“Làm sao ngươi biết ta có cách?”

Tần Uyển Uyển buột miệng hỏi, Giản Hành Chi kinh ngạc: “Cô có thật à?”

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy câu này không ổn, vội hỏi tiếp: “Cô tính thế nào?”

Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng ngập ngừng nhìn gương mặt Giản Hành Chi, muốn nói cho hết lời “chia tay” ban nãy, nhưng làm sao cũng không nói ra được. Nghẹn một hồi, nàng chỉ nặn ra một câu: “Ta có cách của ta, ngươi không cần quan tâm. Ta đưa khế ước bán thân và bạc cho ngươi, ngươi từ đường hầm…”

“Cô muốn vứt bỏ ta?” Giản Hành Chi đã hiểu, lông mày nhướng lên. Tần Uyển Uyển vô thức lắc đầu: “Không!”

“Vậy vì sao cô muốn ta đi?”

“Ta…” Bị người ta nhìn thấu ý đồ, Tần Uyển Uyển hoảng hốt lắp bắp: “Ta muốn để ngươi đến chỗ an toàn.”

Tìm được lý do, Tần Uyển Uyển nhanh chóng vịn vào đó: “Trên núi này rất nguy hiểm, một phàm nhân như ngươi ở lại bên cạnh ta không an toàn.”

“Ta không sợ nguy hiểm!” Giản Hành Chi nói hết sức dứt khoát: “Ta ở cùng cô.”

Cảm động.

Đối diện với tình nghĩa thắm thiết như vậy, Tần Uyển Uyển cảm thấy hết sức cảm động.

Nhưng càng cảm động, nàng càng hổ thẹn.

Mặt Tần Uyển Uyển rối rắm, Giản Hành Chi che miệng quan sát Tần Uyển Uyển đối diện vẫn không chịu đồng ý giữ y lại. Y đổi vị trí mà nghĩ, đại khái hiểu được ý của Tần Uyển Uyển: “Cô thấy ta vô dụng?”

“Không…”

“Ta rất hữu dụng.” Giản Hành Chi cảm thấy mình tìm được điểm mấu chốt. Y tự đề cử: “Cô đã định xuống núi thì dù sao cũng phải có kế hoạch nhỉ? Lúc này chắc chắn cô bị canh giữ không đi đâu được, nhưng cô vẫn phải làm gì đó. Cô nhìn ta đi, thân thể khoẻ, sức lực tốt, biết đường đi lối lại ở Vấn Tâm Tông. Cô muốn đi đâu chỉ cần nói với ta một tiếng, ta lập tức đào. Cô giữ ta lại, ta chắc chắn không phải là gánh nặng.”

Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi nói đến ngây người.

Nàng ngẫm nghĩ chốc lát, đột nhiên cảm thấy có lý.

Mặc dù Giản Hành Chi là nam sủng, nhưng xét từ khí thế cầm kiếm ở lần đầu tiên gặp mặt cùng với năng lực có thể đào lên Vấn Tâm Tông, đúng là y có chút tác dụng.

Nàng là người mà cuộc sống càng tốt hơn chút nào thì hay chút nấy. Sau khi nhận ra tác dụng của Giản Hành Chi, nàng suy nghĩ, giơ tay lên kéo khuỷu tay y, trịnh trọng nói: “Sau này, ta nhất định sẽ cho ngươi thêm ít tiền.”

“Nói sau đi.”

Sức chú ý của Giản Hành Chi bị nơi nàng kéo hấp dẫn.

Lần đầu tiên y tiếp xúc với con gái mà không phải lúc đánh nhau. Không biết tại sao, y cứ cảm thấy hơi là lạ.

Y muốn kéo tay Tần Uyển Uyển ra, nhưng cảm giác làm vậy hơi chấp nhặt, đành dời mắt, giả vờ bình tĩnh uống nước.

“Bây giờ, kế hoạch của cô thế nào?”

