Lời vừa dứt, Giản Hành Chi ngụp ngay xuống thùng tắm. Đệ tử đá văng cửa chính, vừa vặn đi vào, nhìn thấy bóng Tần Uyển Uyển trên bình phong, vội hỏi: “Chuyện gì vậy sư tỷ?”
“Không có gì.” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, điều chỉnh nhịp tim, nhìn bùn đất bị ngấm nước trong thùng tản ra. Nàng túm lấy mép thùng, cắn răng nói: “Có con côn trùng doạ ta, các đệ ra ngoài trước đi, ta tắm rửa đã.”
Đệ tử đáp lời lui ra. Bọn họ vừa đi, người trong thùng tắm lập tức ngoi đầu lên.
Y nhắm mắt, gương mặt tẩy rửa qua loa hiển lộ nét tuấn tú.
“Cô tắm trước đi, lát nữa ta cũng tắm, tắm xong ra nói chuyện.”
Y không hề khách khí, nói chuyện cực nhanh, nhắm mắt chống lên thùng tắm nhảy một cái, sau đó lảo đảo té xuống đất.
“Sao cô giật điện ta?!”
Giản Hành Chi nằm dưới đất tức giận mắng: “Muốn chết hả?!”
“Xin… xin lỗi…” 666 run rẩy: “Không có nam sủng nào thân thủ nhanh nhẹn như thế… cho nên bên trên kiểm tra…”
Giản Hành Chi hiểu ra, y hít sâu một hơi, không thèm tính toán, đứng lên, im ỉm đi ra phía ngoài bình phong.
Tần Uyển Uyển nhìn thấy y đứng dậy, nước và bùn trộn lẫn, nàng hoảng hồn vội nhắc: “Ngươi ngồi dưới đất được rồi, đừng ngồi trên giường.”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi hiểu ngay nàng đang chê y bẩn. Y cũng lười tranh cãi với kỳ Trúc Cơ, dứt khoát ngồi dựa vào bình phong, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chủ nhân.” 666 dè dặt lên tiếng: “Kiểm tra đo đạc cho thấy nhịp tim ngài đập rất nhanh, cần hỗ trợ gì không?”
“Câm miệng.” Giản Hành Chi dựa vào bình phong, nhắm mắt: “Không cần cô lo.”
Giản Hành Chi đi ra khỏi phòng tắm một cách dứt khoát cứ như nàng là một người đàn ông vậy, Tần Uyển Uyển không biết mình nên tức giận hay nên yên tâm.
Nàng từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng quyết định tới đâu tính tới đó, không nghĩ nhiều nữa, ngồi trong thùng bấm tiên quyết đổi thùng nước. Thấy nước trở nên trong lại, cuối cùng nàng cũng cảm giác thoái mái, thở phào tắm rửa lần nữa.
Tần Uyển Uyển vừa tắm vừa không kiềm được nhìn về phía Giản Hành Chi ngồi. Bóng dáng cô độc của thiếu niên trên bình phong thật đẹp, dù cho đang nghỉ ngơi thì sống lưng cũng thẳng tắp, như trúc như tùng.
Y trở về làm gì?
Tại sao trở về?
Tần Uyển Uyển hơi khó hiểu.
Nhưng nhớ đến kiếp trước, nàng lại chẳng lấy làm lạ.
Kiếp trước Tần Vãn suy sút đoạ ma, người trong thiên hạ đều muốn giết nàng, tên Giản Chi Diễn này vẫn không rời không bỏ, xem ra đúng là rất nặng tình với Tần Vãn, đáng tiếc…
Tần Uyển Uyển thở dài. Tạo hoá trêu người, Giản Chi Diễn không thể ngờ người y yêu đã sớm không còn trên nhân thế.
Nàng không phải Tần Vãn mà y yêu, vô ý lợi dụng tình cảm này, nàng cũng không muốn mang theo người vướng víu như y.
Vốn dĩ định xuống núi tìm Giản Chi Diễn, lén lút sắp xếp ổn thoả cho y rồi đi. Nhưng bây giờ nhìn thấy tình cảm sâu nặng của Giản Chi Diễn, nàng cảm thấy mình phải thay Tần Vãn cho y một kết thúc.
