Tạ Âm Lâu nhìn thấy giá trị con người này của anh cũng không phải là người chỉ thiếu chiếc cà vạt, lời nói này, không hề khiến người ta tin tưởng chút nào.
Bàn tay mảnh khảnh nâng ly trà bằng sứ trắng lên, trà đã không nóng nữa, vòng ngọc giữa cổ tay thanh thúy mà vang, đưa trước tới bên môi nên dính chút nước, đang suy nghĩ làm thế nào để trả phần quà cảm ơn này cho anh...
Dư Oanh đã gửi WeChat đến trước một bước: "Tớ sắp đói ăn chết rồi, cầu xin tiểu tiên nữ phổ độ chúng sanh mang một phần thịt hấp lá sen đặc sắc của cảnh khu đến giúp tớ, yêu cậu."
Tạ Âm Lâu đáp lại cô trước, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Dung Dữ đến đòi nợ, tiếp tục lời nói vừa rồi: "Tôi còn chưa kịp thêu cà vạt, Tổng giám đốc Phó gấp lắm ư?"
Phó Dung Dữ nhìn thấy cô cúi đầu đáp lại tin nhắn của người ta thì cũng không thúc giục, môi mỏng hời hợt ừ một tiếng, coi như là đáp lại.
"Con đường này có không ít vật phẩm thủ công..." Gương mặt nghiêng vô cùng xinh đẹp của Tạ Âm Lâu chuyển hướng mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ điêu khắc một lúc lâu, bóng đêm rất đẹp, đèn lồng màu đỏ dọc theo sông mà lan tràn, thắp sáng cảnh đường phố náo nhiệt của tường trắng ngói xanh, lại quay đầu lại, lần này mang theo nụ cười rất thành khẩn nói: "Tổng giám đốc Phó muốn cái gì? Tôi mua hết cho anh."
Mua hết cho anh, tốn kém một phen xem như đã trả lại anh quà cảm ơn.
Mà vật phẩm thủ công có đắt đỏ đi nữa thì chẳng qua chỉ là một chuyện mà một tờ tiền giấy là có thể làm được, đặt ở trước mặt Phó Dung Dữ có giá trị con người cao quý đến mức không thể nói, đúng là có chút qua loa với người ta, nhưng đáy mắt của anh đã bớt vài phần lạnh nhạt, giống như đã được lấy lòng, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên: " Ừ, có thể đi dạo một chút."
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây dài, áo khoác vest vắt trên khuỷu tay, cùng cô ra khỏi quán trà thì cũng phải đi chiếc cầu đá kia, đi ngang qua phố dài hẻm ngắn của cửa hàng đồ cổ và tranh chữ kia.
Du khách ở bốn phía dần dần thưa thớt, bóng người của hai người bị vầng sáng của đèn đường màu vàng ấm áp tôn lên, dây dưa ở chung một nơi.
Hàng mi cong dài hơi cong lên của Tạ Âm Lâu khẽ nâng lên, vừa vặn đứng trước một cửa hàng sườn xám thủ công, cô đứng lại, nhìn sang người đàn ông bên người, đi dạo tầm nửa tiếng, dường như không thứ gì làm anh thấy hứng thú.
Cũng không đoán ra được sở thích của Phó Dung Dữ...
Trong lòng Tạ Âm Lâu có ý nghĩ mới, nhẹ giọng nói: "Làm phiền Tổng giám đốc Phó, đi chọn một ít vải vóc với tôi nhé."
Phó Dung Dữ đi vào cửa hàng sườn xám với cô, vải vóc bên trong cửa hàng đều là thuần thủ công, màu cũng rất đẹp. Không chờ chủ cửa hàng nóng lòng giới thiệu, đầu ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đã lướt qua từng cụm hoa văn tỉ mỉ, lên tiếng hỏi anh: "Anh thích màu gì?"
"—— Màu đỏ yên chi"
Màu đỏ yên chi là một loại hệ màu mềm mại kiều diễm, khả năng làm nền cho nữ giới rất cao.
Cũng rất hiếm nam giới chọn lựa, mà Phó Dung Dữ đã nói thích màu đỏ yên chi, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cực bổ mắt của anh, giữa ánh đèn chập chờn nảy sinh loại mỹ cảm trong trẻo lạnh lùng mông lung một cách quá đáng, dựa vào sắc đẹp này là có thể ung dung đè màu sắc này xuống.
Tạ Âm Lâu chọn vải vóc có màu đỏ yên chi tốt nhất trong cửa hàng, ông chủ nhìn thấy cô đẹp, còn chủ động xóa số lẻ.
Toàn bộ hành trình Phó Dung Dữ không hỏi công dụng của vải vóc mà cô mua, nhưng rất phong độ lịch sự nhận lấy rồi xách thay cô.
