Lúc Giản Hành Chi bị ném xuống núi, Tần Uyển Uyển đang nằm mơ.

Trong giấc mơ là một cánh cổng lớn lấp lánh ánh vàng đứng trong mây, nối từ trời xuống đất bằng một loạt bậc thang.

Tần Uyển Uyển nghe thấy tiếng nước tựa như từng đợt sóng biển truyền từ đằng xa tới.

Nàng đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn bên trên viết ba chữ lớn —— Đăng Tiên Môn.

Đăng Tiên Môn?

Tần Uyển Uyển thoáng ngỡ ngàng.

Nàng biết truyền thuyết về Đăng Tiên Môn. Đăng Tiên Môn của Tiên giới thật ra chính là Long Môn trong Cá chép vượt Long Môn theo lời kể nhân gian. Đó là con đường liên thông mà Thiên giới đặc biệt mở riêng cho Long tộc, phàm là huyết mạch Long tộc, chỉ cần vượt qua Đăng Tiên Môn đều có thể trực tiếp phi thăng.

Vì sao nàng lại ở đây?

Tần Uyển Uyển chưa kịp suy nghĩ thêm, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng rồng gầm gừ, tiếp đó âm thanh sóng biển xung quanh dần biến mất, tiếng hệ thống càng ngày càng to: “Ký chủ? Cô còn sống không, ký chủ?”

Tần Uyển Uyển run run đôi mắt. Đầu tiên, nàng ngửi thấy mùi thuốc, sau khi gắng gượng mở mắt ra, đập vào mắt là đầu giường treo tủ thuốc đặc thù của Bách Thảo Đường.

“Ký chủ, cô tỉnh rồi.”

Giọng 38 kích động: “Cô hù chết ta, ta tưởng cô sắp ngủm rồi chứ!”

Tần Uyển Uyển không để ý tới nó. Nàng nằm yên trên giường một lát, sau đó giơ tay sờ bụng mình. Vừa chạm vào, nàng đã nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của Thẩm Tri Minh truyền từ bên cạnh tới: “Ta đã giải trừ chú thuật trên người con, cũng đã để Bạch sư thúc may ngoại thương lại. Con tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không có gì đáng ngại.”

Nghe thấy lời Thẩm Tri Minh, Tần Uyển Uyển xoay đầu theo bản năng, nhìn thấy ông ta ngồi ở cạnh bàn. Tống Tích Niên đứng sau lưng ông ta, lo lắng nhìn Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đờ người, cảm giác đau đớn trên bụng lập tức nhắc nhở tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh. Nàng không dám cử động, kìm chế sự căng thẳng, cố sức suy nghĩ làm sao ứng phó với tôn đại thần.

Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên không giết nàng, thậm chí ngay lúc nàng cận kề cái chết thì cứu nàng trước tiên. Dựa theo tình tiết gốc có thể xem như Tần Vãn được hai người này nuôi lớn, không thể nào bọn họ không có chút tình cảm, chẳng qua cốt truyện thúc đẩy những người yêu nữ chính hầu hết đều teo não, mà tình cảm đối với Tần Vãn và sự quan tâm quá mức đối với Tô Nguyệt Ly này đều là điểm mà nàng có thể lợi dụng.

Nàng phải xuống núi. Ba chuyện quan trọng nhất hiện nay đó là dưỡng thương, giải oan và tách khỏi Thẩm Tri Minh.

Tu vi Thẩm Tri Minh quá cao, có ông ta ở đây, rất nhiều việc không tiện hành động. Thẩm Tri Minh vừa đi, có thể làm được rất nhiều thứ với cường độ thần thức của mình.

Đầu óc Tần Uyển Uyển vận hành cực nhanh.

Thẩm Tri Minh thấy nàng không nói lời nào, bèn đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

Ông ta vừa động đậy, Tần Uyển Uyển lập tức căng thẳng. Thẩm Tri Minh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa đôi chút xót thương.

Ông ta hiểu đồ đệ này, mặc dù tự cao tự đại, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước người khác, tu vi là tất cả của nàng.

