Thành phố Lịch còn chưa vào đêm, thì mây đen bỗng nhiên lăn đến để chiếm đoạt ban ngày, bầu trời bỗng nhiên tối đen.
Cho đến khi một tia chớp bỗng nhiên phá vỡ căn phòng ngủ đen nhánh như thể đốt cháy ngọn nến có hình dáng tường vi đang rơi ở bên cạnh cửa sổ sát đất.
Ánh đèn ở bên trong căn phòng để lộ sự mờ nhạt mĩ lệ.
Người đàn ông tuấn tú đứng ở trong rèm cửa sổ, ngón tay có khớp xương đều đặn của anh ung dung thong thả tháo cà vạt, dường như phần đuôi của chiếc cà vạt làm từ lụa màu xanh lá đậm được ngâm đủ nước, lượn quanh giữa xương ngón tay rồi trượt xuống dưới.
Tạ Âm Lâu nằm trên chiếc sô pha nhung màu xanh lá đậm, yên tĩnh nhìn sang phương hướng nó trượt xuống.
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng của người đàn ông đã sớm bị giọt nước thấm ướt, gần như trong suốt mà dính lên trên ngực, để lộ đường cong của bắp thịt cũng sạch sẽ và xinh đẹp giống như vậy, cho dù là trong ánh sáng âm u mà cũng vô cùng thiêu đốt ánh nhìn.
Nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, người đàn ông đột nhiên cúi người, nắm chặt bàn tay mịn màng của cô rồi kéo lại gần, giọng nói mát lạnh mang theo sự mê hoặc: "Đẹp không?"
Hai chữ ngắn ngủi, Tạ Âm Lâu phút chốc bị giật mình, hơi nghiêng tầm mắt, đột nhiên nhìn thấy xương cổ tay thon dài của người đàn ông đã lộ ra khỏi ống tay áo.
Trên da thịt màu trắng lạnh lẽo in dấu một hình xăm tiếng Phạn màu đen, quấn quanh giống như dây leo rồi cắm rễ vào trong chỗ sâu của xương cốt, như ẩn như hiện trên bề mặt vật liệu của ống tay áo đã bị thấm ướt, để lộ sự mê hoặc thần bí.
Tạ Âm Lâu có chút hoảng hốt, vô thức nhích lại gần để xem kỹ, hơi thở mang theo ẩm ướt vô ý rải rác ở trên vị trí hình xăm của người đàn ông ——
Giây kế tiếp, cũng cảm nhận được bàn tay của bản thân chợt bị nắm chặt, ngay sau đó, giọng nói ngậm lấy tình cảm dạt dào của người đàn ông cọ sát vành tai mà đi xuống: "Âm Âm..."
"Tôi." Chỗ đuôi mắt của cô là màu đỏ tựa như đánh phấn.
Vừa muốn mở miệng, âm thanh đã đứt rồi, bất ngờ và không kịp đề phòng mà bắt lấy xương cổ tay của anh, chỉ trong nháy mắt đã đụng phải hình xăm tiếng Phạn.
Nhiệt độ của hình xăm kia cực kỳ cao, cô chợt bị bỏng.
-
Lông mi cong vút đang đóng chặt của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng run run, mấy giây sau, bỗng dưng thức tỉnh từ trong mơ.
Hít thở dồn dập vài lần mới thoáng đỡ hơn, cơ thể gầy gò có phản ứng chậm chạp ngồi dậy từ sô pha nhung màu xanh lá đậm, đôi mắt mơ màng nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Thuận theo sự che đậy của rèm lụa mỏng của cửa sổ sát đất, loáng thoáng có thể nhìn thấy sắc trời đã gần chập tối.
Xuyên qua lụa mỏng màu trắng, bên trong căn phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ tối mà nhu mì của ngọn nến, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng mà chiếu rọi trên tấm thảm, mùi thơm tường vi vô cùng nhạt lặng lẽ tràn ngập trong không khí, nhưng không có một bóng người nào cả.
Chờ hoàn toàn lấy lại tinh thần, Tạ Âm Lâu mới cảm thấy đầu ngón tay còn một chút hơi nóng ít ỏi bị thiêu đốt, mi mắt hơi rũ xuống, thì nhìn thấy chính là ngọn nến tường vi lỡ tay đánh ngã trên tấm thảm, ánh nến nhỏ vụn vẫn còn sót lại.