Tần Uyển Uyển nghĩ ngợi lung tung, tỉ mỉ tẩy sạch chính mình. Sau khi nghĩ xong đại khái chuyện chia tay, cuối cùng nàng đứng dậy, thay y phục, bước ra ngoài bình phong, nhìn Giản Chi Diễn đã dựa vào bình phong ngủ.
Nước và bùn trộn lẫn dính trên người Giản Hành Chi, cơ thể y trông giống như một pho tượng đất, nhưng y lại chẳng thèm để ý, ngồi ngủ ngon lành.
Tần Uyển Uyển nhíu mày, nhanh chóng gọi y: “Giản Chi Diễn.”
Người kia không lên tiếng, Tần Uyển Uyển lấy một cành hoa đào trong bình hoa bên cạnh, cẩn thận chọt y: “Giản Chi Diễn!”
“Mặc y phục xong chưa?”
Giản Chi Diễn đã tỉnh từ lâu, nhưng vẫn luôn không mở mắt. Tần Uyển Uyển sững người, không ngờ y hỏi chuyện này. Nàng mù mờ đáp: “Mặc xong rồi.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi mở mắt, theo bản năng định nhảy lên, nhưng nhớ tới lời 666, y khựng lại. Do dự một hồi, y nhớ lại các tiên nữ đã từng gặp trước đây, bèn rút chân ngồi xổm dưới đất, chống tay bên người, trước tiên nhấc mông rồi tới eo, rồi tới nửa thân trên, giống như một cái cây e ấp vươn mình, sau đó bước từng bước tới phòng tắm.
Một loạt động tác này thê thảm không nỡ nhìn, nhưng Giản Hành Chi thấy rõ trên màn hình trước mặt hiển thị “Hình tượng nhân vật +2, tổng điểm tích luỹ -998” .
“Ha.” Giản Hành Chi thô bạo vứt y phục sau tấm bình phong: “Cũng chỉ thế thôi.”
Lập tức màn hình hiển thị “Hình tượng nhân vật -2, tổng điểm tích luỹ -1000”
Giản Hành Chi: “…”
Tần Uyển Uyển nhìn từng động tác đứng lên như nữ quỷ trong “Ju-On(*)” , đi đứng chậm chạp vào phòng tắm như Zombie của Giản Chi Diễn, lại nhìn bóng y vứt “Phạch” y phục in trên bình phong.
(*) Tên một bộ phim kinh dị nổi tiếng của Nhật Bản.
Nàng trố mắt nhìn chuỗi động tác phân liệt này, bình tĩnh chốc lát mới hoàn hồn, không khỏi cảm khái: “Khẩu vị Tần Vãn kiểu gì thế?”
Tướng mạo này, tính cách này mà có thể làm nam sủng?
Bậc cửa nam sủng thấp vậy sao?
Tuy tệ thì có tệ, nhưng dù sao y cũng là nam sủng trung thành. Nàng sắp phải tổn thương trái tim người ta, vẫn nên rộng lượng với người ta một chút.
Vì thế nàng quét dọn phòng ốc sạch sẽ, lục lọi quần áo trước đây Giản Chi Diễn mặc, còn có khăn tắm nàng dặn người chuẩn bị riêng, sau đó vắt lên bình phong, nói với người bên trong: “Khăn màu trắng để lau người, bên cạnh là quần áo sạch.”
Giản Hành Chi nghe vậy thì liếc xéo khăn tắm bên cạnh, lại thấy trên bảng nhắc bài:
(Kính cẩn): Đa tạ chủ nhân.
Y cười khẩy, nhưng vẫn tuỳ tiện mở miệng nói với Tần Uyển Uyển bên ngoài: “Đa tạ.”
Tần Uyển Uyển vẫn không cảm thấy có gì khác thường, thật ra nàng chẳng hiểu biết gì về bản tính của Giản Chi Diễn.
Nàng ngồi trên ghế đợi, suy nghĩ xem lát nữa phải mở miệng thế nào. Cách lớp bình phong, nàng lắng nghe tiếng nước bên trong, bèn nghĩ giáp mặt còn xấu hổ hơn không giáp mặt, chi bằng bây giờ nói luôn.
