Lúc Tống Đại Sơn trở về, trong nhà yên tĩnh, hắn buông cuốc xuống, nhìn trước nhìn sau, không thấy ai, cuối cùng bước vào phòng thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Tống Đại Sơn kinh ngạc nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, trong lòng có chút xúc động, lần đầu tiên cảm nhận được cái mà người ta thường nói, chỉ cần nhìn vợ con là thấy trong lòng ấm áp, yên bình.
Xem ra, cưới được người vợ như vậy, quả là may mắn.
Không làm phiền hai người ngủ, Tống Đại Sơn nhẹ nhàng đi ra ngoài, vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Lúc Lê Mạt tỉnh giấc, nàng nhìn thấy bé con nằm trong lòng đang mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình, cũng không nói gì.
Lê Mạt cười, dịu dàng đặt lên vầng trán bé con một nụ hôn: “Tiểu Bảo, dậy rồi sao.”
Tiểu Bảo không ngờ mình được hôn, nhất thời có chút xấu hổ, giơ hai bàn tay nhỏ sờ sờ mặt mình.
Lê Mạt bị phản ứng của nó chọc cười, lại hôn thêm cái nữa, sau đó ôm bé dậy: “Tiểu Bảo, trời không còn sớm nữa, chúng ta phải dậy thôi, xem cha con đã về hay chưa’”
Tiểu Bảo từ từ buông hai tay đang sờ mặt xuống, gật đầu, trở mình bò dậy, cầm áo vắt trên đầu giường tự mình mặc vào, trông rất ra hình ra dáng.
Lê Mạt phát hiện đứa bé này rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã biết tự mình xúc cơm, còn tự mình mặc quần áo, lẽ nào đây chính là con nhà nghèo nên trưởng thành sớm sao?
Lê Mạt tự mình thu xếp thỏa đáng, bế Tiểu Bảo từ trên giường xuống, đeo giày cho nó, nắm tay bé con đi ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh truyền đến từ nhà bếp, Lê Mạt nắm tay Tiểu Bảo bước đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Tống Đại Sơn đang ngồi ở sau bếp nhóm lửa.
“Đại Sơn ca, huynh về rồi à?”
Đại Sơn ca nhìn thấy hai người họ thì gật đầu: “Đợi một chút, cơm sắp chín rồi.”
Lê Mạt nhất thời có chút ngượng ngùng, người ta đi làm cả ngày về còn phải nấu cơm, nàng ở nhà ngủ thẳng đến bây giờ, đúng là sâu gạo, nếu là nhà khác trong thôn, khẳng định sẽ bị người mắng, sau này không thể như vậy nữa.
Thế nhưng nhìn thấy bếp lò đang đốt lửa, Lê Mạt mới ý thức được hình như mình không biết dùng loại bếp này, nếu để nàng nấu cơm, không biết có nấu được hay không.
Lê Mạt cảm thấy, thứ đầu tiên nàng cần học chính là làm thế nào để nhóm lửa.
Còn không đợi Lê Mạt học được cách nhóm lửa, cơm tối đã nấu xong, giống y hệt buổi trưa, chỉ có điều loãng hơn.
Buổi trưa Lê Mạt không ăn mấy, nguyên thân cũng đói mấy bữa nay rồi, lúc này cảm thấy cực kỳ đói, vì thế lúc ăn cơm, cho dù vẫn rất khó nuốt như cũ, Lê Mạt cũng cố gắng ăn thêm một chút.
Đang ăn giữa chừng thì có người đến.
Tiểu Bảo nhìn thấy người đi vào trước tiên, gọi một tiếng: “Bà nội.”
Lê Mạt và Tống Đại Sơn lúc này mới biết có người đến.
Người đến là một lão phụ nhân, nhìn có vẽ đã ngoài năm mươi tuổi, thân hình gầy còm, lưng hơi còng, da dẻ thô ráp đen sạm, tóc đã bạc đến phân nửa, quần áo trên người cũ rách đến không còn hình dáng, vừa nhìn đã biết là người làm việc cực khổ thời gian dài.
Thì ra đó là mẹ của Tống Đại Sơn, bà nội của Tiểu Bảo.
Tống Đại Sơn nhìn thấy mẹ hắn đến, vội vàng đứng lên, dìu Tống mẫu đi vào ngồi cạnh bàn: “Mẹ, chúng con đang ăn cơm, con đi lấy cho mẹ một bát.”
Nói xong liền đi vào phòng bếp.
Tống mẫu vội vàng ngăn con trai đang muốn vào bếp: “Không cần đâu, ta cũng vừa ăn xong, các ngươi mau ăn đi.”
“Mẹ, người thật sự đã ăn rồi sao?”
Tống mẫu gật đầu: “Thật sự đã ăn rồi, ngươi mau ăn đi.”