Sau đó, ra khỏi cửa hàng rồi đi tới cạnh bờ của chiếc cầu đá. Dường như Tạ Âm Lâu đã giải quyết xong một tâm sự, khóe môi bất giác cong lên, có lẽ là tâm tình tốt, cũng có thể là cảnh đêm rất đẹp, cô dùng điện thoại di động chụp một tấm hình phong cảnh đèn lồng và nước, mở WeChat rồi gửi cho em trai.
Phó Dung Dữ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy chú thích biệt danh của cuộc trò chuyện trong điện thoại di động của cô là: Tạ Thầm Thời
"Đúng rồi... trong vài ngày tôi sẽ đưa cà vạt cho anh."
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nói với anh, trong đôi mắt đẹp quốc sắc thiên hương đều là ý cười.
Giống như ban thưởng cho anh cơ hội một lần nữa cảm ơn cô, chưa hết, còn nhắc nhở với giọng nói dịu dàng: "Sử dụng màu đỏ yên chi mà anh thích."
Phó Dung Dữ đột nhiên cười, nụ cười kia vô cùng kín đáo: "Xúc động rơi lệ."
Đi đôi với cảnh đêm phồn hoa, có gió thổi qua mái tóc dài giống như vải gấm màu đen của Tạ Âm Lâu vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh mà cười, sự mập mờ của ham muốn đang tăng lên dần dần rồi rất rõ ràng mà bắt đầu tràn ngập ở giữa hai người, cô ngẩn ra trong chốc lát, mi mắt cong vút kia nhanh chóng rũ xuống, trước tiên nhẹ nhàng tránh né.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bỗng dưng.
Điện thoại di động reo lên một tiếng vang nhỏ, là tin nhắn đáp lại của Tạ Thầm Thời:
—— "Tên đàn ông hoang dã ở bờ sông đó là ai?"
Tạ Âm Lâu cúi đầu, đầu tiên là bị hỏi nên ngơ ngác một lúc, đầu ngón tay lướt hình ảnh có khung cảnh nước kia nhìn kỹ, phóng đại rồi nhìn, rất lâu mới nhìn thấy trên mặt nước dập dờn có bóng dáng của đèn lồng màu đỏ, còn không cẩn thận mà chụp trúng bóng nghiêng màu đen mơ hồ của Phó Dung Dữ vào đó.
Bởi vì là bên bờ sông, không để ý cũng rất dễ dàng xem nhẹ.
Nhưng ánh mắt của Tạ Thầm Thời sắc bén, giống như dùng để scan vậy, chuẩn xác bắt được bóng nghiêng này.
Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu dừng ở trên màn hình một lúc, rất nhanh sau đó đáp lại cậu ta: "Là Trì Lâm Mặc."
Tạ Thầm Thời: "Chị đang ghi hình tiết mục, con thú nuốt vàng chạy đến để làm gì?"
Tạ Âm Lâu: "Giám sát công việc."
...
Gửi bốn chữ này xong, Tạ Thầm Thời ở điện thoại di động bên kia không có động tĩnh nữa.
Cũng không biết là tin hay chưa.
Ngược lại Phó Dung Dữ hơi nghiêng người, ý tứ giấu kín như bưng hiện ở đáy mắt, bờ môi có nụ cười khẽ, "Bình thường cô gạt người ta như vậy sao?"
Tạ Âm Lâu bình tĩnh cất điện thoại di động, trong giọng điệu không có sợ hãi lộ ra: "Không có, lần đầu tiên tôi nói dối đấy, cũng hoảng hốt lắm chứ."
Thuở nhỏ cô đã hưởng lợi từ thân xác xinh đẹp này, nhìn thế nào thì cũng là dáng vẻ rất vô tội sinh động, nhưng trong xương cốt lại cực kỳ phản nghịch, lúc nói lời nói này không hề thấy chột dạ chút nào.
Phó Dung Dữ dễ dàng nhìn thấu cô, càng ép tiếng cười thấp hơn.
"Đã được lĩnh giáo."
...
Hơn mười giờ tối, đèn đuốc của biệt thự chỗ quay phim vẫn sáng choang giống như cũ.
Tạ Âm Lâu yên tĩnh quay về, lên lầu rồi đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy Dư Oanh đang làm ổ ở trên ghế sô pha, ôm máy vi tính xách tay mà đánh máy, nhìn thấy cô quay về thì vội vàng bò dậy: "Tiểu tiên nữ, tớ còn cho rằng cậu lạc đường ở nhân gian rồi đấy... Là thịt hấp lá sen ư?"
"Là thịt hấp lá sen."
Bàn tay mảnh khảnh của Tạ Âm Lâu đưa bữa ăn khuya tới, mà lúc Dư Oanh mở ra ăn, lại thuận miệng hỏi: "Phong cảnh cảnh đêm của khu Cổ Trấn như thế nào, nghe nói vật phẩm thủ công của chỗ ấy vô cùng tinh xảo."
