“Tần Vãn, vi sư cho con một cơ hội cuối cùng.”

Một tiếng “keng” vang lên, trường kiếm quấn phù chú kỳ Độ Kiếp rơi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển, giọng nói lạnh băng bình thản phát ra từ bên trên: “Hoặc là con nói ra cách đánh thức Nguyệt Ly, hoặc là…” Người bên trên gằn giọng: “Con tự phế tu vi. Từ nay về sau, con và Vấn Tâm Tông không còn liên quan!”

Tần Uyển Uyển không dám đáp lời. Nàng run rẩy quỳ gối dưới đất, nhìn chằm chằm thanh kiếm tự sát và hoạ tiết trận pháp chuyên dùng để phong ấn tu vi, lắng nghe âm thanh đòi đánh đòi giết xung quanh, đầu óc ong ong.

Trước khi mở mắt, nàng vẫn đang ở Tiên giới, là con ông cháu cha giàu có nhất, mạnh nhất, xinh đẹp nhất, cao quý nhất trong truyền thuyết Tiên giới – Tịch Sơn nữ quân.

Trong bốn cái nhất này, những cái khác đều thật, chỉ có “mạnh nhất” là giả.

Không biết nguyên nhân có phải vì nàng là thai xuyên(*) từ thế kỷ hai mươi mốt đến Tiên giới hay không, mà từ khi sinh ra, thể chất nàng đã yếu ớt, khó lòng tu luyện, thậm chí bị phán sống không quá ba trăm tuổi.

(*) Thai xuyên: linh hồn nhập vào khi chủ thể vẫn là bào thai, còn giữ nguyên ký ức kiếp trước.

Vì cứu nàng, cha mẹ quyết định đi đến những thế giới khác tìm thuốc. Nhưng trước khi đi, họ lại sợ nàng bị người ta ăn hiếp, vì vậy mua chuộc anh hùng các nơi, dựng nên cho nàng một cái danh “Con ông cháu cha mạnh nhất Tiên giới” .

Danh xưng này bảo đảm an toàn cho nàng hết hai trăm năm. Ai ngờ mấy năm trước, đột nhiên một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển tên Giản Hành Chi phi thăng lên Tiên giới. Y bảo muốn lấy chiến chứng đạo, đánh hết một lượt những người hơi có tên tuổi trên Tiên giới, cuối cùng đánh tới lên đầu Tần Uyển Uyển.

Hai người giao chiến. Tần Uyển Uyển làm sao là đối thủ của sát thần này, nàng bị chém một nhát rớt xuống đất. Không những thế, đối phương còn không chịu tin đó là năng lực thực sự của nàng, tiếp tục giẫm lên đầu nàng, chỉ kiếm uy hiếp: “Nếu cô không xuất kiếm, ta sẽ san bằng đỉnh núi của cô, đập nát hành cung của cô, khiến từ trên xuống dưới Tịch Sơn, chó gà không yên.”

Lúc đó, nàng tức giận, nàng kích động, nàng muốn nhảy dựng lên đập bể cái đầu chó của người này.

Nhưng nàng chẳng làm được gì, chỉ có thể dồn sức lực cuối cùng hô lên một tiếng: “Cứu… mạng…”

Cũng trong khoảnh khắc đó, trời giáng kinh lôi, dòng điện xoèn xoẹt chạy dọc toàn thân nàng. Kế tiếp, nàng đến đây.

Nàng bây giờ…

Tần Uyển Uyển hoang mang nghĩ… lại xuyên nữa hả?

“Cơ thể này của cô tên là Tần Vãn…” Còn chưa nghĩ ra đáp án, một giọng nói máy móc lạnh băng đi kèm với tiếng xoèn xoẹt của dòng điện vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển: “Là nữ phụ ác độc trong cuốn truyện Mary Sue vô địch.”

Tới cùng hệ thống là một loạt cảnh tượng ký ức.

“Cô ấy vốn là Đại tiểu thư danh môn thế gia ở Tu chân giới, thuở nhỏ đính hôn với thiếu chủ Nhạc Thành là Quân Thù. Một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, gia đình cô ấy bị diệt môn. Quân thành chủ mang theo ấu tử kịp thời cứu Tần Vãn, đưa cô ấy vào Vấn Tâm Tông, trở thành đệ tử nhập thất của Chưởng môn Thẩm Tri Minh. Vấn Tâm Tông đối xử với Tần Vãn rất tốt, cô ấy coi Thẩm Tri Minh như phụ thân, coi sư huynh Tống Tích Niên như huynh trưởng, với Quân Thù cứu mình vừa gặp đã yêu. Vì để xứng đôi với Quân Thù và không phụ lòng sư phụ, Tần Vãn chăm chỉ tu luyện từ nhỏ, chưa tới mười lăm tuổi đã bước vào Kim Đan.”

