Sau khi Lê Mạt tắm xong, Tống Đại Sơn lại đun thêm một nồi nước nữa, nàng liền đổ nước nóng vào chậu, dùng khăn nhỏ của Tiểu Bảo giúp nó lau mặt.

Qua một ngày tiếp xúc, Tiểu Bảo lúc này không còn bài xích Lê Mạt nữa, thậm chí nó còn có chút quyến luyến với nàng, mỗi khi nhìn nàng, đôi mắt lại sáng lên lấp lánh.

Lê Mạt đoán Tiểu Bảo đã coi mình như mẫu thân của nó, sâu thẳm trong lòng đứa bé luôn khao khát có một người mẹ, vì thế khi nàng đối tốt với nó, đứa nhỏ liền buông lỏng phòng bị, ỷ lại vào nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Mạt thấy có chút ê ẩm, nàng hiểu rất rõ tâm trạng của Tiểu Bảo, chính nàng cũng mồ côi mẹ từ nhỏ, sau khi mẹ kế vào cửa, nàng mới thật sự hiểu được cái gì gọi là có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, hai người họ đã gây ra tổn thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa cho nàng trong suốt quãng đời niên thiếu, vì thế nàng biết nếu cha mẹ không hiền từ sẽ mang đến thương tổn như thế nào cho con cái, cũng biết một đứa trẻ lúc ấu thơ luôn khao khát tình yêu thương của cha mẹ, vì thế nàng sẽ đối tốt với Tiểu Bảo, chỉ cần một ngày vẫn ở đây, nàng sẽ yêu thương nó như con ruột của mình.

Lê Mạt rửa mặt sạch sẽ cho Tiểu Bảo, hôn vào má nhỏ của nó: “Ôi chao, Tiểu Bảo của chúng ta thật sạch sẽ, dì Mạt hôn hôn con nha.”

Tiểu Bảo cười khúc khích, cơ thể nhỏ uốn éo mấy cái vì xấu hổ.

Lê Mạt bế nó đặt lên trên băng ghế, cho hai chân nhỏ vào chậu rửa chân ngâm, còn cố ý gãi gãi lòng bàn chân khiến nó cười khanh khách không ngừng, thân thể nhỏ cười run bần bật, âm thanh lanh lảnh của trẻ nhỏ lan tràn khắp căn phòng.

Tiểu Bảo không chịu được nữa liền ôm cổ Lê Mạt, đem mặt vùi vào hõm cổ của nàng, âm thanh nũng nịu cầu xin: “Dì Mạt, nhột, Tiểu Bảo nhột quá, đừng gãi Tiểu Bảo.”

Lê Mạt mỉm cười, cũng không trêu nó lâu, thấy nước gần nguội liền bế Tiểu Bảo lên, lúc này Tống Đại Sơn cũng vừa tắm xong đi vào.

Tiểu Bảo mắt long lanh nhìn về phía Tống Đại Sơn gọi: “Cha.”

Tống Đại Sơn đáp “Ừ” một tiếng, rồi tự giác đi đổ nước.

Nãy giờ Lê Mạt không nghĩ đến, hiện tại nhìn thấy Tống Đại Sơn mới nghĩ đến chuyện đêm nay hai người phải ngủ cùng trên một chiếc giường, nhất thời có chút không tự nhiên.

Đặt Tiểu Bảo vào giữa giường, nàng liền nhanh chóng trèo lên chui vào ổ chăn.

Tống Đại Sơn tiến vào phòng, đóng cửa lại, nhìn thấy hai người họ đã nằm trên giường rồi, hắn mấp máy môi, cũng không nói gì, đứng bên ngoài giường cởi áo ra, chui vào chăn, nằm ở ngoài cùng.

Lúc này Lê Mạt nằm trong cùng, Tiểu Bảo nằm giữa, cả ba người đều chưa ngủ.

Lê Mạt tận lực không để ý tới Tống Đại Sơn, chỉ ôm Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, trước khi ngủ kể chuyện cho nó nghe, nàng đang kể chuyện xưa về nàng tiên cá.