Nghĩ đến vật phẩm thủ công.
Tạ Âm Lâu ngẩn ra trong chớp mắt, bỗng nhiên cúi đầu nhìn bàn tay trống không của bản thân, đã quên cầm vải đã mua về, trực tiếp để cho Phó Dung Dữ mang đi rồi.
Lần này cô muốn cắt chế cà vạt, còn phải tìm anh để lấy về...
Dư Oanh ăn rất thỏa mãn, nhìn thấy cô xuất thần thì đưa bả vai cố ý đụng một cái: "Nghĩ gì vậy, không phải là đêm khuya ở trong Cổ Trấn gặp gỡ rồi chứ?"
Cô còn chưa quên vận đào hoa từ lá bài Tarot đó, chớp chớp mắt ám chỉ.
Tạ Âm Lâu vừa định nói không có, nhưng trong đầu hiện ra cảnh tượng đi dạo phố cổ với Phó Dung Dữ, vì vậy mà giọng nói đã kẹt trong cổ họng, chính vào lúc Dư Oanh còn muốn tiếp tục tám nhảm, hắng giọng một cái nói sang chuyện khác: "Ngày mai mấy giờ bắt đầu ghi hình?"
Nhắc tới công việc, Dư Oanh cái gì cũng ném ra sau não: "Hơn bảy giờ."
Ngay sau đó, nhìn thấy Tạ Âm Lâu giơ tay cởi cúc áo của quần áo muốn đi tắm, cô ấy rất tự giác ôm máy vi tính xách tay cáo lui: "Cậu đi ngủ dưỡng nhan sắc sớm chút đi, rồi ngày mai tham gia tiết mục tạo phúc cho nhân loại... cũng để cho những antifan kia xem xem kẻ nào đó marketing quy mô lớn không xứng với tiên nữ."
...
Ngày thứ hai, chính thức được bắt đầu ghi hình tiết mục.
Tạ Âm Lâu đã vặn đồng hồ báo thức để thức dậy, biệt thự rất huyên náo, vừa đi tới chỗ thang lầu thì nhìn thấy thợ trang điểm xách chiếc hộp, sau đó kêu trợ lý đi lấy trang sức phối đồ, bước nhanh đi phòng trang điểm của minh tinh, loáng thoáng còn có thể nghe thấy mấy tiếng nói.
—— "Đừng quên lấy kẹp trân châu, hôm nay tạo hình của cô Mạnh là tóc xoăn phục cổ."
Lúc này, có một nhân viên làm việc đeo thẻ tìm thấy cô thì nhiệt tình dẫn đi xuống lầu dưới, một bên lén đánh giá gương mặt nghiêng vô cùng xinh đẹp của Tạ Âm Lâu, đẩy cửa phòng: "Cô Tạ, phòng trang điểm của cô ở bên này."
Tạ Âm Lâu không có trợ lý bên người, lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đi vào, trước tiên tầm mắt nhìn hoàn cảnh bên trong phòng nửa vòng, rồi dừng ở bộ sườn xám đó trên kệ quần áo, nhân viên làm việc cười nói: "Đây là bộ được mặc lúc tham gia tiết mục, là vật phẩm độc nhất đấy... đạo diễn đã sắp xếp quần áo mà các khách quý mặc đều có cách thêu khác nhau, như vậy để dễ tuyên truyền..."
Vừa nói xong, bèn tháo sườn xám đặt xuống, muốn đưa cho Tạ Âm Lâu để đi thay.
Ai ngờ trân châu của chỗ cổ áo lỏng lẻo giống như bị đứt chỉ, ngay cả đầu dây phong cách thêu Tô Châu tinh xảo trước ngực được thêu đủ loại hoa kia cũng bị lỏng.
Ngay lập tức, sắc mặt của nhân viên làm việc trắng bệch, sau đó hét lên: "Cái này, sao thế này."
Động tĩnh này không nhỏ, ngay cả người bên ngoài cũng bị thu hút đi vào.
Tạ Âm Lâu quay đầu nhìn, là Mạnh Thi Nhuỵ mặc sườn xám tinh xảo màu tím nhạt đi vào, đã trang điểm kỹ càng xong xuôi, đang rảnh rỗi đong đưa quạt xếp, nhìn thấy sườn xám bị đứt chỉ, thì nói với giọng nói kinh ngạc: "Bộ này cũng bị hỏng rồi, còn mặc để tham gia tiết mục như thế nào nữa?"
Kỹ thuật diễn này, cũng có thể mua một ít thủy quân để đi lấy ảnh hậu.