Tống Đại Sơn lúc này mới gật đầu, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Tống mẫu kể từ lúc bước vào đã liếc nhìn Lê Mạt nhiều lần, bà biết đây là nàng dâu mà con trai bỏ tiền mua về, nghe người trong thôn nghị luận việc con trai thứ bỏ một số tiền lớn mua vợ, con dâu cả ở nhà cũng không ngừng chắc đến, bà lúc đầu còn không tin, lần này thì không thể không tin rồi.
Tống mẫu hắng giọng hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, đây là nàng dâu mà con mua hôm qua sao?”
Tống Đại Sơn liếc nhìn Lê Mạt, thấy nàng cúi đầu ăn cơm, gật đầu trả lời mẹ hắn: “Vâng, mẹ, nàng ấy là Lê Mạt.”
Tống mẫu lại nheo mắt nhìn Lê Mạt, thầm nói lớn lên cũng thật xinh đẹp, bà từng này tuổi rồi cũng chưa từng thấy nàng dâu nhà ai đẹp hơn người này, thế nhưng đẹp cũng không thể mài ra mà ăn, nhìn thân thể mỏng manh yếu đuối, vai không thể gánh, tay không thể mang, mua về để cung phụng như tổ tông à, hơn nữa đó là hai lượng bạc đó, thêm một ít tiền là có thể mua được một con trâu rồi.
Trong lòng không thể không oán đứa con trai thứ này, mua mà không bàn bạc với bà một tiếng.
Tống mẫu muốn mở miệng răn dạy Tống Đại Sơn mấy câu, nhưng thấy người cũng đã mua về rồi, nói nữa cũng vô dụng, hơn nữa trước mặt Lê Mạt bà cũng ngại không dám nói, vì thế nuốt lời nói vào bụng, lại nghĩ đến mục đích mà con dâu cả bảo bà đến, bà rũ mắt, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Tống mẫu ngồi đó không lên tiếng, không khí nhất thời có chút gượng gạo, Tống Đại Sơn chủ động mở lời: “mẹ, hôm nay người tới có việc gì vậy?”
Thấy Tống Đại Sơn chủ động mở lời, Tống mẫu thở ra một hơi, tiếp lời Tống Đại Sơn mà trả lời: “Cái đó, Đại Sơn à, là thế này.”
Nói được một nửa, biểu tình có chút cứng ngắc, bà liếc nhìn Lê Mạt đang ngồi đó nghiêm túc ăn cơm, lại kiên trì mở miệng: “Thiện ca nhi nhà đại ca ngươi sắp phải dâng lễ gặp mặt rồi, đại ca ngươi có chút túng, muốn hỏi trong tay ngươi còn bao nhiêu ngân lượng, cho cháu trai ngươi sắm lễ.”
Tống mẫu nói xong, hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn vào mắt đứa con trai thứ.
Kỳ thật, là con dâu lớn nghe nói Tống Đại Sơn bỏ ra hai lượng bạc để mua một nàng dâu, chắc chắn còn giấu không ít tiền, vì thế liền hối hận lần trước đòi phí nuôi dưỡng quá ít, bảo bà đến đòi thêm.
Tống Đại Sơn trầm giọng nói: “Mẹ, phí nuôi dưỡng cần đưa con đã đưa cho đại ca đại tẩu rồi.”
Tống mẫu có chút ngượng ngùng, chà xát hai tay vào nhau: “Đại Sơn, ngươi bao năm nay không ở nhà, nếu không phải đại ca đại tẩu nuôi dưỡng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng không sống được đến bây giờ, bao năm như vậy cũng vất vả cho đại ca đại tẩu ngươi.”
Tống Đại Sơn nghĩ lại lúc mới trở về, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bảo gầy trơ xương tội nghiệp, lại nhìn sang Thiện ca nhi, Minh ca nhi mấy đứa nhà đại ca đều béo tốt mập mạp, trên người con mình chỉ có một chiếc áo cũ rách tươm không thể nhìn nổi, lửa giận trong lòng bốc đột nhiên lên không kiềm chế được, đặt mạnh bát cơm xuống bàn phát ra một tiếng ‘cạch’.
Ánh mắt hắn nhất thời trầm xuống, đôi môi mím chặt, khí thế bỗng nhiên có chút dọa người, dọa cho Tiểu Bảo đến cơm cũng không dám ăn, liếc Tống Đại Sơn một cái, lại lo lắng nhìn về phía Lê Mạt, trong ánh mắt dường như đang tìm kiếm sự che chở.
Lê Mạt vội vàng ôm Tiểu Bảo ngồi vào trong lòng mình, vỗ vỗ lưng nó.
Thấy Tiểu Bảo dường như bị dọa sợ, Tống Đại Sơn kiềm chế xúc động, vẻ mặt tốt hơn một chút, nhìn mẹ mình đang co rụt ngồi đó, ánh mắt phức tạp, giọng nói có chút khó khăn: “Mẹ, tiền trợ cấp tàn tật của con tổng cộng có mười lăm lượng, đã đưa đại ca đại tẩu tám lượng, con trở về cũng không được phân thứ gì, mua căn nhà này với hai mẫu ruộng, ngân lượng sớm đã không còn bao nhiêu, số tiền bỏ ra mua Lê Mạt là số tiền cuối cùng còn lại trên người, trên người con bây giờ một văn tiền cũng không có.”
