“Thượng khí hoá lôi, chư thần nghe lệnh, thập phương tru tà, thành trận!”

“Vạn kiếm hợp nhất, kiếm tâm tuỳ hành, đi!

Giản Hành Chi ngồi dưới đất, thử đánh hết trận pháp này đến trận pháp khác. 666 ở trong thức hải của y đi từ sợ hãi ban đầu đến cuối cùng nhìn y bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

“Đạo quân.” 666 hơi mệt: “Ngài từ bỏ đi, chúng ta không phải một thứ nguyên, đừng uổng phí sức lực nữa.”

Giản Hành Chi không nói lời nào, y cũng hơi mệt, đặt hai tay trên đầu gối. Sau một hồi thở dốc, y bắt đầu suy nghĩ.

Y thử tất cả phương pháp thăm dò thức hải vẫn không chạm đến được hệ thộng này, nhưng hệ thống này có thể đối thoại với y, có thể hiện lên đồ đạc cho y thấy. Nó nói “thứ nguyên” , thứ nguyên là cái gì? Là một cái thế giới sao?

Giản Hành Chi trầm ngâm suy nghĩ. 666 ngáp một tiếng, hết sức buồn chán.

Giản Hành Chi nghe tiếng ngáp của 666, y suy nghĩ, dứt khoát tĩnh tâm ngưng thần, nhìn về phương hướng tiếng 666 vang lên ở trong thức hải.

Ngay lúc 666 ngáp, Giản Hành Chi đột ngột lấy nguyên thần tụ kiếm, chém mạnh về phía phát ra âm thanh!

Kiếm ý bay thẳng tới rìa thức hải. Thật ra làm như vậy rất nguy hiếm, nếu không có che chắn, chắc chắn thức hải của y sẽ bị tổn hại. Nhưng sau một tiếng nổ vang, thức hải không hề suy suyển chút nào, tiếng ngáp ngưng bặt, xung quanh bất chợt lặng im.

Giản Hành Chi nhận ra điều gì đó. Y bay nhanh về phía vừa mới chém, lập tức phát hiện cái “rìa” mà y nghĩ lại dùng tốc độ còn nhanh hơn y gấp rút lùi về sau.

Đây không phải rìa thức hải của y!

Trong nháy mắt, Giản Hành Chi nhận ra cái mà hệ thống gọi là thứ nguyên có thể là một thế giới khác thật. Thế giới kia nối liền với y qua thức hải, không chừng giữa bọn họ ngăn cách nhau một tấm chắn, tấm chắn này nguỵ trang thành thức hải của y, hệ thống có thể nhìn xuyên qua tấm chắn thấy y, nhưng y lại không thể nhìn thấy hệ thống. Chỉ cần bổ tấm chắn này ra…

Giản Hành Chi lại tụ kiếm lần nữa. 666 hết chịu nổi, nó sợ hãi kêu lên: “Đại ca! Có gì từ từ nói, đừng chém nữa!”

“Nếu ta muốn chém thì sao?”

“Đại ca...” 666 run rẩy đáp: “Ta đoán ngài cũng đâu muốn chịu thiên kiếp lần nữa nhỉ…”

Nghe vậy, Giản Hành Chi chợt nhớ đến cảm giác đau đớn lúc chém Quân Thù một nhát.

Lòng y run lên, nhưng ngoài mặt lại chẳng sợ hãi: “Cô cảm thấy ta không dám giết cô?”

“Ngài dám.” Trong lúc nói chuyện, một cái đầu màu vàng đội mũ nồi hồng phấn đột nhiên nhảy từ giữa hư không ra. Nó quỳ “bịch” xuống trước mặt Giản Hành Chi, ngẩng đầu lên, để lộ nước mắt giàn giụa: “Thiên hạ này có ai mà ngài không dám giết? Có điều ngài giết ta cũng vô dụng thôi. Giết ta rồi, ngài vốn không trở về thế giới trước kia được.”