“Ở một nơi sâu, rất sâu dưới đáy biển, có một tòa cung điện hùng vĩ, bên trong có sáu nàng công chúa tiên cá sống bên trong, bọn họ đều rất xinh đẹp, đặc biệt là nàng công chúa út, nàng có mái tóc dài màu vàng óng ánh, đẹp hơn cả các chị của mình, nàng thích nhất là được nghe các chị kể cho muôn vàn câu chuyện mới lạ trên mặt biển, vì thế công chúa nhỏ thường nghĩ, sẽ có một ngày mình sẽ lên bờ biển nhìn thử xem sao.

Đợi mãi đợi mãi, đến ngày sinh nhật lần thứ mười lăm của công chúa nhỏ, nàng âm thầm bơi ra biển, trên biển có một con thuyền rất lớn.

Thuyền dừng trên mặt biển, trên thuyền có rất nhiều người đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất sang trọng”.

Tiểu Bảo chưa từng nghe câu chuyện này bao giờ, tâm trí nó hoàn toàn bị câu chuyện của Lê Mạt thu hút, chăm chú lắng nghe, đôi mắt chớp chớp.

Lê Mạt kể rất lâu, còn chưa kể hết thì Tiểu Bảo đã thành công đi vào giấc mộng, khóe miệng còn vểnh lên, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lê Mạt âu yếm hôn lên vầng trán nhỏ của nó, ngẩng đầu lên bắt gặp Tống Đại Sơn đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy.

Lê Mạt bị ánh mắt của hắn làm tim nhảy dựng lên: “Đại Sơn ca, sao vậy?”

Tống Đại Sơn lắc đầu nói: “Không có gì, ngủ đi.”

Nói xong liền xoay người đi.

Hai người nhất thời đều không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Lê Mạt nhắm mắt, cố gắng quên đi người nằm bên cạnh, thả lỏng tinh thần, bắt đầu suy tính tương lai của mình.

Nàng không có tài nấu ăn siêu phàm, không có công thức nấu ăn để bán, cũng không biết làm những thứ như thủy tinh, xà phòng vân vân, thậm chí còn không biết chăn nuôi gà vịt hay bò lợn, những phương pháp kiếm tiền trong các tiểu thuyết xuyên không đó đều không thể thực hiện được, điều duy nhất nàng biết là trang điểm làm đẹp, lúc này chỉ có thể dựa vào tay nghề này thôi, nhưng nơi này không giống xã hội hiện đại, có rất nhiều minh tinh, idol mời nàng làm nhà tạo mẫu và trang điểm riêng, người dân nơi đây nghèo như thế, làm sao có ai nguyện ý bỏ tiền mời người trang điểm cơ chứ?

Không biết dựa vào tay nghề này của mình còn có thể kiếm được tiền ở đây không, có thể thay đổi hiện trạng của cái nhà này hay không.

Lê Mạt cứ miên man suy nghĩ, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài trời còn mờ mờ sáng, Tiểu Bảo vẫn nằm trong lòng nàng ngọt ngào say giấc, nhìn bên kia không thấy Tống Đại Sơn đâu.

Lê Mạt nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ xuống giường, ra khỏi phòng.

Tống Đại Sơn đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.

“Đại Sơn ca, chào buổi sáng.”

Tống Đại Sơn gật đầu: “Trong nồi có nước nóng, có thể dùng để rửa mặt.”

Lê Mạt nhấc nồi nhỏ đổ nước nóng vào chậu, bưng ra ngoài sân rửa mặt.

Vẫn chưa rửa xong thì đằng sau truyền đến tiếng bước chân lạch bạch, một thân ảnh nhỏ nhắn nhào lên lưng nàng, bên tai vang lên giọng nói mềm mại nũng nịu: “Dì Mạt~”

Lê Mạt mỉm cười, xoay người ôm hạt đậu nhỏ: “Tiểu Bảo dậy rồi sao?”

