Nghe thấy tiếng quát này, Tô Nguyệt Ly điếng người, lập tức khoác áo lao ra. Nàng ta lảo đảo đẩy cửa, thống thiết nhìn Quân Thù, gọi to: “Quân ca ca!”

“Câm miệng!”

Quân Thù giơ tay chỉ vào Tô Nguyệt Ly y phục xốc xếch, tóc tai rối loạn: “Ta cho cô một cơ hội, cô nói rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

“Vị này hẳn là Quân thiếu chủ?”

Ninh Bất Tu sửa sang y sam ngay ngắn, đi tới cửa phòng, cẩn thận khoác áo cho Tô Nguyệt Ly, đúng mực mỉm cười với Quân Thù: “Ta thường nghe Nguyệt Ly nhắc đến, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Nhắc đến?”

Quân Thù cười khẩy: “Nhắc đến thế nào? Ninh thiếu chủ, ngươi nói ta nghe xem?”

Ninh Bất Tu nhận ra địch ý của Quân Thù, hắn nhìn về phía Tô Nguyệt Ly. Tô Nguyệt Ly cứng đờ chốc lát, kéo Ninh Bất Tu, thấp giọng nói: “Bất Tu, huynh vào phòng trước đi, e rằng ta và huynh ấy có chút hiểu lầm…”

Lời còn chưa dứt, Quân Thù nhẫn nhịn hồi lâu thấy bọn họ chàng chàng thiếp thiếp thì không kiểm soát nổi cơn giận, giơ tay đánh một đòn về phía Ninh Bất Tu!

Ninh Bất Tu chợt biến sắc, đẩy Tô Nguyệt Ly, vội lùi về sau ba bước, nghiêng người rẽ sang hành lang, tránh né tiêu ngọc của Quân Thù, lo lắng nói: “Quân Thù, đây là thức hải của Nguyệt Ly! Đánh nhau ở chỗ này, ngươi điên rồi à!”

“Kẻ phản bội ta…” Ánh mắt Quân Thù đầy rét lạnh, linh lực tụ lại trên tiêu bạch ngọc, đánh mạnh về hướng Ninh Bất Tu: “Ta còn để ý cô ta sống chết?”

“Đừng!!!”

Tô Nguyệt Ly thét lên chói tai, lập tức nôn ra máu. Thức hải cô ta vốn không chịu nổi cú đánh cấp Nguyên Anh như Quân Thù.

Nhóm trưởng lão thấy thế vội vàng đứng dậy, gấp gáp tiến lên.

“Mau!” Một vị trong đó đặt hai tay lên huyệt Thái Dương Tô Nguyệt Ly, gọi những người khác: “Mau đến giúp ổn định thức hải.”

Mà Quân Thù trong thức hải đã đánh đến đỏ mắt, nhìn chằm chằm Ninh Bất Tu vẫn luôn tránh né: “Ngươi biết cô ta nói thế nào với ta không?”

“Cô ta nói yêu ta, chỉ yêu một mình ta, mãi mãi không yêu người khác, trao cho ta mọi thứ của mình.”

“Quân ca ca, dừng lại! Dừng lại!” Tô Nguyệt Ly ôm đầu, quỳ gối dưới đất gào to: “Là muội lừa huynh ấy! Muội chỉ muốn cứu huynh ấy! Xin huynh bỏ qua cho muội và huynh ấy đi!”

Nghe nói thế, động tác Ninh Bất Tu khựng lại, tiêu ngọc của Quân Thù đâm thẳng vào bụng hắn. Quân Thù nghiêng đầu: “Nhìn thấy không? Đấy chính là phụ nữ.”

Khoé môi Ninh Bất Tu rướm máu, hắn nắm chặt tiêu ngọc của Quân Thù, nghiến răng: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Quân Thù mỉm cười: “Thật là thâm tình.”

