Sau khi mắng xong, Quân Thù cho tất cả người lui xuống, cả phòng chỉ còn một mình hắn. Quân Thù ổn định lại tâm trạng, ngước mắt mình về phía Tô Nguyệt Ly trong quan tài băng, gương mặt nhuốm màu mệt mỏi.

Hắn đi xuyên qua trận pháp, tới trước mặt Tô Nguyệt Ly, giơ tay chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng ta.

“Nguyệt Ly à.” Quân Thù dịu dàng nhìn chăm chú khuôn mặt Tô Nguyệt Ly: “Nếu lần này Tần Vãn vẫn không chịu cứu nàng, ta chắc chắn không bỏ qua cho muội ấy.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng áp lên trán nàng ta, nhắm mắt lại.

Mà Tô Nguyệt Ly trong thần thức cảm giác được hành động của Quân Thù không khỏi nhíu mày. Ninh Bất Tu nhận ra cảm xúc nàng ta dao động, thấp giọng hỏi: “Nguyệt Ly, nàng sao thế?”

“Bằng hữu đang gọi ta.” Mặt Tô Nguyệt Ly lộ vẻ lo lắng: “Bất Tu, chúng ta còn bao lâu nữa mới xong?”

“Bình thường bí thuật song tu của Ninh thị đều phải bế quan vài năm. Thể chất nàng đặc biệt, hôm nay chỉ mới hơn một tháng đã giao hoà thức hải với ta hơn một nửa …” Ninh Bất Tu vươn tay nắm lấy tay Tô Nguyệt Ly, dỗ dành: “Thêm một tháng nữa là tương đối rồi.”

“Còn tới một tháng…” Tô Nguyệt Ly nhíu mày: “Nhưng bây giờ bọn họ hoàn toàn không biết chuyện này, đều đang vấn tội sư tỷ. Nếu sư tỷ vì vậy xảy ra chuyện, ta…”

Tô Nguyệt Ly không nói tiếp, tựa như bất an. Ninh Bất Tu suy nghĩ, trầm ngâm chốc lát: “Nhưng hôm nay bí thuật đã tiến hành hơn một nửa, nếu thuận lợi kết thúc, nàng vốn có thể lên thẳng tu vi Nguyên Anh. Nếu bây giờ cưỡng ép phá quan ra ngoài, chỉ sợ tu vi nàng và ta đều hao tổn. Nguyệt Ly, nàng nghĩ kỹ chưa?”

Tô Nguyệt Ly nghe vậy, biểu cảm sa sút. Một lát sau, nàng ta gượng cười: “Sao ta có thể để huynh vì ta mềm lòng mà bị thương được? Thôi vậy…” Nàng ta lắc đầu: “Dù sao cũng do tỷ ấy đẩy ta xuống vực, xem như ta không mắc nợ tỷ ấy. Thế nhưng lúc nãy, ta nghe thấy tỷ ấy nói với người khác có cách đánh thức ta, ta sợ có khi nào…”

“Không sao.” Ninh Bất Tu khẽ cười: “Chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan, không làm nên trò trống gì đâu.”

Nghe lời Ninh Bất Tu, Tô Nguyệt Ly không lo lắng nữa.

Nàng ta quay đầu nhìn Quân Thù bên ngoài thức hải, tự nhủ với chính mình.

Nàng ta cũng chỉ vì cứu người.

Đám… đám người Quân Thù hẳn sẽ tha thứ cho nàng ta đúng không?

Tô Nguyệt Ly đang thấp thỏm bất an trong thức hải, Tần Uyển Uyển lại mang Giản Hành Chi cùng trở về tiểu viện.

Sau khi vào sân viện, Tần Uyển Uyển định giữ Giản Hành Chi lại nghỉ ngơi, chợt nhìn thấy Giản Hành Chi phẩy tay áo, cầm bút cất vào lòng, hào hứng nói: “Ta đi bố trí, cô nghỉ ngơi đi. À…” Y còn cố ý căn dặn: “Nếu người khác hỏi, cô nhớ tuyệt đối đừng khai đường hầm của ta ra.”

“Ngươi yên tâm.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, nhưng nhìn trường y dính bùn của Giản Hành Chi lại không yên tâm lắm: “Ngươi không nghỉ ngơi thật à?”