Tiểu Bảo vẫn còn hơi ngái ngủ, đưa tay nhỏ dụi dụi mắt, miệng thầm thì: “Tiểu Bảo dậy không thấy dì Mạt và cha đâu cả.”

Lê Mạt vuốt ve lưng nó nói: “Được rồi, cha đang ở trong bếp, dì Mạt rửa mặt cho con, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Bữa sáng vẫn là cháo gạo thô, Lê Mạt đã quen rồi, trong nhà cũng chỉ có chút lương thực thô này chứ không có thứ gì khác.

Ăn xong, Tống Đại Sơn lại cầm cuốc ra đồng.

Lê Mạt gấp gáp gọi hắn: “Đại Sơn ca, huynh đi đâu vậy?”

Tống Đại Sơn đáp: “Ta đi cuốc đất, mấy ngày nữa trồng đậu phộng”.

Lê Mạt vội chạy theo nói: “Đại Sơn ca cho ta đi với, ta cũng muốn giúp.”

Tống Đại Sơn nhướn mày nói: “Không cần, ngoài ruộng nắng nóng, nàng ở nhà trông Tiểu Bảo đi.”

Lê Mạt làm sao có thể yên tâm thoải mái ngồi nhà mà không làm gì, trong lòng cảm thấy ái ngại, vì thế nàng kiên quyết muốn đi cùng Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, huynh cho ta đi cùng, ta ở nhà không có việc gì làm cũng thấy nhàm chán.”

Thấy nàng đòi đi như vậy, Tống Đại Sơn cũng đành đồng ý, hắn lấy một chiếc mũ cỏ đội lên đầu Lê Mạt.

Lúc này, Tiểu Bảo từ đằng kia cũng chạy đến: “Cha, con cũng đi, con cũng đi cuốc đất.”

Tống Đại Sơn mỉm cười, dứt khoát mang cả hai người theo luôn.

Lúc ra cửa, Tống Đại Sơn vác theo hai cái cuốc, Lê Mạt bế Tiểu Bảo đi theo sau lưng hắn.

Trên đường đã có rất nhiều thôn dân xuống ruộng rồi, thấy bọn hắn thì gật đầu chào hỏi, thế nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Lê Mạt, ý vị thâm trường.

Lê Mạt bế Tiểu Bảo đi sau Tống Đại Sơn chỉ cười không nói.

Tống Đại Sơn cũng phát hiện ra những ánh mắt đó, khẽ nhíu mày.

Hắn liền dẫn theo Lê Mạt đi nhanh hơn.

Trong nhà có một mẫu ruộng ở phía tây cuối thôn, hôm nay chính là đến đây cuốc đất.

Tống Đại Sơn để Lê Mạt và Tiểu Bảo ngồi trên bờ ruộng chơi, bản thân hắn tự mình cầm cuốc xới đất.

Lê Mạt không phải trẻ con nên đương nhiên sẽ không ngồi bên xem, nàng dặn dò Tiểu Bảo không được chạy lung tung rồi cầm cái cuốc còn lại đi theo Tống Đại Sơn cuốc đất.

Nàng chưa từng cuốc đất, nên chỉ biết nhìn xem Tống Đại Sơn cuốc như thế nào rồi học theo hắn, dần dần hiểu được phương pháp, rất nhanh đã có thể cuốc thuần thục, Tống Đại Sơn còn nói nàng cuốc đúng cách, Lê Mạt trong lòng cao hứng.

Nhưng vui sướng không được bao lâu thì cảm thấy bàn tay đang nắm cuốc nóng rực, bị phồng rộp, đỏ lên cả rồi.

Lê Mạt nhếch mép cười, thầm nói làn da của thân thể này giống y hệt kiếp trước của nàng, rất mềm mại, chỉ một lát đã đỏ lên, một lúc nữa chắc sẽ nổi cả bọng nước.