Thì ra hơi nóng thiêu đốt người ta đến từ trong mơ là đến từ chỗ này.
Đã liên tục rất nhiều ngày rồi, Tạ Âm Lâu cũng bị giấc mơ ướt át này dây dưa rồi.
Khi cô tỉnh lại thì đã sớm không nhớ rõ hình ảnh hỗn loạn mơ hồ trong mơ nữa, chỉ có chỗ xương cổ tay có màu da trắng mà lạnh lẽo có khắc hình xăm tiếng Phạn màu đen kia là vô cùng rõ ràng mà bị in dấu ở trong đầu.
"Brừm brừm..."
Phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mạch suy nghĩ bay xa của Tạ Âm Lâu một lần nữa bị kéo về, ngẩng đầu lên tìm vị trí của điện thoại di động, vươn bàn tay trắng nõn từ dưới gối ôm rồi lần mò sang đây.
Trên màn hình sáng lên hiển thị:
—— Dư Oanh.
"A lô?"
Lúc kết nối, giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng đứng dậy cùng lúc rồi lười biếng xuống khỏi ghế sô pha, áo ngủ xa tanh mềm mại trượt xuống rồi rũ xuống, để lộ độ cong lồi lõm thanh tú của phần chân và lưng trắng như tuyết,đạp lên trên tấm thảm mềm mại một cách khó khăn, làn da trắng trẻo trơn nhẵn, tinh xảo đến mức không có một tỳ vết nào cả.
Lúc đi vào phòng tắm, trong điện thoại hỏi: "Tiểu tiên nữ, lần trước tớ nói với cậu về cuộc phỏng vấn của di sản văn hóa phi vật thể thêu thùa, cậu suy tính như thế nào rồi? Hẹn chứ?"
Phỏng vấn?
Tạ Âm Lâu nhớ lại một giây, rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện này.
Cô hầu như rất ít khi nhận phỏng vấn của Đài Tin tức, nên không có hứng thú gì mà từ chối: "Không hẹn, cảm ơn..."
Ngay sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm mở loa, tiện thể đặt điện thoại di động trên bồn rửa tay, rồi cởi vạt áo mềm mại trơn trượt đang thắt chặt của áo ngủ.
Dư Oanh thân là phóng viên truyền thông, chính là phụ trách công việc phỏng vấn có liên quan đến di sản văn hóa phi vật thể thêu thùa mà gần đây trong đài truyền hình đang chuẩn bị, đã kì kèo Tạ Âm Lâu thời gian rất lâu rồi, nhưng đến nay còn chưa từ bỏ ý định, sau đó thay đổi biện pháp khuyên bảo:
"Đừng từ chối một cách tổn thương người ta như vậy mà, chẳng lẽ cậu định dẹp tiệm rồi ngừng kinh doanh? Nói thật nha, hiện tại bầu không khí giữa người hâm mộ trong giới giải trí rất loạn, nếu cậu không bác bỏ tin đồn về vụ tai tiếng của Ôn Chước, thời gian lâu rồi thì chuyện sẽ trở thành sự thật đấy."
Tạ Âm Lâu xuất thân thư hương thế gia, sống như là một mỹ nhân cổ điển đi từ trong tranh mà ra, trong xương cốt thiếu mất một chút thất tình lục dục, bình thường khiêm tốn mở một cửa hàng sườn xám, theo lý mà nói thì không đến mức dẫn đến bị toàn mạng bôi nhọ.
Vừa khéo là sau khi một đoạn video điệu nhảy Lạc Thần Dưới Nước mà năm ngoái Tạ Âm Lâu ghi hình ở trong đài truyền hình bất ngờ hot ở trên mạng, thì bị truyền thông công khai khen là đệ nhất mỹ nhân cổ điển, sau đó hấp dẫn vô số người hâm mộ nhan sắc và công ty quản lý trong vòng giải trí đến ký hợp đồng với cô để vào nghề.
Song, Tạ Âm Lâu không vào nghề, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm xuống như trước.
