“Aaaaa!!!”
Tiếng hét chói tai của 38 vang lên trong đầu, nó kích động hò reo: “Đã nhận được giọng nói mệnh lệnh, hệ thống kích hoạt. Ký chủ, cô ngầu quá đi!!!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển nghe thấy tiếng tải trang máy móc cạch cạch trong đầu, tiếp đó một màn hình hiện ra trong đầu nàng. Bên trên màn hình có một điểm sáng xanh lục giống như cái ra đa đang quét xung quanh.
“Chúc mừng bạn chính thức kích hoạt hệ thống phản kích Đại nữ chính số 3838438. Bản hệ thống căn cứ vào điểm tích lũy mà cung cấp dịch vụ tương ứng cho bạn, trợ giúp bạn phản kích thành công. Điểm tích lũy ban đầu hiện tại: 50. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ thích ứng: 90%. Mời bạn lập tức xuống núi là có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhận lấy phần thưởng!”
Giọng nói 38 tràn ngập sung sướng: “Ký chủ, tiến lên!”
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng quan sát xung quanh, quay đầu nhìn Giản Hành Chi, bật ám thị với y.
Giản Hành Chi hiểu ý, gật đầu, âm thầm lùi một bước.
“Thanh toán xong?” Người xung quanh hoàn toàn không hề bắt bẻ hai người, chỉ có Quân Thù trào phúng: “Vậy hôn ước hai nhà chúng ta tính sao?”
“Ngươi còn mặt mũi nói?” Nghe vậy, Giản Hành Chi dựa vào mép bàn, nghiêng đầu, vứt đống hạt dưa trên tay, nhìn Quân Thù như cười như không: “Vừa rồi ở trong thức hải Tô Nguyệt Ly, ngươi còn vì yêu làm thỏ, bây giờ mới nhớ mình có hôn ước à?”
“Giản Chi Diễn!”
Quân Thù quắc mắt, lạnh giọng: “Đừng tìm đường chết.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi muốn đánh người ngay lập tức. Nhưng nhìn 666 giơ bảng “Cấm ẩu đả đánh lộn” bên cạnh, y bèn nhẫn nhịn, bỏ hạt dưa xuống, vẫy tay với Quân Thù: “Ngươi qua đây, ta nói chuyện quan trọng với ngươi.”
Quân Thù nhíu mày, vẻ mặt Giản Hành Chi chân thành: “Thật sự rất quan trọng, liên quan rất lớn đến hôn ước của ngươi, lại gần đây mà nghe.”
Dứt lời, y nháy mắt với Tần Uyển Uyển. Mặc dù Tần Uyển Uyển không biết vì sao y muốn mình đi trước nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ đứng sang cạnh cửa.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Giản Hành Chi đang nói chuyện. Giản Hành Chi thấy Quân Thù không nói lời nào, y nhướng mày: “Không phải nói muốn giết ta sao? Ngay cả một câu cũng không dám nghe?”
“Có gì không dám?”
Quân Thù cười khẩy, bước tới bên cạnh Giản Hành Chi, hơi cúi đầu đến gần. Giản Hành Chi áp sát, thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, Vãn Vãn nói với ta rằng cô ấy đã sớm…”
Quân Thù dựng lỗ tai lên. Lời còn chưa dứt, tay Giản Hành Chi đã nhanh như chớp túm đầu Quân Thù đập mạnh xuống bàn, hô to: “Đi!”
Cũng chính lúc y ra tay, Tần Uyển Uyển xông ra ngoài trong sự ngỡ ngàng không kịp chuẩn bị của đám đông. Giản Hành Chi đập xong một cú, động tác nhanh như gió ngửa ra sau ghế, chống tay dưới đất lật người cách xa Quân Thù. Một lá bùa nổ lập tức nổ tung giữa Linh Lung Các.
Bốn phía xung quanh náo loạn, đất rung núi chuyển. Tần Uyển Uyển vừa chạy khỏi Linh Lung Các, nghe thấy tiếng nổ này bèn sửng sốt quay đầu, gọi to: “Giản Chi Diễn!”
“Ở đây!”