“Thời gian cấp bách, nhiệm vụ quan trọng. Còn nữa…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Nếu cô có chuyện thì thổi sáo gọi ta, chúng ta chuẩn bị ám hiệu đặc biệt. Cô biết thổi khúc nhạc nào đặc biệt một chút không?”

Cái này thì nhiều lắm.

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, lập tức thổi một bài “Quả táo nhỏ” cho y.

Giản Hành Chi bịt lỗ tay, hết sức ghét bỏ: “Đừng thổi nữa, ta biết rồi, đi đây.”

Dứt lời, Giản Hành Chi đi ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt Tần Uyển Uyển.

Đợi sau khi Giản Hành Chi đi, Tần Uyển Uyển bỏ cây sáo xuống.

Đi ngủ trước, hay làm việc trước?

Tần Uyển Uyển ngồi đó suy nghĩ. Sau khi nhẩm tính thời gian, nàng ngả xuống giường, vẫn là đi ngủ trước.

Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ, Giản Hành Chi nhảy xuống đường hầm, che giấu miệng hố, rốt cuộc cũng lộ vẻ mệt mỏi. Y ngồi xuống đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dù sao thân thể Giản Chi Diễn vẫn là phàm nhân. Trước khi lên núi, y cưỡng ép đẩy tới Luyện Khí, tuy nhiên chưa Trúc Cơ thì đều là phàm thân, tiếp tục gắng gượng nữa sẽ tiêu tùng. Y phải tìm thời gian tăng cường luyện tập thân thể này.

Giản Hành Chi nhắm mắt lại, trù tính kế hoạch tương lai trong lòng. Suy nghĩ một hồi, y lấy trận pháp trong tay áo mà Tần Uyển Uyển đưa cho y ra nghiêm túc xem xét, không khỏi chê bai.

Trận pháp Tần Uyển Uyển cho y đều là những thứ nguyên thân lưu lại. Nàng âm thầm thêm vào một ít thuật pháp học ởTịch Sơn, bố trí vài bẫy rập không có gì to tát.

Trận pháp đó đặt trong mắt người ở tiểu thế giới này đã xem như không tồi, nhưng trong mắt Giản Hành Chi lại chẳng ra gì.

“Còn làm trận pháp hai lớp.” Giản Hành Chi lầm bầm, ngón tay y ngưng khí, vạch vào lòng bàn tay một cái, máu rỉ ra. Y lấy bút lông thấm máu, bắt đầu tu sửa trận pháp, vừa sửa vừa phê bình: “Trận pháp lớp ngoài cùng nát bét cả rồi, lớp thứ hai còn đỡ.”

Nói xong, y ngẫm nghĩ, hơi nghi ngờ: “Sao cô ta lại biết thuật pháp bậc Thiên? Theo lý thuyết thì trong tiểu thế giới này, cô ta biết vài thuật pháp thiên kiếp đã không tệ rồi.”

“Chủ nhân, ngài quên à.” 666 nhắc nhở Giản Hành Chi: “Cô ấy là nữ phụ trùng sinh trở về, giống như ngài, đều là hổ giả mèo cả thôi. Ngài nghe ta, đừng phí công lo lắng, gây hoạ cho cô ấy là xong, cô ấy chắc chắn có thể giải quyết.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi bĩu môi, lười nói thêm với 666, cúi đầu tiếp tục sửa chữa trận pháp.

Giản Hành Chi sửa đến hơn nửa đêm. Sau khi Tần Uyển Uyển ngủ đủ, nàng lười nhác thức dậy, tẩy rửa như bình thường xong, thị đồng đã bưng điểm tâm phòng bếp làm sẵn tới cửa.

Tần Uyển Uyển đi tới sảnh chính thì thấy Tống Tích Niên ngồi tại đó. Nhìn thấy nàng đi ra, y lập tức đứng dậy: “Sư muội.”

“Sư huynh?”

Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Huynh đến sớm thế?”

“Tối qua, ta nghe nói…” Tống Tích Niên ngập ngừng: “Muội và Quân thiếu chủ xung đột.”

Tần Uyển Uyển gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tối qua, muội…”

“Tối qua, muội đến Linh Lung Các.” Tần Uyển Uyển bưng chè hạt sen lên thổi: “Làm rõ chuyện Tô sư muội là thế nào.”

“Làm rõ?”

Tất cả sự chú ý của Tống Tích Niên đều bị Tô Nguyệt Ly hấp dẫn: “Muội ấy xảy ra chuyện gì?”