Lập tức có không ít nghệ sĩ có chút tiếng tăm trong giới giải trí đã tổ chức thành đoàn thể để ké fame, trong số đó có Ôn Chước công khai ghép đôi với Tạ Âm Lâu, rồi việc marketing đã ùn ùn kéo đến được hơn nửa năm, chờ có lưu lượng rồi thì quay đầu lại công khai tình yêu với nữ chính số một của bộ phim mới.
Cứ như thế, Tạ Âm Lâu bị ép buộc cuốn vào trong vòng xoáy tam giác tình yêu của dư luận, theo đó mà đến là trang chính thức của cửa hàng sườn xám đã bị người hâm mộ CP tiêu diệt.
Đầu mày mỏng của Tạ Âm Lâu hơi cau lại, bị tin tức bịa đặt trên mạng nhắc nhở, cảm thấy hít thở hơi khó khăn.
Nghĩ ngợi một lúc, mở miệng: "Cậu nói có chút đạo lý."
Dư Oanh cảm thấy có hi vọng, nên vội vàng nắm bắt rồi nói với giọng điệu thương lượng: "Cho nên ấy à, đúng lúc thừa dịp lần này tuyên truyền truyền thống văn hóa sườn xám của nước ta, trong buổi phỏng vấn, sẽ còn sắp xếp cho cậu một tiết mục chuyện riêng để làm sáng tỏ vụ tai tiếng đấy..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Âm Lâu cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn một lần nữa cầm điện thoại di động lên, nhẹ nhàng kéo dài âm tiết: "Ồ, vậy tớ suy nghĩ đã."
Lúc này, đúng lúc có một tin nhắn WeChat đi vào, sau khi tầm mắt của cô rơi trên màn hình nửa giây, thì không tiếp tục nghe Dư Oanh nói nữa, mà nói: "Tớ phải đi cửa hàng một chuyến trước."
Ý ngoài lời là phải cúp máy rồi.
Trước khi Dư Oanh bị cúp máy, không quên dặn dò: "Tiểu tiên nữ, buổi tối tớ chờ tin tức của cậu đấy!"
Qua một lúc lâu.
Tạ Âm Lâu đặt điện thoại di động xuống, giơ tay cởi áo ngủ đến chỗ mắt cá chân, rồi xoay người tìm một chiếc sườn xám lụa mỏng màu xanh đậm từ trong tủ treo quần áo bằng kính ra.
Sau khi thay xong, ngay sau đó, tiếng bước chân của cô cực kỳ khẽ khàng đi tới bàn trang điểm, cầm chiếc vòng tay ngọc trắng để ở phía trên lên rồi từ từ đeo vào, chất liệu của chiếc vòng ngọc kia sạch sẽ trơn bóng giống như mỡ đặc, đầu dưới là một cặp chuông rũ xuống ở giữa cổ tay, làm tôn lên bàn tay mảnh khảnh của cô một cách rất xinh đẹp.
~
Bên ngoài vừa mưa một trận, cả tòa thành thị diễm lệ phồn hoa giống như ngâm trong màn mưa, nhìn lại từ xa xa thì chỉ còn lại ánh sáng mờ mịt.
Tạ Âm Lâu ở ven đường chặn một chiếc xe taxi, nửa tiếng sau đã đi tới trước sân của một căn nhà cổ kính ở trên con đường Thanh Thạch Vũ.
Trước cửa sân có treo một tấm bảng gỗ viết "Biệt Chi Phường" bằng mực đậm, bên trong là một đình viện nhỏ đã được dày công dọn dẹp, bên ngoài tường vịn màu trắng là tầng tầng lớp lớp hoa tường vi, kết cấu của khu vực nội thành cổ xưa mà sáng rực đã bị quên lãng ẩn hiện ố vàng.
So sánh với trước kia, cổng và sân của hôm nay rất quạnh quẽ.
Tạ Âm Lâu đẩy nửa cánh cửa rồi đi vào, đập vào mắt là nhìn thấy vòng hoa cúc trắng bày ở trong đình viện, trợ lý Thang Nguyễn ở bên cạnh đang ngồi xổm ở trên mặt đất, dùng bàn tay nâng gương mặt lên, không nhúc nhích rất lâu, trông giống như đã ngủ rồi.
Nhìn thấy cô đến rồi.
