Vi Phu Đã Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 7: Chắc ta phóng đại uy lực lên gấp mười lần cũng không sao đâu nhỉ?


3 tháng

trướctiếp

Giọng nói Tô Nguyệt Ly vừa dứt, một tiếng nổ “ầm” vang lên, Tần Uyển Uyển cảm giác một sức lực cực mạnh ập tới. Nàng bị người ta đè lên, va chạm xuống đất, kế tiếp nàng nghe thấy tiếng ho khẽ, máu nhỏ xuống đầu vai.

“Giản Chi Diễn?” Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng bị ngoại lực kéo mạnh ra khỏi thức hải Tô Nguyệt Ly.

Giản Hành Chi dời bàn tay mang theo pháp ấn khỏi người Tần Uyển Uyển, lau máu trên mép môi, không hề nhiều lời.

Ban nãy, y dùng pháp ấn chuyển linh khí thành linh lực cho Tần Uyển Uyển, cả quá trình đều dùng thân thể Giản Chi Diễn mượn trận pháp hấp thu, không phải y dùng linh căn của mình hấp thu, luyện hoá Kim Đan. Dưới tình huống này, đối kháng với tu vi cận kề Hoá Thần như thế có phần hơi miễn cưỡng.

“Ngươi không sao chứ?”

Tần Uyển Uyển vẫn chưa hiểu chuyện gì. Nàng đỡ Giản Hành Chi bị thương, lo lắng hỏi: “Chúng ta về trước nhé?”

Giản Hành Chi lắc đầu, đang định mở miệng, bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn truyền từ ngoài cửa vào: “Tần Vãn!”

Vừa dứt lời, tiếng gió bên cạnh gào thét mà tới. Giản Hành Chi đẩy Tần Uyển Uyển sang bên cạnh, còn mình lăn qua một bên.

Tần Uyển Uyển va vào cột nhà gần đó, ngẩng đầu thấy Quân Thù quỳ một gối, ngồi cách đó không xa.

Tiêu ngọc của hắn đập xuống đất, mép môi rướm máu, hơi thở nặng nề hỗn loạn, rõ ràng là bị thương. Tần Uyển Uyển nhớ lại tiếng tiêu nghe được trong thần thức Tô Nguyệt Ly liền lập tức hiểu ra.

“Vừa rồi là huynh?”

Thấy Tần Uyển Uyển mới nhận ra người khi nãy dùng tiếng tiêu đột kích là hắn, Quân Thù cười khẩy, giọng điệu vẫn luôn dịu dàng tăng thêm một chút nghiến răng nghiến lợi: “Tần Vãn, ta đúng là coi thường muội rồi. Đã có bản lĩnh làm ta bị thương, muội còn giả vờ mất hết tu vi cái gì?”

Tần Uyển Uyển sững sờ, nàng bất giác giơ tay lên. Nhìn thấy chút linh lực còn sót lại trên tay, nàng ngây người: “Ta… Ta đánh à?”

“Không sai.” Giản Hành Chi nhìn dòng điện sục sôi bị 666 giữ lại cách đó không xa trong thần thức, nhanh chóng dựa theo bảng nhắc bài mà bên trên cấp cho trợn mắt nói láo: “Cô đúng là niềm kiêu hãnh của ta, còn mạnh hơn ta tưởng tưởng!”

Dứt lời, dòng điện lập tức ảm đạm xuống.

Tần Uyển Uyển ngớ người. Nàng nhìn Quân Thù bị thương, lại nhìn linh lực còn sót trên tay.

Không ngờ là nàng đánh thật, lẽ nào đây là bàn tay vàng của nữ chính trong truyền thuyết?

Có được khẳng định của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển đột nhiên phấn khích trong lòng.

Nhận ra tâm trạng của Tần Uyển Uyển, 38 vốn định nói gì đó bỗng nhiên im bặt. Nó sửa lời, khuyến khích: “Ký chủ, cô cảm nhận được sự sung sướng của Đại nữ chính chưa?”

“Cảm…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng, vẫn không tin lắm: “Cảm nhận được rồi.”

