Lúc chập tối, khi mặt trời sắp lặn.

Một chiếc xe taxi chậm rãi lái vào chỗ sâu của Khu vực khung cảnh Đào Khê, rồi đậu ở trong khu quay phim mà Đài Tin tức đã sắp xếp.

Mấy cái cây ở hai bên con đường vừa vặn đang nở hoa, một mảnh đỏ bừng, từng tia chiều tà mỹ diễm xuyên qua tàn cây sum suê, bóng loang lổ rơi đầy đất. Cánh cửa của xe mở ra, Tạ Âm Lâu mặc sườn xám lụa mỏng xuống xe, hàng mi cong vút rũ xuống, nốt ruồi lệ chí ở mắt phải càng thiêu đốt ánh nhìn.

Cô chuyển tầm mắt nhìn sang miếng ngói của xanh đen và tường trước biệt thự, xác nhận không tìm nhầm chỗ, bàn tay nhỏ bé mới xách chiếc vali đi vào.

Mặc bộ đồ này, không nhiều thời gian nhìn kỹ, chỉ nhìn thoáng nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc, khiến cho hai nhân viên đang làm việc dừng bước, rối rít bàn tán vì chấn động bởi vẻ đẹp: "... Đây là nhà thiết kế sườn xám đạo diễn Trần Nho Đông đặc biệt mời nhỉ? Khí chất thần tiên quá, tiết mục này nhất định sẽ hot thôi."

"Có thể không hot sao?"

"Có thương nhân quảng cáo đầu tư trên trăm triệu cơ đấy, đồ dùng biểu diễn được dùng trong tiết mục, chất liệu của vật phẩm thêu thùa đều vô cùng tinh mỹ, phải chi nhiều tiền mua về đấy, còn tìm ekip hàng đầu trong nghề đến để tuyên truyền nhiệt độ."

Người đeo thẻ công tác dừng lại, giọng thì thầm: "Cũng có mời nghệ sĩ nổi tiếng đến tuyên truyền..."

Vừa nói xong, lại có xe ngừng trước biệt thự từ chỗ xa.

Thuận theo tầm nhìn, trước tiên nhìn thấy một đôi giày cao gót đỏ nhẹ nhàng đạp rồi rơi xuống đất, đi lên nữa chính là gương mặt trang điểm tinh xảo của Mạnh Thi Nhuỵ, mấy vệ sĩ mặc vest nhanh chóng hộ giá, không chờ nhân viên làm việc lấy lại tinh thần, thì đã nhìn thấy cô ta được vây quanh, bóng dáng chiếc váy dài trên thân người mảnh khảnh vừa ưu nhã vừa như thể đang phát sáng, bước vào cùng khí thế ngập tràn.

Bầu không khí yên tĩnh mấy giây.

Một cơn gió thổi cánh hoa trên đất, nhân viên làm việc đứng tại chỗ nhìn mặt nhau: "Má ơi, nghệ sĩ được mời đến để tuyên truyền lại là nữ thần Mạnh Thi Nhuỵ!"

...

Tạ Âm Lâu vừa vào biệt thự, thì được Dư Oanh đeo thẻ công tác đưa lên lầu hai, đi xuyên qua cửa xoay phục cổ vô cùng hẹp rồi đi tới phòng trang điểm có phong cách thanh nhã, bàn trước với cô về hạng mục công việc của tiết mục chương trình xong, thừa dịp không có người, gương mặt tỏ vẻ muốn nói lại thôi mà nói: "Tiểu tiên nữ... tớ cũng vừa bắt được danh sách khách quý của tiết mục lần này, tớ không ngờ người mà Ôn Chước công khai cũng sẽ đến."

Nói xong thì nhét danh sách vào tay Tạ Âm Lâu.

Tổ tiết mục vì để tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể tốt hơn, không chỉ mời ba nhà thiết kế sườn xám có chút danh tiếng, mà còn mời ba nghệ sĩ có tiếng trong showbiz đến tham gia tiết mục.

Trong danh sách có xếp tên của Mạnh Thi Nhuỵ.

Tạ Âm Lâu rũ mắt nhàn nhạt đảo qua, tựa như không hứng thú mà mở miệng nói: "Đến đã đến rồi, ghi hình ba kỳ tiết mục mà thôi, tớ cũng không phải là người phụ nữ thà chết chứ không chịu nhục trong xã hội phong kiến gì."

Nhìn thấy cô đùa giỡn, không hề có ý muốn hủy hợp đồng rồi bỏ đi.