“Không phải ta không hợp tác với cô.” Sắc mặt Giản Hành Chi cao ngạo lạnh lùng: “Nhưng cô không thể giật điện ta như thế.”

“Đại ca, ta chỉ là người làm công thôi.” Gương mặt 666 tỏ vẻ đau khổ: “Thế giới này có quy tắc Thiên Đạo ràng buộc, ta còn có thượng cấp bên trên. Chúng ta không thể xằng bậy.”

“Vậy giữ cô có tác dụng gì?”

Giản Hành Chi nâng kiếm. 666 vội ôm đầu, hô to: “Có tác dụng! Có tác dụng!”

Kiếm của Giản Hành Chi dừng lại, 666 run rẩy: “Ta có thể giúp ngài nhập số liệu ở một thế giới khác, giúp ngài ăn gian hợp pháp, giúp ngài…”

“Nói lời nào mà ta nghe hiểu ấy.” Giản Hành Chi cắt lời nó, 666 khựng lại, sau đó phiên dịch một chút: “Tức là ta có thể giúp ngài lấy lại tu vi ở Tiên giới, còn có thể giúp ngài nghĩ cách tránh né quy tắc. Nhưng dựa trên nguyên tắc quan trọng nhất…” 666 ngẩng đầu, nhấn mạnh: “Ngài vẫn phải nguỵ trang thành Giản Chi Diễn.”

“Cái gì là nguyên tắc quan trọng nhất?”

Giản Hành Chi cau mày, 666 nhanh chóng nói cho y biết: “Thì nghĩa là không thể ảnh hưởng đến cốt truyện chính, người không nên chết thì không thể chết, không được để người khác phát hiện ngài không phải Giản Chi Diễn.”

“Đó có khác gì trước đây?”

Giản Hành Chi lại giơ kiếm lên lần nữa, 666 cuống quít lắc đầu: “Không giống, rất khác nhau! Đại ca, ngài nghĩ xem, người không thể chết nhưng có thể tàn mà!”

Động tác Giản Hành Chi khựng lại, 666 tiếp tục giải thích: “Ngài có thể không để người khác phát hiện ra thân phận thật sự của ngài, nhưng không chứng tỏ ngài không được làm những chuyện khác. Lúc không đi theo cốt truyện thì ngài vẫn là đại ca. Ta sẽ tính toán chuẩn xác mọi thứ cho ngài, đảm bảo không để bên trên giáng thiên lôi nữa!”

Giản Hành Chi nghe xong đã hiểu, y hài lòng gật đầu: “Được.” Dứt lời, kiếm trong tay y biến mất khỏi lòng bàn tay: “Vậy ta tha cho cô một mạng.”

“Đa tạ, đa tạ đại ân đại đức của ngài!”

666 đứng lên, lau mồ hôi. Hai tay Giản Hành Chi chắp sau lưng: “Vậy bây giờ nếu ta lên núi mang Tần Vãn rời đi thì làm thế nào mới hợp lý nhất?”

“Hay là ngài nguỵ trang thành một thân phận khác trà trộn vào, rồi lén lút…”

“Nói cái đơn giản ấy.”

Giản Hành Chi cắt lời nó, quay đầu nhìn Vấn Tâm Tông: “Ta đánh thẳng lên có được không?”

“Đương nhiên không được.” 666 gượng cười: “Dù sao Giản Chi Diễn vẫn là người phàm, ngài không thể sử dụng pháp thuật đâu.”

“Chỉ có thể lực?”

Giản Hành Chi nhíu mày, 666 suy nghĩ, do dự mở miệng: “Hay là…”

“Hay là?” Trong giọng nói Giản Hành Chi mang theo cảnh cáo.

“Đào…” Giọng 666 khẽ run: “Đào đường hầm?”

