Lê Mạt bị thương ở tay, Tống Đại Sơn dứt khoát đến cả phòng bếp cũng không cho nàng vào, để nàng chơi cùng Tiểu Bảo.

Lê Mạt hoài nghi có phải trong lòng hắn, nàng và Tiểu Bảo cùng một cấp bậc với nhau không.

Để Tiểu Bảo tự chơi trong sân, Lê Mạt ngồi bên cạnh ngẩn người.

Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ truyền đến: “Đại Sơn có nhà không?”

Vùa dứt lời, đã thấy một phụ nhân trung niên bước vào sân.

Lê Mạt đứng dậy, tuy không biết người tới là ai nhưng vẫn lễ phép kêu một tiếng thẩm, sau đó nói: “Đại Sơn ca ở nhà, thẩm ngồi xuống trước để ta đi gọi huynh ấy.”

Phụ nhân kia nhìn Lê Mạt bật cười: “Cháu là nàng dâu mới cưới của Đại Sơn phải không? Lớn lên thật xinh đẹp.”

Lê Mạt vờ xấu hổ cúi đầu, vội vàng ra phía sau gọi người.

Lúc bước ra nàng thấy phụ nhân kia đang trêu đùa Tiểu Bảo.

“Sao thẩm lại đến đây?”

“Còn chẳng phải ta nghe nói ngày mai cháu đi mua đậu phộng giống, vừa hay mai ta cũng lên trấn, lát nữa còn đi nhà Hạ Lão Chúc đặt chỗ xe lừa, nên đến hỏi cháu có cần đặt trước chỗ luôn không.”

Tống Đại Sơn nhớ ra chuyện này, vội vàng gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn thẩm, không phải người nói cháu cũng quên mất phải đến nhà Lão Chúc thúc thúc nói chuyện này, vậy phiền thẩm tiện thể đặt hộ cháu hai chỗ, vợ cháu cũng đi cùng lên trấn luôn.”

Phụ nhân kia sảng khoái đáp ứng: “Được, để ta đi nói, vậy cháu làm việc đi, ta đi đây.”

“Thẩm đi thong thả.”

Tiễn phụ nhân về, Tống Đại Sơn mới nói với Lê Mạt: “Vừa rồi là Triệu thẩm ở nhà bên, thường ngày luôn chăm sóc ta và Tiểu Bảo, sau này có chuyện gì nàng có thể tìm Triệu thẩm.”

Lê Mạt gật đầu, lại hỏi: “Huynh đặt chỗ gì vậy?”

Chỗ mà Triệu thẩm nói phải đặt chính là chỗ ngồi trên xe lừa, mấy thôn quanh đây chỉ có nhà Hạ Lão Chúc của thôn họ là có lừa, có thể chở người lên trấn, nhưng chỗ ngồi trên xe lừa có hạn, mỗi lần không phải ai cũng có chỗ, vì vậy phải đánh tiếng đặt trước một chỗ, nếu không chỉ có thể đi bộ lên trấn thôi.

Nghe Tống Đại Sơn giải thích, Lê Mạt mới biết là chuyện gì, nàng lại tò mò hỏi xem mỗi người trả bao nhiêu tiền một lượt, có thể chở mấy người một chuyến.

Tống Đại Sơn trả lời: “Nói chung người lớn là ba văn tiền, trẻ con một văn tiền nhưng không có chỗ ngồi, phải cần có người lớn bế theo. Một lần đi, xe có thể chở mười lăm người lớn.”

Đầu óc Lê Mạt nhanh chóng hoạt động, như vậy có thể tính ra một chuyến đi ít nhất bốn mươi lăm văn tiền, một ngày cho dù chỉ đi đi về về một chuyến chợ sáng, ít nhất cũng kiếm được bốn mươi lăm văn, trong thôn, thanh niên ra ngoài làm công một ngày mới kiếm được mười văn tiền, việc kéo xe này cũng kiếm được nhiều ghê.

Vậy chỉ cần trong nhà có lừa, chẳng phải là sẽ làm được nghề này hay sao? 

Tại sao chỉ có nhà Hạ Lão Chúc có?

Lê Mạt đem thắc mắc trong lòng hỏi Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn mỉm cười giải thích cho nàng: “Một con lừa giá khoảng sáu lượng bạc, đắt hơn nhiều so với mua một con trâu, đều là nông dân, làm gì có nhiều tiền như vậy, mọi người cũng không nỡ bỏ tiền ra mua đâu, cho dù có nhiều tiền thì cũng sẽ chọn mua trâu mua bò, trâu bò có thể cày ruộng, còn lừa ngoài việc kéo xe thì không thể làm việc nhà nông, cho nên đến nay cũng không ai mua lừa.”

Lê Mạt đã hiểu, nhìn nhìn Tống Đại Sơn, cảm thấy công việc này rất thích hợp cho người như hắn làm, chân hắn bất tiện, làm việc đồng áng thật quá sức, nếu như có thể đánh xe kiếm sống, thì vừa nhẹ nhàng lại vừa kiếm được tiền.

