Vừa dứt lời, người sau lưng quyết đoán rút kiếm. Khoảnh khắc kiếm cắt qua máu thịt rút khỏi cơ thể, cuối cùng Tần Uyển Uyển cũng bừng tỉnh.
Đau đớn dữ dội ùn ùn kéo tới, nàng bịt miệng vết thương, gục xuống đất thở dốc từng cơn.
Quân Thù không hề gạt nàng. Vết thương của kiếm không phải là thứ đau nhất, đau nhất là phù chú mà Thẩm Tri Minh đã hạ.
Những phù chú kia giống như nghìn vạn châu chấu càn quét, dọc đường cắn nuốt tu vi của nàng. Tần Uyển Uyển có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn của gân mạch bị hàng vạn sâu kiến gặm cắn, cơn đau khiến sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên thần kinh nào lên cơn!
Đập vào mắt là bóng dáng màu trắng, y sam thêu hoa mai, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng. Bàn tay nhuốm máu vững vàng cầm trường kiếm, màu máu trên bụng giống như một đoá hoa mẫu đơn diễm lệ bung nở trên chiếc áo trắng.
Tần Uyển Uyển sững sờ, bất giác mở miệng: “Giản Chi Diễn?”
Người kia không đáp lời, y đưa lưng về phía nàng, siết chặt kiếm, nhìn chằm chằm đằng trước.
Nhưng người khác không nhận ra sự khác thường của y, chỉ có bản thân y biết vào giờ phút này, y phải chịu đựng giày vò thế nào.
Giản Chi Diễn, hay phải nói là Giản Hành Chi.
Y vốn là thần tiên vừa mới phi thăng chưa được năm mươi năm trên Tiên giới, đạo hào Tuế Hành. Thuở nhỏ, y tu đạo trong núi sâu, mười sáu tuổi xuất sơn, khiêu chiến hàng trăm Tông phái, lấy chiến chứng đạo, chưa tới trăm năm đã tam hoa tụ đỉnh(*), phi thăng Tiên giới. Sau khi lên Tiên giới, vì cầu giới hạn kiếm đạo, y lại bắt đầu thách đấu bốn phương, chém khắp Tứ hải Cửu châu, cuối cùng đánh tới Tịch Sơn nữ quân thần bí nhất trong truyền thuyết – Tần Uyển Uyển.
(*) Tam hoa tụ đỉnh: là trạng thái Tinh – Khí – Thần hợp nhất tại Nê Hoàng Cung (một huyệt nằm ở đâu đó trên đường giữa chân mày đi qua đỉnh đầu tới gáy), người đạt đến trạng thái này gọi là Chân nhân, là bậc tiên nhân giữa đời thường
Tần Uyển Uyển dùng tà thuật dẫn thiên lôi đánh lén, kéo y tới thế giới này, nhập vào thân thể một kẻ tên Giản Chi Diễn, lại còn để cái thứ gọi là hệ thống 666(*) xâm nhập vào thần thức của y.
(*) 666: Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc thì có nghĩa cực kỳ mạnh, cực kỳ trâu bò.
Cái hệ thống này nói cho y biết đây là một quyển “tiểu thuyết nữ phụ trùng sinh phản kích” gì đó. Thân thể này của y là nam sủng của nữ phụ phản kích Tần Vãn trong quyển sách.
Nếu y muốn trở lại Tiên giới thì biện pháp duy nhất đó là trợ giúp nữ phụ phi thăng đại đạo.
Vì trở về Tiên giới tìm Tần Uyển Uyển báo thù, y dứt khoát đồng ý hợp tác với hệ thống này, trợ giúp Tần Vãn phi thăng.
Y đã dùng thần thức quét qua cơ thể mình, mặc dù không có tu vi gì, nhưng linh căn vẫn còn, thần thức vẫn là thần thức của mình. Với năng lực của y, mười năm độ kiếp, lấy thiên tài địa bảo(*) đưa cô gái này phi thăng không thành vấn đề.
(*) Thiên tài địa bảo: tài nguyên bảo vật trong trời đất
Không ngờ hệ thống này chẳng những muốn y giúp cô gái kia phi thăng, mà còn yêu cầu y phải lấy thân phận Giản Chi Diễn để tiến hành, không thể làm trái kịch bản gốc của nhân vật này.