Thang Nguyễn mở đôi mắt hơi tròn, trực tiếp đứng lên rồi nhanh chóng làm thủ ngữ.
Con ngươi trong trẻo của Tạ Âm Lâu yên tĩnh nhìn Thang Nguyễn, bởi vì sớm chiều sống chung đã lâu, trong lòng vô thức phiên dịch thành công thủ ngữ của anh thành giọng nói: "Sợ chết khiếp rồi sợ chết khiếp rồi... Có người xông vào rồi đặt vòng hoa này xong thì bỏ chạy, em đuổi theo ba con phố cũng không đuổi kịp!"
Yên tĩnh một lúc lâu.
Tạ Âm Lâu gật đầu, cảm xúc cũng không bị vòng hoa này chọc giận nửa phần, ngón tay trắng nõn cầm câu đối phúng điếu trên vòng hoa cúc trắng rồi cẩn thận đánh giá, chiếc vòng ngọc ở giữa cổ tay tạo ra tiếng vang thanh thúy, ngay sau đó cô cong môi rồi cười rất nhạt: "Làm sao mà viết tên em thành Tạ Âm Lâu (*) rồi... Xem ra người hâm mộ đến tặng vòng hoa chưa làm tốt bài tập đâu đấy."
(*) Chữ Lâu này đồng âm nhưng khác mặt chữ với tên của Tạ Âm Lâu.
Tựa như không có thú vị gì mà thả câu đối phúng điếu về lại, Tạ Âm Lâu xoay người dò hỏi Thang Nguyễn: "Trừ cái này, em gọi chị đến cửa hàng là còn có chuyện khác không?"
Thang Nguyễn lại làm dấu: "Sắp tới chủ nhà thu tiền thuê rồi, việc kinh doanh của tháng này thê thảm quá rồi, cửa hàng Hoa Đê ở kế bên cũng đã cướp khách của chúng ta đi mất rồi... Không có tiền đóng tiền thuê nhà."
Nhắc đến đóng tiền thuê nhà.
Hiện tại số dư trên sổ sách của Tạ Âm Lâu đã nghèo túng và sa sút đến mức không còn dư lại bao nhiêu nữa rồi.
Cô khẽ than thở: "Lần đầu tiên chị phát hiện sự thật bản thân thiếu hụt năng lực mưu sinh."
Người xung quanh đều nói cô là viên ngọc xinh đẹp của nhà họ Tạ, cảm giác tạo cho người ta là biến ảo khôn lường và tuyệt đẹp giống y như cái tên của cô.
Mà Tạ Âm Lâu rất rõ rằng bản thân cũng là người phàm được tạo thành từ bùn.
Bất luận là trông có vẻ tuân theo nề nếp cũ bao nhiêu, thì thỉnh thoảng vẫn sẽ nảy sinh một vài ý nghĩ phản nghịch nào đó, chính là giống như để tỏ ra là độc lập, mà cô đã không có nhận phí sinh hoạt mà mỗi tháng gia tộc cung cấp.
Giờ đây, cho dù Tạ Âm Lâu không trả nổi tiền thuê nhà của cửa hàng thì cũng cần có mặt mũi, nên sẽ không chạy về nhà tìm bố để đòi tiền tiêu vặt.
Thang Nguyễn lặng lẽ đưa điện thoại di động tới trước mắt cô, là giao diện của Weibo.
Bình thường Tạ Âm Lâu không thích lướt Weibo, cửa hàng online đều là trợ lý Thang Nguyễn này quản lý, hiện tại tuỳ tiện nhìn một cái, thì bình luận sôi nổi mắng cô lăng xê cũng đã có hơn một ngàn bình luận.
Đôi mắt hơi tròn của Thang Nguyễn gần trong gang tấc mà nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu.
Tối nay Tạ Âm Lâu mặc chiếc sườn xám lụa mỏng màu xanh đậm này trơn trượt vừa người giống như nụ hoa của hoa ngọc lan trắng ở trong bình hoa, xinh đẹp đến mức giống như nhuộm một tầng ánh sáng nhu mì và dịu dàng đang lan tỏa, eo nhỏ xương mảnh như thể trời sinh là đã không nên ẩn nấp ở trong quần áo bình thường, mà là nên được tôn lên bởi sườn xám vô cùng tinh xảo.