“Tần Vãn!” Thấy Tần Uyển Uyển vẫn cứ ngây người, Quân Thù không khỏi tức giận: “Bổn thiếu chủ đang nói chuyện với muội, muội không nghe sao?”

“Đánh!”

38 kích động hô lên: “Đánh hắn đi!”

“Huynh…” Tần Uyển Uyển trở người ngồi dậy, căng thẳng cảnh cáo hắn: “Huynh đừng có quá đáng.”

“Bổn thiếu chủ cứ quá đáng đấy!” Quân Thù cười khẩy: “Muội tính làm gì?”

Dứt lời, tiêu ngọc trong tay hắn xoay một cái, đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển: “Dám tới Linh Lung Các quấy rối thì phải trả giá đắt, ta thật muốn xem thử muội lợi hại cỡ nào!”

“Xấc xược!”

Nhìn thấy Quân Thù ra tay, Giản Hành Chi định xuất thủ theo bản năng. Nhưng vừa cử động, dòng điện trong thần thức đột ngột bừng sáng, 666 la lớn: “Đừng!”

Giản Hành Chi khựng lại, hít sâu một hơi, nhanh chóng đổi ý.

“Tần Vãn!” Giản Hành Chi hét lên: “Đánh trả!”

Tần Uyển Uyển bị Quân Thù ép lùi liên tiếp về sau. Mắt thấy sắp lui đến vách tường, nghe tiếng Giản Hành Chi nói, nàng dứt khoát đánh cược một phen, nhún mũi chân lên tường lộn mèo, lấy sáo làm kiếm, đánh một đòn vào mặt Quân Thù!

Quân Thù cười nhạo, khẽ nghiêng đầu. Giản Hành Chi đồng thời dùng thần thức ngưng châm(*), phóng châm về phía Quân Thù!

(*) Ngưng châm: ngưng tụ lại thành kim châm

Kim châm đâm vào đầu vai Quân Thù, động tác hắn chậm lại. Cũng ngay lúc đó, cây sáo của Tần Uyển Uyển đập mạnh vào đầu Quân Thù, đánh hắn văng ra. Quân Thù cố gắng lộn ngược trên không trung, đáp một gối xuống đất. Hắn rùng mình, giơ tay sờ gương mặt đã dính máu, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển.

“Tần Vãn, muội đánh lén ta?!”

“Ta không…” Tần Uyển Uyển đang định phủ nhận, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hò reo: “Hay!”

Quân Thù và Tần Uyển Uyển đồng thời ngoảnh đầu, nhìn thấy Giản Hành Chi đang ngồi xếp bằng dưới đất vỗ tay, ánh mắt nhìn Tần Uyển Uyển tràn đầy sùng bái: “Chân khí ngưng châm, chiêu này đúng là xuất thần nhập hoá, hay lắm!”

Tần Uyển Uyển ngây ngốc, sau đó lập tức hiểu ra hẳn là 38 chơi xấu. Nàng ho khẽ một tiếng, khuyên Quân Thù: “Quân thiếu chủ, hay là thôi…”

“Thiếu chủ…” Người hầu bên ngoài cũng nhanh chóng lên tiếng: “Để chúng thuộc hạ lên…”

“Tất cả lui ra!” Quân Thù quát người hầu bên ngoài, xoay mặt nhìn Tần Vãn, ánh mắt ngoan độc.

“Tiểu nhân hèn hạ.” Quân Thù vốn không nghe lời khuyên, chẳng nói chẳng rằng xoay tiêu ngọc trên tay, tiếp tục xông về trước lần nữa, thấp giọng quát: “Để ta xem muội có bao nhiêu thủ đoạn!”

Lần này Quân Thù tăng thêm linh lực. Tần Uyển Uyển có lòng tin hai lần trước nên không tránh né nữa. Nàng giơ tay tung một đòn, đánh thẳng vào mặt Quân Thù.