Mà Giản Chi Diễn hoàn toàn là một công cụ hình người trong bộ truyện. Chuyện y cần làm đó là:
Gây chuyện cho Tần Vãn, để nàng giải quyết, sau đó lấy được cơ duyên;
Trêu chọc đàn ông cho Tần Vãn, giúp nàng làm quen, sau đó lấy được sự ái mộ của đàn ông;
Đợi thời khắc cuối cùng thì chắn đao cho Tần Vãn, để nàng phi thăng thành công.
Những chuyện khác đều không liên quan tới y. Ví dụ như vào giờ phút này, y chỉ cần nằm yên, đợi cô gái kia cõng y đi là xong.
Chuyện này làm sao chịu được?
Như vậy không phải là phế vật sao?!
Cho dù Giản Hành Chi y mất sạch tu vi thì cũng sẽ không làm tên hèn nhát ăn bám phụ nữ!
Hơn nữa trông Tần Vãn cầm kiếm đâm mình mà còn sợ sệt run như cầy sấy, đợi nàng ta tự mình phi thăng thì nhiệm vụ này biết tới năm thìn bão lụt nào?
Vì thế Giản Hành Chi đưa ra quyết định, lạnh lùng ngạo mạn nói với 666: “Ta hoàn thành nhiệm vụ là được, cô không cần để ý ta dùng cách nào.”
Dứt lời, y nhảy ra, giúp Tần Vãn đâm chính mình.
Nàng không nói lời kịch, y nói giúp nàng. Nàng không đi theo tình tiết, y đi giúp nàng. Mục tiêu của bọn họ là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mười năm phi thăng. Sau đó, y trở lại Tiên giới, tìm Tịch Sơn nữ quân, nghiền xương thành tro, bầm thây vạn đoạn, khiến nàng ta biết Giản Hành Chi y không phải là người có thể bỡn cợt!
Nhưng làm trái hệ thống tương đương với bị trừng phạt.
Vào giờ phút này, y không những bị thủng bụng, còn phải chịu đựng “điện giật” mà hệ thống trừng phạt trên người, đồng thời nghe hệ thống lải nhải: “Đại ca, dừng tay đi. Ngài chỉ là một tên ăn bám thảo mai, không cần làm nhiều vậy đâu! Ngài càng làm trái tính cách nhân vật, điện giật càng đau. Ngài đã đâm rồi, buông ra đi, để Tần Vãn cõng ngài xuống núi!”
Giọng nói của hệ thống 666 hết sức chân thành, nhưng Giản Hành Chi không hề để tâm.
Y tu đạo nhiều năm, điện giật là cái thá gì?
Giản Hành Chi chịu đựng cảm giác đau đớn do điện giật mang đến, cười trào phúng trong thức hải(*): “Chỉ dựa vào cái cô gọi là điện giật mà muốn ngăn cản bổn quân? Cô ngậm miệng chờ xem, ta sẽ mang Tần Vãn xuống núi!”
(*) Thức hải: chỉ toàn bộ tri thức con người chứa trong đầu, giống như biển rộng, tri thức càng nhiều thì thức hải càng lớn (mình nghĩ chắc nó tương tự tâm trí vậy).
666: “…”
Niềm tin quay về Tiên giới đâm Tần Uyển Uyển báo thù quanh quẩn trong đầu Giản Hành Chi. Y nhắm mắt, sau đó hít sâu một hơi, siết chặt kiếm, ngước mắt nhìn Quân Thù ngăn trước mặt, lạnh lùng nói với Tần Uyển Uyển sau lưng: “Tần Vãn, đứng lên.”
Nói xong, một tay trong tay áo y vẽ trận pháp, dùng trận pháp hút linh khí vào cơ thể.
Sắc trời xung quanh dần sẫm xuống, linh khí tạo thành một vòng xoáy, ùn ùn lao về phía y. Sắc mặt mọi người đều nặng nề, Quân Thù mắt lạnh nhìn Giản Chi Diễn, bất giác nắm chặt tiêu ngọc.
Tần Uyển Uyển cũng nhận ra linh khí bất thường, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay sang nhìn bóng lưng Giản Chi Diễn.