Dứt lời, Quân Thù đột ngột rút tiêu ngọc ra. Ninh Bất Tu gục xuống đất, khẽ thở dốc.

“Bất Tu!” Tô Nguyệt Ly vội vàng chạy tới trước mặt Ninh Bất Tu ôm lấy hắn, ngẩng đầu nhìn Quân Thù, khóc như hoa lê ướt mưa: “Quân ca ca, tất cả đều là lỗi của muội, ngàn sai vạn sai đều do muội. Huynh giết muội đi, đừng tổn thương Bất Tu.”

“Đừng tổn thương hắn?” Quân Thù bật cười: “Cô và ta thề non hẹn biển, quay đầu lại đi thành thân với kẻ khác. Cô còn muốn ta đừng tổn thương các người? Sao cô không nghĩ cô tổn thương ta?”

“Huynh hiểu lầm rồi...” Tô Nguyệt Ly ra sức lắc đầu: “Không có, muội không có thành thân với huynh ấy. Muội chỉ giao hoà thần thức mà thôi, muội trong sạch! Cơ thể muội trong sạch!”

“Nguyệt Ly!” Ninh Bất Tu tựa trong lòng nàng ta, khẽ thở dốc: “Dù là vì cứu ta, nàng cũng không thể nói như vậy. Nàng…” Ninh Bất Tu quay đầu nhìn Tô Nguyệt Ly, tràn đầy thâm tình: “Nàng mãi mãi… mãi mãi là… thê tử… của Ninh Bất Tu ta…”

Tô Nguyệt Ly không nói lời nào, nàng ta ngân ngấn nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy, chẳng nói nên lời.

Quân Thù nhìn hai người tình sâu tựa biển chỉ thấy buồn nôn từng cơn.

Hắn bước lên trước, ngồi xuống, nắm lấy cằm Tô Nguyệt Ly, ép nàng ta nhìn mình: “Còn muốn gạt người?”

“Không có…” Tô Nguyệt Ly lắc đầu: “Muội không có gạt huynh, muội…”

“Đi ra ngoài.” Quân Thù mỉm cười: “Sư tỷ cô vẫn còn ở bên ngoài đợi cô đấy.”

Tô Nguyệt Ly sững sờ, Quân Thù nhìn về phía Ninh Bất Tu: “Để ta huỷ thức hải của cô ta ra ngoài, hay là ngươi chủ động dẫn chúng ta ra ngoài?”

“Ta dẫn ngươi ra ngoài.”

Đương nhiên Ninh Bất Tu sẽ không để thức hải Tô Nguyệt Ly bị tổn hại, hắn lập tức mở miệng đáp lời, sau đó giơ tay lên, chắp ngón trỏ và ngón giữa đặt bên mép môi, nhẩm đọc chú ngữ. Một lát sau, Quân Thù nhìn thấy trước mắt đột ngột tối đen. Hắn lại mở mắt ra, thấy Tô Nguyệt Ly nằm trong quan tài băng nhắm mắt ho khan dữ dội. Một người đàn ông mặt tái nhợt nằm bên cạnh quan tài băng, chính là Ninh Bất Tu trong thức hải.

Tần Uyển Uyển dừng sáo, bước tới bên cạnh Giản Hành Chi. Giản Hành Chi tựa bàn, khoanh tay đứng quan sát Tô Nguyệt Ly. Thấy Tần Uyển Uyển đi tới, y nhỏ giọng nói: “Thức hải bị tổn hại cỡ này, e là con đường tu đạo của cô ta chấm dứt tại đây.”

Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại. Một lát sau, nàng gật đầu: “Có lẽ vậy.”

So với sự bình tĩnh của hai người, Quân Thù biểu hiện cực kỳ tức giận. Hắn giật lá bùa khỏi đầu, bước tới trước quan tài băng, dịu giọng nói: “Nguyệt Ly, nên tỉnh rồi.”