Giản Hành Chi trầm mặc. 666 toát mồ hôi lạnh, run run nói: “Tuy là đào đường hầm, nhưng có thể lẩn tránh trận pháp hộ sơn, lại không cần dùng pháp thuật. Hiện giờ với thân phận Giản Chi Diễn thì phương án đi thẳng lên sơn môn này là khả thi nhất. Có điều đào đường hầm thật sự rất tốn thời gian, người bình thường hiếm khi đào đường hầm từ bên ngoài sơn môn tới bên trong Tông môn trong vòng vài ngày…”

“Ta là người bình thường?”

Giản Hành Chi nghe vậy liền nhìn về phía 666, 666 vội vàng lắc đầu. Giản Hành Chi nhìn lên Vấn Tâm Tông, cười khẩy: “Chỉ một đường hầm cỏn con, hãy xem ta đào lên Vấn Tâm Tông trong một ngày đây!

Giản Hành Chi nói là làm. Y nghỉ ngơi hồi phục sơ bộ, dùng pháp thuật khôi phục thân thể xong, dùng pháp thuật hoá dây mây thành cái cuốc, bắt tay làm việc.

Trong lúc Giản Hành Chi bắt đầu công trình đường hầm đồ sộ, Tần Uyển Uyển đang chuẩn bị lên giường đi ngủ. Vừa lên giường, nàng đã nghe thấy hệ thống lạnh lùng mở miệng: “Ký chủ, cô nên tu luyện rồi.”

“Hả?!”

Tần Uyển Uyển ngây người: “Tu luyện?”

“Đúng.” Hệ thống nói một cách nghiêm túc: “Căn cứ vào quy định bắt buộc của hệ thống Đại nữ chính, chỉ cần cô không chấp hành nhiệm vụ thì mỗi ngày phải tu luyện ít nhất đủ sáu canh giờ. Lúc trước thân thể cô chưa hồi phục, hiện giờ hồi phục rồi, nhất định phải bắt đầu cố gắng!”

“Sáu canh giờ, mười hai tiếng?” Tần Uyển Uyển không khỏi muốn mắng người: “Cậu làm như ta đi làm ấy?”

“Đi làm cũng không bắt buộc mười hai tiếng.” Hệ thống nói một cách tự hào: “Chúng ta vẫn rất nhân đạo đó.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Mau lên.” Hệ thống thúc giục: “Không đủ thời gian, nhắm chừng sẽ có mười nghìn Vôn điện…”

“Ta biết rồi.” Tần Uyển Uyển vừa nghe “mười nghìn Vôn” là lập tức trải vạt áo ra, hết sức không tình nguyện nói: “Ta tu luyện, tu luyện ngay đây.”

Xếp chân ngồi trên giường, Tần Uyển Uyển bắt đầu hồi tưởng lại tâm pháp mà trước đây mẫu thân dạy nhưng nàng không thể tu luyện.

Từ góc độ tu luyện, có thể nói thể chất Tần Vãn hoàn mỹ so với thể chất Tiên giới của nàng. Mặc dù ở Tiên giới, nàng tiên thể bẩm sinh, nhưng căn bản không có linh căn và Kim Đan. Cha nàng lấy linh bảo chế tạo một “Nguỵ đan(*)”, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Kim Đan thật.

(*) Nguỵ đan: đan giả

Hôm nay, nàng dùng đại một ít tâm pháp Tiên giới, nháy mắt đã cảm giác được sự sảng khoái khi linh khi rót vào.

Trước đây tĩnh toạ, nàng chưa bao giờ tiến vào nhập định. Vậy mà bây giờ nhắm mắt vận hành tâm pháp một chốc, nàng đã mất đi nhận thức đối với thời gian.

Nàng mơ mơ màng màng như người trong mộng, loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm gừ. Tần Uyển Uyển quay đầu lại nhìn, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo. Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một bậc thang nối thẳng lên trời, đoạn cuối bậc thang có một cái cổng vàng đứng giữa thiên không.