Y mặc trường sam thêu hoa, kẹp một chiếc kẹp bươm bướm sau tai, gió cuốn tay áo phần phật, bươm bướm rung rinh. Kiếm trên tay y ổn định vững vàng, dáng đứng vừa giống như ngọn núi, lại như mũi kiếm giương cao.
Y mở miệng, giọng điệu trầm tĩnh, nhưng lại mang theo sự ngạo mạn vô cùng quen thuộc: “Cô đứng lên, ta dẫn cô đi.”
“Ngươi kéo…”
Tần Uyển Uyển cố sức chống người dậy. Câu nói “Ngươi kéo ta lên” vẫn còn chưa nói xong, một tiếng cười khẩy đã vang lên, cắt ngang lời Tần Uyển Uyển: “Ngươi là cái thá gì?”
Tất cả mọi người nghe thấy đều nhìn sang, Quân Thù đã chặn đường xuống núi.
Hắn xoay tiêu ngọc trên tay, cười trào phúng Giản Chi Diễn: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi chỉ là một tên nô tài mà Vãn Nhi mua nhỉ? Ngang nhiên giết chủ…” Quân Thù đột ngột lạnh mặ: “Ai cho ngươi lá gan đó!”
Động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, nàng suy nghĩ, tiếp tục nằm trở về mặt đất.
Thắng bại chưa phân, nàng không cần đứng vội như thế.
Lỡ như Giản Chi Diễn đánh thua, nàng lại phải nằm lại nữa.
“Ngươi muốn cản ta?”
Giản Hành Chi không hề để ý hành động của Tần Uyển Uyển, ánh mắt y nhìn về phía Quân Thù, hờ hững mở miệng giống như đang hỏi ‘ngươi muốn uống nước không’: “Ngươi muốn lên một mình, hay lên một lượt?”
Bầu không khí càng lạnh lẽo, gió thổi xen lẫn lá cây. Tần Uyển Uyển nằm dưới đất càng cuộn mình nhỏ hơn.
Quân Thù nghe nói thế thì tức quá hoá cười: “Bổn thiếu chủ không giết người phàm.”
“Ngươi có bản lĩnh giết ta sao?”
Quân Thù: “…”
“Rút kiếm đi.” Ngữ điệu Giản Hành Chi thản nhiên, lời nói có sức tổn thương không lớn, nhưng lại vũ nhục cực mạnh, nhẹ nhàng bình thản giống như một tuyệt thế cao thủ: “Nếu không ta sợ ngươi không tiếp nổi một chiêu dưới tay ta.”
Lời này vừa buông ra, mọi người đều rùng mình. Tần Uyển Uyển và hệ thống cũng ngừng thở.
Dù sao Quân Thù cũng là Thiếu chủ Nhạc Thành, cận kề Hoá Thần. Giản Chi Diễn…
Tần Uyển Uyển không nhịn được xác nhận lần nữa: “Y chỉ là một nam sủng, không có tu vi đúng không?”
“Phải…” Lần này hệ thống cũng không dám chắc, lắp bắp: “Phải không nhỉ?”
Dù sao bây giờ nhìn thế nào cũng thấy tên Giản Chi Diễn này không giống người bình thường!
Bất bình thường.
Ai nấy đều cảm giác được tên Giản Chi Diễn này bất bình thường.
Mặc kệ bất bình thường thế nào, đối với Quân Thù mà nói, kẻ dám nói ra lời như thế nghĩa là đang hạ nhục hắn.
Quân Thù gật đầu: “Được.”
Cuối cùng hắn đã bị chọc giận hoàn toàn, tiêu ngọc trong tay xoay một vòng: “Muốn chết, bổn Thiếu chủ thành toàn cho ngươi.”
Vừa dứt lời, Quân Thù đánh một tiêu về phía Giản Hành Chi, kiếm trên tay Giản Hành Chi giơ lên chém một nhát về phía Quân Thù!
Nhát kiếm này mang theo kiếm ý sấm chớp, tựa như cuồng phong bạo vũ.
“Ôi mẹ ơi.”
Tần Uyển Uyển nhận ra cao thấp, đột ngột ngồi thẳng dậy, mắt phát ra ánh sáng hi vọng.
Với trình độ này thì hôm nay họ có hi vọng xuống núi rồi!