Trong lòng của Dư Oanh nhất thời dâng cảm giác áy náy, lại nói: "Tiết mục lần này là đạo diễn Trần Nho Đông phụ trách, ông ấy là người nổi danh thiết diện vô tư thứ nhất ở trong đài đấy, nếu tiểu hoa Mạnh (*) dám ỷ thế hiếp người, tớ sẽ đi tìm đạo diễn để tố cáo!"

(*)Tiểu hoa: Ý chỉ nghệ sĩ nữ đang nổi tiếng.

Tạ Âm Lâu cười: "Được."

Lúc này, bên ngoài cánh cửa thủy tinh của phòng trang điểm truyền tới tiếng vang.

Hai người đồng loạt quay đầu, trông thấy người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng ở cửa, cả người là màu đen, cánh tay rắn rỏi nhét vào túi quần, ấn tượng lần đầu gặp mặt tạo cho người ta là có loại gợi cảm vô cùng hoang dã.

"Quấy rầy rồi."

Anh ta vào để chào hỏi, giọng nói nhiễm chút trầm thấp, uể oải: "Lộ Hồi Châu."

Mấy phút trước Tạ Âm Lâu mới xem tài liệu của người này ở trong danh sách, là một diễn viên.

Cô chậm rãi đứng dậy từ ghế, gật đầu mỉm cười: "Tạ..."

Lời còn chưa nói hết, thì Lộ Hồi Châu đã mang một gương mặt đẹp trai rồi nói: "Tôi biết cô Tạ Âm Lâu, Âm của Quan Âm, Lâu của nguyệt mãn tây lâu."

Dưới đôi mắt của Tạ Âm Lâu mờ mịt thêm mấy phần: "Hửm?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

May mà Lộ Hồi Châu nói chuyện thì không thích vòng vo khiến người ta ghét bỏ, sử dụng ánh mắt thâm trầm cẩn thận ngắm vị mỹ nhân sườn xám này rồi nói: "Có phải cô từng ở trong đài, ghi hình một buổi phỏng vấn nhưng không có cơ hội chiếu không? Tôi xem qua rồi."

Lần này thay thành Dư Oanh ngơ ngác, trực tiếp hỏi: "Thầy Lộ, làm sao anh xem được thế?"

Tạ Âm Lâu không nói chuyện mà im lặng chờ đợi Lộ Hồi Châu nói tiếp.

Lộ Hồi Châu chỉ vào bên ngoài phòng làm việc của đạo diễn, ý tứ rất rõ ràng, giọng nói từ tính rất thấp tràn ra khỏi môi mỏng: "Nghe nói đoạn phỏng vấn kia của cô được một nhân vật tiếng tăm ở trong tiệc rượu nhìn trúng, nên đã đầu tư và nâng đỡ ngay tại chỗ loại truyền thụ và kế thừa di sản văn hóa phi vật thể này, nhưng mà yên tâm đi... phỏng vấn không truyền ra ngoài."

Anh ta có thể liếc mắt xem, là do lúc trước Trần Nho Đông gặp người hì lấy ra để khoe mẽ.

Sau này muốn xem nữa, kết quả là Trần Nho Đông cứ nói là đã vô tình xóa rồi, không để dành riêng.

Sau khi Tạ Âm Lâu nghe xong, thầm ngẫm nghĩ, buổi phỏng vấn đã được nhân vật tiếng tăm xem trúng?

Còn đập cả khoản đầu tư vào...

Đừng nói bút tích của bố cô đấy chứ?

Rất nhanh sau đó, Tạ Âm Lâu đã đánh tan ý tưởng không thiết thực này, bố cô không phải là loại người hở một tí là đầu tư trên trên trăm triệu để cho cô làm một tiết mục.

Cô không truy hỏi là vị nào, có lẽ có người thích nâng đỡ loại truyền thống văn hóa này.

Lộ Hồi Châu là nghệ sĩ khách mời đầu tiên mà Tạ Âm Lâu quen biết trong chỗ quay phim, số người còn lại thì còn chưa tới nơi, đến lúc màn đêm buông xuống, Dư Oanh còn có công việc và nhiệm vụ ở trên người nên đã đi trước.

Sau khi thu xếp hành lý ở trong phòng mà tiết mục sắp xếp, cô thay sang chiếc váy dài màu trắng bắt mắt, chuẩn bị đi ra bên ngoài kiếm đồ ăn.

Mới đi ra thì đã nhìn thấy Lộ Hồi Châu đi xuống cầu thang, rất tự nhiên mời cô đồng hành: "Đi ra ngoài kiếm đồ ăn à? Cùng nhau nhé."