Lông mi Tô Nguyệt Ly khẽ run, nàng ta chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy mọi người đều ở xung quanh, tim nàng ta giật thót, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tô Nguyệt Ly chống người ngồi dậy, giả vờ vừa tỉnh, nhìn xung quanh, vô cùng kinh ngạc: “Sao… sao mọi người đều ở đây? Sư thúc, sư bá,…” Tô Nguyệt Ly nhìn trưởng lão sau lưng, lại quay đầu nhìn về phía Tống Tích Niên mặt lạnh: “Sư huynh!”

Dứt lời, ánh mắt nàng ta dời sang Tần Uyển Uyển bên cạnh. Sau một thoáng ngỡ ngàng, nàng ta ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Sư tỷ!”

Tô Nguyệt Ly vội vàng đứng dậy khỏi quan tài băng, lảo đảo chạy về phía Tần Uyển Uyển, mắt rưng rưng, vui mừng nắm tay Tần Uyển Uyển: “Sư tỷ, may mà tỷ vẫn ổn. Còn có thể nhìn thấy tỷ, muội thật sự rất vui!”

“Cô vui cái gì?” Tần Uyển Uyển lộ vẻ khó hiểu: “Ta đẩy cô xuống sườn núi, cô còn lo lắng cho ta sao?”

“Muội tin sư tỷ có nỗi khổ tâm…” Vẻ mặt Tô Nguyệt Ly chân thành: “Chắc chắn là vì tỷ muốn tốt cho muội.”

“Tô Nguyệt Ly!” Tống Tích Niên không nghe nổi nữa, cắt ngang lời Tô Nguyệt Ly: “Vì sao sư tỷ đẩy muội xuống sườn núi, muội không biết sao?”

“Muội…” Nhất thời không hiểu rõ tình thế, Tô Nguyệt Ly không dám nói lung tung, chỉ đành ngấn lệ nhìn Tống Tích Niên: “Sư huynh, sao đột nhiên huynh lại như vậy với muội?”

“Nguyệt Ly!” Quân Thù cười khẩy nhìn Tô Nguyệt Ly diễn kịch. Thấy nàng ta dời trọng điểm, hắn bước tới sau lưng Tô Nguyệt Ly, nâng tay giữ bả vai nàng ta, dịu dàng nhắc nhở: “Vị đạo hữu đi ra từ thức hải của cô là ai, mau giới thiệu với mọi người đi.”

Nghe nói thế, đầu óc Tô Nguyệt Ly lập tức rối loạn. Ninh Bất Tu thấy Quân Thù tiếp cận Tô Nguyệt Ly, chém ngay một nhát, quát lớn: “Đừng chạm vào Nguyệt Ly!”

Ở trong thức hải sợ tổn thương Tô Nguyệt Ly nên Ninh Bất Tu chủ động kiềm chế tu vi, bây giờ không còn kiêng kỵ gì nữa, hắn lại đánh ngang sức với Quân Thù.

Cả hai đánh nhau túi bụi ở Linh Lung Các. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhanh nhẹn trốn sang một bên, cắn hạt dưa xem kịch.

“Tô Nguyệt Ly!” Quân Thù nhìn Ninh Bất Tu liều mạng tấn công, cười khẩy nhắc nhở nàng ta: “Rốt cuộc vị đạo hữu này là ai, có quan hệ gì với cô, nói đi!”

“Tại hạ là Ninh Bất Tu ở Hoang Thành…” Ninh Bất Tu ngưng tụ tất cả tu vi trên kiếm, chém một nhát: “Là phu quân của…”

“Là bằng hữu của muội!”

Một tiếng hét lớn vang lên, Ninh Bất Tu cứng đờ. Quân Thù đỡ lấy kiếm ý, đánh Ninh Bất Tu ngã xuống đất.