Giản Hành Chi lướt tới bắt lấy cổ tay nàng. Tần Uyển Uyển ngây ngốc ngoảnh đầu, nhìn thấy thiếu niên tay áo hồng phất phơ, ngũ quan sườn mặt anh tuấn, nở nụ cười rạng rỡ: “Đi!”
Trong lúc đó, Quân Thù đã đuổi tới, hô lớn: “Tần Vãn!”
Giản Hành Chi quay đầu ném ra ba lá bùa nổ. Y chạy ba bước thành hai bước, nắm cổ tay Tần Uyển Uyển xông về trước, nhún người nhảy vào trận dịch chuyển đã chuẩn bị sẵn ở quảng trường, nháy mắt biến mất trước mặt Quân Thù.
Quân Thù mở rộng thần thức ra toàn bộ Vấn Tâm Tông, một trận pháp dịch chuyển đáp xuống dưới chân, hắn đuổi theo Tần Vãn.
Trận dịch chuyển đưa hai người đến sườn núi. Vừa đáp xuống đất, cả hai đã nhìn thấy đất rung núi chuyển, gần như khó mà đứng vững. Tần Uyển Uyển chưa kịp lên tiếng, bỗng nghe thấy một cơn gió mạnh lướt qua sau lưng, nàng đẩy Giản Hành Chi sang một bên, la lên: “Xuống núi!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển kéo Quân Thù nhảy tới chỗ cao. Giản Hành Chi không có tu vi nên không bay được, y chạy dưới đất đuổi theo, hét lớn với Tần Uyển Uyển: “Hướng Đông Nam, ba trăm trượng!”
Tần Uyển Uyển không nói nhiều, nhún mũi chân phóng về hướng Đông Nam. Quân Thù áp sát tới, bắt lấy Tần Uyển Uyển: “Muội muốn xuống núi, ta dẫn muội đi là được, muội chạy cái gì?”
Tần Uyển Uyển đá một cú, Quân Thù tóm lấy mắt cá chân, ném nàng lên không trung. Tần Uyển Uyển nôn nóng la lên: “38!”
Vừa dứt lời, một dòng điện trên người Tần Uyển Uyển truyền thẳng sang tay Quân Thù. Quân Thù đau đến buông tay, Tần Uyển Uyển vội chạy về hướng Giản Hành Chi chỉ.
“Hiệu ứng điện giật, trừ 5 điểm điểm tích lũy.”
Giọng 38 vang lên, tay Tần Uyển Uyển khẽ run. Cũng chính lúc này, Quân Thù lại bắt được nàng lần nữa, hắn nhíu mày: “Vãn Nhi…”
“Rốt cuộc huynh quấn lấy ta làm gì?!”
Tần Uyển Uyển không thể hiểu nổi.
“Điện giật lần hai, trừ 5 điểm điểm tích lũy.” 38 phóng điện không hề do dự, cánh tay Quân Thù chấn run, lập tức buông ra. Hắn quăng một dải lụa trắng quấn quanh thắt lưng Tần Uyển Uyển, mím môi, gian nan nói: “Trước đây là ta trách lầm muội, dù sao ta và muội cũng có hôn ước…”
“Aaa 38!!!”
Tần Uyển Uyển nhận ra hắn định nói gì, nàng bùng nổ tại chỗ. 38 lập tức giật điện thật mạnh, run run nói: “Tên này buồn nôn quá, đừng có nói hắn đột nhiên tỉnh ngộ, muốn làm lại từ đầu với cô nhé?!”
“Đừng nói nữa, ta nổi hết da gà khắp người rồi!” Tần Uyển Uyển xông về trước như điên. 38 bình tĩnh lại, thông báo “5 điểm điểm tích lũy, cô còn lại 35 điểm điểm tích lũy.”
Trong chớp mắt, Tần Uyển Uyển siết chặt nắm đấm: “Ta có thể lấy 30 điểm tích lũy giật chết hắn luôn không?”
“Ký chủ tỉnh táo chút đi.” 38 cảm thấy Tần Uyển Uyển nói năng bất chấp lý lẽ: “30 điểm tích lũy mà muốn giết một Nguyên Anh, hay cô trở về ngủ thêm nhé?”
Nàng biết ngay hệ giống này vô dụng mà!
Tần Uyển Uyển không thể dựa dẫm vào nó, nàng chỉ có thể dựa vào sự sắp xếp của Giản Chi Diễn.
Nàng đã sớm nhìn ra Giản Chi Diễn này vốn không sắp đặt trận pháp theo nàng chỉ dẫn, nhưng cũng không sao, dường như sự sắp xếp của y cũng chẳng có gì không ổn. Vấn đề duy nhất là nàng căn bản không biết phải đi tới chỗ nào, chỉ có thể chạy băng băng về hướng Giản Chi Diễn nói.
Mặc dù Giản Hành Chi không thể bay, nhưng chạy rất nhanh. Y nhân lúc Tần Uyển Uyển và Quân Thù dây dưa đã leo lên gốc cây bên cạnh trận dịch chuyển bố trí từ trước, sẵn sàng hành động.
Nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Quân Thù rượt đuổi một trước một sau đến, y đội nhánh cây, núp trong tán cây. Thấy Tần Uyển Uyển chạy ngang mình, Quân Thù nối gót theo sau, Giản Hành Chi chớp lấy thời cơ dứt khoát bổ nhào từ trên xuống, ấn Quân Thù vào trong trận dịch chuyển!
Ngay lúc Giản Hành Chi bổ nhào tới, Quân Thù nhanh tay lẹ mắt bắt được Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển túm lấy Giản Hành Chi. Ba người cùng rơi vào trong pháp trận.
Nhớ đến bên kia trận dịch chuyển là gì, Giản Hành Chi lập tức bùng nổ. Không đợi rớt xuống đất, một cú đấm đã đánh lên đầu Quân Thù, thần thức hoá kim châm bắn thẳng vào đầu, đồng thời hung hăng đạp một cước lên người Quân Thù. Sau đó trước khi đáp xuống, Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển nhún người nhảy một cái, suýt soát đứng trên mặt đất.
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã ngửi thấy mùi hôi thối, nàng nhận ra mình dịch chuyển tới nơi nào. Nhìn thấy Quân Thù trầm mình trong hầm cứ như bị Giản Hành Chi đánh ngất, Tần Uyển Uyển tóm lấy Giản Hành Chi toan chạy.
Với sức của Quân Thù, hẳn là hắn chỉ ngất đi một lát. Giản Chi Diễn đạp Quân Thù vào loại hố này, nếu Quân Thù bò ra, chỉ e đây là cuộc chiến sinh tử.
Quan trọng hơn, đến lúc đó cả người Quân Thù bẩn thỉu, giao chiến với hắn mắc ói lắm!!!
Nhưng Giản Hành Chi hồn nhiên không nhận ra tình huống kinh khủng thế nào. Nàng túm y chạy, y lại kéo nàng lại, vừa kéo vừa lấy một dây pháo từ trong túi ra: “Khoan, ta còn một bước chuẩn bị nữa.”
“Chạy nhanh lên!!!”
Tần Uyển Uyển sắp chịu hết nổi.
Giản Hành Chi quẹt một que diêm châm pháo, vứt ra sau lưng, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, nắm Tần Uyển Uyển xông ra ngoài: “Chạy mau!”
Tần Uyển Uyển không cần y nhắc, lôi y nhảy tới chỗ cao, bỏ chạy cực nhanh.
Chưa tới chốc lát, nàng đã nghe thấy tiếng pháo nổ cộng với tiếng rống giận của Quân Thù đồng loạt vang lên tưng bừng sau lưng, đùng đùng tựa như tiễn bước.
Đi kèm tiếng pháo là chuỗi tiếng nổ liên hoàn hợp với rung chấn như trời sụp đất nứt. Tần Uyển Uyển không dám quay đầu, bắt lấy Giản Hành Chi nhắm về phía chân núi, vừa chạy vừa cảm giác núi đá rơi xuống ồ ạt. Đợi chạy xa rồi, nàng chỉ nghe một tiếng nổ “Ầm”, toàn bộ Vấn Tâm Tông đồng loạt sụp đổ.
Cũng chính khoảnh khắc đó, một dòng uy áp(*) từ trên trời giáng xuống. Tần Uyển Uyển lôi Giản Hành Chi nhảy vào trong rừng, cả hai gần như đồng thời đọc pháp thuật che giấu khí tức của mình.
(*) Uy áp: khí phách biểu hiện ra ngoài, khiến người khác sợ hãi
“Bọn trộm cắp phương nào…” Giọng Thẩm Tri Minh truyền từ trong tầng mây xuống, thần thức quét ra xung quanh: “Dám làm loạn ở Vấn Tâm Tông?!”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi không dám nhúc nhích, bọn họ dán dưới đất nhìn nhau. Sau khi cảm giác được thần thức Thẩm Tri Minh rời đi, hai người đồng thời đứng dậy, bắt đầu chạy ra bên ngoài rừng rậm.
“Đi đâu đây?”
Giản Hành Chi thả chậm tốc độ, đi bên cạnh Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển sợ kinh động đến Thẩm Tri Minh nên không dám dùng pháp thuật. Còn chưa nghĩ xong, nàng đã nghe thấy một tiếng “Ting”, giọng nói hệ thống vang lên:
【 Hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ một. Phần thưởng +1000 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy 1035】
【 Nhiệm vụ hai: Tìm kiếm(*) tại Mộ kiếm, hiển lộ một ít tài năng. Phần thưởng dự tính 2000 điểm tích lũy. Có nhận nhiệm vụ hay không? 】
(*) “Kiếm” ở đây là thanh kiếm nhé
Hỏi có nhận nhiệm vụ hay không, nhưng trên màn hình lại chẳng có mục chọn “Không”.
Nhìn hệ thống ép mua ép bán, cùng với 2000 điểm tích lũy nhiều hơn cả nhiệm vụ một, Tần Uyển Uyển biết chắc chắn nhiệm vụ hai này còn nguy hiểm hơn nhiệm vụ một.
Nhớ đến nhát kiếm bị đâm kia, nàng vẫn còn thấy đau bụng. Tần Uyển Uyển giả vờ không biết kế hoạch của nó, lòng thầm đưa ra quyết định.
Nhiệm vụ là phải làm, Tiên giới là phải về, có điều tên Giản Chi Diễn này quá khó khống chế. Mặc dù người không tồi, nhưng nghi vấn trùng trùng, thủ đoạn bạo lực, ai biết khi nào y lại đâm nàng một nhát.
Nàng tìm một thị trấn nhỏ, sắp xếp Giản Chi Diễn xong xuôi, sau đó dùng cách của nàng từ từ thăng cấp.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, quét qua bản đồ trong đầu một lượt, xác định nơi chia tay với Giản Hành Chi.
“Trấn Tầm Tiên(*).”
(*) Tầm Tiên: tìm tiên
Nàng mở miệng: “Trước tiên nghỉ ngơi đã.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi gật đầu, ánh mắt dừng trên màn hình, đọc nội dung bên trên, mặt lộ vẻ trầm tư.
Trên đó viết:
【 Nhiệm vụ một “Cùng nữ chính xuống núi” hoàn thành. Phần thưởng điểm tích lũy +500. Tổng điểm tích lũy -500】
【 Nhiệm vụ hai: Trong vòng 5 ngày, gây hoạ ít nhất 10 lần cho nữ chính, giúp nữ chính hoàn thành ít nhất 5 vụ ẩu đả. Phần thưởng +50 điểm tích lũy】
【 Nhiệm vụ ba: Trong vòng 10 ngày, dụ dỗ quỷ háo sắc Thiên Lưu bắt cóc chính mình, ép nữ chính và quỷ háo sắc giao chiến, lấy được bảo vật “Thiên diện(*)” trong tay hắn ta. Phần thưởng +100 điểm tích lũy】
(*) Thiên diện: Nghìn mặt
【 Nhiệm vụ bốn: Trong vòng 3 tháng, khiến nữ chính thật lòng thật dạ nói “Ta sẽ bảo vệ ngươi đến phi thăng”. Phần thưởng điểm tích lũy +1000】
Giản Hành Chi: “…”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Hành Chi: “Vì sao kịch bản của cô ta đều oai phong lẫm liệt, kịch bản của ta đều không giống người đàng hoàng vậy?”
Tần Uyển Uyển: “Ta đã 1035 điểm tích lũy rồi, y vẫn còn thiếu 500, có thể thấy có đầu óc mới chinh phục được thế giới.”