“Nhưng năm cô ấy mười lăm tuổi, nữ chính Tô Nguyệt Ly xuất hiện. Theo cốt truyện, cô ta vốn chỉ là con gái nông hộ, sau khi thôn làng bị Ma tộc tàn sát, cô ta được Thẩm Tri Minh mang lên núi nuôi dưỡng. Tô Nguyệt Ly tới Vấn Tâm Tông, tất cả đàn ông đều yêu cô ta. Thẩm Tri Minh, Tống Tích Niên, Quân Thù đều vây quanh cô ta. Tần Vãn càng thêm căm hận. Vì để hấp dẫn sự chú ý của Quân Thù và huynh trưởng, cô ấy tự mình sa ngã, ngày càng kiêu căng, thậm chí còn mua một nam sủng tên Giản Chi Diễn về núi, muốn chọc giận Quân Thù, nhưng mọi việc đều chỉ càng đẩy người bên cạnh ra xa.”

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Vãn và Tô Nguyệt Ly cùng gặp nạn, cả hai bị một con Thanh long đột kích. Vì cứu Tô Nguyệt Ly, Tần Vãn đẩy cô ta xuống núi, còn mình huyết chiến mười ngày với Thanh long, cuối cùng ăn được Long đan mới có thể kéo dài tính mạng. Ngay lúc Tần Vãn một mình trở về Vấn Tâm Tông, cô ấy phát hiện Quân Thù đã sớm cứu Tô Nguyệt Ly, nhưng bởi vì Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh cho nên không một ai trên dưới Vấn Tâm Tông đi tìm Tần Vãn.”

“Chẳng những thế, bọn họ còn nhìn thấy Tần Vãn đẩy Tô Nguyệt Ly té xuống vực từ Tố thế châu(*) mà cô ta mang theo bên người. Cho rằng sở dĩ Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh là do Tần Vãn mưu hại, bọn họ không phân phải trái đúng sai, Tần Vãn vừa về đến Tông môn đã bắt cô ấy đến Đài thẩm mệnh xử lý, định trục xuất sư môn.”

(*) Hạt ngọc xem lại quá khứ

“Để bảo vệ mình, Tần Vãn nói ra chuyện của Thanh long. Không ngờ khi Thẩm Tri Minh biết trong người cô mang Long đan, vì cứu Tô Nguyệt Ly, ông ta nảy sinh ý định móc Long đan đưa cho Tô Nguyệt Ly, hại Kim Đan Tần Vãn bị tổn hại, khó lòng phi thăng.”

“Đến đây, Tần Vãn hoàn toàn hắc hoá. Cô ấy đầu quân cho Boss, trở thành nữ phụ ác độc nhất truyện, đấu đá liên miên với nữ chính, làm ra vô số chuyện ác.”

“Người bên cạnh dần dần rời xa, Tần Vãn chỉ còn lại nam sủng Giản Chi Diễn mua lúc trước. Giản Chi Diễn thường xuyên khuyên cô ấy từ bỏ ân oán quá khứ, tu thành chính đạo, nhưng Tần Vãn không chịu từ bỏ chấp niệm, ba lần bốn lượt làm việc xấu. Cho đến cuối cùng, cô ấy bị Tô Nguyệt Ly dẫn theo Liên minh Tiên giới tiễu trừ ở Huyền Sơn. Giản Chi Diễn đỡ một kiếm cho Tần Vãn mà chết, còn Tần Vãn bị đâm một kiếm xuyên tim.”

“Trước khi chết, cô ấy rốt cuộc biết được số phận nữ phụ của mình, bèn đồng ý hai nguyện vọng.”

“Thứ nhất, phản kích nữ chính, tu thành đại đạo.”

“Thứ hai, dốc sức bảo vệ Giản Chi Diễn.”

Sau khi hệ thống nói xong, ký ức quá khứ và hiện tại từ từ hợp lại làm một, đầu Tần Uyển Uyển đau như búa bổ, mồ hôi lạnh thấm ướt y sam.

Tần Uyển Uyển nhìn màn hình trong suốt trước mặt, bên trên viết theo lối chữ khải:

Nhiệm vụ một: Bảo vệ Long đan, đoạn tuyệt quan hệ với Vấn Tâm Tông.

Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?

Có hay không?

Chữ “Có” kia sáng lên, liên tục nhấp nháy, vừa nhìn là biết đáp án mà nó hi vọng nàng lựa chọn.