Ninh Bất Tu đập mạnh vào tường, ôm bụng thở dốc, ngồi dậy: “Nguyệt Ly, nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng…”

“Muội và Ninh thiếu chủ không có quan hệ gì, chỉ là bằng hữu.” Tô Nguyệt Ly hoàn toàn không biết chuyện trong thức hải vừa nãy đã bị đám người nhìn thấy, nàng ta cắn răng đưa ra quyết định.

Ninh Bất Tu là Thiếu chủ Hoang Thành, nhưng Hoang Thành ở Bắc Cảnh nghèo khổ, không thể trù phù bằng Nhạc Thành chỗ Quân Thù, lại không qua lại thân thiết với các Tông môn khác, Ninh Bất Tu cũng không có tu vi như Quân Thù. So sánh hai bên, Tô Nguyệt Ly hạ quyết tâm.

Nàng ta không dám nhìn Ninh Bất Tu đang thảng thốt đằng sau, cúi đầu giải thích: “Hôm đó, sư tỷ đẩy muội xuống núi. Muội được Ninh thiếu chủ cứu giúp, trùng hợp là Ninh thiếu chủ cũng bị thương. Vì báo ơn cứu mạng, muội đồng ý để Ninh thiếu chủ tiến vào thức hải của muội tu luyện dưỡng thương. Sự việc khẩn cấp, chưa báo lại sư môn và…” Tô Nguyệt Ly nhìn Quân Thù: “Và Quân ca ca, mong chư vị sư thúc bá, sư huynh sư tỷ và Quân ca ca thứ lỗi.”

Nhóm người không ai đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Nguyệt Ly tràn đầy hoài nghi.

“Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu vẫn vùng vẫy: “Nàng là thê tử của ta…”

“Ta không phải!” Tô Nguyệt Ly cắn răng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn cứu huynh.”

“Nhưng lúc trước nàng không nói với ta như thế!” Ninh Bất Tu phản ứng lại, tức giận nói: “Nếu chỉ vì cứu ta, ta hà tất truyền thụ bí mật Ninh thị cho nàng, cùng dung hoà thần thức, cùng hưởng tu vi với nàng? Tô Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu lạnh mặt: “Nàng nói lại lần nữa, nàng và ta là quan hệ gì?”

“Đúng đấy.” Quân Thù cũng bật cười, xoay tiêu ngọc nhìn Tô Nguyệt Ly, mắt ẩn chứa rét lạnh: “Cô cũng nói cho ta nghe, cô nhận vô số thiên tài địa bảo của ta, được ta bảo vệ cất nhắc, cũng từng thân mật da thịt với ta, đồng ý thành hôn với ta. Cô nói xem ta và cô là quan hệ gì?”

Tô Nguyệt Ly cúi đầu, không dám trả lời. Tống Tích Niên không nghe nổi nữa, rốt cuộc lên tiếng: “Còn ta thì sao?”

Tất cả đồng loạt nhìn về phía Tống Tích Niên, thấy y đỏ mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Ly: “Muội từng nói với ta muội một lòng hướng đạo, không muốn bàn chuyện yêu đương. Ta thật sự nghĩ rằng muội chuyên tâm tu luyện, mỗi ngày chỉ dẫn công pháp cho muội, an ủi muội lúc buồn khổ, vì cứu muội mà mất nửa cái mạng. Tô Nguyệt Ly, muội không thích thì thôi, cần gì đùa cợt như thế?”

“Muội không có…” Tô Nguyệt Ly đỏ mắt rơi lệ. Suy nghĩ một lát, rốt cuộc nàng ta nhận ra chuyện này đã không còn đường cứu vãn. Nàng ta dứt khoát ngồi xuống đất, oà khóc.

“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.

“Bất Tu, ta chỉ muốn cứu huynh, không có suy nghĩ nào khác. Huynh đề xuất song tu, ta sợ tổn thương huynh nên không thể từ chối. Vốn nghĩ xong việc đường ai nấy đi, ai ngờ đi tới hôm nay? Người ta thật sự yêu chỉ có một…” Tô Nguyệt Ly nhìn về phía Quân Thù: “Quân ca ca.”