Dù sao cũng không đến mức chẳng có kế hoạch nào.

“Ta nghĩ thế này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sở dĩ bọn họ không thả ta là vì muốn ta đánh thức Tô Nguyệt Ly, vậy chi bằng chúng ta đi xem thử. Nếu thật sự có thể đánh thức Tô Nguyệt Ly, chúng ta lấy cách này làm điều kiện trao đổi để bọn họ thả ta xuống núi. Vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?”

“Cô nói đúng.” Giản Hành Chi gật đầu: “Bây giờ, cô xuống núi vẫn phải gánh thanh danh mưu hại đồng môn, chi bằng trực tiếp giải quyết vấn đề rồi đi.”

“Chính là ý đó.”

Tần Uyển Uyển thấy Giản Chi Diễn hiểu chuyện thì hết sức vui mừng, xem ra người nam sủng này chẳng phải chỉ có khuôn mặt.

Nàng nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, thấy đã muộn, đang định khuyên y đi ngủ, bỗng người kia vỗ tay một cái, đứng dậy nói: “Vậy đi thôi.”

“Hả?”

Tần Uyển Uyển ngớ người. Giản Hành Chi dùng thần thức quét một vòng Vấn Tâm Tông, xoay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô biết Tô Nguyệt Ly kia ở đâu không?”

Tần Uyển Uyển sững sờ rồi mới hiểu ra: “Đi bây giờ?”

“Nếu không thì sao?” Giản Hành Chi hỏi một cách điềm nhiên: “Cô đợi đến sang năm à?”

Dứt lời, Giản Hành Chi không cho Tần Uyển Uyển cơ hội do dự, kéo nàng đi về hướng cửa sổ, trèo ra ngoài. Giản Hành Chi lôi nàng nhảy xuống đường hầm, quay đầu giấu miệng hố, rồi xoay người nhìn Tần Uyển Uyển vẫn đang ngơ ngác, thúc giục: “Phòng nào, đi thôi.”

Rốt cuộc Tần Uyển Uyển cũng hoàn hồn, nàng thấp giọng đáp “ừ” , hồi tưởng lại Vấn Tâm Tông mà hai ngày nay nàng quan sát bằng thần thức, xác định vị trí: “Chắc là Linh Lung Các.”

Giản Hành Chi có được phương hướng, không nói hai lời lập tức đào.

Y đào rất nhanh, xấp xỉ tốc độ đi bộ của Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển lấy Dạ minh châu trong túi Càn Khôn ra, rồi lại lấy sợi vải bố cột lên đỉnh đầu. Cảm giác tay rảnh rỗi, nàng bèn bốc một nắm hạt dưa trong túi ra, đi sau lưng Giản Hành Chi một khoảng không xa không gần, nhàn nhã cắn hặt dưa, nhìn công tử vốn nho nhã anh tuấn cầm cuốc đào đất thuần thục.

Vậy mà hai người không hề cảm thấy cảnh tượng kỳ cục này có gì bất ổn.

Đào thẳng đến Linh Lung Các, Giản Hành Chi theo thói quen quay đầu nói với Tần Uyển Uyển: “Ta đi trước xem thử, không có vấn đề gì sẽ gọi cô.”

Tần Uyển Uyển gật đầu: “Ừ, ta chờ ngươi.”

Vừa nói xong, hai người trầm mặc, hai hệ thống đồng loạt thở dài.

666: “Đại ca, ta đã nói tới mệt luôn rồi.”

38: “Ký chủ, cái gì nên làm không cần ta nói chứ.”

“Hay là… để ta lên trước?”

Tần Uyển Uyển đề nghị trước. Giản Hành Chi gật đầu, cầm cuốc nhường đường cho nàng.

Tần Uyển Uyển đi tới miệng hố. Miệng hố thẳng đứng, Tần Uyển Uyển nhìn một hồi, giang tay giang chân bắt đầu trèo lên.