Nhìn thấy hai người đánh nhau, Giản Hành Chi lập tức hưng phấn, lòng bàn tay ngứa ngáy. Nhưng lo lắng dòng điện trong thần thức chực chờ đánh bất cứ lúc nào, y lựa chọn mặc kệ 666, cũng buông thả chính mình, dứt khoát tìm tư thế thoải mái nằm lười nhác dưới đất, ngấm ngầm giúp đỡ Tần Uyển Uyển.

Mỗi lần Quân Thù đánh tới thời khắc mấu chốt, y đều âm thầm ngưng tụ thần thức thành một cây phi châm, tạm dừng chân khí Quân Thù vận hành.

Quân Thù vốn không biết tà thuật từ đâu ra. Hắn chỉ cảm thấy mỗi lần tại thời điểm mấu chốt, chân khí trong người đều ngưng trệ, sau đó bị Tần Vãn đánh bay. Chiêu thức của Tần Uyển Uyển không hề có quy luật, động tác vừa chậm vừa xấu, nhưng hắn cứ như bị ma ám tránh không được, lần nào cũng bị đánh trúng.

Mà Giản Chi Diễn bên cạnh đúng là tên phế vật, căn bản không hiểu thế cục, cứ như đui như mù mà khen ngợi lung tung, làm hắn nghe mà ói máu.

“Hay!”

Một chiêu đánh lên lưng Quân Thù, khiến hắn lảo đảo.

“Đẹp lắm!”

Một chiêu quất vào mặt Quân Thù, lưu lại vệt máu.

“Kiếm pháp chủ nhân nhẹ tựa chim hồng(*), uyển chuyển như rồng, có thể gọi là bậc thầy!”

(*) Chim hồng nhạn

Một chiêu đập vào tay Quân Thù, trực tiếp cướp đi tiêu bạch ngọc.

“Chủ nhân, ta thật hãnh diện vì cô!”

Một chiêu nện trước ngực Quân Thù, hất văng hắn tại chỗ.

“Ngươi câm miệng!”

Quân Thù quay đầu quát to. Trước mặt là một đòn của Tần Uyển Uyển, đánh hắn lăn quay ra đất. Không biết nàng học động tác của ai, giẫm một chân lên mặt Quân Thù, chỉ sáo vào hắn: “Huynh quát ai đấy!”

“Đúng vậy.” Giản Hành Chi nghe thấy Tần Uyển Uyển ra mặt vì mình, đột nhiên có cảm giác sảng khoái khó tả. Y xắn tay áo, quát lại lần nữa với Quân Thù: “Ngươi quát ai đấy!”

“Ngươi là cái thá gì?!”

Nghe Giản Hành Chi mắng, thị vệ bên ngoài rốt cuộc cũng hết chịu nổi, rút đao ra, chỉ vào Giản Hành Chi: “Đến lượt ngươi nói chuyện sao?!”

“Tần Vãn.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển: “Hắn nói ta không có tư cách nói chuyện.”

“Ngươi câm miệng!” Sức lực giẫm lên Quân Thù của Tần Uyển Uyển càng mạnh hơn, chỉ cây sáo ra ngoài cửa: “Đến phiên ngươi nói sao?!”

“Tất cả các người câm miệng!”

Quân Thù quát lớn. Hắn bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tần Vãn, muội để ta đứng dậy.”

“Đứng dậy cũng được…” Tần Uyển Uyển nói hết sức thản nhiên: “Ta hỏi huynh một câu, huynh thành thật trả lời. Huynh biết giải Chú truy tìm của Thẩm Tri Minh không?”

Nghe thế, Quân Thù giễu cợt: “Muội còn muốn giải Chú truy tìm của sư phụ? Muội lại định chơi trò gì đây?”

“Hỏi ngươi thì ngươi đáp đi.” Giản Hành Chi mất kiên nhẫn: “Lải nha lải nhải, ngươi không mệt hả?”

“Ta biết.”

Quân Thù trừng Giản Hành Chi, bình tĩnh nằm dưới đất: “Nhưng trừ phi muội bằng lòng cứu Nguyệt Ly, nếu không ta sẽ không giúp muội.”

“Dễ thôi.”

Tần Uyển Uyển vừa nghe đã bật cười. Nàng rút chân lại, mở miệng đáp ứng: “Huynh đừng hối hận là được.”