“Thế này đi…” Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Tống Tích Niên, mỉm cười: “Chi bằng hai ngày sau, huynh triệu tập đệ tử Tông môn đến Linh Lung Các, chúng ta cùng đánh thức Tô sư muội, để Tô sư muội trả lại sự trong sạch cho muội. Có điều trước đó, xin sư huynh giúp muội giăng một kết giới ngăn cản thăm dò thần thức xung quanh Tô sư muội.”

“Thần thức?” Tống Tích Niên nhíu mày: “Muội nói Tô sư muội…”

“Sư huynh cứ chiếu theo đó mà làm.” Tần Uyển Uyển húp ngụm cháo, không hề nhiều lời.

Tống Tích Niên trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu.

Qua một lúc, Tống Tích Niên lại hỏi: “Vậy Giản Chi Diễn kia…”

“Y là do muội bảo người đưa lên núi.” Tần Uyển Uyển biết trước Tống Tích Niên muốn hỏi chuyện này, nàng giả vờ thâm sâu: “Chuyện của y, sư huynh không cần hỏi nhiều. Hiện nay, chuyện quan trọng nhất là Tô sư muội. Cho muội thời gian hai ngày…” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển tự tin: “Muội chắc chắn sẽ giúp Tô sư muội lành lặn thức tỉnh.”

Tống Tích Niên có được lời này, y ngập ngừng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ta tin sư muội.”

Tần Uyển Uyển không nói lời nào, nàng cúi đầu húp cháo.

Nàng không phải Tần Vãn. Tần Vãn còn sẽ vì tình cảm với Tống Tích Niên mà cảm động, nhưng nàng lại nhìn thấy rất rõ.

Tống Tích Niên không phải thật sự tin tưởng bản thân Tần Vãn, mà là không muốn vứt bỏ bất cứ khả năng nào cứu sống Tô Nguyệt Ly.

Có điều chuyện này cũng chẳng liên quan tới nàng lắm, nhiệm vụ nàng đang mang chỉ là xuống núi.

Sau khi xuống núi…

Tần Uyển Uyển nhớ đến Giản Chi Diễn, không khỏi lắc đầu thở dài.

Bọn họ vẫn nên mỗi người mỗi ngả đi thôi.

Ăn xong bữa sáng, cuối cùng Tần Uyển Uyển cũng bắt đầu công tác chuẩn bị.

Kiếp trước ở Tiên giới, nàng học chành chẳng ra sao, không làm mấy chuyện chính sự, nhưng phát minh linh tinh thì không ít.

Dù sao Tiên giới nhàm chán, tinh thần giải trí không phong phú bằng thế kỷ hai mươi mốt, không có vài sở thích thì khó mà chịu nổi.

Nàng dùng Tiên thuật bắt chước phát minh thế kỷ hai mươi mốt. Nếu không phải vì tu vi bản thân hạn chế, nàng gần như đã là một bậc thầy luyện khí.

Chỗ khó của việc tạo máy chiếu thần thức là làm sao tiến vào thần thức của Tô Nguyệt Ly mà thần không biết quỷ không hay.

Bước đầu tiên là phải cắt đứt cảm giác của Tô Nguyệt Ly đối với bên ngoài, tránh cho Tô Nguyệt Ly có chuẩn bị.

Bước thứ hai là phải tạo một “camera” tiến vào thần thức Tô Nguyệt Ly.

Bước thứ ba là mang hình ảnh mà “camera” thấy được truyền tải ra ngoài.

Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ, đợi vẽ xong phương án, nàng bắt đầu bảo người đi tìm vật liệu.

Vật liệu nàng cần đều không khó tìm.

Tơ vàng, màn trắng, lá bùa có linh lực của Tống Tích Niên…

Lúc Tần Uyển Uyển bắt đầu suy nghĩ cách chế tạo “máy chiếu”, Giản Hành Chi đã sửa xong trận pháp. Y cảm thấy mỹ mãn, đeo hai quầng mắt thâm đen móc bản đồ Tần Uyển Uyển đưa cho y ra.

Sau khi lấy ra, Giản Hành Chi trầm mặc.

Trên giấy trắng là một đống đường cong cong vẹo vẹo, có hình vuông, có hình tròn, có dấu x. Tần Uyển Uyển còn tốt bụng dùng chữ viết như cua bò nhắc nhở từng trận pháp nên đặt ở đâu.