Giản Hành Chi cầm cuốc nhìn Tần Uyển Uyển trèo từng bước một, mặt phát sầu.

“Cô nói xem cô ta trèo như thế tới khi nào?”

“Đại ca.” 666 không nhịn được nhắc nhở y: “Đây mới là tốc độ của người bình thường. Ngài không cần lo lắng, sẽ nhanh thôi.”

Đối với một người kỳ Trúc Cơ mà nói việc trèo lên một cái hố không phải là khó.

Dù cho là Tần Uyển Uyển.

Nàng thuận lợi bò đến miệng hố, núp ở đó quan sát xung quanh một lát. Sau khi xác nhận không có thủ vệ nào ở đó bằng thần thức, nàng mới bò ra khỏi đường hầm, rồi tìm một đống cỏ che lại, vội vàng chạy về hướng Linh Lung Các.

Tần Uyển Uyển vừa đi, Giản Hành Chi liền xác nhận lại với 666: “Chỉ cần ta không thay đổi tình tiết quan trọng, không để cô ta nhận ra năng lực của ta vượt quá giới hạn của Giản Chi Diễn thì không thành vấn đề đúng không?”

“Đúng.” 666 nhanh chóng nói thêm: “Ngài yếu đuối một chút là được rồi!”

Giản Hành Chi không đáp. Y nhún mũi chân, nhảy thẳng ra khỏi miệng hố, chạy theo Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển cẩn thận đi tới mép cửa. Vừa đến nơi, nàng đã dùng thần thức thấy rõ kết giới ở đó.

Tần Uyển Uyển cũng chẳng hoảng hốt, nhớ lại trận pháp mẫu thân từng dạy, giơ tay lên vẽ vài cái trận pháp vào lòng bàn tay, sau đó áp tay lên kết giới.

Một lúc sau, kết giới âm thầm lặng lẽ biến mất. Giản Hành Chi đứng đằng xa quan sát nhướng mày.

Tần Uyển Uyển đi vào Linh Lung Các, đập vào mắt là quan tài bằng băng đặt ở giữa đại sảnh hình lục giác, xung quanh quan tài dựng thẳng sáu luồng kiếm ý của Thẩm Tri Minh, mặt dưới là trận pháp của Quân Thù, còn có kết giới của Tống Tích Niên bao phủ ngoài cùng, gần như ngàn vạn sủng ái, trùng trùng phòng hộ.

Tần Uyển Uyển thấy rõ những phòng hộ này bằng thần thức, đứng yên bên ngoài trận pháp của Tống Tích Niên. Giản Hành Chi âm thầm leo lên xà ngang, nhìn toàn cảnh Linh Lung Các từ trên xuống.

Cách chừng nửa trượng, Tần Uyển Uyển có thể thấy rõ Tô Nguyệt Ly trong quan tài băng.

Nàng ta nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng tựa như say ngủ, hơi thở đều đặn, mặt mày hồng hào.

Tần Uyển Uyển quan sát nàng ta từ xa.

Tô Nguyệt Ly và Tần Vãn không hề giống nhau. Tần Vãn mắt phượng môi mỏng, ngũ quan tẻ nhạt, trông xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, không dễ trêu chọc. Còn Tô Nguyệt Ly có dáng vẻ hoạt bát lanh lợi mà người bình thường yêu thích nhất. Nàng ta mắt to, mặt trái xoan, lông mi dày, khuôn mặt diễm lệ, vừa nhìn đã thấy là hình tượng em gái nhà bên khiến đàn ông khó lòng kiềm chế.

“Không bị thương à.”

Tần Uyển Uyển quét toàn thân Tô Nguyệt Ly bằng thần thức, không khỏi lấy làm lạ. Trừ thức hải có vẻ hơi dao động ra, cả người Tô Nguyệt Ly không hề có bất cứ dị thường nào.