“Tiếp nhận nhiệm vụ đi, hoàn thành tâm nguyện nguyên chủ là cô có thể trở về Tiên giới.” Hệ thống lạnh lùng mở miệng: “Đừng lãng phí thời gian.”

Tần Uyển Uyển không dám nói câu nào. Nàng dè dặt ngẩng đầu lên giống như chim cút, lướt nhanh bốn phía.

Đập vào mắt là một người thiếu niên đang nằm bên trái, cách nàng gần nhất. Y mặc trường sam màu trắng thêu hoa mai, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng, tóc dài buông xoã sau lưng, lộ ra ấn ký hoa văn ngọn lửa biểu trưng cho nô lệ ở mắt cá chân.

Lúc nãy, Giản Chi Diễn chịu thay một chưởng củaQuân Thù cho Tần Uyển Uyển rồi nằm lăn ra đó.

Không biết một chưởng của Quân Thù thế nào, bây giờ Giản Chi Diễn vẫn nằm dưới đất chưa tỉnh, thỉnh thoảng co rúm một cái như bị điện giật, có vẻ vô cùng đau đớn.

Một thanh niên áo tím ngồi trên đài cao phía sau Giản Chi Diễn, mặt mày trắng trẻo, đạo bào thêu hạc.

Người đó trông hơn hai mươi tuổi nhưng lại có sự trầm ổn lạnh lùng của người ngồi lâu trên thượng vị. Đây là sư phụ một tay nuôi nấng Tần Uyển Uyển, Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh.
Một người thanh niên đeo đao, mặc kính trang Đứng phía sau Thẩm Tri Minh. Dáng dấp y khôi ngô, ngũ quan anh tuấn cương nghị, đang lo lắng nhìn Tần Uyển Uyển. Rõ ràng đây là sư huynh nàng, người duy nhất xót thương nàng trong Vấn Tâm Tông – Tống Tích Niên.

Người ngồi bên tay trái Tống Tích Niên là vị hôn phu Quân Thù của Tần Vãn. Hắn lười nhác tựa lên áo lông cáo màu bạch kim, tay xoay tiêu ngọc, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Tần Uyển Uyển, mắt ẩn chứa rét lạnh.

Theo tầm mắt Tần Uyển Uyển, hệ thống ở bên cạnh tạo không khí, lạnh lùng giải thích.

“Có gì phải do dự đâu? Đây chính là thế giới mới của cô.”

Giọng điệu của nó hờ hững, khiến người khác lạnh lòng: “Với tư cách là một nữ phụ ác độc, ở thế giới này, sư phụ sẽ vứt bỏ cô, sư huynh sẽ chán ghét cô, người trong lòng sẽ tự tay giết cô. Người duy nhất thật lòng với cô trên đời chỉ có tên ăn bám chẳng được tích sự gì, nằm khóc xỉu bên cạnh.”

Tần Uyển Uyển không khỏi nhìn Giản Chi Diễn lần nữa, phát hiện người kia co rút nghiêm trọng hơn. Nàng lờ mờ cảm thấy hình như y muốn đứng lên, nhưng động tác quá yếu ớt, khiến Tần Uyển Uyển cảm giác như bị ảo giác.

“Cho nên cô phải học cách đối xử tàn nhẫn với kẻ khác, với bản thân mình càng tàn nhẫn hơn. Như vậy, cô mới có thể ‘Tranh mệnh với trời’, phản kích nữ chính!”

“Lên đi!” Chữ “Có” trên bảng hệ thống kia càng nhấp nháy dữ dội hơn, giọng điệu của hệ thống không khỏi sục sôi. “Nhặt kiếm lên, đâm chính mình, lớn tiếng nói cho bọn họ biết —— từ nay về sau, cô và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn dính líu!”

Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nuốt nước bọt, đánh giá tình huống lại một lượt. Xác thực không còn lựa chọn nào khác, nàng mới run run, cố gắng kiểm soát biểu cảm sợ hãi của mình, bò về phía trước, nhặt kiếm dưới đất lên.

Ngay khoảnh khắc nàng nhặt kiếm, chữ “Có” trước mặt sáng lên giống như bị nhấp chọn, toàn bộ giao diện lập tức biến mất, trong đầu đều là âm thanh tải trang của hệ thống.

“Chúc mừng bạn đã ràng buộc thành công với ‘Hệ thống phản kích Đại nữ chính(1). Bắt đầu từ hôm nay, hệ thống 3838438(2) sẽ dành cho bạn sự phục vụ phản kích chất lượng nhất, vì bạn tạo nên hình tượng cuồng ngạo chói loá, mở ra cuộc sống phản kích khủng bố.”

