Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trang Nương

Chương 1


2 tháng


Khoảnh khắc Lê Mạt mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, liền chắc chắn rằng mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước còn ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay hiếm gặp, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang phải nằm trong bệnh viện, chứ không phải trong gian nhà tranh tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, cũng không biết đây rốt cuộc là chỗ nào.

Cố gắng chịu đựng những cơn đau đầu choáng váng, cố hết sức bình sinh từ trên giường ngồi dậy, dưới chỗ vừa nằm có tiếng vang loạt soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn tạo thành, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ che gió che mưa, cả căn phòng ngoại trừ một chiếc giường này, chỉ có thêm một chiếc rương cũ nát và một cái bàn thiếu một chân, không còn bất kỳ thứ gì khác.

Lê Mạt cơ bản đã có thể khẳng định, phải dùng mấy chữ nghèo rớt mồng tơi để hình dung về cái nhà này, trước mắt xem ra mình đã xuyên không đến một nơi nghèo đến nỗi không thể nghèo hơn.

Nghĩ đến việc mình còn chưa biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân như thế nào, bên ngoài tình hình ra sao, Lê Mạt chống lại cơn đau mỏi toàn thân và sự choáng váng đầu óc, chậm rãi nhấc chân xuống giường muốn ra khỏi phòng nhìn một chút, nào biết vừa đứng lên, đầu nàng bỗng đau như bị kim đâm, một ánh sáng chói mắt lóe lên, giây tiếp theo, liền chìm vào bóng tối.


Lê Mạt tỉnh lại lần nữa, là bị từng tiếng gọi lớn đánh thức, giây phút mở mắt ra, đầu óc nàng vẫn còn đang mờ mịt.

Trong giấc mộng vừa rồi, toàn bộ cuộc đời của một ai đó hiện lên trong đầu nàng như những thước phim, không, phải nói đây là ký ức của nguyên chủ.

Thì ra, nguyên chủ cũng vừa tới đây ngày hôm qua, bị nam chủ nhân của nhà này dùng hai lượng bạc mua về.

“Cô nương, cô nương.”

Không đợi Lê Mạt cẩn thận nhớ lại ký ức của thân thể này, tiếng gọi bên cạnh liền kéo nàng trở về hiện thực.

Lê Mạt quay đầu nhìn về phía người vừa gọi mình đang đứng trước giường.

Một hán tử cao lớn đập vào mắt, người mặc áo gai, trên áo là những miếng vá chồng chất nhau, mái tóc dài màu đen buộc gọn sau đầu, búi thành một búi, da hơi ngăm đen, ngũ quan bình thường.

Lê Mạt biết đây chính là nam nhân hôm qua đã bỏ ra hai lượng bạc để mua nàng từ trong tay kẻ môi giới, cũng chính là nam chủ nhân của nhà này.

Lúc này nam nhân này hơi quay người, ánh mắt nhìn trên người nàng, lông mày hơi nhăn lại, cất giọng khàn khàn: “Nàng không sao chứ? Trên người còn chỗ nào khó chịu sao?”

Lê Mạt lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không sao.”

Hán tử nghe được câu trả lời vẫn không hề thả lỏng chân mày, ánh mắt nhìn Lê Mạt có chút phức tạp, một lúc sau lại nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không ép buộc nàng, lúc đó mua nàng chỉ vì không muốn kẻ môi giới đó bán nàng cho Vương lão đầu mà thôi.”

Nói xong câu này, lại mấp máy môi: “Đợi vết thương của nàng lành hẳn, ta sẽ thả nàng đi, nàng yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Lê Mạt yên lặng nghe hán tử nói, trong lòng bất lực thở dài.

Nguyên chủ của thân thể này là nha hoàn tâm phúc bên người đại thiếu phu nhân của Trương gia, một nhà giàu có trong thành, lớn lên có chút xinh đẹp, vì thế được Trương đại thiếu gia coi trọng, muốn nạp nàng làm thiếp, mà nguyên chủ cũng có ý muốn bay lên cành cao, vì thế ngầm mắt qua mày lại với đại thiếu gia, ai ngờ mọi chuyện bị đại thiếu phu nhân biết được, đại thiếu phu nhân lúc này mới thừa dịp đại thiếu gia ra cửa kết bạn mà tùy tiện tìm một cái cớ bán nguyên chủ đi, còn đặc biệt dặn dò người bán nàng ta đến một thôn quê hẻo lánh, kẻ môi giới suy nghĩ một phen, rồi quyết định mang nguyên chủ bán đến thôn này.

Vốn dĩ trong thôn có tên Vương lão đầu háo sắc, nhìn trúng mĩ mạo của nguyên chủ, lập tức muốn bỏ ra một lượng rưỡi bạc để mua nàng ta, nguyên chủ nhìn thấy đó là một lão già thì sống chết không chịu đi, kêu khóc vùng vẫy, cảnh này bị Tống Đại Sơn trên đường đi đốn củi về nhìn thấy, nhớ đến muội muội của mình cũng từng bị bán đi như vậy, nhất thời động lòng trắc ẩn, vì thế mới có chuyện hắn bỏ ra hai lượng bạc để mua nguyên chủ về.