Nàng đứng trên hòn đảo quan sát từ xa, thanh long đột nhiên ngoi đầu lên ngay vùng biển lân cận, sau đó ngụp xuống biển.

Đi kèm với tiếng rồng gầm gừ, một bài ca dao văng vẳng từ đằng xa tới:

“Ngọc Linh Lung, mở Tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”

Tần Uyển Uyển ngây người lắng nghe ca dao, quay đầu nhìn thấy hình như Long đan to lên rất nhiều, giống như mặt trời khổng lồ, toả ra ánh sáng màu xanh.

Tần Uyển Uyển vừa tĩnh toạ là mất một ngày một đêm. Đợi đến đêm thứ hai, một vầng kim quang từ phòng Tần Uyển Uyển đột ngột bắn về phía chân trời, toàn bộ Vấn Tâm Tông đất rung núi chuyển. Đám người Tống Tích Niên và Quân Thù đồng loạt xông vào phòng Tần Uyển Uyển. Tống Tích Niên đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy người Tần Uyển Uyển bám đầy bùn đất, mọi người ngơ ngác tại chỗ. Tần Uyển Uyển nhận ra có người ngoài vào, bèn chậm rãi mở mắt.

Bùn đất trên người nàng rơi xuống từng mảng, Tống Tích Niên sững sờ hồi lâu mới bật ra tiếng nói: “Sư… sư muội…” Y gắng gượng nặn ra nụ cười: “Muội… muội Trúc Cơ sao?”

Tần Uyển Uyển vừa mới trở thành phế nhân mất hết tu vi, dựa theo dự đoán của mọi người thì nàng cần ít nhất một năm để Trúc Cơ.

Nhưng nàng chỉ mới tĩnh toạ một ngày? Một ngày?!

Đã trực tiếp vượt qua Luyện Khí, lên thẳng Trúc Cơ?

Đám người ngẩn tò te, ngay cả Quân Thù cũng kinh ngạc. Tần Uyển Uyển sững sờ, bấy giờ mới ý thức được xảy ra chuyện gì.

Nàng cũng không kinh ngạc, dù sao ở thiên giới thì một ngày Trúc Cơ đã dài lắm rồi.

Nghe nói năm đó, tên Giản Hành Chi vừa mới sinh ra đã là Kim Đan.

Nàng cũng không tự tin một cách mù quáng, bèn giơ tay lên, xấu hổ gãi đầu: “À thì… một ngày Trúc Cơ…” Nàng ngẩng đầu, cười khiêm tốn: “Đâu có gì to tát đúng không?”

Đám người im re, ai nấy đều cảm thấy đau tim.

Trong những người ở đó, Quân Thù Trúc Cơ nhanh nhất, nhưng năm ấy cũng mất đến nửa năm.

Quân Thù nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh biểu cảm, thờ ơ cười: “Một ngày Trúc Cơ, xem ra Vãn Nhi có rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết.”

“Con người thôi.” Tần Uyển Uyển hào phóng tiếp lời: “Ai lại không có một vài bí mật? Giống như huynh thích Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly lại không thích huynh. Chuyện này có bao nhiêu người biết đâu?”

“Muội!”

Trong nháy mắt, Quân Thù biến sắc. Tần Uyển Uyển lập tức nhìn về phía Tống Tích Niên, mặt mày hoang mang: “Sư huynh!”

“Quân thiếu chủ!”

Tống Tích Niên quát lớn một tiếng uy hiếp, ba người tạo thành vòng khép kín hoàn hảo.

Cả ba giằng co chốc lát, Quân Thù cười khẩy: “Miệng mồm lanh lợi, để ta xem muội có thể cười tới khi nào.”

Dứt lời, Quân Thù phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.

Sau khi Quân Thù đi, Tống Tích Niên nhận ra lúc này Tần Uyển Uyển cần tắm rửa nên cũng vội vã rời khỏi.