(1) Đại nữ chính: bộ phim hoặc bộ truyện có suất diễn nữ chính nhiều hơn nam chính, lấy nữ chính làm chủ đạo.

(2) 3838438: nghĩa là “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được.”

“Bây giờ, mời bạn dựa theo chỉ thị mà hoàn thành bước đầu tiên kích hoạt hệ thống: Tự đâm chính mình, hô vang khẩu hiệu ‘Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan’!”

Động tác này rất đơn giản.

Tần Uyển Uyển cổ vũ chính mình, run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.

Không sao, rất đơn giản, đâm một cái là xong.
Nàng không ngừng trấn an tinh thần. Gió thổi qua, y sam dính máu bay phần phật trong gió, một người một kiếm đứng giữa Đài thẩm mệnh tựa như cô hạc(*) nhuốm máu, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.

(*) Cô hạc: con hạc cô độc

Tiếng la ó đòi giết của đệ tử xung quanh bỗng chốc ngưng bặt, mọi người đều sững sờ nhìn Tần Vãn trên đài.

Ai nấy đều biết Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn. Trái tim nàng luôn đặt lên ba người là Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên. Trước nay, nàng thà chết cũng không rời Vấn Tâm Tông. Hôm nay, Thẩm Tri Minh lấy hình phạt tự phế tu vi, trục xuất sư môn bức ép, lẽ nào Tần Vãn thà trở thành người ly khai khỏi Vấn Tâm Tông cũng không muốn cứu Tô Nguyệt Ly?

Đây rốt cuộc là không muốn cứu thật, hay là không thể cứu?

Có thật là Tần Vãn hại Tô Nguyệt Ly hôn mê bất tỉnh không?

Trong nhất thời, tất cả đều thoáng dao động.
Mà nội tâm Tần Uyển Uyển vẫn tiếp tục cổ vũ chính mình:

Không sao, giơ kiếm lên, dốc ra can đảm tiêm vắc-xin năm đó, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!
Nghĩ thế, nàng run rẩy giơ kiếm, chĩa mũi kiếm vào mình.

Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng. Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tống Tích Niên mặt mày lo lắng, Quân Thù hứng thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà biên độ co giật của Giản Chi Diễn nằm bên cạnh đang dần nhỏ lại.

“Đâm đi!” Hệ thống nhìn nàng chậm chạp không ra tay, bèn khuyến khích: “Không cần sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống ở trong tim! Có ta ở đây, đừng sợ!”

“Thế…”

Tần Uyển Uyển nhớ đến nhát kiếm Giản Hành Chi chém nàng trước khi xuyên không đau tới mức bây giờ tứ chi vẫn còn ảo giác. Nàng nhìn chằm chằm trường kiếm mang theo chú thuật kỳ Độ Kiếp, rốt cuộc không nhịn được hỏi bóng gió hệ thống: “Ta đâm vào có đau không?”

“Cô hỏi kỳ vậy?” Hệ thống không hiểu câu hỏi của nàng lắm: “Ai bị đâm mà chẳng đau?”

“Cậu…” Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không tiếp chiêu, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: “Cậu không có chức năng đặc biệt gì đó, ví dụ như ngăn cảm giác đau à?”

“Một người phản kích Đại nữ chính như cô ngăn cảm giác đau làm gì?” Giọng hệ thống 38 tràn đầy khinh thường: “Tiến lên, đâm đi, đâm thật tàn nhẫn cho chúng thấy!”

Xem ra chẳng những hệ thống này không có ngăn cảm giác đau, mà còn muốn đốc thúc nàng tạo nên một hình tượng Đại nữ chính.

Tần Uyển Uyển có ảo giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chăm chú mũi kiếm, hô hấp dồn dập. Thật lâu sau, cuối cùng nàng dồn hết can đảm, giơ tay lên đâm về phía chính mình. Nhưng cũng ngay lúc đó, nàng bỗng nghe thấy một tiếng hô: “Khoan đã!”

Nghe tiếng gọi, Tần Uyển Uyển lập tức dừng tay. Nàng mừng rỡ ngẩng đầu, nhìn thấy người lên tiếng trên cao đang mỉm cười trong trẻo nhìn nàng.

“Vãn Nhi à.” Tiêu ngọc trong tay Quân Thù ngồi trên kim toạ xoay một vòng, hắn thong thả ung dung đứng lên.

Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hắn. Công tử bạch y bước xuống bậc, đi từng bước về phía nàng, vừa mở miệng đã miêu tả cảnh tượng cực kỳ tàn nhẫn bằng giọng điệu hết sức dịu dàng : “Không ngờ muội thà chịu nỗi đau ruột thủng bụng nát cũng không bằng lòng cứu Nguyệt Ly.”