Mà hôm nay, nàng lại trở thành thế này.

Thà chết cũng không chịu nhận tội…

“Vi sư hỏi con lần cuối…” Thẩm Tri Minh nhìn nàng, trong mắt mang theo sự săm soi: “Có thật Nguyệt Ly không phải do con đả thương?”

“Mặc kệ ông ta.”

“Thật sự không phải con!”

Hệ thống và Tần Uyển Uyển đồng thời mở miệng. Lời vừa dứt, Tần Uyển Uyển lập tức cảm giác được đau đớn của dòng điện chạy qua cơ thể. Đau đớn khiến nàng bổ nhào về trước, theo đà túm lấy quần của Thẩm Tri Minh.

Thẩm Tri Minh cứng đờ. Tần Uyển Uyển không biết, nàng ngẩng đầu, chảy nước mắt vì đau đớn, rưng rưng nhìn Thẩm Tri Minh: “Sư phụ, thật sự không phải con mà.”

“Con buông tay trước đã.”

Thẩm Tri Minh giả vờ bình tĩnh níu dây lưng quần trên eo. Tần Uyển Uyển hoàn toàn không để tâm mình túm phải cái gì, nàng chỉ cảm giác được dòng điện xoèn xoẹt chạy qua cơ thể. Hệ thống hét inh ỏi bên tai: “Ký chủ, một Đại nữ chính như cô không thể dễ dàng giải thích như vậy được. Cô phải cao ngạo, phải lạnh lùng, phải không nói lời nào!”

“Đại nữ chính cũng không phải đồ ngốc! Cứ nhất định ngậm chặt miệng vậy hả?!”

Tần Uyển Uyển túm chặt quần Thẩm Tri Minh, quyết định đấu tranh với hệ thống tới cùng. Nhìn kết cục của Giản Chi Diễn kia, nàng chẳng muốn mình bị đánh lún đất rồi vứt xuống núi chút nào!

Tần Uyển Uyển xem chiếc quần kia giống như công cụ giảm đau, vừa kéo mạnh hòng trút hết đau đớn, vừa vội vã giải thích: “Hôm đó chúng con đều bị thương nặng, có một con… một con nhím cấp chín nhảy ra sau lưng sư muội. Con nhất thời gấp gáp đẩy muội ấy xuống sườn núi, tránh cho muội ấy bị con nhím tổn thương. Tố thế châu thấy cảnh đó, nhưng con thật sự không muốn hại muội ấy.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển dựa theo suy luận Thẩm Tri Minh đã để ý tới Tô Nguyệt Ly, vậy thì khiến ông ta chú ý tới cách đánh thức Tô Nguyệt Ly, nghĩ biện pháp dụ ông ta ra khỏi Vấn Tâm Tông.

“Con vốn không biết tại sao muội ấy hôn mê bất tỉnh, chắc chắn có lý do khác! Sư phụ, người mau cứu sư muội đi, đừng lãng phí thời gian chỗ con nữa!”

“Con buông tay.”

Nhưng Thẩm Tri Minh lúc này căn bản không muốn quan tâm sống chết của Tô Nguyệt Ly, ông ta chỉ muốn giữ lấy quần của mình. Tần Uyển Uyển lắc đầu nguầy nguậy: “Sư phụ, con không buông. Nếu người không tin con, con không buông tay!

“Buông tay!”

“Không!”

“Tần Vãn!”

“Sư phụ, hu hu hu hu hu hu! Mau cứu con, cứu sư muội đi, nếu không sẽ không kịp mất!”

Đau quá, dòng điện khiến cả người nàng như sụp đổ đến nơi. Cơn đau làm nàng gào khóc thảm thiết, Thẩm Tri Minh lại không nhận lời, nàng sắp chịu hết nổi rồi.

Thẩm Tri Minh nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố nén suy nghĩ muốn đánh một chưởng đập chết tên nghịch đồ này. Ông ta kiềm chế bản thân, mở miệng: “Vi sư tạm tin con, buông tay ra!”