Quân Thù sững người, thị vệ xông lên đỡ hắn dậy. Hắn khó tin nhìn Tần Uyển Uyển. Một lát sau, hắn nhắc nhở nàng: “Ta bảo muội cứu Nguyệt Ly!”

“Không thành vấn đề.” Tần Uyển Uyển thoải mái đồng ý: “Huynh giải chú giúp ta, ta cứu người giúp huynh.”

“Muội tốt bụng vậy sao?” Mặt Quân Thù hoài nghi: “Vậy vì sao muội không cứu nàng sớm một chút?”

“Chẳng phải tối nay ta mới nhìn thấy người à?”

Vẻ mặt Tần Uyển Uyển thẳng thắn: “Vừa mới làm rõ xảy ra chuyện gì.”

“Còn giả vờ.” Quân Thù cười giễu: “Tần Vãn, muội là người thế nào ta rõ hơn hết. Muội đừng tưởng muội bằng lòng cứu Nguyệt Ly, ta sẽ xem trọng muội. Ở trong lòng ta, muội vĩnh viễn không bằng Nguyệt Ly.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nàng siết chặt nắm đấm, cảm giác lại muốn đánh người.

Nhưng nghĩ đến kế hoạch hạ sơn, nàng vẫn quyết định không tính toán với kẻ ngốc.

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, khẽ cười: “Quân thiếu chủ, huynh chỉ cần nói đồng ý hay không là được.”

Quân Thù trầm tư chốc lát, gật đầu: “Được.”

“Vậy…”

“Có điều…” Quân Thù ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Muốn giải Chú truy tìm của Thẩm tông chủ, ta cần chuẩn bị chút thời gian.”

“Bao lâu?”

“Hai ngày.”

“Cũng được.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy hai ngày sau, huynh giải Chú truy tìm cho ta, ta thay huynh đánh thức Tô Nguyệt Ly. Có điều huynh đã đồng ý…” Tần Uyển Uyển khẽ mỉm cười: “Thì đừng hối hận.”

“Muội lại muốn giở thủ đoạn bịp bợm gì đây?”

Quân Thù nhìn chằm chằm nàng. Tần Uyển Uyển nhún vai, không hề nhiều lời, xoay người nhìn Giản Hành Chi: “Được rồi, ta đi đây. Hai ngày sau gặp lại.”

Dứt lời, nàng vươn tay về phía Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi đứng dậy, cùng đi ra cửa với Tần Uyển Uyển. Bước tới cửa, Tần Uyển Uyển chợt nhớ đến chuyện gì, đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn Quân Thù: “À này, Quân thiếu chủ.”

“Chuyện gì?”

Quân Thù ngẩng đầu, vẻ mặt Tần Uyển Uyển nghiêm túc: “Cho hỏi Quân thành chủ còn đứa con nào khác không?”

“Quân thị chỉ có một mình ta.” Quân Thù nhíu đầu mày: “Muội biết rõ còn hỏi?”

“Ờ.” Tần Uyển Uyển gật đầu, suy nghĩ rồi nghiêm túc đề nghị: “Vậy huynh trở về nói với Quân thành chủ, vì tương lai Nhạc Thành, tranh thủ sinh thêm một đứa vẫn còn kịp.”

“Tần Vãn!”

“Không tiễn!” Giản Hành Chi thấy Quân Thù nổi cáu, cao giọng cắt lời hắn, quay lưng phất tay rời đi: “Đi thôi.”

Dứt lời, hai người nghênh ngang bỏ đi.

Quân Thù nhìn bóng lưng bọn họ, siết chặt nắm đấm.

Thị vệ bước lên, run run mở miệng: “Thiếu chủ…”

“Làm sao Tần Vãn vào được đây?!”

Rốt cuộc Quân Thù cũng tìm được người có thể trút giận, hắn rống to.

“Không… không biết.”

“Vậy làm sao cái tên Giản Chi Diễn còn sống? Làm sao lên núi?”

“Không… không biết.”