Tạ Âm Lâu chính là bảng hiệu sống "Biệt Chi", hiện tại bảng hiệu đã bị dính phù sa rồi.
Ý tưởng của Thang Nguyễn rất đơn thuần, chỉ cần làm sáng tỏ vụ tai tiếng, thì mọi vấn đề khó khăn cũng sẽ được dễ dàng giải quyết.
Anh làm dấu thủ ngữ: "Chuyện về vụ tai tiếng của chị và nam minh tinh, cha chị có thể giúp chị đăng báo làm sáng tỏ."
Tầm mắt của Tạ Âm Lâu thoáng ngừng lại, rồi nghiêng mặt mà không nhìn: "Bình thường nói mấy lần rồi, chị lại đọc không hiểu thủ ngữ..."
Vừa nhắc tới là không thích nghe, rồi giả vờ đọc không hiểu.
Thang Nguyễn thả bàn tay xuống rồi thở phì phò mà ngắt một đóa hoa cúc trắng yếu ớt từ trong vòng hoa xuống, sau đó xé cánh hoa rồi tàn nhẫn tàn phá.
Tạ Âm Lâu tìm một bậc thềm sạch sẽ để ngồi, lẳng lặng suy tính chuyện tẩy sạch tin vịt, mi mắt cong vút mềm mại rũ xuống.
Đột nhiên quyết định xong, rồi quay đầu nói: "Bánh Trôi, đưa điện thoại di động cho chị..."
Lời còn chưa dứt, thì trước hết nhìn thấy Thang Nguyễn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhét cánh hoa của hoa cúc trắng vào miệng, sau đó nhai một cách vô cùng hung ác.
"..."
Thôi vậy, vừa nhìn thì cũng biết phẩm loại hoa cúc trắng này không có độc tính rồi.
Tạ Âm Lâu để cho anh tự chơi đùa, lấy điện thoại ra rồi mở WeChat, sau đó nhắn lại Dư Oanh: "Gặp mặt nói chuyện."
*
Địa chỉ gặp mặt mà Dư Oanh chọn là một quán trà mới mở ở lân cận, lúc đi tới thì đã thấy cô ấy đã chờ đợi đã lâu rồi, hoàn cảnh của quán trà tĩnh mịch, nghe thấy Dư Oanh nhỏ giọng nói: "Bình thường chỗ này còn có bài hát kinh kịch để nghe đấy, chẳng qua là tối nay trong quán nói rằng trên lầu có khách quý đang bàn việc kinh doanh, lại thích yên tĩnh, nên không để cho dưới lầu quá ồn."
Tạ Âm Lâu đi vào theo rồi chuyển tầm mắt nửa vòng, cách trang hoàng của phòng trà được dốc hết sức mà phỏng theo nét đặc sắc của phong cách cổ, phía trước sân khấu nhỏ được xây dựng ở chính giữa nhất còn treo từng ngọn đèn hoa đăng nổi bật, hết sức lịch sự tao nhã, rất ít có người đi lại... Quả là vô cùng yên tĩnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi chờ cho ngồi xuống, Dư Oanh đưa bản thảo phỏng vấn sang, thừa dịp rảnh rỗi mà nói:
"Tối nay chẳng qua là trước thời hạn mà đối đáp một chút thôi, tiết mục chuyện riêng đã được để ở trong rồi, có đặt câu hỏi về đề mục của vụ tai tiếng giữa cậu và Ôn Chước."
Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu từ từ lật xem bản thảo của nội dung phỏng vấn, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Ừ."
Dư Oanh nhẹ nhàng múc một muỗng lá trà đun bằng than vào trong bình trà, rồi chờ nước sôi.
Theo sau đó, lại nhìn sang Tạ Âm Lâu với tâm tình rất tốt, có lẽ là do duyên cớ thuở nhỏ đã khổ cực học nhảy múa, nên tư thế ngồi của cô ngay ngắn, phần lưng mảnh nhỏ tự nhiên mà ưỡn rất thẳng rồi dung hòa thành một bức tranh mỹ nhân chung với bức bình phong thủy mặc ở sau lưng.