Khu vực khung cảnh Đào Khê chỉ có một con phố buôn bán, Tạ Âm Lâu không từ chối, coi như là kết bạn cùng ra ngoài.

Chặng đường nửa tiếng, bọn họ đi tới con đường khá nổi tiếng, từng ngọn đèn rực rỡ sáng lên, vật kiến trúc ở bốn phía cổ xưa và thơ mộng, đi qua cầu đá là có thể nhìn thấy dưới đáy của con sông trong suốt như gương.

Lộ Hồi Châu dẫn cô đi ngang con hẻm đồ cổ và tranh chữ, tìm được một quán ăn kiến trúc mộc tư nhân được xây dựng dọc theo con sông.

"Ban ngày du khách ở chỗ này tương đối nhiều, buổi tối vắng người, đúng lúc vẽ ra được một bữa ăn thanh tĩnh."

Lộ Hồi Châu rất giỏi chuyện trò với người ta, có lẽ là liên quan hệ đến nghề nghiệp, từng gặp đủ loại người ở trong showbiz, nên đối với người nào thì cũng có thể trò chuyện đôi câu, huống chi là mỹ nhân trăm năm khó gặp như Tạ Âm Lâu này.

Ánh mắt cô nhìn người ta quá sạch sẽ, ngồi ở chỗ đó rất có một vẻ đẹp cổ điển thoát khỏi thế tục.

Lộ Hồi Châu rất tò mò, rốt cuộc là gia đình như thế nào thì mới có thể nuôi dưỡng thành người như cô?

Hỏi ra rồi, Tạ Âm Lâu nắm lấy ly thủy tinh để thấm môi, khẽ cười nói: "Gia đình bình thường."

Lộ Hồi Châu cũng đã xem hotsearch trên mạng, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nên đã đoán chắc hẳn Tạ Âm Lâu xuất thân từ gia đình truyền thống bình thường, trong nhà lạnh nhạt đối với quan niệm tiền bạc, mà cô nhờ vào việc nhảy một điệu múa cho đài rồi hot lên và trở thành nhân vật công chúng, nhưng xui xẻo thay mà bị việc marketing quy mô lớn ở trong giới của Ôn Chước dây dưa.

Anh nâng bình trà lên thêm nước cho Tạ Âm Lâu, môi mỏng khẽ nhếch lên rồi nói: "Trước đó nhìn thấy cô trong video đoạn phỏng vấn, tôi đã có trực giác cô không phải loại người sẽ vì để vào showbiz mà bám víu với Ôn Chước, không biết sao cứ đặc biệt muốn làm quen với cô."

Tạ Âm Lâu rất bình tĩnh uống nước, bên dưới mi mắt cong vút là sự tĩnh lặng.

Lời nói này của Lộ Hồi Châu, thuở nhỏ cô đã nghe nhiều nên quen rồi, nghe lâu rồi thì không có chút bất ngờ nào: "Có quá nhiều người, muốn làm quen với tôi..."

"Vậy tôi lấy số, thì có xếp vào hàng được không?"

Nếu nói rằng trước đó mấy chữ đặc biệt muốn làm quen với cô này, phiên dịch ra chính là ý tứ vừa gặp đã yêu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà lấy số xếp hàng thì gần như là đang tỏ tình một cách kín đáo.

Tạ Âm Lâu không nghĩ đến đêm đầu tiên ở chỗ quay phim sẽ còn dẫn đến số đào hoa.

Cô nghiêm túc quan sát Lộ Hồi Châu ngồi ở đối diện, ngũ quan của người đàn ông này xuất sắc, da rất trắng, tư thế ngồi có chút lười biếng, chân dài một cách quá đáng, là loại đẹp trai mang theo hương vị gợi cảm của đàn ông.

Nhưng Tạ Âm Lâu không có cảm giác với anh, không khỏi hoài nghi có phải xu hướng tính dục lại xảy ra vấn đề rồi hay không.

Rõ ràng lúc so chiêu với Phó Dung Dữ vẫn còn bình thường mà.

Cô đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, đang muốn cười từ chối, lúc tầm mắt của lưu chuyển, trong lúc vô tình quét sang quán trà ở bờ sông đối diện, ở trên lầu hai đó, cửa sổ gỗ điêu khắc hướng về phía bóng đêm mà rộng mở.

Tạ Âm Lâu đã nhìn thấy bóng dáng của Phó Dung Dữ như thế.