Đợi mọi người đều đi mất, Tần Uyển Uyển mới đứng dậy, khẽ nhúc nhích cơ thể, bùn bẩn tống từ người nàng ra rơi lộp bộp đầy đất. Tần Uyển Uyển cảm thấy buồn nôn, bèn vội vã đến phòng tắm.

Thùng tắm Tiên giới đều dùng Thuỷ châu tự động sinh nước. Tần Uyển Uyển liên tục cọ rửa trong thùng, cọ đến mười thùng mới sạch bản thân, bắt đầu nằm trong thùng tắm hưởng thụ thú vui ngâm mình.

Mà lúc này, Giản Hành Chi đào một ngày một đêm, cuối cùng cũng đào được tới sân viện Tần Uyển Uyển.

Y cầm cây xẻng, nghỉ ngơi một lát, dùng thần thức dò xét bên trên, xác nhận không có ai mới dứt khoát lấy xẻng chọt lớp bùn đất cuối cùng, trèo vào sân viện.

Lúc này, Tần Uyển Uyển đang ngân nga ca hát, ngâm mình tắm rửa. Giản Hành Chi cầm xẻng, bùn đất đầy đầu, căn bản không nhận ra là ai.

Y lắng nghe âm thanh tìm tới bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển. 666 ra sức căn dặn: “Ngài nhớ phải duy trì hình tượng của mình. Ngài là Giản Chi Diễn, một nam sủng, nói chuyện phải nhẹ nhàng, đi đường phải tạo dáng. Ngài không thể gọi cô ấy là Tần Vãn, phải gọi là chủ nhân…”

“Cô phiền chết đi được.”

Giản Hành Chi hận không thể giơ một xẻng đập chết cái hệ thống này, nhưng ngẫm lại nó sống cũng không dễ dàng. Vì để hệ thống om sòm ngậm miệng, rốt cuộc y đành dỗ dành nó: “Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ gọi chủ nhân.”

666 đạt được mục đích liền ngừng, không dám nói nhiều.

Giản Hành Chi tìm đến bên ngoài cửa sổ Tần Uyển Uyển, cách nàng lớp cửa sổ. Y gõ cửa, bóp cổ họng, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân~”

Vừa mở miệng, y đã trợn mắt buồn nôn.

Tần Uyển Uyển đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “chủ nhân” rùng rợn, nàng cứng đờ người. Đủ thứ chuyện ma quái từng nghe lúc trước lập tức tuôn ra trong đầu.

Nàng sững sờ nhìn cửa sổ, chỉ thấy cửa sổ kêu “cót két”, chậm chạp mở ra. Một gương mặt đen đúa dính đầy bùn bất bỗng dưng xuất hiện. Nàng sợ tới mức giơ tay tát một cái, đồng thời thét chói tai: “Aaaaaaa!!!”

Giản Hành Chi đơ mặt chịu một cú tát, nhìn sóng nước dập dềnh, ngọc sắc chiếu rọi.

Một lát sau, y mới nhận thức được xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe thấy tiếng đệ tử bên ngoài đuổi tới, y đành dứt khoát lựa chọn leo vào thùng tắm. Ngay trước khi Tần Uyển Uyển hét thêm tiếng nữa, một bàn tay bịt lấy miệng nàng.

Tay này của Giản Hành Chi chống lên thùng, tay kia bịt miệng, thân hình cách người Tần Uyển Uyển chưa đến nửa bàn tay. Bóng y phủ lên người nàng giống như áp cả người tới.

Nhịp tim Tần Uyển Uyển đập cực nhanh, âm thầm bấm một pháp quyết. Giản Hành Chi không hề dong dài, cúi đầu xuống, kề môi bên tai nàng giống như ma sát vào trái tai, nhanh chóng phát ra âm thanh cực thấp: “Ta là Giản Chi Diễn.”

Tiếng nói tựa suối trong vỗ vào tảng đá, gợn lên mảng sóng nước giữa thùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play