Nàng không có can đảm nói thẳng, đành bắt đầu tán gẫu từ vài chuyện linh tinh: “Hôm đó ta thấy Quân thiếu chủ ra tay tàn nhẫn, còn tưởng chắc ngươi…”
“Cô tưởng ta chết rồi?” Giản Hành Chi đắc ý, nhìn ra ngoài: “Ngạc nhiên lắm à?”
“Không có, không có.” Nghe thấy tiếng người bên trong, lòng Tần Uyển Uyển khẽ run. Không biết vì sao, nàng bỗng cảm thấy hơi nhụt chí, nhanh chóng đổi đề tài cho thấy nàng rất quan tâm y: “Bây giờ thương tích ổn chưa?”
“Ổn rồi.” Giản Hành Chi cọ bùn đất, đáp một cách thờ ơ: “Chỉ là mấy vết thương cỏn con.”
Vừa dứt lời, dòng điện lập tức “xoẹt” qua. Giản Hành Chi siết chặt khăn tắm, kiềm chế kích động muốn đánh người, nhìn 666 run lẩy bẩy trong thức hải.
Tần Uyển Uyển nghe vậy ngờ vực: “Ngươi bị đánh như vậy mà hai ngày đã khỏi sao?”
Giản Hành Chi khựng lại, y ngẩng đầu nhìn trước mặt, bảng nhắc bài trống trơn, ắt hẳn hệ thống cũng bó tay(*).
(*) Câu gốc là 估计系统也圆不了 , mình không hiểu 圆 ở đây có nghĩa là gì nên đành chém gió, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Y ngẫm nghĩ, do dự đáp: “Sức ta khoẻ?”
Không bị điện giật, xem ra cũng chẳng có gì to tát.
Lời này khiến Tần Uyển Uyển hơi khó tin, nhưng nhớ đến kiếp trước người phàm này có thể sống phây phây đến cuối cùng, còn đỡ kiếm cho Tần Vãn, hẳn là có chút biệt tài.
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, lại hỏi tiếp: “Ta nghe nói ngươi bị ném xuống núi rồi. Một phàm nhân không có tu vi như ngươi làm sao lên núi được?”
“Ta…” Giản Hành Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Uyển Uyển thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là một phàm nhân đào hầm đến Vấn Tâm Tông trong một ngày có hơi khó tin, nhưng y vẫn cố gắng giả vờ như chẳng có gì to tát: “Ta đào đường hầm.”
“Đường… Đường hầm?” Tần Uyển Uyển chấn kinh, không thể tin nổi: “Ngươi đào một đường hầm từ chân núi tới chỗ này?”
Giản Hành Chi không dám nói nhiều, cứng miệng đáp: “Ừ, phải, đường hầm.”
Tần Uyển Uyển theo bản năng hỏi: “Làm sao ngươi đào được?”
Giản Hành Chi bối rối: “Thì…” Y lau người, chột dạ đáp: “Sức ta khá khoẻ.”
Sức này… hơi khoẻ quá rồi đó.
Tần Uyển Uyển đờ người. Giản Hành Chi cũng cảm thấy đáp án này lạ lùng, y đảo khách làm chủ, bắt đầu đặt câu hỏi: “Tiếp theo cô dự định thế nào?”
“Hả?”
“Định ở trên núi cả đời à?”
“Không thể nào.” Tần Uyển Uyển quả quyết đáp lại. Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cảm thấy may mà cô gái này chưa ngốc đến cực độ.
“Ừ, không uổng công ta đây vất vả tới cứu cô.” Giản Hành Chi đứng dậy khỏi thùng. Tần Uyển Uyển nghe nói thế, cuối cùng cũng nói lời mình định nói.
Nàng cân nhắc mở miệng: “Chi Diễn, có mấy lời, ta phải nói trước cho ngươi biết.”
“Cô nói đi.”
“Ta đã không phải là ta của trước đây nữa. Sắp tới có thể ta sẽ trải qua một cuộc sống rất khác.”
“Vậy càng tốt.” Giản Hành Chi lau khô người, bắt đầu mặc quần áo.