Lê Mạt hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay, mặt không biến sắc tiếp tục xới đất, không muốn để Tống Đại Sơn nhìn ra sự khác lạ, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều, may mà Tống Đại Sơn cũng nghĩ nàng không cuốc được bao nhiêu, nên cứ mặc kệ nàng.

Tống Đại Sơn cuốc đất một hồi mới quay đầu lại nhìn, thấy Lê Mạt bị hắn bỏ lại đằng sau khá xa, nàng đang chậm rãi cuốc đất, trong mắt Tống Đại Sơn hiện lên ý cười, nhưng lập tức phát hiện ra cái gì không đúng, tư thế cuốc đất của nàng không đúng.

Tống Đại Sơn tiến đến, đoạt chiếc cuốc của Lê Mạt, mở bàn tay của nàng ra xem, chỉ thấy một mảng đỏ bừng, mờ mờ thấy nổi bọng nước.

Lê Mạt có chút lúng túng, bị phát hiện rồi.

Tống Đại Sơn một tay nắm cuốc một tay kéo Lê Mạt, đẩy nàng đến bên bờ ruộng: “Đừng cuốc nữa, ngồi lại chỗ này đi.”

Tiểu Bảo bên cạnh đang nghịch cỏ đuôi chó cũng nhìn thấy tay của Lê Mạt, lập tức chạy lại, lo lắng hỏi nàng: “Dì Mạt, có sao không?”

Lê Mạt cười với nó: “Dì Mạt không sao, Tiểu Bảo đừng lo lắng.”

Tiểu Bảo mắt ngân ngấn lệ nhìn nàng.

Trong lòng Lê Mạt lập tức mềm nhũn, đưa tay ra trước mặt Tiểu Bảo: “Vậy Tiểu Bảo thổi cho dì, thổi thổi thì dì Mạt lập tức sẽ hết đau.”

Tiểu Bảo lập tức cúi đầu, chu môi ra sức thổi, quai hàm phồng lên xẹp xuống.

Tống Đại Sơn đứng bên nhìn, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười, để bọn họ ở đây tiếp tục chơi đùa, khập khiễng trở lại ruộng tiếp tục cuốc đất.

Làm đến tận trưa, Tống Đại Sơn đã cuốc gần xong, còn lại không nhiều.

Thấy đã đến giờ về nhà nấu cơm, Tống Đại Sơn dự định buổi chiều sẽ đến làm nốt chỗ còn lại, hắn vác cuốc lên, gọi Lê Mạt và Tiểu Bảo trở về.

“Đại Sơn ca, cuốc đất xong sẽ trồng đậu phộng sao?” Lê Mạt hỏi.

“Ừ, hôm nay cuốc xong đất, ngày mai ta sẽ lên trấn mua đậu phộng giống, sau đó có thể trồng rồi.”

Lên trấn? Lê Mạt tâm tư hơi động, không biết có thể đi cùng không, xem những cửa hàng son phấn trên trấn có những loại mỹ phẩm gì, chất lượng ra sao, đời trước nàng đã có thói quen ấy, mỗi hãng mỹ phẩm nàng đều có một bộ đồ trang điểm, việc đầu tiên khi đến nơi nào đó là mua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.

Vì thế hiện tại bệnh cũ của nàng lại tái phát rồi.

Lê Mạt có chút ngượng ngùng mở miệng, còn do dự không biết có nên xin đi theo hay không, thế nhưng trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, cuối cùng thói cũ áp đảo mặt mũi, nhẹ giọng hỏi: “Đại Sơn ca, có thể cho ta đi theo lên trấn được không?”

Tống Đại Sơn liếc nhìn Lê Mạt, cũng không hỏi gì, gật gật đầu.

Lê Mạt không ngờ Tống Đại Sơn dễ nói chuyện như thế, nàng vừa nói hắn đã đồng ý, nghĩ lại thì từ khi nàng đến, hình như bất luận yêu cầu nào của nàng, hắn cũng chưa từng từ chối.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút vui vẻ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play