Anh ngồi ngay ngắn ở trong quán trà mà uống trà, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn hơi nghiêng, như thể cách một trăm lẻ tám ngàn dặm thì cũng có thể tinh chuẩn mà bắt được cô, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng sự sắc bén và nhìn thấu lòng người.

Không hiểu sao, ngón tay cầm ly của Tạ Âm Lâu không bị ai phát hiện khẽ run nhẹ.

"Tạ Âm Lâu?"

Lộ Hồi Châu nhìn thấy cô thất thần trong chớp mắt, búng tay một cái: "Đừng nói cô đang tính toán xem tôi phải xếp số mấy đâu nhỉ?"

Một câu nói đùa giỡn, đã đẩy lui sự mập mờ trong bầu không khí.

Tạ Âm Lâu buông ly thủy tinh xuống, đôi tay đặt trên đầu gối, cười nhạt: "Tạm thời hết số rồi."

Lộ Hồi Châu là một người thông minh, dù sao thì đây là tình cảm chú trọng anh tình em nguyện, cơm nước xong thì không làm phiền cô nữa, sau khi nhận được cuộc gọi của trợ lý thì rời khỏi trước.

Bên trong quán ăn riêng tư, Tạ Âm Lâu không gấp gáp đứng dậy đi, rất nhanh sau đó, điện thoại reo có thông báo tin nhắn.

Cô rũ mi mắt nhìn, người gửi tin nhắn là Phó Dung Dữ ——

Nội dung hết sức ngắn gọn: "Đây chính là quà cảm ơn của cô Tạ?"

Tạ Âm Lâu không đáp lại, lúc trước đã đồng ý sẽ tặng anh một chiếc cà vạt thêu để coi như là quà cảm ơn, nhưng bởi vì phải đến ghi hình cho tiết mục nên đã chậm trễ, vốn dĩ nghĩ rằng vậy thì chờ đợi sự việc chấm dứt ở đây, nhưng ai biết sẽ đụng phải Phó Dung Dữ ở trong khu vực khung cảnh Đào Khê chứ.

Phía đối diện của tin nhắn, dường như Phó Dung Dữ cũng không trông cậy cô sẽ đáp lại.

Chưa qua hai phút, một thông báo tin nhắn lại đến: "Qua đây."

Tạ Âm Lâu vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy có một thư ký mặc vest đi từ bên ngoài vào quán ăn, là thư ký ở biệt thự Hồ Đảo vào đêm đó, trên gương mặt lịch sự của anh mang theo nụ cười lễ độ: "Cô Tạ, Tổng giám đốc Phó mời cô đi qua đó uống ly trà."

"..."

Một lúc lâu sau, ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đỡ mép bàn đứng dậy, bình tĩnh hỏi: "Có phải Tổng giám đốc Phó nhà anh thẹn quá hóa giận không?"

Thư ký: "?"

Cách khoảng cách một con sông, lúc Tạ Âm Lâu đi tới quán trà, khách ở lầu trên lầu dưới đều đã bị mời đi hết, không ai tới quấy rầy cả.

Cô đi dọc theo cầu thang nhỏ hẹp đi lên, làn váy được nâng nhẹ, xuyên qua bình phong gỗ hoa lê, sau đó nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ ban đầu thưởng thức trà.

Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn, Phó Dung Dữ nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại nửa cái chớp mắt ở trên gương mặt tươi như đào mận của cô, môi mỏng ngược lại phác họa ra độ cong cười như không cười: "Quấy rầy tâm tình hẹn hò của cô Tạ rồi à?"

Tạ Âm Lâu đi tới bàn trà rồi ngồi xuống, không cần anh mời, lấy nụ cười khẽ để đáp lại: "Không có đâu, Tổng giám đốc Phó càng quan trọng hơn."

"Nói chuyện quái gở..." Phó Dung Dữ rót trà vào ly, ngón tay thon dài sạch sẽ lắc lư, đôi mắt phản chiếu bóng đêm yên tĩnh nhìn sang gương mặt đang cười của cô, lại buông ra một câu:

"Xem ra là đã chọc cô giận rồi."

Tạ Âm Lâu bị anh chỉ ra thì cũng không giả vờ nữa, đầu ngón tay chậm rãi nhẹ điểm lên mặt bàn: "Tổng giám đốc Phó sẽ không trăm công nghìn chuyện, cũng không quên chạy đến cảnh khu.. tìm tôi để đòi quà cảm ơn nhỉ?"

Phó Dung Dữ đặt ly trà xuống, hai ngón tay chậm rãi đẩy đến trước mặt cô, ba chữ rõ ràng tràn ra khỏi môi mỏng: “Đúng là vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play