Nếu sau này kiếm được tiền rồi, có thể thử xem sao.



Đang ăn trưa thì Triệu thẩm lại tới, lúc đi vào sắc mặt thẩm không tốt lắm.

“Triệu thẩm, người sao vậy?” Tống Đại Sơn hỏi.

Triệu thẩm ngồi xuống băng ghế mà Lê Mạt mang đến, thở ra một hơi mới tức giận nói: “Nhà Hạ Lão Chúc càng ngày càng quá đáng, ta đến đặt chỗ thì nói chỗ ngồi có hạn, mỗi nhà chỉ được đặt một chỗ, không cho đặt hai, Hừ! Gì mà chỗ ngồi có hạn chứ, sao trước đây không nói như vậy đi.”

Hạ Lão Chúc này ỷ vào việc mấy thôn quanh đây chỉ có một chiếc xe lừa nên rất hống hách, ngạo mạn, một khi đắc tội hắn thì đừng nghĩ đến việc ngồi xe lừa nhà hắn, không chỉ có thế, tiền xe trước đây hai văn tiền tăng lên thành ba văn, nếu không phải vì đi bộ lên thị trấn quá xa thì mọi người cũng không thèm ngồi xe của hắn.

Lần này lại giở trò mới, mỗi nhà chỉ được một ghế ngồi, thế này thì người ta phải làm sao.

Tống Đại Sơn nghe xong sắc mặt cũng xấu đi.

Lê Mạt trong lòng cũng rất thất vọng, xem ra lần này không đi được rồi.

Nàng kéo tay áo của Tống Đại Sơn nói: “Đại Sơn ca, ta không đi nữa, huynh đi đi.”

Sắc mặt Tống Đại Sơn không tốt hơn là bao, hắn không trả lời Lê Mạt mà hỏi Triệu thẩm: “Thẩm, sáng mai xe lừa khi nào xuất phát?”

Triệu thẩm đáp: “Sáng mai giờ Mão, xe đợi ở cổng thôn.”

Giận thì giận nhưng nhớ ra còn nhiều việc phải làm, Triệu thẩm cũng không nán lại, nói xong liền về nhà.

Lê Mạt tuy thất vọng nhưng không phải vĩnh viễn không đi, lần sau lại đi là được, lúc này liền không để ý tới nữa.

Không ngờ ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lê Mạt đã bị Tống Đại Sơn gọi dậy.

“Đại Sơn ca, chuyện gì vậy?”

“Dậy thu xếp một chút, đi lên trấn.”

Lê Mạt nghe vậy kinh ngạc nói: “Không phải nói mỗi nhà chỉ được đi một người sao? Ta đi thế nào được?”

“Không sao, có thể đi, một người trong thôn vừa khéo có việc lên trấn, ta đã thương lượng qua với hắn, ta ngồi xe bò đi.”

“Xe bò?”

“Ừ, chỉ là xe bò quá chậm, có lẽ lên đến trấn thì phiên chợ cũng tan rồi, nhưng chỉ mua hạt giống thì không thành vấn đề, đến cửa hàng lương thực là được, nàng đến đó thì đi cùng Triệu thẩm, không cần đợi ta.”

Nói xong hắn lấy từ trong túi một xâu tiền đồng đưa cho Lê Mạt: “Đến trấn muốn mua gì thì mua.”

Lê Mạt do dự: “Đại Sơn ca, huynh lên trấn là có việc, ngồi xe bò sẽ làm lỡ chuyện mất, huynh cứ ngồi xe lừa đi, ta không đi nữa, lần sau đi cũng vậy.”

Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu nàng: “Không sao, cứ yên tâm đi, ngồi xe bò sẽ không chậm trễ việc mua hạt giống đâu.”

Tống Đại Sơn cùng Lê Mạt đứng đợi, cho đến khi xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc đến.

Xe lừa chở người đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, Tống Đại Sơn mới rảo bước đi bộ về phía thị trấn.

Trên xe, Lê Mạt ngồi cạnh Triệu thẩm, đối diện là một phụ nữ trung niên lạ mặt.

Triệu thẩm nắm lấy tay Lê Mạt hỏi: “Nha đầu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lê Mạt nghĩ đến tuổi của nguyên chủ, trả lời: “Cháu năm nay mười bảy ạ.”

Triệu thẩm gật gật đầu: “Mười bảy, nhỏ hơn Đại Sơn mấy tuổi, nhưng mà nam nhân ấy, lớn tuổi chút mới biết thương vợ.”

Lê Mạt giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.

Triệu thẩm thấy nàng xấu hổ, mỉm cười nói tiếp: “Nha đầu, thẩm nói với cháu, cháu sống cùng Đại Sơn rất tốt, thẩm có thể cam đoan.”

Lê Mạt cười nhẹ gật đầu, Tống Đại Sơn đúng là không tệ.

Triệu thẩm lúc này lại thở dài: “Đại Sơn đứa bé này là thẩm nhìn nó lớn lên, là một đứa bé ngoan, chỉ là mệnh không tốt, phải chịu không ít khổ.”