Tần Uyển Uyển vội vàng nhìn Giản Hành Chi. Nhưng ngay khoảnh khắc kiếm sắp đến trước mặt Quân Thù, y đột nhiên giống như bị dòng điện một trăm nghìn Vôn giật, hai tay đột ngột buông ra, toàn thân co giật, nghênh đón trực diện tiêu ngọc của Quân Thù, không hề có bất kỳ phản kháng, lập tức bị tiêu ngọc đánh bay. Đám người chỉ nghe một tiếng nổ “ầm”, cả người y đã văng lên giữa Đài thẩm mệnh, đập vào đá, lún nửa trượng.
Sau đó, Quân Thù tựa như ma quỷ, túm người trong hố ra, đá thật mạnh lên trời!
Giản Chi Diễn phun một búng máu xuống đất. Tần Uyển Uyển run lên, tiếp đó nàng nhìn thấy Giản Chi Diễn bị Quân Thù đá tới đá lui, đánh qua đánh lại, bay tán loạn trong không trung giống như quả bóng cao su, cuối cùng “rầm” một cái, đập xuống đất, nằm im bất động.
Bụi đất xung quanh bay tứ tung, 38 mắng to trong đầu nàng: “Ta cứ cưởng là nhân vật trâu bò gì, đúng là lãng phí thời gian! Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây. Ký chủ, đứng lên, tiếp tục kịch bản. Tống Tích Niên và Thẩm Tri Minh vẫn còn tình cảm với cô, nhân dịp này nhanh chóng bán thảm(*), cõng người xuống núi!”
(*) Bán thảm: lợi dụng sự thảm hại để nhận sự đồng tình.
Tần Uyển Uyển không nói nên lời. Nàng sững sờ nhìn Giản Chi Diễn toàn thân đầy máu bị đập xuống đất co rúm, nuốt nước bọt. Sau một hồi suy nghĩ, nàng bình tĩnh nằm xuống đất, kéo áo khoác, trùm kín mình một chút.
“Ký chủ, cô làm gì vậy? Đứng lên đi! Bọn họ muốn bắt cô, sắp móc Long đan rồi! Cô không sợ hả?! Không sợ hả?!”
Tiếng bước chân truyền từ bên cạnh tới, hệ thống gấp đến xoay mòng mòng.
Tần Uyển Uyển cuộn tròn dưới đất, nuốt nước miếng, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, bảo hệ thống: “Tạm thời cậu đừng nói, để ta ngẫm lại…”
Bây giờ đứng lên có tác dụng gì? Ngoại trừ đau đớn thì chẳng có ích gì.
Ở đây một người Độ Kiếp, một đám Nguyên Anh, Tần Vãn chỉ là Kim Đan, bình thường nàng không trọng thương còn có thể cố sức đánh một trận, bây giờ mà còn cứng chọi cứng thì chẳng phải muốn chết sao?
Thái độ quân thù như vậy, chắc chắn sẽ không thả nàng đi. Cho dù bây giờ nàng xuống núi, gánh lấy ô danh, thì sau khi xuống núi, Quân Thù sẽ buông tha nàng à?
Vừa nhìn đã thấy hệ thống này không đáng tin, nàng phải nghĩ cách khác.
Tần uyển uyển ổn định nhịp thở, nhắm mắt lại.
Viếc cấp bách trước mắt là nàng phải giấu Long đan đi.
Làm sao giấu?
Trong các pháp thuật nàng biết, pháp thuật nào có thể giấu đi viên Long đan này mà thậm chí tu sĩ Độ Kiếp cũng không thể tìm ra?
Tần Uyển Uyển điên cuồng suy nghĩ, nàng chưa bao giờ nỗ lực như vậy, thông minh như vậy, đầu nàng đều bị pháp thuật mà nàng từng học ở Tiên giới bủa vây.
Dù sao Tiên giới cũng là thượng giới của thế giới này, một pháp thuật linh tinh nào đó cũng là thuật pháp bậc Thiên nơi đây.
Mặc dù hai trăm năm qua, nàng không thể tu luyện vì thể chất cơ thể, nhưng đều nhớ nằm lòng tất cả pháp quyết Tịch Sơn, sức mạnh thần thức vượt xa người thường, chẳng qua không thể vận dụng mà thôi.
Là cái gì? Rốt cuộc pháp thuật nào thì thích hợp?
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tần Uyển Uyển cầu khấn như điên.
Cùng lúc đó, Giản Hành Chi và hệ thống 666 của mình đang cãi nhau.