Mà đôi mắt của nhân viên làm việc cũng đỏ lên vì gấp gáp, không quan tâm nhiều như vậy nữa: "Lúc tôi treo ở chỗ này, không hề phát hiện bị hỏng..."
Mạnh Thi Nhuỵ nhìn Tạ Âm Lâu có biểu cảm trong trẻo lạnh lùng, môi đỏ mọng cong lên bật cười: "Mau đi tìm tổ trang phục đổi một bộ mới đi."
"Chỉ có bộ này thôi, đạo diễn đã sắp xếp hôm nay cô Tạ mặc sườn xám thêu theo phong cách thêu Tô Châu."
Tình cảnh yên tĩnh một lúc lâu.
Lúc này trợ lý bên cạnh Mạnh Thi Nhuỵ nói: "Chị Thi Nhuỵ, không phải chị có một bộ sườn xám thêu theo phong cách Tô Châu sao?"
Tựa như được nhắc nhở, Mạnh Thi Nhuỵ nhớ đến: "Bộ sườn xám mà tôi đại diện cho nhãn hàng đó à, chỉ mặc qua một lần... cũng có thể cho Tạ tiểu thư mượn để mặc."
Tạ Âm Lâu không hề có ý tứ đáp lời, vươn tay nhận lấy bộ sườn xám tàn tạ trong ngực của nhân viên.
Cổ tay cô rất nhỏ, sườn xám mềm mỏng trượt rồi rũ giữa cổ tay trắng như tuyết, có loại mỹ cảm trong trẻo lạnh lùng tiên khí, khiến cho cảm xúc ghen tị ngắn ngủi lướt qua đáy mắt của Mạnh Thi Nhuỵ, lại nhẹ nhàng cười giễu một tiếng: "Không phải cô Tạ rất thích sử dụng đồ cũ của người khác à, sao lại không để ý đến người khác chứ."
Lúc này gương mặt Tạ Âm Lâu không có chút ý cười nào, đôi mắt lẳng lặng nhìn Mạnh Thi Nhuỵ.
Chính vào lúc nhân viên kiên trì đến cùng, thì cũng ý thức được không khí giữa hai người không đúng, lúc muốn giảng hòa.
Cô khẽ mở môi, âm thanh bình tĩnh ngoài ý muốn: "Tôi mà mặc bộ trang phục của nhãn hiệu này, tới lúc tiết mục được phát sóng, e rằng cho dù phải hủy hợp đồng, phía nhãn hàng cũng sẽ ầm ĩ để thay người đại diện, sao mà cô Mạnh luôn thích làm chuyện tự rước lấy nhục nhỉ?"
Muốn so tài nói chuyện khó nghe.
Chiến tích của Tạ Âm Lâu sẽ không nhận thua ai, cười một tiếng: "Tôi cũng không tiện cướp việc kinh doanh của cô, Mạnh Thi Nhuỵ."
Một tiếng Mạnh Thi Nhuỵ này tựa như đang nói: tôi nhớ cô rồi.
Mạnh Thi Nhuỵ cảm thấy sự nguy hiểm ẩn nấp dưới cái xác dịu dàng của cô một cách khó hiểu, sắc mặt trên gương mặt được trang điểm tinh xảo cứng đờ mấy giây, lòng bàn tay nắm chặt quạt xếp: "Tạ Âm Lâu, cô đừng không biết điều, tôi xem đợi một lát nữa cô sẽ mặc gì để tham gia tiết mục."
Sắp đến thời gian ghi hình rồi, khách quý khác cũng đã làm tạo hình xong rồi lục tục đến phòng khách.
Mạnh Thi Nhuỵ cũng đúng giờ xuống lầu, ngồi ở giữa sô pha nhung.
"Tại sao thiếu mất một người nhỉ... là ai chưa đến?" Người hỏi là người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ ngồi ở bên cạnh, cô cũng là một trong số nghệ sĩ khách mời, tên là Tống Thước.
Mạnh Thi Nhuỵ lắc quạt xếp, ý tứ lạnh lùng dâng lên ở khóe môi: "Người làm sườn xám họ Tạ kia đó, hiện tại người bình thường mà còn ra vẻ hơn cả người nổi tiếng luôn ấy."
Tống Thước: "Tiết mục còn chưa hot mà đã ra vẻ rồi à."
Cùng địa điểm còn có giọng nói khác phụ họa: "Nghe nói lúc cô ấy đến biệt thự đã trực tiếp làm cho nhân viên làm việc chấn động vì vẻ đẹp, trông rất giống tiên nữ, chỉ là tính tình có chút lạnh lùng... đêm hôm khuya khoắt độc lai độc vãng."
"Tiết mục này đã bắt đầu ghi hình mà còn chưa xuống lầu, chỉ có cô ta là khó mời nhất thôi."
Lúc này.
Không biết là ai kêu lên một tiếng.
"Cô ấy đến rồi."