Lê Mạt nghe Triệu thẩm nói vậy, trong lòng đoán chắc có ẩn tình, không ngăn nổi tò mò.

Thấy Lê Mạt nghiêm túc lắng nghe, Triệu thẩm không nhịn được nói hết mọi chuyện giấu kín trong lòng: “Năm đó triều đình trưng binh, Tống gia không nỡ bỏ tiền lo liệu nên đẩy Đại Sơn đi tòng binh, người trong nhà đều cho rằng nó không thể trở về, vì muốn giữ danh tiếng nên nói muốn để lại cho nó một hậu nhân, không thèm chọn người, tùy ý tìm một cô gái mang tiếng xấu vội vàng bắt nó thành thân. Vừa thành thân được mấy ngày thì Đại Sơn phải đi, từ đó không quay về. Vợ nó không lâu sau được chẩn ra có thai, chỉ là không có phúc khí, lúc sinh Tiểu Bảo xong thì qua đời.”


Triệu thẩm nói đến đây lại thở dài: “Chỉ đáng thương cho Tiểu Bảo, lúc ấy là ta nháo lên, lại mời tộc trưởng đến, người Tống gia mới đồng ý nuôi dưỡng nó, nhưng cuộc sống của Tiểu Bảo khi đó thật sự là…”

Lê Mạt lúc này mới biết những chuyện đã xảy ra trước đó.

Chắc chắn là người Tống gia lấy cớ nuôi nấng Tiểu Bảo nên đòi Tống Đại Sơn chi phí nuôi dưỡng, là tám lượng bạc.

Nghĩ đến bộ dạng đáng thương gầy gò của Tiểu Bảo, Lê Mạt thấy ê ẩm trong lòng.

Nếu như nói đối với việc Tống Đại Sơn trước đó có một người vợ, trong lòng nàng không có khúc mắc là không thể nào, nàng sợ trong lòng hắn có hình bóng một người phụ nữ khác, cho dù hai người có chung sống với nhau cũng không thể hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghe Triệu thẩm nói, biết Tống Đại Sơn và vợ trước của hắn không có tình cảm, trong lòng nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cứ như vậy một đường nói chuyện, Lê Mạt đã biết kha khá chuyện trước đây của Tống Đại Sơn, tính theo giờ hiện đại gần thì gần nửa giờ sau, rốt cuộc đã lên đến thị trấn.

Triệu thẩm đi cửa hàng mua vải, thì ra con gái thẩm tháng sau sẽ xuất giá.

Chỉ là Triệu thẩm có vẻ không được vui khi nói về chuyện này, dường như có chút buồn bã.

Lê Mạt khó hiểu hỏi: “Thẩm không nỡ xa con gái sao?”

Triệu thẩm thở dài, không giấu giếm nàng: “Cháu mới đến thôn mình nên không biết, con gái Cầm Hoa của ta mấy năm trước không cẩn thận bị lửa cháy vào mặt, dưỡng mấy năm nay cũng chưa hoàn toàn khôi phục, trên mặt vẫn còn một vết sẹo nhỏ, giờ sắp xuất giá rồi, ta sao có thể không lo.”

Lê Mạt thắc mắc: “Lẽ nào đối phương không biết trên mặt Cầm Hoa có vết sẹo sao?”

Triệu thẩm lắc đầu: “Cầm Hoa có một thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ đã đính ước với nhau, nó biết trên mặt Cầm Hoa có sẹo, nhưng vẫn yêu thích mà không ghét bỏ, sẵn lòng cưới Cầm Hoa.”

“Vậy thì tốt quá, nếu người kia không ghét bỏ Cầm Hoa, sao thẩm vẫn buồn vậy?”

“Haizz, hắn không chê Cầm Hoa nhưng cha mẹ hắn kỳ thực không hài lòng về con bé, nếu không phải hắn thái độ kiên quyết, cửa hôn nhân này cũng không thành. Đến ngày thành thân, cô dì chú bác bên nhà trai đều sẽ đi xem cô dâu mới, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Cầm Hoa nhà ta còn không phải sẽ nói xấu con gái ta, cha mẹ chồng nó sẽ mất mặt trước họ hàng thân thích, sau này làm sao có thể cho Cầm Hoa sắc mặt tốt đây.”

Triệu thẩm nói với giọng nghẹn ngào.

Lê Mạt lúc này mới hiểu tại sao Triệu thẩm lại buồn như vậy.

Lúc này, linh quang chợt lóe lên, nàng đột nhiên nghĩ đến mình sẽ kiếm tiền bằng cách nào rồi.

Đúng rồi, nơi này tuy không có minh tinh hay idol, nhưng nàng có thể trang điểm cho cô dâu, cả đời chỉ một lần, chắc chắn họ sẽ sẵn lòng bỏ tiền ra trang điểm.

Tim Lê Mạt đập nhanh hơn, nàng cảm thấy việc phát tài làm giàu có hy vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play