“Ta đã nói rồi, càng làm trái hình tượng nhân vật thì điện giật càng đau. Ngài làm trái quy tắc còn đổ thừa cho ta?”
“Cô như vậy là giật điện sao?” Giản Hành Chi tức giận mắng: “Đây rõ ràng là thiên kiếp! Sấm sét lúc ta phi thăng còn chưa mạnh như vậy!”
“Bây giờ mọi chuyện đều không quan trọng, ngài làm tới nông nỗi này, ngài bảo nữ chính phải làm thế nào đây?”
666 vừa giận vừa tức: “Bây giờ chắc chắn là hiệu ứng cánh bướm của ngài. Nữ chính bị ngài đâm đến đứng không nổi, nếu để người khác phát hiện Long đan trong cơ thể cô ấy, mổ lấy Long đan, nữ chính đánh mất cơ duyên, còn phi thăng cái rắm!”
“Chỉ là một viên Long đan nhỏ nhoi, ta có cách.”
Giản Hành Chi nói những lời này xong, y cảm giác rõ điện giật giảm đi nhiều. Y bình tĩnh, hít sâu một hơi, nằm sấp dưới đất, lấy ngón tay thấm máu, bắt đầu vẽ lá bùa trong lòng bàn tay.
Tần Uyển Uyển hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nàng cảm giác được một hòn đá nhỏ ném tới trước mặt mình.
Nàng mở mắt, nhìn thấy một bàn tay gian nan giơ lên dưới hố sâu.
Trên bàn tay kia là phù văn viết bằng máu, giống như một lá cờ xí, một toà hải đăng, chiếu rọi con đường phía trước của Tần Uyển Uyển!
Giây phút nhìn thấy phù văn kia, một dòng linh lực bỗng chui từ ấn đường vào cơ thể, mà Tần Uyển Uyển cũng lập tức nhận ra được đó là gì.
Là “Quy trần”!
Tiên giới thường dùng một loại chú thuật ẩn giấu, quy vạn vật về hạt bụi, hoá mọi thứ về bình thường, ẩn giấu trong vô hình.
Loại pháp thuật này không cần nhiều linh khí, dùng Quy trần ẩn giấu một hạt châu trong thân thể là một chuyện quá sức đơn giản!
Có điều Quy trần này tinh diệu, phải dùng nhiều lần, dùng càng nhiều thì lĩnh hội càng sâu.
Nàng học pháp thuật cao cấp, loại pháp thuật nhỏ này lại không phải sở trường của nàng
Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng được cứu rồi!
Tần Uyển Uyển mừng như điên, phù chú trên lòng bàn tay Giản Hành Chi chầm chậm biến mất. Phù văn biến mất cho thấy Tần Uyển Uyển đang tiếp nhận chú lực.
Nhưng mới biến mất được một nửa, một chiếc giầy thêu hoa văn rồng màu bạc đột nhiên xuất hiện, tao nhã mà mạnh mẽ giẫm lên bàn tay biểu trưng cho hi vọng, phát ra âm thanh trong trẻo của khớp xương vụn vỡ.
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi: “…”
Tần Uyển Uyển nhìn theo đôi giầy hướng lên trên, thấy tay Quân Thù cầm tiêu ngọc, mặt nở nụ cười, dịu dạng hỏi: “Vãn Nhi, suy nghĩ làm thế nào cứu Nguyệt Ly chưa?”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bịt miệng vết thương, ánh mắt rời rạc, nhanh chóng thúc đẩy linh lực bổ sung hết một nửa phù văn, thần thức căng thẳng quan sát Chú quy trần bao bọc lấy Long đan.
Quân Thù không nhận ra sự khác thường của nàng, chỉ xem như nàng bị kinh hãi. Hắn bước lên một bước, giẫm vào đầu Giản Chi Diễn, lắc bàn chân nhấn xuống, Giản Chi Diễn lún thêm mấy phân. Ánh mắt Quân Thù chứa đầy cảnh cáo: “Nếu còn chưa nghĩ xong, có lẽ hôm nay vị nam sủng này của muội sẽ phải chôn thây tại…”
Lời còn chưa dứt, phù chú và Long đan đã dính chặt vào nhau, lập tức linh lực trong cơ thể nàng bị phù chú hấp thu. Long đan loé lên một cái rồi hoàn toàn tắt ngúm, mà cùng lúc đó Tần Uyển Uyển cũng hết chịu nổi, nhắm hai mắt lại, không còn hơi thở!