Nàng nghiêm túc nhớ lại cốt truyện.

Bởi vì cốt truyện đều là hồi tưởng kiếp trước của Tần Vãn cho nên rất nhiều tình tiết không hoàn chỉnh, ví dụ như đoạn Tô Nguyệt Ly hôn mê này. Trong trí nhớ Tần Vãn, Tô Nguyệt Ly vô cớ hôn mê, nàng bị thẩm tra, sau đó khai ra bản thân giết Thanh long, trong người có một viên Long đan. Dưới tình huống Thẩm Tri Minh biết nàng vô tội, móc Long đan ra cho Tô Nguyệt Ly sử dụng. Tô Nguyệt Ly có được Long đan, không lâu sau tỉnh lại, tu vi tăng vọt, từ Trúc Cơ lên thẳng Nguyên Anh.

Nhưng mãi cho đến cuối cùng, Tần Vãn vẫn không biết vì sao Tô Nguyệt Ly hôn mê. Sau này có rất nhiều người hỏi Tô Nguyệt Ly, nhưng Tô Nguyệt Ly đều trả lời lấp lửng, lâu dần chuyện cứ thế đổ lên đầu Tần Vãn.

Nhưng nếu Tô Nguyệt Ly biết thì sao?

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, dựa theo cái đức hạnh trước giờ của thể loại truyện Mary Sue, không thể nào Tô Nguyệt Ly rơi xuống sườn núi hôn mê mà không gặp được gì. Nếu như Tô Nguyệt Ly nói dối, nàng ta đã gặp gì đó nhưng không chịu nói ra, vậy chuyện đó là gì?

Đây chắc chắn là chuyện Tô Nguyệt Ly không muốn người khác biết. Mà trong cuộc đời Tô Nguyệt Ly, hơn 90% cốt truyện đều liên quan đến đàn ông. Người đàn ông khiến nàng ta không bằng lòng nói ra nhất hình như là…

Thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu.

Trong trí nhớ Tần Vãn, người đàn ông này đã từng công khai trước thiên hạ hôn ước giữa hắn và Tô Nguyệt Ly, bảo rằng Tô Nguyệt Ly đã lạy trời đất với hắn từ lâu, có được chân truyền của Ninh thị bọn họ, giao hoà thần thức với hắn.

Nhưng khi đó người theo đuổi Tô Nguyệt Ly nhiều như cá diếc qua sông, sao nàng ta có thể trở thành thê tử của một người đàn ông. Vì vậy, nàng ta vẫn luôn thề thốt phủ nhận chuyện này. Cho đến về sau, Ninh Bất Tu vì nàng ta mà chết, bảo vật của hắn rơi vào tay Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại có thể dùng thần thức kéo ra. Từ đó, mọi người mới xác nhận Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu từng giao hoà thần thức.

Nhưng Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu quen biết khi nào?

Hơn nữa, phương thức tu hành của Ninh gia khá dị thường, nghe nói giao hoà thần thức với Ninh thị là có thể lấy được một nửa tu vi của Ninh thị. Quá trình đó ít thì mười ngày nửa tháng, lâu thì mấy năm, từ khi nào Tô Nguyệt Ly có một khoảng thời gian dài để làm chuyện như thế với Ninh Bất Tu?

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, ánh mắt bất giác dừng ở đầu Tô Nguyệt Ly.

Thức hải là nơi bí mật nhất của một người. Tại Tu chân giới, trừ phi sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như sưu thần, nếu không thức hải của một người không thể nào bị người khác bước vào.

Mà sở dĩ nguyên nhân “Sưu thần” này tàn nhẫn là vì sau khi sử dụng xong, phần lớn thức hải của người bị lục soát sẽ bị tổn thương, điên điên khùng khùng.

Thẩm Tri Minh cũng vậy, Quân Thù cũng vậy, bọn họ đều không đành lòng sử dụng sưu thần với Tô Nguyệt Ly.