Tống mẫu có chút khó chịu trong lòng khi nghe Tống Đại Sơn nói vậy, bà cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Năm đó trưng binh, mỗi nhà phải cử ra một nam đinh, nếu không đi thì phải nộp năm lượng bạc, trong nhà tiếc không nỡ bỏ ra số tiền đó, liền đẩy người con thứ này đi làm lính, bây giờ nó từ chiến trường trở về, còn tàn phế nữa, trong nhà cũng không chia cho nó thứ gì, để nó đưa Tiểu Bảo ra ngoài sinh sống, bà làm mẹ cũng biết mình có lỗi với nó, nhưng bà cũng không có cách nào, trong nhà bây giờ là con dâu cả quản gia, bà còn phải dựa vào con trai lớn dưỡng lão, không thể không nghe lời bọn chúng.
Tống mẫu nghĩ đến đây cũng không tiếp tục ở lại nữa, lúng túng đứng lên: “Được, ta biết rồi, vậy ta về đây.”
Tống mẫu đi rất nhanh, Tống Đại Sơn cũng không tiễn bà, chỉ là sau đó không khí có chút trầm xuống.
Lê Mạt đại khái hiểu được một chút, Tống Đại Sơn trước kia chắc là đi lính nhiều năm, bây giờ mới trở về, đại ca đại tẩu của hắn tìm hắn đòi tiền.
Những cái khác Lê Mạt không rõ lắm, sau này có cơ hội sẽ tìm hiểu kỹ hơn.
Cả nhà trầm mặc ăn hết bữa cơm tối, Lê Mạt thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa.
Thu dọn xong thì trời cũng tối, chỉ thấy chút ánh sáng le lói cuối cùng, Tống Đại Sơn đun ít nước nóng rửa mặt.
Kỳ thật trên người Lê Mạt rất khó chịu, rất muốn rất muốn tắm một phen, thấy Tống Đại Sơn đang ngồi trước bếp đun nước, nàng mở miệng nói: “Đại Sơn ca, ta muốn tắm.”
Tống Đại Sơn dừng một chút, nhớ đến trong nhà không có chậu tắm, chỉ có một cái chậu nhỏ để rửa mặt và một chậu để rửa chân, hắn bình thường tắm đều trực tiếp dội nước lạnh, không dùng đến chậu tắm.
Tống Đại Sơn do dự giây lát nói: “Trong nhà không có chậu tắm, chỉ có thể dùng chậu rửa mặt để lau người thôi.”
Trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhất định phải làm một cái chậu tắm.
Lê Mạt gật đầu, dùng nước lau người còn tốt hơn là không tắm.
Đun xong nước, Tống Đại Sơn xách thùng gỗ đựng nước nóng vào phòng cho Lê Mạt, lại lấy chậu rửa mặt đưa cho nàng, nghĩ một chút, hắn lục tung trong tủ lấy ra được một tấm vải còn khá mới đưa cho nàng làm khăn lau, cuối cùng lấy bộ quần áo tốt nhất của mình đưa cho Lê Mạt tạm thời thay lúc tắm.
“Cảm ơn huynh, Đại Sơn ca.”
Lê Mạt thật lòng cảm kích sự chu đáo của hắn.
Tống Đại Sơn không nói gì, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa cho nàng.
Lê Mạt cởi bỏ quần áo, dùng khăn vải thấm nước nóng trong chậu để lau rửa thân người, nước nguội thì lại thêm chút nước nóng vào.
Cuối cùng sau khi rửa xong, nàng cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhõm.
Lê Mạt mặc quần áo của Tống Đại Sơn, tuy bên trên có mụn vá nhưng không nhiều như chiếc áo mà hắn đang mặc, Lê Mạt cũng không chê, có áo mặc là tốt rồi, thế nhưng với nàng mà nói thì quần áo có vẻ hơi rộng, mặc vào thấy trống trống, Lê Mạt nghĩ một lát, xé một mảnh vải trên bộ quần áo cũ xuống để làm thắt lưng, buộc chặt quanh eo mình, như vậy mới không ảnh hưởng đến hoạt động.
Lê Mạt mở cửa phòng, thấy Tống Đại Sơn đang làm gì đó dưới ánh trăng, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Lê Mạt xấu hổ cười: “Đại Sơn ca, ta tắm xong rồi.”
Tống Đại Sơn gật đầu, bỏ thứ trong tay xuống, bước vào phòng, định bưng nước trong chậu mang đi đổ.
Lê Mạt giật mình, vội vàng ngăn hắn lại: “Đại Sơn ca, không cần, để ta tự làm.”
Tống Đại Sơn dễ dàng tránh khỏi Lê Mạt, tiếp tục bước ra ngoài: “Nặng, để ta.”
Lê Mạt mím môi, có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người đổ nước tắm cho nàng.