Nàng ta thâm tình hỏi: “Huynh còn có thể yêu muội lần nữa không?”

Quân Thù lạnh mắt nhìn. Tô Nguyệt Ly chồm người tới, túm lấy vạt áo Quân Thù: “Muội sai rồi, muội biết sai rồi. Sau này, muội sẽ không bao giờ do dự không dứt khoát nữa, không bao giờ tổn thương trái tim huynh nữa. Quân ca ca, huynh tha thứ cho muội đi…”

Quân Thù không lên tiếng. Hắn nhìn người trước mặt, không hiểu tại sao lại nhớ đến Tần Vãn năm đó.

Lúc Tần Vãn niên thiếu cũng thích làm nũng như thế. Khi đó, lòng hắn cũng hơi thích nàng, chỉ có điều tuổi tác dần lớn, lòng Tần Vãn ngày càng chú tâm vào tu hành. Mặc dù nàng cũng yêu hắn, thế nhưng không còn “đơn thuần” như Tô Nguyệt Ly.

Hôm nay nhìn lại, “đơn thuần” của Tô Nguyệt Ly nào là đơn thuần, e rằng đa phần là tâm cơ mà Tần Vãn nói với hắn năm đó.

Quân Thù quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cắn hạt dưa: “Người cô nên cầu xin tha thứ nhất không phải là ta.”

Tô Nguyệt Ly sững sờ, lập tức hiểu ý Quân Thù. Nàng ta quỳ gối, di chuyển đến trước mặt Tần Uyển Uyển, sốt ruột nắm lấy vạt áo nàng, khổ sở cầu xin: “Sư tỷ, tỷ tha thứ cho muội đi. Muội chỉ vô tâm, muội thật sự không muốn hại tỷ. Hôm đó, tỷ đẩy muội xuống núi, muội tưởng rằng tỷ muốn giết muội. Sau khi rơi xuống núi, muội gặp được Bất Tu, tiếp đó gặp Quân ca ca, muội định báo ngay với Quân ca ca là tỷ gặp nạn, nhưng còn chưa kịp nói đã ngất đi rồi. Sư tỷ, muội thật sự không cố ý…”

“Cô thật sự không cố ý?” Tần Uyển Uyển nhìn nàng ta, nghiêng đầu, Tô Nguyệt Ly lắc đầu: “Muội không cố ý, không cố ý…”

“Hôm rơi xuống núi, cô không thấy thứ gì xuất hiện sao?” Tần Uyển Uyển nhìn Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly ngẩn người. Tần Uyển Uyển ném hạt dưa vào miệng, khẳng định: “Cô đã thấy.”

“Cô tu luyện với Ninh Bất Tu là thuật song tu, chuyện hôn mê là do cô tự chọn. Cô lựa chọn chỉ nói ra tên ta mà không nói ra chuyện nào khác, đó là vì sao?”

Tô Nguyệt Ly không nói nên lời. Nàng ta níu váy Tần Uyển Uyển, tay khẽ run. Tần Uyển Uyển nói tiếp nghi vấn của mình: “Mà sau khi hôn mê, thật ra cô biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô vẫn không quan tâm, tiếp tục dùng hôn mê để hãm hại ta. Cô còn nói cô không cố ý?”

“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”

“Để ta nói thử suy tính của cô nhé.”

Tần Uyển Uyển ngắt lời nàng, đặt hạt dưa xuống bàn, phủi tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Nguyệt Ly quỳ dưới đất, giọng nói rất khẽ: “Cô biết bọn họ đều yêu cô. Cô biết nếu như ta sống sót trên vách núi, ta sẽ mang đến bảo vật mà cô mơ ước, cho nên cô cố ý sau khi gặp Quân Thù thì hôn mê bất tỉnh, nhìn bọn họ thẩm vấn ta. Nếu như ta ngốc một chút, ta sẽ nói thứ ta lấy được ở vách núi cho bọn họ biết. Lấy tình cảm của họ đối với cô, bọn họ sẽ không do dự mổ xẻ ta, mang thứ kia đến cho cô.”

Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt.

“Ninh Bất Tu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Dường như Tần Uyển Uyển đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta: “Có hắn hay không, cô vẫn sẽ không tỉnh, đúng không?”

Tô Nguyệt Ly khó tin nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thở dài nhìn nàng ta. Dường như nàng hơi bối rối, hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay tát mạnh vào mặt Tô Nguyệt Ly.

Tô Nguyệt Ly bị nàng tát ngã xuống đất. Ninh Bất Tu định bảo vệ theo bản năng, nhưng nhớ tới cái gì, hắn lạnh mặt, đứng yên tại chỗ.

Tô Nguyệt Ly ngơ ngác bưng mặt, Tần Uyển Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Ly.

“Cái tát này là ta đánh giúp Tần Vãn. Trên vách núi, Tần Vãn cứu cô một mạng, nhưng cô lại nói láo hại cô ấy. Hôm nay cô bị cô lập hoàn toàn, thần thức tổn hại, con đường tu đạo đến đây chấm dứt, xem như là báo ứng của cô. Sau này, ta cầu nguyện cho cô triệt để hối cải, một lòng hướng thiện, lấy đức trả ơn, lấy ơn báo ơn.”

“Còn chư vị ngồi ở đây…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, bình thản nói: “Niên thiếu Tần Vãn được chư vị cứu giúp, chư vị nuôi nấng, chư vị vừa là thầy vừa là cha, đây là ơn giáo dưỡng.”

“Sư muội không cần khách sáo như thế…” Tống Tích Niên vội lên tiếng. Không đợi Tống Tích Niên nói xong, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y, điềm tĩnh nói tiếp: “Nhưng nhưng năm qua, Tần Vãn đã tận tâm tận lực vì Vấn Tâm Tông. Tự phế tu vi Trên đài thẩm mệnh xem như kết thúc nhân quả với Vấn Tâm Tông, đôi bên không nợ nần gì nhau.”

Vẻ mặt Tống Tích Niên cứng đờ. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Quân Thù: “Còn Quân thiếu chủ và Quân thành chủ, mặc dù từng có ơn cứu giúp Tần Vãn thuở nhỏ, nhưng Quân thiếu chủ nhiều lần cố gắng sát hại Tần Vãn, công tội bù trừ, miễn cưỡng xem như ân oán tính xong.”

“Chịu nhục trên Đài thẩm mệnh, lòng Tần Vãn đã chết. Tuy Tô Nguyệt Ly là thủ phạm, nhưng không tin tưởng Tần Vãn là chư vị, ra tay là chư vị, tổn thương trái tim Tần Vãn cũng là chư vị. Nếu Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời. Hôm nay ân tình đã cạn, nếu ta còn lại gì với Vấn Tâm Tông thì đấy chỉ là căm ghét oán hận.”

“Từ hôm nay trở đi…” Sáo ngọc trên tay Tần Uyển Uyển hoá kiếm, giơ lên cắt một lọn tóc. Tóc đen chậm rãi rơi rụng, Tần Uyển Uyển nhìn về phía đám người: “Tần Vãn và chư vị ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

***

【 Vở kịch nhỏ 1 】

Quân Thù: “Vì yêu làm thỏ, yêu đến tàn khốc.”

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Tô Nguyệt Ly: “Con cá yêu ta lần nữa đi.”

Quân Thù, Tống Tích Niên, Ninh Bất Tu, Thẩm Tri Minh: “Con cá không bị ngu, không yêu nữa.”

Tô Nguyệt Ly: “Nếu các người không ngu, không cặn bã thì đã không yêu ta.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play