Nhưng nếu sở dĩ Tô Nguyệt Ly bất tỉnh là vì thần hồn kẹt trong thức hải, không muốn tỉnh dậy thì sao?

Nếu thật sự là thế, rõ ràng không những Tô Nguyệt Ly biết hết mọi việc xảy ra xung quanh, biết đám người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên vì nàng ta phát điên, biết bọn họ muốn móc Long đan của Tần Vãn, biết bọn họ lo lắng đau khổ, nàng ta vẫn có thể tình chàng ý thiếp với Ninh Bất Tu trong thức hải, quan sát tất cả…

Nghĩ tới đây, Tần Uyển Uyển bất giác buồn nôn.

Nàng không muốn tiếp tục đoán nữa. Do dự chốc lát, nàng giơ tay lên thiết lập kết giới cách âm.

Giản Hành Chi nghi hoặc nhìn nàng làm mọi thứ. Sau khi Tần Uyển Uyển bố trí kết giới xong, liền lấy một cây sáo từ trong túi Càn khôn ra.

Rất khó trực tiếp xâm nhập vào thức hải của một người.

Nhưng nếu dùng vật dẫn, ví dụ như hương thơm, âm nhạc, dưới tình huống cường độ thần thức cao hơn người kia rất nhiều thì có thể tiến vào thức hải người kia một chuyến.

Có điều thủ đoạn đó chỉ có ở Tiên giới, trong tiểu thế giới này cũng có cách này sao?

Giản Hành Chi không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tần Uyển Uyển thối sáo.

Khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, cảm giác dường như mình đang đứng trước một cánh cổng lớn. Cánh cổng vừa dày vừa nặng như có nghìn quân, Tần Uyển Uyển ra sức đẩy về trước. Cùng lúc đó, tiếng sáo của nàng càng nhanh hơn.

Giản Hành Chi vốn đang lắng nghe tiếng sáo, cố gắng nghe ra là nhà nào phái nào, có điều chưa nhận ra tí ti xuất xứ, y bỗng nghe thấy tiếng tiêu sắc bén mang theo linh lực dồi dào phóng từ ngoài Linh Lung Các tới, nhắm thẳng vào Tần Uyển Uyển!

Giản Hành Chi nhảy từ xà ngang xuống, một tay kết ấn tụ linh khí, một tay khác ôm Tần Uyển Uyển vào lòng, ấn pháp ấn lên lưng Tần Uyển Uyển.

Linh lực tuôn vào người Tần Uyển Uyển, đi qua Kim Đan luyện hoá thành linh lực của Tần Uyển Uyển xong thì chảy vào trong sáo.

Bên trong thức hải, cánh cổng lớn trước mắt Tần Uyển Uyển ầm ầm sụp đổ.

Bên ngoài thức hải, tiếng sáo mang theo linh lực mạnh mẽ hung hăng phóng về phía tiếng tiêu mang theo linh lực. Một tiếng nổ “ầm” vang, xung quanh ngã rạp tựa như cuồng phong quét qua.

Tiếng tiêu im bặt.

Mà trong lúc đó, cảnh tượng trước mắt Tần Uyển Uyển nhanh chóng bay xa, càng ngày càng nhỏ. Dường như nàng nhìn thấy một tấm ảnh càng ngày càng thu nhỏ, trên tấm ảnh là một toà thành băng tuyết, thiếu nữ áo trắng nâng váy chạy ngang qua. Nàng ta quay đầu, dường như đang nói chuyện với ai đó.

“Bất Tu.” Nàng ta hào hứng gọi: “Tới bắt ta đi, bắt được ta, ta là của huynh rồi!”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi: Tôi biết chắc chắn mọi người sẽ hỏi vì sao lúc này không bị điện giật, chương sau sẽ nói! Đừng hỏi!

Độc giả: Vậy lỡ tôi không hỏi thì sao? Cô có quê không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play