Nghe nói thế, cuối cùng tay kéo quần của Tần Uyển Uyển cũng thả lỏng. Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Tri Minh: “Sư phụ, thật không?”

“Vi sư sẽ đích thân đến Mật cảnh một chuyến.” Thẩm Tri Minh thấy nàng buông tay bèn thở phào: “Trước tiên, con yên tâm dưỡng thương, nếu không phải con hại sư muội, vi sư sẽ trả lại công bằng cho con. Còn nếu thật sự là con hại…” Thẩm Tri Minh lạnh mặt: “Đừng trách vi sư ra tay thanh lý môn hộ.”

“Người yên tâm.” Tần Uyển Uyển ngồi thẳng dậy, giơ tay lên, vẻ mặt chân thành: “Con lấy tính mạng Tần Vãn xin thề với người, con không hề có lòng hãm hại sư muội chút nào.”

Dù sao Tần Vãn cũng đã mất rồi.

Mà về phía Thẩm Tri Minh, lời thề của tu sĩ đều có Thiên Đạo ràng buộc. Thẩm Tri Minh thấy thế liền trầm ngâm, cuối cùng gật đầu, lựa chọn tin tưởng Tần Uyển Uyển.

38 ở trong thức hải nghe thấy lời thề này thì không khỏi cảm khái: “Cô thật là không biết xấu hổ…”

Tần Uyển Uyển hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phàn nàn của hệ thống, ngoan ngoãn nhìn Thẩm Tri Minh.

“Con nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Tri Minh lẳng lặng lùi về sau một bước, cách xa Tần Uyển Uyển, sau đó nhìn Tống Tích Niên: “Những ngày ta đi, hãy trông nom sư muội con nhiều hơn.”

“Vâng.”

Tống Tích Niên đáp lời, Tần Uyển Uyển thấy Thẩm Tri Minh định rời đi, vội vàng lên tiếng: “Sư phụ, còn một chuyện nữa.”

Thẩm Tri Minh nghe vậy thì quay đầu lại nhìn nàng. Tần Uyển Uyển trầm giọng: “Con cảm thấy Quân thiếu chủ có mưu đồ xấu với con.”

Nghe nói thế, Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên nhìn nhau, rõ ràng không tin tưởng lắm. Tần Uyển Uyển rưng rưng, ấm ức mở miệng: “Ban nãy trên Đài thẩm mệnh, con cảm giác huynh ấy đã làm gì đó với con. Sau đó trong chớp mắt, tu vi Kim Đan của con mất hết! Sư phụ, bây giờ con là phế nhân rồi, người không ở đây, nếu Quân thiếu chủ muốn làm gì con…”

Thẩm Tri Minh không lên tiếng, Tống Tích Niên nhíu mày.

Bọn họ không rõ Quân Thù muốn làm gì Tần Uyển Uyển, nhưng quả thật linh lực Tần Uyển Uyển biến mất quá nhanh không phải chuyện bình thường. Lúc đó, Quân Thù cách nàng gần nhất, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có hai người bọn họ biết.

Thẩm Tri Minh ngẫm nghĩ, giơ tay lên, chấm vào ấn đường Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển lập tức cảm thấy có hai luồng linh lực chui vào cơ thể mình.

“Đây là một kiếm quyết và một Chú truy tìm. Bình thường có việc gì, con có thể gọi sư huynh giúp con. Thời điểm quan trọng, nếu có người gây bất lợi, luồng kiếm quyết này của vi sư có thể bảo vệ con bình an. Sắp tới, con yên phận ở lại Vấn Tâm Tông, đợi vi sư trở về. Nếu con muốn chạy trốn…”

“Con sẽ không trốn!”

Tần Uyển Uyển vội vàng lắc đầu: “Chúng con đợi sư phụ trở về, tẩy sạch oan khuất cho con.”

“Ừ.”

Thẩm Tri Minh không nói gì nhiều, thấy Tần Uyển Uyển ngoan ngoãn, ông ta gật đầu rồi xoay người rời đi.