Nguyên chủ thuận lợi được Tống Đại Sơn mua về, nhưng nhìn thấy căn nhà rách nát này thì trong lòng cực kỳ không muốn ủy khuất chịu đựng gả cho hán tử nhà nông này, nhưng lại không có cách nào chạy trốn, chạy rồi cũng không có biện pháp nào để sống tiếp, bi thương tột độ, nhất thời nghĩ không thông liền nuốt thuốc chuột để ở góc nhà, lúc tỉnh lại đã đổi thành Lê Mạt vừa xuyên tới đây.

Lê Mạt trong lòng nhanh chóng đánh giá một chút hoàn cảnh trước mắt, phát hiện bản thân hiện tại căn bản không có cách nào một mình sinh sống cả.

 

Tư tưởng của vương triều Đại Hạ vẫn còn bảo thủ, trói buộc ước thúc nữ tử, nữ tử trong hoàn cảnh này nếu không có ai chống lưng căn bản không thể đơn độc xuất đầu lộ diện kiếm tiền, huống chi bây giờ đi bất cứ đâu cũng cần phải có hộ tịch, nguyên chủ là thân nô tì, hiện giờ bị bán đến nơi này, nếu không nghĩ cách có một chỗ ở thì đến cái hộ tịch cũng không có, đừng nói đến việc kiếm tiền nuôi sống bản thân, ra khỏi thôn này cũng không có chỗ mà đi.

Hiện tại, chỗ dựa duy nhất của nàng chính là cái nhà này, còn có hán tử trước mắt.

Tuy vẫn không rõ nam nhân này có phẩm chất ra sao, nhưng có thể bỏ ra hai lượng bạc để mua nguyên thân, chỉ vì không muốn nguyên thân ủy thân cho một lão già, bây giờ lại nguyện ý thả nàng đi, nghĩ kỹ thì cũng không giống người xấu, sống ở đây sẽ tốt hơn là phiêu bạt bên ngoài.


Nếu đã như thế, vậy cứ thử xem thế nào đã, nếu không ổn thì nghĩ cách sau.

Nghĩ thông suốt hoàn cảnh lúc này của mình, Lê Mạt ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hán tử trước mặt, cười nhẹ từ từ nói: “Đa tạ huynh hôm qua đã nguyện ý mua ta, chuyện tối qua là do nhất thời nghĩ quẩn, bây giờ ta đã thông suốt rồi, sẽ không như vậy nữa, xin đừng lo lắng.”

Nói xong, nàng lại chần chừ một chút, nhìn hán tử: “Bây giờ ta cũng không có chỗ nào để đi, trên người cũng không có hộ tịch, nếu huynh không chê, ta, ta muốn ở lại nơi này.”

Tống Đại Sơn trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ thái độ của nàng lại đột nhiên thay đổi.

Vốn dĩ hắn chỉ là nghĩ đến muội muội của mình cũng từng bị bán nên mới động lòng trắc ẩn, tiêu sạch hai lượng bạc trên người để mua cô nương này, không mơ tưởng gì, chẳng qua nàng bị hắn mua lại, vì danh tiếng của nàng ấy nên hắn nguyện ý cưới nàng, nhưng nhận thấy cô nương này có vẻ không muốn ở lại đây, Tống Đại Sơn hắn cũng không muốn ép buộc người khác, vì thế đã quyết định thả nàng đi, ai biết nàng đột nhiên lại nói muốn ở lại.

Tống Đại Sơn nhíu mày: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nàng có biết ý nghĩa của việc ở lại đây là gì không?”

Lê Mạt đương nhiên biết, đây là thời cổ đại bảo thủ, một khi ở lại đây đồng nghĩa với việc trở thành nàng dâu của nhà này, lẽ nào còn muốn làm khách nhân, muốn đi thì đi sao? Đến lúc đó mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết ngươi.

Nàng gật đầu kiên quyết trả lời: “Ta biết, ta nghĩ kỹ rồi, hy vọng huynh có thể cho ta ở lại.”

Tống Đại Sơn mím chặt môi, nhìn Lê Mạt giây lát, sau một lúc lâu, rốt cục cũng gật đầu: “Cho nàng ở lại cũng được, nhưng nàng cũng thấy cái nhà này rồi đấy, ở lại đây sẽ không có ngày tháng tốt lành nào đâu.”

Lê Mạt lại gật đầu: “Đa tạ đại ca.”

Nói xong lại mỉm cười nhìn Tống Đại Sơn: “Đại ca, ta tên là Lê Mạt, sau này huynh trực tiếp gọi tên ta là được, còn không biết phải xưng hô với huynh như thế nào.

Hiện giờ nàng muốn ở lại đây, tâm tình Tống Đại Sơn đột nhiên có chút biến hóa, lại thấy Lê Mạt cười dịu dàng, Tống Đại Sơn nhất thời có chút mất tự nhiên, giọng nói có chút luống cuống: “Ta tên là Tống Đại Sơn, nàng cứ gọi như thế là được.”

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Cơm đã nấu xong rồi, ta bưng đến cho nàng.”

Sau đó hắn khập khiễng vội vàng bước ra ngoài.

Lê Mạt phát hiện chân của Tống Đại Sơn đi cà nhắc, chân trái hình như có vấn đề, lúc đi phải dựa vào chân phải kéo theo, chẳng lẽ là người tàn tật?

Bây giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Lê Mạt liền không nghĩ nữa, nàng lúc này đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không khó chịu như lần đầu tiên tỉnh dậy nữa, vì thế sau khi Tống Đại Sơn ra ngoài, nàng cũng xuống giường, đi giày vào theo ra ngoài.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play