Hơi thở vừa biến mất, xung quanh cảm nhận được ngay. Thẩm Tri Minh phản ứng đầu tiên, lập tức xuất hiện trên Đài thẩm mệnh, trực tiếp ôm Tần Uyển Uyển lên, dặn dò người khác: “Tích Niên giải quyết chuyện còn lại, ta mang Tần Vãn đến Bách Thảo Đường.”
Dứt lời, Thẩm Tri Minh ôm Tần Uyển Uyển biến mất tại chỗ.
Tống Tích Niên bừng tỉnh, tức giận nhìn về phía Quân Thù: “Quân thiếu chủ, ngài đã nói sẽ không tổn thương tính mạng sư muội mà!”
“Ta đồng ý không đả thương muội ấy.”
Quân Thù rút bàn chân khỏi đầu Giản Hành Chi, thị nữ nhanh chóng bước tới lau bàn chân từng giẫm lên Giản Hành Chi thay Quân Thù.
“Hôm nay cứ vậy đi, Tống huynh.” Quân Thù chỉnh trang xong, khẽ mỉm cười với Tống Tích Niên: “Ta đi thăm Nguyệt Ly trước, nếu Vãn Nhi tỉnh, mong huynh lập tức thông báo.”
Dứt lời, Quân Thù thi lễ với Tống Tích Niên rồi xoay người br đi.
Tống Tích Niên siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Thù hồi lâu, sau đó nghe thấy đệ tử đứng đằng sau hỏi: “Đại sư huynh, tên nô tài moi từ dưới đất này lên phải xử lý thế nào?”
Tống Tích Niên quay đầu nhìn, thấy Giản Chi Diễn bị hai đệ tử đặt trên cáng cứu thương. Đệ tử còn cẩn thận phủ vải bố trắng cho y, trông giống hệt đã chết.
“Vứt đi!”
Tống Tích Niên thấy người nam sủng này đã phiền, y cũng lười quan tâm sống chết của một phàm nhân.
Dứt lời, Tống Tích Niên không nhịn được còn bổ sung thêm một câu: “Vứt xa một chút!”
“Vâng.”
Đệ tử kính cẩn đáp lời, nhanh chóng nâng cáng cứu thương ra ngoài.
Giản Hành Chi bị người khiêng đi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, run
run giơ một ngón tay lên trong cơn đau dữ dội do điện giật.
Ngón tay này biểu trưng cho ý chí kiên cường bất khuất của Tuế Hành đạo quân.
Vấn Tâm Tông…
Các người đợi đấy!
Sớm muộn cũng có một ngày ta san bằng đỉnh núi các người, đập nát đạo cung các người, khiến cho trên dưới Vấn Tâm Tôn, chó gà không yên!
Còn cái hệ thống khốn kiếp giật điện y, sớm muộn cũng có một ngày…
Giản Hành Chi thề độc trong lòng, còn chưa thề xong đã nghe thấy giọng hai đệ tử truyền đến bên tai: “Một, hai, ba, ném!”
Dứt lời, hai người cùng hợp sức hất Giản Hành Chi ra ngoài.
Cơ thể Giản Hành Chi đập xuống đất, lăn dọc theo triền núi nhanh như chớp.
Y vừa lăn vừa nghĩ, còn hai tên đệ tử này nữa, sớm muộn cũng có một ngày…
“Bốp”, một âm thanh vang lên, Giản Hành Chi chưa kịp suy nghĩ gì, đầu đã đập vào tảng đá. Hai mắt y tối sầm, rốt cuộc mất đi ý thức.
Hệ thống 666 trong đầu y thở phào.
Ông thần này, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Ngày đầu tiên ta và Uyển Uyển gặp nhau ở dị thế, dòng điện thật mạnh, còn mạnh hơn so với thiên kiếp lúc ta phi thăng…”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Giản Hành Chi: “Trước đây, ta lấy chiến luyện đạo, gặp mạnh lại càng mạnh, tung hoành hai giới, chưa từng thua trận…”
666: “Vậy từ hôm nay, hệ thống dạy ký chủ làm người.”