Trước đây Tần Vãn chịu nhiều ấm ức, nhìn mà phát tức.
“Có thể ta sẽ đi đến nơi rất xa, bước lên hành trình mới, gặp phải rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều khó khăn.”
“Không tệ.”
Giản Hành Chi tìm tòi cách mặc y phục loè loẹt này xong, bắt đầu mặc lên người.
Đến lúc này, rốt cuộc y cũng thấy cô gái này thuận mắt đôi chút. Biết con đường tu đạo gian khổ nguy hiểm nhưng không sợ cực khổ gian nguy, xem như là nhân tài có thể đào tạo.
“Ta hi vọng ngươi có thể sống như người bình thường, yên ổn trải qua một đời. Bây giờ ta là tù nhân, trên người trúng Chú truy tìm của sư phụ, chẳng đi đâu được…”
Càng sắp nói đến trọng điểm, Tần Uyển Uyển càng khẩn trương. Nàng cúi đầu, túm chặt vạt áo ở đầu gối, cổ vũ chính mình.
Nàng ít khi nói chuyện tổn thương người khác, nhưng vì hạnh phúc cả hai, nàng quyết phải nói cho rõ.
“Ngươi có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể đi ra. Bây giờ ta trả khế ước bán thân của ngươi, cho ngươi một ít vàng bạc châu báu. Đợi lát nữa, ngươi theo đường hầm bò ra…”
Tần Uyển Uyển đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng người đằng sau tấm bình phong xoay người bước ra. Nàng cắm mặt, túm lấy y phục, căn bản không dám ngẩng đầu.
Nàng vừa nói vừa nghe người nọ đến gần, câu nói “Từ nay về sau, chúng ta mỗi người mỗi ngả, không còn dính líu” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, nàng đã bị người kia nắm cằm, nâng mặt lên.
“Cô mới nói cái gì?”
Đập vào mắt là ngũ quan xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên. Y mặc một chiếc áo sam tay rộng bằng tơ, bề mặt hoa tử đằng, tay áo vẽ bạch lan, nội y bạch sam hợp với màu da gần như trắng nõn của y, toát lên nét đẹp thanh nhã.
Tuy nhiên khí chất y trong trẻo, ánh mắt tinh khiết, ngũ quan lập tức hiện lên vẻ anh tuấn khôi ngô, không hề mang chút nữ tỉnh.
Vừa liếc nhìn đã thấy xào xạc tựa thông tầng thấp, lãng đãng tựa gió sơn tuyền(*).
(*) Câu gốc 飒飒如松下木 , 朗朗似山泉风 , mình đoán nghĩa của nó là “xào xạc tựa như cây thông giữa bụi cây thấp tầng, lãng đãng tựa như gió bay ngang suối trên núi.” Ai có góp ý cứ comment để mình sửa nhé.
Một tay y nhẹ nhàng miết cằm nàng, tay kia vô thức chống bên cạnh, đầu mày khẽ nhíu giống như bất mãn.
“Lão rùa Thẩm Tri Minh kia có gan hạ Chú truy tìm lên cô?”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời.
Không biết có phải chênh lệch trước sau quá lớn hay không, nhìn gương mặt này, Tần Uyển Uyển hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn y thẫn thờ.
Giản Hành Chi đã quen với ánh mắt này nên cũng không phát hiện dị thường, y quan sát Tần Uyển Uyển từ trên xuống dưới. Sau khi làm rõ Chú truy tìm và luồng kiếm ý trong cơ thể nàng là gì, y nhẹ nhõm, buông tay nắm cằm Tần Uyển Uyển ra, đi tới bên cạnh nhấc ấm trà tự châm cho mình, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, ta…”
Lời còn chưa dứt, dòng điện đã “xoèn xoẹt” chạy qua, nụ cười Giản Hành Chi lập tức méo xệch. Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tần Uyển Uyển, y bóp chặt bình trà, nhìn lời thoại trên bảng nhắc bài, cắn răng nói: “Ta cảm thấy cô chắc chắn có cách!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn: “Cho hỏi chủ nhân của cô biết ngượng à?”
666: “Y không biết, y chỉ biết tim đập quá tốc độ thôi.”