Đợi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển thở phào. Bây giờ, nàng đã tách khỏi Thẩm Tri Minh, có được một luồng kiếm quyết của ông ta, tách Quân Thù ra là có thể yên ổn dưỡng thương, tiếp tục tính bước kế tiếp.

Tống Tích Niên đứng bên cạnh Tần Uyển Uyển nhìn thấy nàng vẫn đang sờ ấn đường của mình giống như một đứa trẻ.

Tống Tích Niên nhìn một lát thì bật cười: “Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân thiết như thế với huynh và sư phụ.”

Nghe vậy, động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, giả vờ mỉm cười chua xót: “Đó chẳng phải là do hai người thiên vị sao. Từ khi sư muội đến Vấn Tâm Tông…” Tần Uyển Uyển lộ vẻ đau lòng trên mặt: “Hai người đều không thèm quan tâm muội nữa. Sư huynh biết không, lúc đó ở Mật cảnh, muội và con nhím huyết chiến mười ngày mười đêm. Muội vẫn luôn chờ đợi, hi vọng sư huynh và sư phụ tới cứu mình. Nhưng các người…”

Lời vừa nói ra, Tống Tích Niên cảm thấy xấu hổ, y đứng cứng ngắc tại chỗ: “Sư muội luôn kiên cường, chúng ta đều tưởng…”

“Tưởng muội sẽ không chết à?” Tần Uyển Uyển xoay đầu qua, ánh mắt thê lương nhìn Tống Tích Niên: “Bây giờ, muội đã là phế nhân. Sư huynh, huynh có thể đối xử tốt với muội hơn một chút không?”

“Sư muội đừng nản lòng thế…” Tống Tích Niên vừa nghe vậy đã lập tức nghiêm nghị lại: “Với thiên phú của sư muội, trùng tu Kim Đan không khó.”

“Trùng tu Kim Đan không khó…” Tần Uyển Uyển thở dài, càng diễn càng nhập tâm: “Nhưng lòng người như nước, nước đổ khó thu.”

“Sư muội…” Tống Tích Niên áy náy cúi đầu: “Huynh…”

“Có điều sư huynh cũng đừng buồn…” Không biết có phải vì lời kịch phù hợp với thiết lập Đại nữ chính hay không mà cảm giác điện giật từ từ biến mất. Tần Uyển Uyển quay sang, tiên phong đạo cốt(*) trầm tĩnh mỉm cười: “Dạo một vòng sinh tử, muội đã nghĩ thông suốt rồi. Trước đây do muội quá cưỡng cầu, chuyện hôm qua tựa như đã chết hôm qua, từ hôm nay trở đi, chúng ta trân trọng từng thời khắc trôi qua là được.”

(*) Tiên phong đạo cốt: phong phạm tiên nhân, khí khái đạo trưởng

“Sư muội nói chí phải!” Tống Tích Niên nghe thấy lời Tần Uyển Uyển nói thì vui vẻ lên: “Sư muội, muội muốn cái gì cứ việc nói với sư huynh.”

“Sư huynh.” Tần Uyển Uyển ngoảnh mặt về phương xa, có cảm giác đại triệt đại ngộ, nhìn thấu sinh tử: “Trước đây, muội vẫn luôn kiềm chế ham muốn, cai khói lửa nhân gian, chưa bao giờ hưởng thụ phồn hoa kiếp này. Hôm nay muội muốn thử một chút.”

“Sư muội muốn?”

“Thịt kho tàu.” Nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Đầu bếp Vấn Tâm Tông biết làm không?”

Tống Tích Niên sững sờ, sau đó phản ứng lại, gật đầu: “Huynh có thể xuống chân núi mua cho muội.”

“Vậy không còn gì tốt hơn.” Tần Uyển Uyển cười: “Đã xuống núi rồi, huynh không ngại mua thêm vài thứ chứ?”

“Sư muội còn muốn mua gì?”