Có điều bản thân trang giấy không lớn, nàng vừa viết lên, chữ đã thấm ra sau, nguyên cái bản đồ chi chít chằng chịt, căn bản chẳng thấy được cái gì.

Bên phải ngoài cùng trang giấy vẽ một vòng tròn, hai người cầm que diêm nắm tay nhau, còn có một mũi tên nằm ngang chỉ xuống cuối tờ giấy, trên đó viết “Xông lên”.

Giản Hành Chi nhìn chằm chằm “bản đồ” nửa ngày, 666 thấp thỏm hỏi: “Hay là… đi hỏi thử?”

“Không thể hi vọng vào cô ta.” Giản Hành Chi đóng bản đồ lại: “Để ta bố trí!”

Dứt lời, Giản Hành Chi ngồi dưới đất, dùng khuếch đại phạm vi thần thức, quét một lượt từ trên xuống dưới Vấn Tâm Tông, sau đó bắt đầu vẽ bản đồ, thiết kế cơ quan lại lần nữa.

“Ta đào mười hai đường hầm ngang dọc bên dưới, đặt mỗi điểm giao nhau ngay dưới đạo cung quan trọng, sau đó đặt bùa nổ tại đó, đồng loạt phát nổ là có thể đánh sập cả Vấn Tâm Tông.”

“Hai Chú dịch chuyển, một cái đặt ở điểm nút này. Đến lúc đó, chúng ta chạy xuống núi, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi theo đến đây. Tu vi Quân Thù cao nhất, lại thích bay, ta treo Chú dịch chuyển trên cây, để hắn dịch chuyển tức thời đến chỗ khác.”

“Chỗ khác là chỗ nào?” 666 tò mò, Giản Hành Chi nghiêm túc suy nghĩ, ra quyết định: “Nhà xí đi.”

“Còn nơi này…”

Giản Hành Chi nhanh chóng lập xong kế hoạch lần nữa, bắt đầu đào đường hầm.

Một ngày rưỡi đào mười hai cái đường hầm. Đối với một cao thủ như Giản Hành Chi thì đây cũng là một thách thức.

May mà mười hai đường hầm này đều là đất bằng, không dài mấy, áp lực không lớn.

Hai người cùng cần cù cố gắng, sáng sớm hai ngày sau, Tần Uyển Uyển đã làm xong máy chiếu, Giản Hành Chi cũng đào xong đường hầm. Ai nấy thay y phục của mình trong phòng, không hẹn mà cùng ăn diện đẹp hơn rất nhiều.

Tần Uyển Uyển mặc kính trang màu đen, hoa văn hình mây viền vàng, trông hết sức khí thế.

Giản Hành Chi chỉ có y phục Giản Chi Diễn để thay. Y lựa ra một bộ trường sam màu hồng thêu hoa lê ít sặc sỡ trong đống y phục loè loẹt, đứng nhìn trước gương ngắm nhìn. Mặc dù y phục hơi kéo chân sau, nhưng Giản Hành Chi y vẫn cực kỳ khí thế.

“Nhị sư tỷ.” Thị đồng đứng ở cửa thúc giục hai người: “Tống sư huynh và Quân thiếu chủ hỏi tỷ có thể đến Linh Lung Các chưa?”

Nghe vậy, hai người đều nhìn nhau.

Thấy quầng thâm đen thui của y, Tần Uyển Uyển đặt câu hỏi trước: “Đã làm xong hết chưa?”

“Không thành vấn đề.” Giản Hành Chi ôm “máy chiếu” mà Tần Uyển Uyển chuẩn bị, gật đầu: “Cô thì sao?”

“Hết thảy đều sẵn sàng.”

Hai người cùng gật đầu, sau đó đồng thời đi ra ngoài, bước chân mang theo khí chất không nhận lục thân (*).

(*)Không nhận lục thân: không nhận bà con họ hàng.

Nơi hai người họ đi qua, đệ tử nhìn thấy đều ngẩn ngơ. Đợi đến Linh Lung Các, bọn họ đã thấy Tống Tích Niên và Quân Thù dẫn theo trưởng lão ngồi ở trên ghế. Đám người bình tĩnh nhìn hai người thâm quầng mắt đến phấn nền cũng chẳng che nổi xuất hiện ở cửa.

“Phải làm thế nào…” Vẻ mặt Quân Thù bình tĩnh: “Muội nói đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play