Cái từ “Ruột thủng bụng nát” này vừa vang lên, Tần Uyển Uyển cứng đờ.

Hệ thống nhanh nhẹn trấn an: “Cô đừng nghe hắn nói bậy. Cô chỉ cần nhắm mắt đâm một cái, chả đau chút nào.”

“Kiếm này mang theo chú thuật của Thông Chân đạo quân. Muội vừa đâm vào, những chú văn kia sẽ lập tức chui vào kỳ kinh bát mạch giống như côn trùng theo miệng vết thương. Dọc đường đi, bọn chúng sẽ hút sạch tu vi của muội, đau đớn tựa gãy xương, hơn cả xé xác.”

Quân Thù vừa nói, vừa chầm chậm đi tới cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, tưởng tượng đến cảnh đó, bỗng chốc mồ hôi lạnh túa ra.

Hệ thống không nhịn được mắng chửi: “Sao cái tên này phiền phức vậy, nói lung ta lung tung.”
“Hơn nữa, đây không phải đau đớn nhất thời, dù Vãn Nhi tu vi kỳ Kim Đan thì chú văn này cũng phải kéo dài ba đến năm ngày. Trong ba đến năm ngày này, vết thương không lành, máu chảy liên tục, chú văn chạy theo gân mạch bò thẳng lên lục phủ ngũ tạng…”

Tần Uyển Uyển trợn tròn mắt. Nàng cầm kiếm, bàn chân nhũn ra, quỳ “bịch” xuống đất. Quân Thù khẽ mỉm cười, kề sát bên tai Tần Uyển Uyển: “Đến lúc đó ruột thủng bụng nát, ngũ tạng chảy mủ…”
“Sư phụ!”

Tần Uyển Uyển đột nhiên nghĩ thông. Cái gì mà hệ thống, cái gì mà phản kích nữ chính chó má, người làm đại sự biết co biết duỗi, đường nào cũng về La Mã, vì sao nàng phải chịu tội như thế?

Người sống vui vẻ là quan trọng nhất. Tay móc Long đan đau, kiếm này đâm xuống lại càng đau, lẽ nào không có biện pháp vẹn cả đôi đường?
Chắc chắn có!

Nàng không thể lấy trứng chọi đá với đám người Thẩm Tri Minh, nàng muốn rửa sạch hàm oan cho Tần Vãn rồi mới rời đi. Nhóm người Thẩm Tri Minh cho rằng nàng có vấn đề, Tần Vãn đời trước lấy cái chết chứng minh có khiến bọn họ tin không?
Nàng phải ổn định thế cục, kéo dài thời gian, tìm ra chứng cứ.

Tốc độ xoay chuyển trong đầu nàng vượt cả khả năng vận hành cao nhất cả hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm sững sờ: “Cô… cô tính làm gì…”

“Đồ nhi biết sai rồi.” Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: “Hãy cho con một cơ hội làm lại từ đầu, con chắc chắn…”

Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển nhìn thấy một bóng trắng vụt qua trước mặt, đột nhiên có người kéo nàng dậy, ôm vào lòng, nắm chặt tay, vững vàng chém ra một quang kiếm.

Thanh kiếm vẫn còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, vừa chém ra đã bức lui Quân Thù ba trượng. Tần Uyển Uyển thậm chí còn chưa kịp hiểu mô tê gì, chợt cảm giác mũi kiếm kia xoay một vòng, không hề do dự, quả quyết dứt khoát, hung hăng tàn nhẫn —— đâm vào người nàng!
Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỵ xuống đất lần nữa.

Nàng ngây người cúi đầu nhìn chuôi kiếm trước bụng. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy tay nàng đặt trên chuôi kiếm, máu chảy từ bụng nàng dần nhuộm lấy hai bàn tay giao nhau, thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống tay áo trắng nửa rũ dưới đất, nổi bật rực rỡ cùng với hoa mai trên tay áo.
Lưỡi kiếm xuyên qua hai người. Người thiếu niên ôm hờ nàng từ đằng sau, tóc đen rủ xuống hai bên tựa như tấm rèm ngăn ra một mảng thiên địa cho nàng, bảo vệ nàng trong lòng.

“Không phiền Đạo quân phí tâm.” Giọng nói người nam mang theo sự trong trẻo đặc hữu của thiếu niên, lại mang nét lạnh lùng trầm ổn sau khi cửu chiến sa trường mới có được. Y nói rõ ràng từng chữ lời kịch mà nàng chưa kịp nói: “Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn và các người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play