Nhìn khuôn mặt ảm đạm của Tần Uyển Uyển, nhớ tới trước giờ sư muội một mình một đao, luôn là dáng vẻ người Kim Đan cấp hạ, Tống Tích Niên có phần đau lòng.

Nếu Tần Vãn thật sự bị đổ oan, y có bù đắp thế nào cũng không đủ.

Nếu không phải đổ oan… e rằng sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng. Dù sao cũng là sư muội một tay y dạy dỗ, cho dù đi con đường tà đạo, y cũng muốn tiễn nàng chặng đường cuối cùng.

Tần Uyển Uyển không nhận ra tâm trạng phức tạp của Tống Tích Niên. Nghe lời Tống Tích Niên nói, nàng lập tức mở miệng: “Muội muốn ăn —— trứng vịt muối, vịt muối, gà xé tay, ngỗng quay, sườn heo chua ngọt, thịt viên ngũ phúc, đầu sư tử, ớt Hàng Châu xào cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo khoai lang tím…”

Tống Tích Niên thấy nàng nói một tràng dài, lập tức lấy bút trong túi ra ghi chép.

Tần Uyển Uyển như sợ mình ăn bữa nay không có bữa mai, tiếp tục nói: “Hạt dẻ rang, hạt thông rang, mứt hồ lô ngào đường, kẹo xí muội,…

“Sư muội.” Ghi một hồi, Tống Tích Niên dứt khoát ngẩng đầu, cắt lời Tần Uyển Uyển: “Đừng nói nữa, sư huynh bắt đầu bếp lên núi cho muội.”

Dứt lời, Tống Tích Niên biến mất tăm khỏi phòng giống như sợ Tần Uyển Uyển còn tiếp tục yêu cầu gì nữa.

Đợi sau khi Tống Tích Niên đi, Tần Uyển Uyển ngã “bịch” xuống giường, lẩm bẩm hỏi hệ thống: “Đây là trừng phạt sau khi OOC(*) nhân vật trong truyền thuyết à?”

(*) Viết tắt của “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

“Cô còn biết OOC?” 38 thở dài: “Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới giấu được Long đan, cô lại gạt Thẩm Tri Minh đến Mật cảnh. Ông ta vừa nhìn là biết ngay cô giết Thanh long, biết cô giết Thanh long liền biết cô nuốt Long đan, chờ ông ta trở về sẽ móc Long đan của cô ngay cho xem.”

“Cho nên…” Tần Uyển Uyển nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái đơn thuần khi nằm trên giường, ánh mắt thờ ơ: “Trước khi ông ta trở về, ta tẩy sạch nỗi oan cho Tần Vãn rồi xuống núi.”

“Nỗi oan?”

“Có phải hệ thống tính toán của các người có vấn đề không?” Tần Uyển Uyển uể oải nói: “Dựa theo tình hình trên Đài thẩm mệnh, cho dù ta chịu một dao, Thẩm Tri Minh xuất phát từ đạo nghĩa mà thả ta xuống núi, nhưng tên khốn kiếp Quân Thù sẽ để ta xuống núi sao? Đến lúc đó, thân ta mang trọng thương, một mình gặp phải tên biến thái Quân Thù, cậu có nghĩ tới sẽ thế nào không?”

“Nghĩ rồi nhé.” 38 nói một cách tự tin: “Chúng ta đã tính hết rồi. Trước tiên cô trốn đi, sau đó tìm chỗ tiêu hóa Long đan, kế tiếp Quân Thù sẽ bắt cô tra tấn. Cô chịu đủ mọi hành hạ, trải qua gian khổ mà ngộ đạo, thăng cấp từ trong tuyệt cảnh, sau đó vượt ngục trốn thoát! Đợi Tô Nguyệt Ly bị bọn họ đánh thức, nỗi oan của cô sẽ tự động rửa sạch! Đến lúc đó, bọn họ sẽ khóc lóc thảm thiết, mà cô và bọn họ không đội trời chung. Kiểu Đại nữ chính thăng cấp đẫm máu thế này, cô thấy kiên cường không?”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nàng hiểu rồi, Đại nữ chính mà hệ thống gọi đó là làm việc không cần não.

