau khi hành sự, thong thả tán gẫu.
“Bất Tu.” Giọng Tô Nguyệt Ly ẩn chứa lo lắng: “Ta rất lo cho sư tỷ.”
“Nàng lo cái gì?”
“Mặc dù tỷ ấy đẩy ta xuống núi, nhưng cũng là vì cứu ta. Hôm nay tỷ ấy bị giày vò ở bên ngoài, ta… ta lo tỷ ấy không hiểu nỗi khổ tâm của ta, không chịu tha thứ cho ta.”
“Nàng đấy, đúng là quá hiền lành.” Ninh Bất Tu cười: “Con đường tu đạo tranh mệnh với trời, tu vi là chuyện quan trọng cỡ nào, sao có thể vì sư tỷ mà tự huỷ tương lai? Nàng ở đây, đợi sau khi ra ngoài đã là Nguyên Anh viên mãn rồi. Đến lúc đó, cô ta nể phục nàng còn không kịp, sao lại dám không tha thứ cho nàng?”
“Lỡ như… Lỡ như sư tỷ không chịu bỏ qua…”
“Vậy đấy là số phận của cô ta.” Ninh Bất Tu thở dài: “Đến lúc đó, ta và nàng đến an ủi chăm sóc người nhà cô ta, xem như không có lỗi với cô ta. Nàng nên nghĩ thoáng, đừng lo lắng quá.”
Nghe nói thế, đám người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang thổi sáo.
Tô Nguyệt Ly biết Tần Vãn vì mình bị sư môn truy cứu trách nhiệm!
Mà Tần Vãn đúng là cứu nàng ta, nhưng nàng ta lại vì củng cố tu vi mà thà để Tần Vãn chết cũng không chịu tỉnh lại trước, còn chàng chàng thiếp thiếp, tán tỉnh giao hoan với một người đàn ông trong thức hải.
Tần Uyển Uyển bị ánh mắt vừa đồng tình vừa áy náy của đám người nhìn đến ngượng ngùng. Nàng dời mắt, tiếp tục thổi sáo.
Mà Quân Thù trong huyễn cảnh càng bị đả kích mạnh hơn.
Nữ thần hiền lành, dịu dàng, chỉ yêu mình hắn trong lòng hắn bỗng dưng hoá thành một con người.
“Nhưng…” Tô Nguyệt Ly vẫn lo lắng: “Lỡ như Quân Thù biết ta giả ngất xỉu, tức giận thì làm sao đây?”
“Hắn tức giận thì liên quan gì đến nàng?” Giọng điệu Ninh Bất Tu hơi không vui: “Chẳng lẽ nàng thích hắn?”
“Sao có thể chứ?” Tô Nguyệt Ly vội giải thích: “Ở trong lòng ta, huynh ấy chỉ là huynh trưởng thôi, huynh đừng nói lung tung.”
“Vậy sư huynh Tống Tích Niên của nàng thì sao?”
“Chỉ là sư huynh.”
“Sư phụ nàng thì sao?”
“Chỉ là sư phụ.” Tô Nguyệt Ly đáp chắc như đinh đóng cột. “Bất Tu, huynh biết trong lòng ta chỉ có huynh mà.”
Tô Nguyệt Ly nói một cách chân thành thắm thiết. Quân Thù dưới nền tuyết đã đông đá đến ngây người, hoàn toàn lạnh lòng.
Đầu óc hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng quen biết Tô Nguyệt Ly, đột nhiên hắn phát hiện dường như bản thân và người đàn ông nực cười trước mặt không mấy khác biệt.
Hắn cũng từng nghe những lời này, mà hắn và Ninh Bất Tu đều tin tưởng vào nó.
“Huynh thích gì ở Tô Nguyệt Ly?”
“Nàng đơn thuần hơn muội, yêu ta hơn muội.”
Lời nói trước khi nhắm mắt vang vọng bên tai, Quân Thù chợt nhận ra bản thân thật nực cười.
Hắn đứng thẳng người bằng thân thỏ. Một con thỏ tuyết chảy nước mắt, ngửa đầu cười dài.
Quân Thù không kiềm chế nữa, khôi phục hình dạng trên nền tuyết. Sau đó, hắn mặc kệ thức hải Tô Nguyệt Ly có bị tổn hại hay không, đánh thẳng linh lực mạnh mẽ vào trong phòng, quát lớn: “Tô Nguyệt Ly, ra đây!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”
(*) Ao cá: Một từ bắt nguồn từ bộ phim Sam Sam đến đây ăn này, ý chỉ những người dính thính của mình giống như con cá mình nuôi trong ao, càng nhiều người dính thính thì ao cá càng lớn.
Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy con thỏ này đáng thương đến tức cười.”
Tần Uyển Uyển: “Tán thành.”