“Từ khi nào Tần Vãn có thực lực như thế, sao ta lại không biết?”

“Ngài cũng không biết…” Thị vệ sắp khóc đến nơi: “Thuộc hạ làm sao biết?”

“Ngươi là đồ phế vật!” Quân Thù tát mạnh lên mặt thị vệ, khoé mắt sắp nứt ra: “Đi tra!”

“Vâng, vâng…” Thị vệ nhanh chóng xoay người quỳ gối xuống đất: “Thuộc hạ lập tức đi tra!”

Thị vệ hấp tấp chạy đi. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng đi ra khỏi đình viện, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười.

Tần Uyển Uyển ho khẽ một tiếng, ánh mắt mang theo chút xấu hổ: “Tối nay khiến ngươi sợ hãi rồi.”

“Hửm?” Giản Hành Chi hiểu ra nàng nói cái gì. Y chẳng thèm để tâm, kiểu ẩu đả linh tinh này căn bản chẳng đáng là gì, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hết sức hoàn hảo: “Không có chuyện gì, cô không sao là được.”

Giản Hành Chi đã dần nắm được tố chất một nam sủng nên có, lời nói ngày càng trôi chảy.

Y suy nghĩ, để khuyến khích tinh thần dũng cảm đánh lộn của Tần Uyển Uyển tối nay, y tiếp tục nhắm mắt khen: “Tối nay, cô lợi hại quá! Tiếp tục như vậy, tương lai phi thăng không còn xa.”

“Ta cũng thấy vậy!” Tần Uyển Uyển tràn đầy tự tin, nhưng lại cảm thấy không thể gạt bỏ công lao của Giản Chi Diễn, bèn nhanh chóng sửa lời: “Nhưng may mà có ngươi giúp đỡ, đưa ta tới đây.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Tiếp theo có thể còn phải phiền ngươi giúp ta hai việc.”

“Cô nói đi.” Giản Hành Chi vừa nghe Tần Uyển Uyển bảo muốn làm gì đó liền lập tức hưng phấn.

“Chuyện thứ nhất.” Tần Uyển Uyển nhớ tới đống khúc chiết trong đầu mấy ngày qua, lên kế hoạch: “Ta đang muốn tìm dụng cụ làm máy chiếu.”

“Máy chiếu?”

Giản Hành Chi nghe không hiểu lắm. Tần Uyển Uyển nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, gương mặt hết sức vui vẻ: “Chi Diễn, chúng ta phải làm người tốt.”

“Sao?”

“Quân Thù muốn giải cứu Tô Nguyệt Ly, vậy ta phải giúp một tay.” Tần Uyển Uyển nghĩ tến chuyện sắp xảy ra, càng nghĩ càng vui: “Không những ta phải cứu, ta còn muốn để hắn nhìn thấy Nguyệt Ly muội muội mà hắn quan tâm nhất rốt cuộc đang làm cái gì, đúng không?”

Giản Hành Chi vừa nghe đã hiểu ngay đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Y gật đầu, mặt mày nghiêm túc: “Cô nói đúng. Vậy chuyện thứ hai là?”

“Thẩm Tri Minh đã đi Mật cảnh hai ngày.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hai ngày sau, ta không biết ông ta có trở về hay không. Nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển lấy túi Càn Khôn trong tay áo ra, đặt vào tay Giản Hành Chi: “Đây là bản đồ Vấn Tâm Tông cùng một vài trận pháp ta vẽ. Ngươi dựa theo địa điểm ta đánh dấu bố trí sẵn trận pháp. Hai ngày sau…” Tần Uyển Uyển trầm giọng: “Bất luận tình huống thế nào, Chú truy tìm vừa giải, chúng ta lập tức rời đi.”

“Ta làm việc…” Giản Hành Chi cầm túi Càn Khôn cười, trong đầu nhanh chóng hình thành một kế hoạch: “Cô yên tâm.”

“Trận pháp của Tần Vãn…” Giản Hành Chi hỏi thăm 666 trong thức hải: “Chắc ta phóng đại uy lực lên gấp mười lần cũng không sao đâu nhỉ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp