“Sư muội hàm oan, uất ức trong lòng, sau khi cắt đứt quan hệ với Tông môn thì kiên quyết xuống núi. Hai người vừa đi, bốn phương truyền đến tiếng nổ tung, ngọn núi sụp đổ, Tông môn huỷ sạch…”

Tống Tích Niên quỳ gối trong hang động được dọn dẹp tạm thời, hổ thẹn cúi đầu kể lại.

Tô Nguyệt Ly quỳ bên cạnh y, ánh mắt đờ đẫn, vẫn chưa hoàn hồn.

Thẩm Tri Minh đứng yên tại chỗ nhìn Vấn Tâm Tông cách đó không xa đã san thành bình địa, sắc mặt điềm tĩnh.

Ông ta nhớ lại tất cả những gì nhìn thấy ở Mật cảnh. Dấu vết Tần Vãn và Thanh long đánh nhau, xác của Thanh long, nhánh cây mà Tô Nguyệt Ly rơi xuống vách núi đè lên, con sông dưới vách núi, còn có dấu vết Tô Nguyệt Ly sinh hoạt cùng người khác ở chân núi.

Thẩm Tri Minh gần như đã đoán được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hôm nay nghe Tống Tích Niên thuật lại lần nữa, ông ta không khỏi cảm thấy nực cười.

“Nguyệt Ly.” Thẩm Tri Minh xoay đầu nhìn nàng ta. “Con có biết sư tỷ con làm sao vượt qua mười ngày trên vách núi kia không?”

Tô Nguyệt Ly cúi đầu, không dám hé môi.

Lúc biết mọi chuyện trong thức hải bị mọi người vây xem, hơn nữa dưới tình huống mọi người đều biết rõ mà nàng ta vẫn tiếp tục diễn kịch, Tô Nguyệt Ly đã không còn muốn trả lời bất cứ câu nào nữa.

Thẩm Tri Minh giơ tay, giữa không trung hiện ra bí cảnh, nơi Tần Vãn và Thanh long giao chiến hôm đó. Tô Nguyệt Ly thẫn thờ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn lên trời.

“Tất cả máu này đều là của sư tỷ con.” Tiếng Thẩm Tri Minh nhắc nhở nàng ta: “Hôm đó, Tần Vãn đẩy con không phải là vì hại con.”

Tô Nguyệt Ly không lên tiếng. Nàng ta lẳng lặng nhìn máu trên khung hình, vảy rồng rơi rụng, cùng đất đá nổ tung.

“Con biết rõ nó không muốn hại con, vì sao con còn hại nó?”

“Làm sao biết ta …” Tô Nguyệt Ly nhìn cảnh tượng, hốc mắt ửng đỏ: “Bây giờ cô ta không hại, sau này cũng sẽ không hại?”

Thẩm Tri Minh nhíu mày, Tô Nguyệt Ly quay sang nhìn ông ta: “Ông thích ta, Quân Thù thích ta, sư huynh thích ta. Đám đàn ông các người đều thích ta, người phụ nữ kia sẽ để yên cho ta ư?”

“Đó chẳng phải do muội dụ dỗ sao?!”

Tống Tích Niên cao giọng quát. Tô Nguyệt Ly quay đầu nhìn y. nàng ta tự biết ngày tháng chẳng còn dài, không nhịn được trào phúng: “Nếu huynh vô tâm, ta có thể dụ dỗ được sao? Cô ta là sư muội huynh mười mấy năm, là đồ đệ một tay ông nuôi lớn, là thê tử Quân Thù đính hôn từ nhỏ. Chính các người không thèm quan tâm cô ta, còn trách ta dụ dỗ?!”

“Yêu ta thì nói bằng lòng dâng mạng cho ta, coi thiên hạ là con giun con dế. Hận ta thì trách ta dụ dỗ các người phạm giới. Các người đều là chính nhân quân tử, chỉ có ta là hồng nhan hoạ thuỷ, là ta ép các người thẩm vấn cô ta sao? Là ta ép các người không tin cô ta sao? Là ta ép các người không phân đúng sai, vấn tội cô ta sao?”

“Phải…” Tô Nguyệt Ly cúi đầu: “Ta vì tư lợi, ta sợ cô ta hại mình nên ra tay trước. Ta muốn lợi dụng các người huỷ hoại cô ta. Ta độc ác, vậy các người thì sao?!”

“Vừa ngu xuẩn vừa tàn độc, còn đầy miệng đạo nghĩa, xảy ra chuyện thì đổ vấy lên người phụ nữ. Nếu không phải các người xuất thân cao quý, thiên phú phi phàm, đám đàn ông các người…” Tô Nguyệt Ly nhìn cả hai, đôi mắt toát lên sự khinh miệt: “Có khác gì ta?”

Xung quanh im bặt, Tống Tích Niên và Thẩm Tri Minh đều không nói nên lời.

Tô Nguyệt Ly nhìn về phía Thẩm Tri Minh, chờ đợi một kết cục. Thẩm Tri Minh ngưng mắt nhìn học trò trước mặt.

Ông ta đã từng rung động với nàng ta.

Từ khi nàng ta lên núi, ông ta đã đánh mất sự công bằng của sư phụ và của Chưởng môn nên có.

Ông ta nhìn ánh mắt mang theo thù hận cùng đôi chút sợ hãi của Tô Nguyệt Ly. Thật lâu sau, ông ta rủ mắt: “Tô Nguyệt Ly, thân là đệ tử Vấn Tâm Tông nhưng tâm địa xảo trá, cố tình hãm hại đồng môn, phạt đóng ba cây Cốt đinh(1), quay mặt vào vách Hang Hàn Băng trên Tư Quá Nhai(2) một trăm năm, Cốt đinh không rơi, không được xuống núi.”

(1)Cốt đinh: đinh đóng vào xương

(2)Tư Quá Nhai: núi tự vấn

“Còn về Tần Vãn…” Thẩm Tri Minh ngoảnh đầu nhìn về phương xa: “Căn dặn đệ tử môn hạ âm thầm tìm kiếm hai người Tần Vãn và Giản Chi Diễn. Giản Chi Diễn không luận sống chết, mang Tần Vãn trở về Tông môn, không được có chút thương tích. Nếu Tần Vãn bằng lòng trở về…” Thẩm Tri Minh ngừng lời, không nói tiếp nữa.

Nhưng Tống Tích Niên lại hiểu. Thẩm Tri Minh không muốn trách tội Tần Vãn, ngược lại nếu Tần Vãn bằng lòng trở về Vấn Tâm Tông, có thể nàng sẽ trở thành ứng cử viên Chưởng môn Vấn Tâm Tông đời kế tiếp trong lòng Thẩm Tri Minh.

Tống Tích Niên cúi đầu, kính cẩn đáp: “Đệ tử đã hiểu.”

Tô Nguyệt Ly thẫn thờ ngồi dưới đất, nghĩ tới cực hình như đóng Cốt đinh và ở trên Tư Quá Nhai trăm năm, nàng ta không biết nên vui mừng hay là chết sướng hơn.

Nói xong những lời này, Thẩm Tri Minh ngước mắt nhìn Vấn Tâm Tông bị san thành bình địa.

Dường như đã rất nhiều năm ông ta chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.

Một đệ tử kỳ Kim Đan huyết chiến Thanh long mười ngày lại có sự bền bỉ như vậy; một đệ tử dù cho đố kỵ ganh ghét vẫn sẽ bảo vệ đồng môn; một đệ tử rất có khả năng thân mang Long đan, một ngày Trúc Cơ, chỉ bằng một đống trận pháp là có thể san bằng Vấn Tâm Tông…

Đây mới là tính cách và năng lực kỳ tài trăm năm hiếm gặp, đây mới là tương lai mà Tông môn thật sự có thể dựa vào.

Thẩm Tri Minh nhắm mắt, mệt mỏi nói: “Thông báo Thành chủ Hoang Thành đưa Ninh Bất Tu trở về đi.”

“Vâng.”

“Quân Thù đâu?”

“Nghe nói vẫn đang tắm.”

Thẩm Tri Minh: “…”

Ông ta biết đại khái tình cảnh của Quân Thù, ngẫm nghĩ, e rằng tên Giản Chi Diễn này không sống nổi rồi.

Ông ta thở dài: “Thông báo đệ tử xây dựng lại đạo cung.”

Lúc Vấn Tâm Tông bắt đầu xây dựng lại thì đã chập tối. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ra khỏi ranh giới Vấn Tâm Tông. Đến một bờ sông, nhận thấy uy áp của Thẩm Tri Minh đã biến mất, Tần Uyển Uyển lập tức ngồi xuống bãi cỏ, giang tay nằm ngửa, kêu ca: “Không đi nữa, nhúc nhích không nổi, ta cần nghỉ ngơi.”

“Cô mới đi có một chút mà đã mệt rồi sao?” Giản Hành Chi cau mày, quay lại ngồi xuống kéo nàng: “Người tu đạo gì mà yếu vậy? Đi tiếp đi.”

“Đi bao lâu nữa?” Tần Uyển Uyển bị y kéo ngồi dậy, định thương lượng phương án thoả hiệp với Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi giơ tay chỉ ngọn núi đằng xa: “Trèo qua ngọn núi kia là tới rồi.”

Trèo qua núi là đến thành trấn, Tần Uyển Uyển vừa nghe liền lập tức bãi công, tiếp tục nằm nhoài ra bãi cỏ: “Ngươi đi đi, lần này chúng ta từ biệt.”

Cô tưởng ta không muốn à?!

Nhìn thấy bộ dạng lười nhác của Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi siết chặt nắm tay.

666 nhận ra cảm xúc của Giản Hành Chi, vội vàng khuyên ngăn: “Ký chủ, ngài không được đánh nữ chính đâu. Cô ấy là bắp đùi của ngài, mục tiêu của ngài, đánh cô ấy là một trăm Vôn điện đó. Ngài nghĩ kỹ đi.”

Làm quen mấy ngày, Giản Hành Chi cũng biết khái niệm một trăm Vôn điện là thế nào.

Y nhìn Tần Uyển Uyển nằm dưới đất, nghẹn hơi ở ngực.

“Cô đứng lên.”

Y nhẫn nại gọi Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nằm im giả chết.

Giản Hành Chi không chỗ phát tiết, bèn giơ tay đấm mạnh một cú vào đại thụ sau lưng Tần Uyển Uyển, nghiến răng nói: “Đứng lên!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển nghe thấy âm thanh cái gì đó gãy đổ. Nàng ngớ người mở mắt ra, nhìn đại thụ xanh tốt trên đầu phát ra âm thanh “răng rắc” , chậm chạp ngã ra sau, tiếp theo một tiếng “ầm” vang lên, bụi đất mịt mù.

Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.

Vị trí bị đâm lúc mới gặp kia bắt đầu đau âm ỉ, Tần Uyển Uyển run run đứng dậy, lấy khăn tay ra, lẩy bẩy băng lấy bàn tay Giản Hành Chi.

“Đại… đại ca.” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Khó khăn lắm gốc cây người ta mới lớn được cỡ này, lần sau có gì cứ nói, đừng phá hoại thiên nhiên như vậy.”

“Đi được chưa?”

Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.

Giản Hành Chi xoay người bước đi. Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nén giọt lệ chực rơi, hít sâu một hơi an ủi chính mình.

Nếu thế nhân ức hiếp ta, ta tạm thời nhịn y, nhường y. Sau khi ra ngoài, ta lập tức vứt y!

Chuyện vứt bỏ Giản Chi Diễn khiến Tần Uyển Uyển thắp lên một chút hi vọng. Nàng phờ phạc đi sau lưng Giản Hành Chi, dọc theo con sông.

Đi được một lát, Giản Hành Chi thấy nàng yên lặng, không khỏi quay đầu nhìn.

Tần Uyển Uyển cúi đầu, bước chân phù phiếm vô lực, dáng vẻ trông cực kỳ mệt mỏi.

Giản Hành Chi dừng bước, đứng đằng xa nhìn nàng. Y suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gọi: “Tần Vãn.”

“Hở?” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Giản Hành Chi bày tư thế vẫy tay với nàng, sau đó đưa lưng về phía nàng, ngồi xuống.

Tần Uyển Uyển sững sờ, Giản Hành Chi thúc giục: “Mau lên.”

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Uyển Uyển rực sáng. Nàng phóng về phía trước, nhào lên lưng Giản Hành Chi.

Mã bộ(*) dưới chân Giản Hành Chi lắc lư. Khi thân hình đã hơi ổn định, y cõng nàng đứng lên. Tần Uyển Uyển choàng cổ y, làm bộ làm tịch hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta có nặng không? Ngươi cõng không nổi thì nói ta, ta đi bộ cũng được.”

(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.

“Im miệng.”

“Ờ.”

Tần Uyển Uyển lập tức ngậm miệng. Sau một hồi im ắng, nàng cảm thấy nhàm chán, không khỏi mở miệng hỏi: “Giản Chi Diễn, thật ra chúng ta không cần gấp rút lên đường như thế. Trong túi Càn Khôn của ta chứa rất nhiều đồ ăn, chúng ta có thể vừa đi vừa ăn, dọc đường du sơn ngoạn thuỷ cũng hết sức thoải mái.”

“Không.”

Y còn có nhiệm vụ nội trong năm ngày gây hoạ mười lần, trợ giúp nàng ẩu đả năm lần. Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì y hoàn thành thế nào?

“Haiz.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chi Diễn này, con người ngươi đúng là quá nghiêm túc, quá cầu tiến. Một nam sủng như ngươi thật sự không cần biết nhiều như vậy. À, nhắc mới nhớ, ta quên hỏi ngươi…” Tần Uyển Uyển buông lỏng, nghĩ tới rất nhiều nghi vấn trước đây: “Ngươi học tiên pháp lúc nào vậy? À, còn có trận pháp trong lòng bàn tay ngươi hôm trên Đài thẩm mệnh, ngươi học từ đâu thế?”

Vừa nghe thấy câu hỏi này, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.

Y biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.

Nếu là thế giới năm đó y tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới tiễu trừ bằng phương thức ác độc nhất.

Mặc dù y không chủ động mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin. Y khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của y là biết y có chuyện khó nói. Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tuỳ tiện hỏi thôi. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.”

“Ừm.”

Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế. Y thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có gì đó không đúng: “Tần Uyển Uyển, cô bất thường lắm.” Y cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”

Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ y chưa từng gặp.

Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên. Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”

Dù sao cũng sắp mỗi người mỗi ngả, hỏi nhiều như vậy làm gì?

Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”

Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.

Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng sớm. Nàng cảm giác tia nắng chiếu lên mặt, mơ màng mở mắt ra. Phía trước là cổng thành của một tiểu trấn bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành lâu hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.

“Đến rồi?”

Tần Uyển Uyển dụi mắt khó tin, nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui. Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hàng trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.

Tần Uyển Uyển đi tới cột bố cáo bên cạnh cổng thành. Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn. Một bản vẽ trong đó không có gương mặt, bên trên viết:

【Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hoa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông. Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung 】

Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.

Cấp năm bậc Trung, xem ra tên Thiên Lưu này có vẻ lợi hại.

Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.

Giản hành chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm ngược ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất trong đầu, y biết y không thể kéo dài được nữa.

Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, y gọi một tiếng: “Ê.”

Tần Uyển Uyển ngáp dài, nhìn sang hướng Giản Hành Chi đang nhìn, thấy một đứa bé và một ông lão bị binh lính dạy dỗ vì không có tiền đút lót giao nộp qua cửa.

Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.

Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.

Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!

Tần Uyển Uyển: Cha mẹ cứu con, gặp trúng tên thần kinh rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play