“Vì sao các người…” Tần Uyển Uyển nghiêm túc giải thích: “Không thể dùng não một chút vậy. Sao chúng ta không ổn định thế cục, tra rõ chân tướng, dưới tình trạng thân thể khỏe mạnh mà dễ dàng chạy xuống núi? Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên có tình cảm với Tần Vãn, sao các người không lợi dụng tình cảm này để sự việc suôn sẻ một chút? Sao cứ nhất thiết phải lụi một nhát?”

“Cô nói vậy…” 38 ngớ ra: “Cũng có lý…”

Dứt lời, 38 sực tỉnh: “Cô không ngốc à?”

“Vị huynh đệ này.” Tần Uyển Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lười và ngốc không giống nhau, sợ và đần cũng không giống nhau. Phiền cậu tôn trọng chỉ số IQ của ta.”

“Vậy tốt quá rồi.” 38 hào hứng, lời nói tràn trề hi vọng: “Chúng ta mau xuống núi, cứu Giản Chi Diễn, sau đó mở khoá nhiệm vụ tuyến chính. Hai người một hệ thống chúng ta cùng lưu lạc chân trời!”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển im lặng không đáp.

Hai người một hệ thống lưu lạc chân trời? Bộ sợ mạng nàng lớn quá hả?

Đúng là ngu ngốc, không có thực lực của Giản Hành Chi, mà lại muốn giả làm Giản Hành Chi, giả bộ thất bại còn bị đánh. Kiểu người này ở trên phim truyền hình thì chính là bia đỡ đạn dùng để gây cười. Mang y theo bên cạnh, nàng có mấy cái mạng giúp y giải quyết vấn đề?

Dám đâm nàng, tới giờ bụng nàng vẫn còn đau.

Đồ ăn bám khó ưa, xấu xa!

Tần Uyển Uyển càng nghĩ càng tức. Nàng nghĩ kỹ rồi, đợi nàng nghĩ cách xuống núi, nàng sẽ
 bán tên đó cho một nhà khá giả, để y yên ổn sống hết đời, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Còn chuyện phi thăng…

Nguyện vọng của Tần Vãn chỉ nói bảo vệ Giản Chi Diễn, đâu có nói muốn Giản Chi Diễn phi thăng đúng không?

Tần Uyển Uyển cảm thấy hài lòng với tương lai dự tính, nhắm mắt nhớ đến thịt kho tàu của mình.

Mà lúc này, rốt cuộc Giản Hành Chi nằm dưới chân núi chậm rãi mở mắt ra.

Trời xanh mây trắng đập vào mắt, chiếc lá xoay vần nhẹ nhàng rơi. Giản Hành Chi hít sâu một hơi, làm một cú cá chép lộn mình, trở người ngồi dậy. Y ngồi xếp bằng, thuần thục giơ tay vẽ trận pháp hồi phục dưới đất, lại chồng lên một đống trận pháp phức tạp, sau đó trở tay kết ấn đặt tại đầu gối, nhắm mắt vận hành trận pháp.

“Đại… Đại ca…”

Hệ thống 666 run rẩy mở miệng: “Ngài… ngài lại muốn làm gì?”

“Ta phải nghĩ cách giết cô.” Giản Hành Chi nhắm mắt lại, thề son sắt: “Sau đó trở lại Vấn Tâm Tông báo thù.”

666: “…”

Ngài muốn giết ta cũng không cần nói ta biết đâu, thật đấy.

***

【 Vở kịch nhỏ 】

666: “Đây là ký chủ khó nhất mà em từng dẫn dắt.”

38: “Ai mà không vậy?”

666: “Ký chủ của anh chắc chắn không lì lợm bằng của em.”

38: “Ký chủ của anh rất có chính kiến, không bao giờ nghe lời hệ thống.”

666: “Ký chủ của em cũng rất có chính kiến.”

38: “Cũng không nghe lời?”

666: “Chẳng những không nghe, anh ta còn muốn giết em đây này.”

38: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play