Chờ Tạ Âm Lâu xem bản thảo phỏng vấn xong, Dư Oanh mới tiện thể trò chuyện: "Giống như Ôn Chước vậy, cũng chỉ dựa vào gương mặt để lừa gạt mấy cô bé ở giới giải trí thôi, trước kia đám ông chú của cậu đã giới thiệu cho cậu bao nhiêu công tử thế gia rồi, mà cậu cũng không vừa ý một người nào cả, thì anh ta có là gì chứ? Còn dám marketing là các cậu từng có một vụ tai tiếng nhỏ, đúng là buồn cười thật đấy."
Đôi mắt của Tạ Âm Lâu lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi thành tiếng: "Anh ta dựa vào gương mặt ư?"
Gương mặt của anh ta trông ra sao nhỉ?
Dư Oanh vừa nhìn thấy biểu cảm của cô thì cũng biết phỏng chừng là ngay cả tướng mạo của Ôn Chước mà vị này cũng không nhớ nổi nữa rồi.
Vì vậy thay đổi chủ đề: "Gương mặt của nam minh tinh mà cậu cũng coi thường, rốt cuộc là dạng gì thì mới có thể lọt vào mắt của cậu đây?"
Đốt ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu cầm lấy giấy nháp rồi ngừng lại trong chốc lát, chỗ đuôi mắt hơi vểnh lên có một ruồi lệ chí màu đỏ yên chi, cười nhạt thì rơi xuống, cảm giác sáng rực không nói ra được lập tức ẩn hiện mà ra: "Tớ dung tục, chỉ thích gương mặt đẹp."
Dư Oanh bị nụ cười của cô làm cho chói mắt một lúc, đột nhiên nghĩ đến bài Tarot vừa đổi mới ở trong túi xách, nên vươn bàn tay để tìm ra rồi bày lên trên bàn trà: "Được đấy, vậy để cho tớ tính một chút xem, lúc nào tiểu tiên nữ mới có thể nghênh đón bạn trai có giá trị nhan sắc nghịch thiên đây."
"Lấy tớ để giải sầu có đúng không..." Ngón tay của Tạ Âm Lâu nâng bình trà lên rồi tự rót cho mình một ly, chậm rãi uống một hớp nhỏ, nhìn thấy dáng vẻ chà xát tay như yêu tinh diễn kịch của Dư Oanh, thì tùy tiện rút một tấm ra.
Bình thường Dư Oanh thích chuyện xem bói này, cầm lấy xem thì thoáng khiếp sợ, thế mà là lá bài hoa đào: "Tin tức lớn đấy, thể chất tình duyên tận cùng này của cậu thế mà có thể rút được lá bài này, chẳng qua là hình như bên trên lá bài không nói đóa hoa đào này là nam hay nữ..."
Lời nói bật thốt mà ra quá nhanh, Dư Oanh không kịp đạp phanh xe.
Cô và Tạ Âm Lâu âm thầm là bạn bè rất thân quen, từng thấy chuyện giới hào môn đồn đãi Tạ Âm Lâu không rõ là thích nam hay là nữ, nhưng bình thường cũng ăn ý mà tránh nói đến đề tài này.
Thật sự nhắc đến rồi.
Cũng rất ít khi có thể khiến cho Tạ Âm Lâu cảm thấy tức giận, bởi vì cô cũng sắp quên là khi nào thì bắt đầu bị đồn đãi về xu hướng tính dục trong phương diện kén vợ kén chồng mất rồi, bên tai nghe thói quen rồi, thì cũng hoài nghi bản thân trong chốc lát... Thật sự không có hứng thú với đàn ông sao?
Rất nhanh sau đó, trong tâm trí của cô bỗng nhiên nghĩ đến giấc mơ mà gần đây thường hay nằm mơ, đầu ngón tay cầm chiếc ly có 0.1 giây ngừng trệ.
Bên này Dư Oanh hắng giọng rồi nói: "Tấm trước tớ bói không chuẩn, nếu không thì cậu rút thêm một tấm nữa đi."
Bài Tarot dè dặt được đưa tới trước mắt, Tạ Âm Lâu đành phải rút thêm một tấm nữa.
Lần này Dư Oanh bói rất cẩn thận, thậm chí là dâng tặng mà lấy điện thoại ra để tìm kiếm trên Baidu để giải bài.
Bên môi của Tạ Âm Lâu cong lên rồi tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi thưởng thức cách trang trí tinh xảo của bốn phía mà không lên tiếng quấy rầy vị đại sư xem bói này, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người thấp thoáng ở bên kia cầu thang.
Tạ Âm Lâu theo tiếng thì nhìn sang cầu thang, đầu tiên là nhìn thấy bóng người của một người đàn ông tuấn tú bị vây quanh mà xuất hiện.
Chắc hẳn chính là vị khách quý thích yên tĩnh mà quán trà đã tự nói kia.
Tạ Âm Lâu đúng là rất khó bị đàn ông làm cho chấn động vì vẻ đẹp, mà vị này, cho dù là cả người có cách ăn mặc âu phục màu xám nhạt đơn giản, nhưng có thân hình cao ngất sắc bén cùng với cách đi đứng bước xuống cầu thang. Vầng sáng của đèn lồng ở bên cạnh xuyên qua vách ngăn chạm trổ, rồi tựa như mạ một tầng sắc men trắng trẻo mà lạnh lẽo ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, để lộ đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng càng thêm tinh xảo.
Cho đến khi bàn tay mỏng mà sạch sẽ kia của anh ung dung thong thả cài khuy măng sét trên bộ âu phục, thì Tạ Âm Lâu đã xuất thần, trượt từ khớp xương ngón tay đến đường cong của xương cổ tay thon dài, hình xăm trên làn da trắng mà lạnh lẽo như ẩn như hiện, đôi mắt của cô ngạc nhiên trong chớp mắt.
Là anh, người đàn ông trong giấc mơ kia.
Sau khi Tạ Âm Lâu bất ngờ nhận ra, thì rất nhanh sau đó mi mắt đã hơi rũ xuống để không giống như một kẻ cuồng rình trộm nhìn chằm chằm người ta không buông tha, đầu ngón tay mảnh khảnh từ từ và nhẹ nhàng xoay chén trà sứ trắng.
Lúc này.
Dư Oanh đột nhiên nặng nề đập bàn, khiến cho ly trà cũng trong run loạn.
"Tiểu tiên nữ, rốt cuộc cũng giải được lá bài Tarot này rồi!"
"Trên lá bài nói rằng, gần nhất cậu sẽ gặp một vị tình nhân vừa cường tráng mạnh mẽ lại còn dịu dàng —— "
Tạ Âm Lâu thoáng ngẩn ra, đột nhiên nghe thấy lời nói này của Dư Oanh thì vô tình đánh ngã chén trà sứ trắng, một cặp chuông ở trên chiếc vòng ở giữa cổ tay rũ xuống rồi nhẹ nhàng lay động, sau đó tạo ra âm thanh trong trẻo.
Khi hàng người này đi thẳng qua bên cạnh bàn trà, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, rồi lại càng yên tĩnh giống như tượng ngọc điêu khắc tinh xảo, chẳng qua là loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương bằng gỗ tuyết tùng thần bí mà phất qua, giống như mùi hương của gỗ sau khi bị đốt cháy tràn ngập trong không khí, rất là đặc biệt.
Người đàn ông đi đầu tới bên trong phòng trà dừng bước chân, dáng đứng cao thẳng giống như không chú ý tới khách uống trà khác vậy, tay của mấy người thư ký đi sát theo sau cầm cặp táp, còn có thể nghe thấy thư ký đang đè thấp âm lượng: "Tổng giám đốc Phó... xe đậu ở bên ngoài."
Người đàn ông không đáp, ánh mắt rơi từ gương mặt tươi như đào mận của Tạ Âm Lâu tới ngón tay của cô.
Dưới ánh sáng chiếu rọi
Đầu ngón tay kia hiện ra trắng nõn, mang theo một vài giọt nước mà trượt xuống.
Anh chậm rãi lấy chiếc khăn tay màu xanh da trời từ trong túi âu phục ra rồi đưa tới, âm điệu trong trẻo lạnh lùng mà êm tai: "Lau đi."
Hai chữ vô cùng đơn giản đã khiến cho bầu không khí của quán trà đột nhiên yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi
——